Chương 14: Chuyến đi tác nghiệp nguy hiểm
Phan cô nương
30/11/2017
''Chủ biên Miên, chị tìm em'' Đứng trước mặt một người phụ nữ ngoài ba
mươi, trên khuôn mặt được đắp một lớp trang điểm dày, Dạ Lan vừa kịp ổn
định lại hơi thở, hỏi chị ta. Từ khi nghỉ việc tại CLR chuyển ra miền
Bắc, Dạ Lan đã nộp hồ sơ xin việc tại đài T&Q tại Hà Nội. Tuy là
người miền nam, thời gian ban đầu Dạ Lan có gặp vô số các khó khăn trong công việc, cũng như thói quen sinh hoạt của nơi đây. Nhưng lâu dần cô
lại cảm thấy đồng nghiệp ở đây rất nhiệt tình, thẳng thắn, càng không có cái gọi là cạnh tranh gay gắt như nơi trước đây cô từng làm. Những anh
chị đi trước thậm chí còn không tiếc mà truyền lại những kinh nghiệm
xương máu của bản thân cho lớp đàn em. Ngay lúc này cũng vậy, sau khi
giao cho Dạ Lan cùng một đồng nghiệp nữ tên Vy nhiệm vụ đi tác nghiệp ở
Sơn La, chủ biên Miên đã không quên dặn dò cô phải hành sự cẩn thận,
tránh để sơ hở kẻo gặp nguy hiểm.
Nhận nhiệm vụ Dạ Lan cùng đồng nghiệp tên Vy đã lên đường đi ngay, quần áo cũng như những giấy tờ tùy thân sớm đã được chủ biên Miên chuẩn bị. Chuyến tác nghiệp lần này bọn họ được giao đóng giả gái mại dâm, trà trộn vào một địa điểm được khai báo là quán karaoke Sao Mai. Các đối tượng môi giới nhằm mục đích đánh lạc hướng cơ quan chức năng lên trá hình dưới nhiều hình thức, thay vì khách sạn hay quán mát xa, lần này bọn chúng cho gái mại dâm ẩn mình trong các phòng hát dưới cái tên như ''em gái'', ''bạn gái''.
Bước ra khỏi phòng trọ với chiếc váy body cổ yếm màu đỏ tươi, mái tóc đen dài buông xõa xuống che đi tấm lưng trần, khuôn mặt được make up đậm Dạ Lan đi đến trước mặt nữ đồng nghiệp đang diện trên mình bộ váy body với phần cổ chữ V hơi khoét sâu, cố ý để lộ ra vòng 1 nóng bỏng.
''Dạ Lan, cậu thật xinh đẹp nha, là nữ mà tôi cũng muốn đổ máu mũi này.'' Vy lên tiếng đồng thời giơ ngón tay ra tán thưởng cho sắc đẹp của cô.
''Cậu không thế hay sao.'' Dạ Lan dùng ánh mắt như kiểu ta đây rất háo sắc nhìn cô nàng khiến cô nàng che tay trước ngực lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác: ''Stop, dừng ánh mắt đó lại ngay, tôi nổi hết da gà lên rồi này.''
''Đi thôi, đùa giỡn thế đủ rồi.'' Chấm dứt màn đùa cợt, Dạ Lan lấy lại sự nghiêm túc trong công việc khoác tay Vy cùng đi.
Bên trong quán karaoke Sao Mai lúc này, không gian và cách bày trí nơi đây có phần xa hoa hơn các quán karaoke bình dân khác trong khu vực. Chọn một chiếc bàn ở vị trí có thể thu hút mọi ánh nhìn, hai cô phóng viên nóng bỏng cùng nhau ngồi xuống, mỗi người đều gọi cho mình một ly rượu mạnh.
''Dạ Lan, liệu bọn chúng có cho thứ gì vào đây cho chúng ta uống không?'' Chỉ vào ly rượu bên trong chứa chất lỏng màu mật, Vy lo ngại.
Bật cười, Dạ Lan đưa thứ chất lỏng này kề lên đôi môi đỏ mọng, nhấp một ngụm: ''Không đâu, bọn chúng thích người tỉnh hơn là người mê.''
Gật đầu đồng tình với quan điểm đúng đắn của Dạ Lan, Vy vui vẻ nâng ly cụm với cô. Hình ảnh hai cô gái cực kì quyến rũ đang ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm chả mấy chốc lọt vào tầm ngắm của bầy lang sói. Một trong số đó là một gã đàn ông to béo với cái đầu trọc có một vết sẹo dài, chừng 30 tuổi đang tiến lại gần chỗ bọn họ, giang hồ thường gọi tên này là Sơn sẹo. Tự ý khoác tay lên người Dạ Lan, bàn tay to thô thiển của Sơn sẹo tùy ý xoa nắn lên bờ vai mịn màng, trắng nõn của cô: ''Người đẹp, vui vẻ với anh đêm nay được không?''
''Trong người hiện không được khỏe, không có hứng thú.'' Gạt bàn tay dơ bẩn đó ra, bản thân Dạ Lan thoáng rùng mình, hình ảnh hãi hùng cách đây một năm bỗng chốc kéo đến khiến tâm trạng cô có chút rối loạn.
''Lan, cậu không được khỏe mình đưa cậu về.'' Vy lo lắng tính đứng dậy thì bị Dạ Lan ngăn lại:
''Không cần đâu, mình ngồi nghỉ lát là không sao nữa, lâu lắm mới gặp lại cậu mình còn nhiều chuyện muốn nói.''
''Vậy được, chúng ta đi tìm phòng nào đó vừa uống vừa trò chuyện.''
''Được.'' Dạ Lan vờ tỏ ra mệt mỏi, gần như cả cơ thể phó mặc cho Vy dìu dắt. Sơn sẹo thấy người đẹp sắp có ý định rời đi liền nháy mắt cho mấy thằng đàn em, sau đó bám theo hai cô gái, thái độ hết sức săn đón yêu chiều người đẹp: ''Người đẹp, trước lạ sau quen, anh đây đã bố trí phòng hạng nhất ở đây, nếu không chê cùng anh đến đó, hai em vẫn có thể tiếp tục trò chuyện, hơn nữa đỡ tốn kém đi thuê hẳn một phòng khác.''
Vy tỏ ra khó nghĩ trước đề nghị của người đàn ông này liền quay sang hỏi ý cô bạn: ''Cậu thấy sao?''
''Sao cũng được, miễn sao kiếm một nơi không ai làm phiền chúng ta trò chuyện là được.''
Người đẹp đã đồng ý, Sơn sẹo như mở cờ trong bụng vui vẻ đi trước dẫn đường. Đến nơi, căn phòng được giới thiệu là phòng hạng nhất này được nằm trong một căn biệt thự có diện tích khá lớn, bao quát xung quanh nơi này là những hàng cây tương đối rậm rạp, yên tĩnh và gần như tách biệt hẳn với mấy phòng hát bình dân kia.
Đặt chân vào nơi này, Dạ Lan mới thực sự hiểu rằng nơi đây thực chất không phải là một căn biệt thự bình thường, vì nó khác xa so với bên ngoài nhìn vào, bên trong nơi này thực chất được ngăn cách ra thành rất nhiều phòng, phòng nào phòng nấy đều có cách âm và kín đáo, từ thiết kế cho đến nội thất bên trong đều 100% theo phong cách của Châu Âu, xa hoa, tráng lệ.
Yên vị trong một căn phòng được thắp với ánh sáng bảy màu, từng dãy ghế dài được bọc bằng loại da cao cấp, trên bàn đã bày sẵn hoa quả, đồ ăn vặt cũng như nhiều thứ nước uống khác nhau, có cồn hay không cồn đủ cả.
''Đúng là phòng hạng nhất nha, cậu xem đi nhiều đồ ăn quá trời, ghế ngồi cũng thật êm và thoải mái.'' Vy phấn khích reo lên như thể cảm nhận của một cô gái từ nông thôn mới lên thành thị, cô bạn bên cạnh cũng vui vẻ hùa theo. Phản ứng này khiến Sơn sẹo vô cùng hài lòng và lơ là cảnh giác hơn, hắn ta còn đang nghĩ bản thân vừa dụ dỗ được hai con mồi béo bở.
Cười đến độ híp cả mắt, Sơn sẹo hơi cúi người theo kiểu quý ông nói với hai cô gái: ''Hai em cứ tự nhiên nói chuyện, anh đi có chút chuyện, cần gì cứ nhấn chuông ắt có người đến phục vụ hai em.''
''Được, cảm ơn anh.'' Dạ Lan cười với hắn, sau đó túm lấy cô bạn thân lâu ngày cùng tiếp tục câu chuyện dang dở.
Cánh cửa được khép lại, không biết qua bao lâu hai cô gái bắt đầu hành động.
Vặn nhẹ khóa cửa một căn phòng có ánh sáng lờ mờ, những hình ảnh được thu lại trong thiết bị chuyên dụng lúc này của hai đôi trai gái bên trong khiến người khác nhìn vào đều sẽ đỏ mặt. Hài lòng trước kết quả thu được Dạ Lan cất thiết bị vào túi, đang lúc chuẩn bị rút lui thì da đầu cô truyền đến một trận đau buốt bởi bàn tay thô bạo nào đó.
''Con ranh, thì ra mày là nội gián hả?'' Giật mạnh tóc Dạ Lan về phía sau, Sơn sẹo giận dữ gầm lên, cặp mắt ti hí trợn nhỡn nhìn cô. Mọi thứ đã bố trí ổn thỏa, vốn tưởng vớ được hai con mồi mới béo bở, nào ngờ khi hắn quay lại thì thấy căn phòng trống không, linh tính chuyện chẳng lành hắn liền nhanh chóng phái đàn em truy lùng hai cô gái.
''Đại ca chắc anh hiểu nhầm chuyện gì rồi, là tôi đi vệ sinh bị lạc đường mà thôi.'' Mặc dù cảm tưởng da đầu đang sắp bị bàn tay tên này lột cả ra, tuy nhiên Dạ Lan vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà giải thích với hắn. Nhưng lúc này hắn ra hiệu cho đàn em lôi Vy đến trước mặt cô, nhìn thấy cô Vy mếu máo gọi: ''Lan, cứu mình, mình không muốn chết như vậy đâu.''
Biết bản thân đã hết đường chối cãi, Dạ Lan chuyển sang rắn mặt với bọn chúng: ''Thả bạn tôi ra, chuyện này không liên quan đến cô ấy.''
''Mày cũng gan đấy nhỉ, nghĩ bọn tao ngu sao mà thả thỏ về rừng.'' Sơn sẹo cười khẩy khi nghe cô nói vậy, bàn tay kia lại kéo tóc cô mạnh hơn tra khảo: ''Nói, ai sai chúng mày đến đây.''
''Nếu tôi nói không ai chỉ đạo bọn tôi anh có tin không?'' Dạ Lan nhăn nhó đáp lại.
Một đàn em của hắn là một thanh niên dáng người gầy gò, hai bắp tay kín những hình xăm trông thấy Dạ Lan cứng đầu bèn bước đến: ''Anh Sơn, con này cứng miệng hay là cứ giao cho bọn em xử lí đi, còn con nhỏ kia có vẻ hiền thục hơn giao cho anh.''
''Được, cứ theo ý mày đi.'' Cười khoái trá hắn buông tóc Dạ Lan ra, sau đó quay lại dùng bàn tay thô thiển vuốt ve khuôn mặt thon gọn của Vy khiến cô gái này toàn thân sợ đến run rẩy: ''Các người không được làm bậy, bằng không tôi sẽ tố giác các người.''
''Bớt nói mấy lời thừa thãi ấy đi, ra được đây rồi hẵng nói nghe cô em.'' Nói rồi ánh mắt hắn rơi xuống vòng một quyến rũ của Vy khiến cô càng thêm hoảng sợ mà liều mình kháng cự trong vô ích.
Còn về phần Dạ Lan tuy bị khống chế bởi tên gầy xăm trổ này, trong lòng có chút run sợ nhưng cô vẫn ngầm quan sát tình hình, tổng cộng có 5 tên đang đứng nhìn cô với ánh mắt như sói đói, đoán chắc có miếng ngon bầy sói đều gọi cả bầy đông đủ. Nếu chỉ có nhiêu đây tên đối phó với chúng chắc không vấn đề gì. Đánh giá xong tình hình xung quanh, ngay lập tức cô giáng mạnh gót giày vào tên đang khóa tay mình khiến hắn kêu lên đau đớn mà buông cô ra, mấy tên còn lại thấy đồng bọn bị như vậy tên nào tên nấy đều hùng hổ xông đến. Nhưng chỉ với vài đòn karatedo của Dạ Lan, năm gã đàn ông này chả mấy chốc đều nằm rạp dưới đất. Đây là thành quả một năm qua cô quyết tâm bái sư, luyện tập vất vả mà có. Bởi sau lần suýt bị cưỡng bức đó, cô tự nhủ với bản thân sẽ không trông chờ vào bất cứ người nào khi bản thân gặp phải hiểm nguy nữa mà phải tự dựa vào sức lực của bản thân, cô phải thật mạnh mẽ để bảo vệ những người cô yêu thương.
Trông thấy mấy thằng đàn em nằm rạp dưới đất bởi một người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối, tên Sơn sẹo giận dữ đẩy Vy mà lao đến chỗ cô, khiến cô đồng nghiệp nữ này của Dạ Lan loạng choạng mà ngã ra đất.
''Chạy ra đường lớn mau lên, bằng mọi cách mau thoát khỏi đây.'' Dạ Lan hét lên, thúc giục nữ đồng nghiệp của mình chạy trốn.
''Nhưng còn cậu.'' Chật vật đứng dậy, Vy vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi cô, hai mắt của cô gái này đã ươn ướt nhìn cô.
''Đừng nhiều lời, mau chạy đi cậu muốn ở lại chịu chết hay sao? Mau rời khỏi đây.''
''Dạ Lan cảm ơn cậu, cậu nhớ bảo trọng đấy.'' Vy nói trong tiếng khóc nấc rồi quay đầu bỏ chạy.
Chạy đi, chỉ cần cần cô an toàn tôi cũng tự tìm cách cứu mình.
''Con *** này, dám xông vào hang cọp lại còn làm đàn em tao bị thương, để xem tao bắt được mày có lột da mày ra hay không?'' Hùng hổ lao đến, Sơn sẹo vừa chửi, vừa quát, tay lăm lăm con dao hướng về phía cô.
Vơ lấy chậu hoa để dọc hành lang, Dạ Lan nhanh chóng nhấc bổng nó rồi ném về hướng tên này, nhân lúc hắn đang né đòn mà bỏ chạy. Nhưng đang lúc chạy qua đám đàn em của hắn, có tên vẫn gan lì đưa tay ra tóm lấy chân cô rồi vui mừng reo lên: ''Anh Sơn nhanh lên, em tóm được chân nó rồi này.''
Nhận nhiệm vụ Dạ Lan cùng đồng nghiệp tên Vy đã lên đường đi ngay, quần áo cũng như những giấy tờ tùy thân sớm đã được chủ biên Miên chuẩn bị. Chuyến tác nghiệp lần này bọn họ được giao đóng giả gái mại dâm, trà trộn vào một địa điểm được khai báo là quán karaoke Sao Mai. Các đối tượng môi giới nhằm mục đích đánh lạc hướng cơ quan chức năng lên trá hình dưới nhiều hình thức, thay vì khách sạn hay quán mát xa, lần này bọn chúng cho gái mại dâm ẩn mình trong các phòng hát dưới cái tên như ''em gái'', ''bạn gái''.
Bước ra khỏi phòng trọ với chiếc váy body cổ yếm màu đỏ tươi, mái tóc đen dài buông xõa xuống che đi tấm lưng trần, khuôn mặt được make up đậm Dạ Lan đi đến trước mặt nữ đồng nghiệp đang diện trên mình bộ váy body với phần cổ chữ V hơi khoét sâu, cố ý để lộ ra vòng 1 nóng bỏng.
''Dạ Lan, cậu thật xinh đẹp nha, là nữ mà tôi cũng muốn đổ máu mũi này.'' Vy lên tiếng đồng thời giơ ngón tay ra tán thưởng cho sắc đẹp của cô.
''Cậu không thế hay sao.'' Dạ Lan dùng ánh mắt như kiểu ta đây rất háo sắc nhìn cô nàng khiến cô nàng che tay trước ngực lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác: ''Stop, dừng ánh mắt đó lại ngay, tôi nổi hết da gà lên rồi này.''
''Đi thôi, đùa giỡn thế đủ rồi.'' Chấm dứt màn đùa cợt, Dạ Lan lấy lại sự nghiêm túc trong công việc khoác tay Vy cùng đi.
Bên trong quán karaoke Sao Mai lúc này, không gian và cách bày trí nơi đây có phần xa hoa hơn các quán karaoke bình dân khác trong khu vực. Chọn một chiếc bàn ở vị trí có thể thu hút mọi ánh nhìn, hai cô phóng viên nóng bỏng cùng nhau ngồi xuống, mỗi người đều gọi cho mình một ly rượu mạnh.
''Dạ Lan, liệu bọn chúng có cho thứ gì vào đây cho chúng ta uống không?'' Chỉ vào ly rượu bên trong chứa chất lỏng màu mật, Vy lo ngại.
Bật cười, Dạ Lan đưa thứ chất lỏng này kề lên đôi môi đỏ mọng, nhấp một ngụm: ''Không đâu, bọn chúng thích người tỉnh hơn là người mê.''
Gật đầu đồng tình với quan điểm đúng đắn của Dạ Lan, Vy vui vẻ nâng ly cụm với cô. Hình ảnh hai cô gái cực kì quyến rũ đang ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm chả mấy chốc lọt vào tầm ngắm của bầy lang sói. Một trong số đó là một gã đàn ông to béo với cái đầu trọc có một vết sẹo dài, chừng 30 tuổi đang tiến lại gần chỗ bọn họ, giang hồ thường gọi tên này là Sơn sẹo. Tự ý khoác tay lên người Dạ Lan, bàn tay to thô thiển của Sơn sẹo tùy ý xoa nắn lên bờ vai mịn màng, trắng nõn của cô: ''Người đẹp, vui vẻ với anh đêm nay được không?''
''Trong người hiện không được khỏe, không có hứng thú.'' Gạt bàn tay dơ bẩn đó ra, bản thân Dạ Lan thoáng rùng mình, hình ảnh hãi hùng cách đây một năm bỗng chốc kéo đến khiến tâm trạng cô có chút rối loạn.
''Lan, cậu không được khỏe mình đưa cậu về.'' Vy lo lắng tính đứng dậy thì bị Dạ Lan ngăn lại:
''Không cần đâu, mình ngồi nghỉ lát là không sao nữa, lâu lắm mới gặp lại cậu mình còn nhiều chuyện muốn nói.''
''Vậy được, chúng ta đi tìm phòng nào đó vừa uống vừa trò chuyện.''
''Được.'' Dạ Lan vờ tỏ ra mệt mỏi, gần như cả cơ thể phó mặc cho Vy dìu dắt. Sơn sẹo thấy người đẹp sắp có ý định rời đi liền nháy mắt cho mấy thằng đàn em, sau đó bám theo hai cô gái, thái độ hết sức săn đón yêu chiều người đẹp: ''Người đẹp, trước lạ sau quen, anh đây đã bố trí phòng hạng nhất ở đây, nếu không chê cùng anh đến đó, hai em vẫn có thể tiếp tục trò chuyện, hơn nữa đỡ tốn kém đi thuê hẳn một phòng khác.''
Vy tỏ ra khó nghĩ trước đề nghị của người đàn ông này liền quay sang hỏi ý cô bạn: ''Cậu thấy sao?''
''Sao cũng được, miễn sao kiếm một nơi không ai làm phiền chúng ta trò chuyện là được.''
Người đẹp đã đồng ý, Sơn sẹo như mở cờ trong bụng vui vẻ đi trước dẫn đường. Đến nơi, căn phòng được giới thiệu là phòng hạng nhất này được nằm trong một căn biệt thự có diện tích khá lớn, bao quát xung quanh nơi này là những hàng cây tương đối rậm rạp, yên tĩnh và gần như tách biệt hẳn với mấy phòng hát bình dân kia.
Đặt chân vào nơi này, Dạ Lan mới thực sự hiểu rằng nơi đây thực chất không phải là một căn biệt thự bình thường, vì nó khác xa so với bên ngoài nhìn vào, bên trong nơi này thực chất được ngăn cách ra thành rất nhiều phòng, phòng nào phòng nấy đều có cách âm và kín đáo, từ thiết kế cho đến nội thất bên trong đều 100% theo phong cách của Châu Âu, xa hoa, tráng lệ.
Yên vị trong một căn phòng được thắp với ánh sáng bảy màu, từng dãy ghế dài được bọc bằng loại da cao cấp, trên bàn đã bày sẵn hoa quả, đồ ăn vặt cũng như nhiều thứ nước uống khác nhau, có cồn hay không cồn đủ cả.
''Đúng là phòng hạng nhất nha, cậu xem đi nhiều đồ ăn quá trời, ghế ngồi cũng thật êm và thoải mái.'' Vy phấn khích reo lên như thể cảm nhận của một cô gái từ nông thôn mới lên thành thị, cô bạn bên cạnh cũng vui vẻ hùa theo. Phản ứng này khiến Sơn sẹo vô cùng hài lòng và lơ là cảnh giác hơn, hắn ta còn đang nghĩ bản thân vừa dụ dỗ được hai con mồi béo bở.
Cười đến độ híp cả mắt, Sơn sẹo hơi cúi người theo kiểu quý ông nói với hai cô gái: ''Hai em cứ tự nhiên nói chuyện, anh đi có chút chuyện, cần gì cứ nhấn chuông ắt có người đến phục vụ hai em.''
''Được, cảm ơn anh.'' Dạ Lan cười với hắn, sau đó túm lấy cô bạn thân lâu ngày cùng tiếp tục câu chuyện dang dở.
Cánh cửa được khép lại, không biết qua bao lâu hai cô gái bắt đầu hành động.
Vặn nhẹ khóa cửa một căn phòng có ánh sáng lờ mờ, những hình ảnh được thu lại trong thiết bị chuyên dụng lúc này của hai đôi trai gái bên trong khiến người khác nhìn vào đều sẽ đỏ mặt. Hài lòng trước kết quả thu được Dạ Lan cất thiết bị vào túi, đang lúc chuẩn bị rút lui thì da đầu cô truyền đến một trận đau buốt bởi bàn tay thô bạo nào đó.
''Con ranh, thì ra mày là nội gián hả?'' Giật mạnh tóc Dạ Lan về phía sau, Sơn sẹo giận dữ gầm lên, cặp mắt ti hí trợn nhỡn nhìn cô. Mọi thứ đã bố trí ổn thỏa, vốn tưởng vớ được hai con mồi mới béo bở, nào ngờ khi hắn quay lại thì thấy căn phòng trống không, linh tính chuyện chẳng lành hắn liền nhanh chóng phái đàn em truy lùng hai cô gái.
''Đại ca chắc anh hiểu nhầm chuyện gì rồi, là tôi đi vệ sinh bị lạc đường mà thôi.'' Mặc dù cảm tưởng da đầu đang sắp bị bàn tay tên này lột cả ra, tuy nhiên Dạ Lan vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà giải thích với hắn. Nhưng lúc này hắn ra hiệu cho đàn em lôi Vy đến trước mặt cô, nhìn thấy cô Vy mếu máo gọi: ''Lan, cứu mình, mình không muốn chết như vậy đâu.''
Biết bản thân đã hết đường chối cãi, Dạ Lan chuyển sang rắn mặt với bọn chúng: ''Thả bạn tôi ra, chuyện này không liên quan đến cô ấy.''
''Mày cũng gan đấy nhỉ, nghĩ bọn tao ngu sao mà thả thỏ về rừng.'' Sơn sẹo cười khẩy khi nghe cô nói vậy, bàn tay kia lại kéo tóc cô mạnh hơn tra khảo: ''Nói, ai sai chúng mày đến đây.''
''Nếu tôi nói không ai chỉ đạo bọn tôi anh có tin không?'' Dạ Lan nhăn nhó đáp lại.
Một đàn em của hắn là một thanh niên dáng người gầy gò, hai bắp tay kín những hình xăm trông thấy Dạ Lan cứng đầu bèn bước đến: ''Anh Sơn, con này cứng miệng hay là cứ giao cho bọn em xử lí đi, còn con nhỏ kia có vẻ hiền thục hơn giao cho anh.''
''Được, cứ theo ý mày đi.'' Cười khoái trá hắn buông tóc Dạ Lan ra, sau đó quay lại dùng bàn tay thô thiển vuốt ve khuôn mặt thon gọn của Vy khiến cô gái này toàn thân sợ đến run rẩy: ''Các người không được làm bậy, bằng không tôi sẽ tố giác các người.''
''Bớt nói mấy lời thừa thãi ấy đi, ra được đây rồi hẵng nói nghe cô em.'' Nói rồi ánh mắt hắn rơi xuống vòng một quyến rũ của Vy khiến cô càng thêm hoảng sợ mà liều mình kháng cự trong vô ích.
Còn về phần Dạ Lan tuy bị khống chế bởi tên gầy xăm trổ này, trong lòng có chút run sợ nhưng cô vẫn ngầm quan sát tình hình, tổng cộng có 5 tên đang đứng nhìn cô với ánh mắt như sói đói, đoán chắc có miếng ngon bầy sói đều gọi cả bầy đông đủ. Nếu chỉ có nhiêu đây tên đối phó với chúng chắc không vấn đề gì. Đánh giá xong tình hình xung quanh, ngay lập tức cô giáng mạnh gót giày vào tên đang khóa tay mình khiến hắn kêu lên đau đớn mà buông cô ra, mấy tên còn lại thấy đồng bọn bị như vậy tên nào tên nấy đều hùng hổ xông đến. Nhưng chỉ với vài đòn karatedo của Dạ Lan, năm gã đàn ông này chả mấy chốc đều nằm rạp dưới đất. Đây là thành quả một năm qua cô quyết tâm bái sư, luyện tập vất vả mà có. Bởi sau lần suýt bị cưỡng bức đó, cô tự nhủ với bản thân sẽ không trông chờ vào bất cứ người nào khi bản thân gặp phải hiểm nguy nữa mà phải tự dựa vào sức lực của bản thân, cô phải thật mạnh mẽ để bảo vệ những người cô yêu thương.
Trông thấy mấy thằng đàn em nằm rạp dưới đất bởi một người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối, tên Sơn sẹo giận dữ đẩy Vy mà lao đến chỗ cô, khiến cô đồng nghiệp nữ này của Dạ Lan loạng choạng mà ngã ra đất.
''Chạy ra đường lớn mau lên, bằng mọi cách mau thoát khỏi đây.'' Dạ Lan hét lên, thúc giục nữ đồng nghiệp của mình chạy trốn.
''Nhưng còn cậu.'' Chật vật đứng dậy, Vy vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi cô, hai mắt của cô gái này đã ươn ướt nhìn cô.
''Đừng nhiều lời, mau chạy đi cậu muốn ở lại chịu chết hay sao? Mau rời khỏi đây.''
''Dạ Lan cảm ơn cậu, cậu nhớ bảo trọng đấy.'' Vy nói trong tiếng khóc nấc rồi quay đầu bỏ chạy.
Chạy đi, chỉ cần cần cô an toàn tôi cũng tự tìm cách cứu mình.
''Con *** này, dám xông vào hang cọp lại còn làm đàn em tao bị thương, để xem tao bắt được mày có lột da mày ra hay không?'' Hùng hổ lao đến, Sơn sẹo vừa chửi, vừa quát, tay lăm lăm con dao hướng về phía cô.
Vơ lấy chậu hoa để dọc hành lang, Dạ Lan nhanh chóng nhấc bổng nó rồi ném về hướng tên này, nhân lúc hắn đang né đòn mà bỏ chạy. Nhưng đang lúc chạy qua đám đàn em của hắn, có tên vẫn gan lì đưa tay ra tóm lấy chân cô rồi vui mừng reo lên: ''Anh Sơn nhanh lên, em tóm được chân nó rồi này.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.