Chương 10: Cô là ai?
Phan cô nương
23/11/2017
Chát!!!
Âm thanh nghe chói tai vang lên ở hành lang bệnh viện, vì quá bất ngờ Dạ Lan ngã khụy xuống đất, đưa tay ôm bên má đã đỏ rát ngước nhìn người phụ nữ trước mặt.
''Cô, thứ đàn bà xui xẻo, tại sao hết lần này đến lần khác cứ bám riết lấy con trai tôi, rồi hại nó thành ra như vậy. Có phải chưa hại nó mất mạng cô chưa toại nguyện có đúng không?''
Đúng vậy, hắn thành ra như vậy là vì cô, hắn sống hay chết chưa rõ ràng cũng là vì cô. Cảm xúc trong cô vô cùng hỗn độn, giọng cô run run thốt lên hai chữ: ''Xin lỗi.''
''Xin lỗi, câu xin lỗi rẻ mạt của cô có đổi lại sự bình an cho con trai tôi hay không. Ngay bây giờ, mau cút khỏi đây cho tôi.''
''Phu nhân, cầu xin bà, chỉ cần anh ấy tỉnh lại tôi lập tức sẽ đi.'' Dạ Lan bạo gan đến gần phu nhân Kim, quỳ dưới chân bà ta như cái cách cô đã làm cách đây nhiều năm. Nhưng dù là trước đây hay bây giờ, người phụ nữ này vẫn luôn lạnh lùng và có ác cảm với cô, còn cô thì luôn luôn thất bại và bị khinh bỉ hết lần này đến lần khác.
Vang bên tai cô lúc này là lời nói lạnh lùng của bà ta, đang ra lệnh cho hai tên vệ sĩ: ''Còn không mau lôi thứ đàn bà này tống ra khỏi đây cho ta.''
''Phu nhân, cầu xin bà, chỉ cần anh ấy tỉnh lại tôi lập tức sẽ đi, mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.'' Bị lôi đi, Dạ Lan bất lực ngoái đầu lại hét lớn, trong đêm vắng, giọng của cô vang vẳng khắp hành lang. Câu nói sau cùng này dường như có chút tác động đến tâm trí của phu nhân Kim, bà ta lệnh cho hai vệ sĩ buông tay.
Đến gần Dạ Lan, bà ta muốn chắc chắn lại một điều: ''Cô biết hậu quả của việc bỡn cợt ta chứ?''
Đối diện với ánh nhìn sắc sảo như muốn xuyên thấy người đối diện của bà ta, Dạ Lan vẫn cảm thấy run sợ như ngày nào, sự khác biệt phải chăng là cô đã dần thích nghi với nó mà thôi, hít một hơi sâu, cô gật đầu: ''Tôi biết.''
''Tốt.'' Nụ cười hiếm có nở trên môi bà ta. ''Ta sẽ coi như đây là lời đảm bảo từ cô, nếu cô dám xuất hiện trước mặt con trai ta thêm một lần nữa, ta sẽ cho cô sống không bằng chết.''
Sống không bằng chết, điều này chẳng phải bà ta đã làm với cô rồi hay sao. Tự dưng nghe đến điều này Dạ Lan lại thấy căm hận người phụ nữ này, nếu không phải Tường Quân đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu cô, nếu không phải cái giây phút chạm tay vào thứ chất lỏng tanh nồng đang chảy ra từ đầu hắn khiến cô lo sợ hắn sẽ chết, thì cô đâu có hạ mình cầu xin bà ta như vậy.
Liếc nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng im lìm, cô bất giác mở miệng: ''Phu nhân, xin bà yên tâm.''
...
Trải qua 8 tiếng phẫu thuật phải mất ba ngày sau Tường Quân mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhưng phản ứng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Dạ Lan là lạnh lùng hất tay cô ra, ngăn không cho cô chạm vào người mình: ''Cô là ai?''
Cô là ai? Loại tình huống vốn chỉ đập đầu một cái là mất trí nhớ hay diễn ra trong phim ảnh này, Dạ Lan không ngờ lại diễn ra trong chính cuộc sống của cô. Sau một hồi sửng sốt Dạ Lan lấy lại tinh thần, hỏi lại hắn: ''Anh có bị đau đầu hay khó chịu ở đâu không, để tôi đi gọi bác sĩ.''
''Tôi đang hỏi cô là ai?'' Tường Quân nhăn mày khó chịu quát lên, hắn trước nay vốn ghét sự có mặt của người lạ, hơn nữa cô gái này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, lại còn tùy tiện có những hành động như thể thân thiết với hắn.
Dạ Lan đang ấp úng không biết phải giải thích với hắn ra sao thì phu nhân Kim bước vào. Đẩy Dạ Lan ra, bà ta nôn nóng lao đến bên giường: ''Tỉnh rồi sao? Con còn nhớ ta là ai không?''
''Mẹ, mẹ hỏi gì kỳ vậy?''
Theo sau bà ta là một cô gái trẻ, mỗi bước cô ta bước lại gần đều tựa như ma quỷ hiện hữu trong cơn ác mộng của Dạ Lan hằng đêm, đúng vậy chính là cô ta, cô gái năm đó đã cố ý ngáng chân cô, hại cô mất đi đứa con của mình. Hai bàn tay còn đang buông lỏng khi nãy của cô đã siết chặt từ bao giờ. Cảm giác đau nhói ở lồng ngực khiến cho việc hô hấp của Dạ Lan như nghẹn lại.
Không quên để lại cho Dạ Lan cái lườm lướt qua, cô ả nhanh chóng bổ nhào đến cạnh giường hắn mà hỏi: ''Vậy còn em?''
''Á Thư, mọi người coi anh là ngớ ngẩn sao?'' Tường Quân khó chịu vì cách hỏi chuyện của hai người này, sau cùng vẫn không quên liếc nhìn cô gái lạ có đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy nhưng vẫn có thể nhận xét là một mỹ nhân kia:
''Bị câm sao, tôi hỏi cô là ai?''
''Tôi...'' Dạ Lan cảm thấy chiếc lưỡi của mình như bị đóng băng, không thể phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào, mọi lời nói đầu bị nút lại nơi cổ họng. Hắn mất trí nhớ, nhưng người hắn quên duy nhất lại là cô, điều này là nên vui hay nên buồn đây.
''Là giúp việc mới nhà mình, mẹ sai đến chăm sóc con những ngày con hôn mê.'' Phu nhân hướng cái nhìn sắc lẹm về phía Dạ Lan, sau đó quay lại cười hiền hậu với con trai giải thích.
Như đã hiểu ra, ánh mắt gay gắt mà Tường Quân nhìn cô cũng dịu đi vài phần. Á Thư bên cạnh chứng kiến phản ứng này của hắn thì như mở cờ trong bụng, người phụ nữ đáng ghét đang đứng chết lặng một góc kia, người mà Tường Quân từng yêu sâu đậm và là cả một sự cố chấp của anh ta, vậy mà bây giờ khi đã mất đi trí nhớ, người anh ta quên lại là người anh ta từng yêu sâu đậm nhất. Cơ hội nghe có vẻ châm biếm này không biết cô ta đã từng chờ đợi bao nhiêu năm rồi. Quay sang phu nhân Kim, Á Thư cất giọng mềm mại: ''Bác gái, mấy ngày này bác cũng mệt rồi, bác cứ về nghỉ ngơi đi anh Tường Quân để cháu chăm sóc được không ạ.''
Nhìn cô ta,ánh mắt phu nhân Kim tràn ngập ý cười và sự thỏa mãn:''Vậy được, đành phiền cháu vậy.'' Nói rồi bà ta đứng dậy bước đi, lướt qua Dạ Lan bà ta không quên kéo cô theo: ''Còn đứng đó làm gì, mau theo ta.''
Miễn cưỡng bước theo bà ta, trước khi tự tay khép chặt cánh cửa, hình ảnh cô chứng kiến là nụ cười nhạt mang theo sự mệt mỏi trên môi Tường Quân dành cho cô gái kia. Dù sao chỉ cần hắn tỉnh lại, còn chuyện mất đi ký ức về cô có khi đây lại là cái kết cục đẹp nhất mà ông trời đã ban cho hắn và cả cô nữa, bởi dù còn nhớ hay không nhớ định mệnh cũng đã sắp đặt cô và hắn là có duyên không phận, bởi sau từng ấy chuyện xảy ra, ngoài sự nghèo khó và một trái tim kiêu hãnh mang đầy thương tích cô chẳng còn gì cả. Người như vậy đã lâu chẳng dám nhắc đến hai từ ''tình yêu'' vậy thử hỏi làm sao có thể mang cho hắn ''hạnh phúc''.
Nhưng còn cô gái kia và bất cứ cô gái nào xung quanh hắn thì khác, họ khác cô, họ giàu có, xinh đẹp và tham vọng. Cô biết ngoại trừ cô, còn rất nhiều cô gái khác có thể yêu hắn, khiến hắn hạnh phúc như cô từng yêu hắn.
Khép chặt cánh cửa, cô tự thì thầm coi như một lời chào cuối cùng dành cho hắn, cho duyên phận duy nhất của đời mình: ''Tường Quân, chúc mừng anh, đây có lẽ là cái kết đẹp mà ông trời muốn ban tặng cho người đàn ông tốt như anh. Chỉ có điều cái kết đẹp này khiến lồng ngực em đau quá.''
Âm thanh nghe chói tai vang lên ở hành lang bệnh viện, vì quá bất ngờ Dạ Lan ngã khụy xuống đất, đưa tay ôm bên má đã đỏ rát ngước nhìn người phụ nữ trước mặt.
''Cô, thứ đàn bà xui xẻo, tại sao hết lần này đến lần khác cứ bám riết lấy con trai tôi, rồi hại nó thành ra như vậy. Có phải chưa hại nó mất mạng cô chưa toại nguyện có đúng không?''
Đúng vậy, hắn thành ra như vậy là vì cô, hắn sống hay chết chưa rõ ràng cũng là vì cô. Cảm xúc trong cô vô cùng hỗn độn, giọng cô run run thốt lên hai chữ: ''Xin lỗi.''
''Xin lỗi, câu xin lỗi rẻ mạt của cô có đổi lại sự bình an cho con trai tôi hay không. Ngay bây giờ, mau cút khỏi đây cho tôi.''
''Phu nhân, cầu xin bà, chỉ cần anh ấy tỉnh lại tôi lập tức sẽ đi.'' Dạ Lan bạo gan đến gần phu nhân Kim, quỳ dưới chân bà ta như cái cách cô đã làm cách đây nhiều năm. Nhưng dù là trước đây hay bây giờ, người phụ nữ này vẫn luôn lạnh lùng và có ác cảm với cô, còn cô thì luôn luôn thất bại và bị khinh bỉ hết lần này đến lần khác.
Vang bên tai cô lúc này là lời nói lạnh lùng của bà ta, đang ra lệnh cho hai tên vệ sĩ: ''Còn không mau lôi thứ đàn bà này tống ra khỏi đây cho ta.''
''Phu nhân, cầu xin bà, chỉ cần anh ấy tỉnh lại tôi lập tức sẽ đi, mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.'' Bị lôi đi, Dạ Lan bất lực ngoái đầu lại hét lớn, trong đêm vắng, giọng của cô vang vẳng khắp hành lang. Câu nói sau cùng này dường như có chút tác động đến tâm trí của phu nhân Kim, bà ta lệnh cho hai vệ sĩ buông tay.
Đến gần Dạ Lan, bà ta muốn chắc chắn lại một điều: ''Cô biết hậu quả của việc bỡn cợt ta chứ?''
Đối diện với ánh nhìn sắc sảo như muốn xuyên thấy người đối diện của bà ta, Dạ Lan vẫn cảm thấy run sợ như ngày nào, sự khác biệt phải chăng là cô đã dần thích nghi với nó mà thôi, hít một hơi sâu, cô gật đầu: ''Tôi biết.''
''Tốt.'' Nụ cười hiếm có nở trên môi bà ta. ''Ta sẽ coi như đây là lời đảm bảo từ cô, nếu cô dám xuất hiện trước mặt con trai ta thêm một lần nữa, ta sẽ cho cô sống không bằng chết.''
Sống không bằng chết, điều này chẳng phải bà ta đã làm với cô rồi hay sao. Tự dưng nghe đến điều này Dạ Lan lại thấy căm hận người phụ nữ này, nếu không phải Tường Quân đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu cô, nếu không phải cái giây phút chạm tay vào thứ chất lỏng tanh nồng đang chảy ra từ đầu hắn khiến cô lo sợ hắn sẽ chết, thì cô đâu có hạ mình cầu xin bà ta như vậy.
Liếc nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng im lìm, cô bất giác mở miệng: ''Phu nhân, xin bà yên tâm.''
...
Trải qua 8 tiếng phẫu thuật phải mất ba ngày sau Tường Quân mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhưng phản ứng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Dạ Lan là lạnh lùng hất tay cô ra, ngăn không cho cô chạm vào người mình: ''Cô là ai?''
Cô là ai? Loại tình huống vốn chỉ đập đầu một cái là mất trí nhớ hay diễn ra trong phim ảnh này, Dạ Lan không ngờ lại diễn ra trong chính cuộc sống của cô. Sau một hồi sửng sốt Dạ Lan lấy lại tinh thần, hỏi lại hắn: ''Anh có bị đau đầu hay khó chịu ở đâu không, để tôi đi gọi bác sĩ.''
''Tôi đang hỏi cô là ai?'' Tường Quân nhăn mày khó chịu quát lên, hắn trước nay vốn ghét sự có mặt của người lạ, hơn nữa cô gái này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, lại còn tùy tiện có những hành động như thể thân thiết với hắn.
Dạ Lan đang ấp úng không biết phải giải thích với hắn ra sao thì phu nhân Kim bước vào. Đẩy Dạ Lan ra, bà ta nôn nóng lao đến bên giường: ''Tỉnh rồi sao? Con còn nhớ ta là ai không?''
''Mẹ, mẹ hỏi gì kỳ vậy?''
Theo sau bà ta là một cô gái trẻ, mỗi bước cô ta bước lại gần đều tựa như ma quỷ hiện hữu trong cơn ác mộng của Dạ Lan hằng đêm, đúng vậy chính là cô ta, cô gái năm đó đã cố ý ngáng chân cô, hại cô mất đi đứa con của mình. Hai bàn tay còn đang buông lỏng khi nãy của cô đã siết chặt từ bao giờ. Cảm giác đau nhói ở lồng ngực khiến cho việc hô hấp của Dạ Lan như nghẹn lại.
Không quên để lại cho Dạ Lan cái lườm lướt qua, cô ả nhanh chóng bổ nhào đến cạnh giường hắn mà hỏi: ''Vậy còn em?''
''Á Thư, mọi người coi anh là ngớ ngẩn sao?'' Tường Quân khó chịu vì cách hỏi chuyện của hai người này, sau cùng vẫn không quên liếc nhìn cô gái lạ có đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy nhưng vẫn có thể nhận xét là một mỹ nhân kia:
''Bị câm sao, tôi hỏi cô là ai?''
''Tôi...'' Dạ Lan cảm thấy chiếc lưỡi của mình như bị đóng băng, không thể phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào, mọi lời nói đầu bị nút lại nơi cổ họng. Hắn mất trí nhớ, nhưng người hắn quên duy nhất lại là cô, điều này là nên vui hay nên buồn đây.
''Là giúp việc mới nhà mình, mẹ sai đến chăm sóc con những ngày con hôn mê.'' Phu nhân hướng cái nhìn sắc lẹm về phía Dạ Lan, sau đó quay lại cười hiền hậu với con trai giải thích.
Như đã hiểu ra, ánh mắt gay gắt mà Tường Quân nhìn cô cũng dịu đi vài phần. Á Thư bên cạnh chứng kiến phản ứng này của hắn thì như mở cờ trong bụng, người phụ nữ đáng ghét đang đứng chết lặng một góc kia, người mà Tường Quân từng yêu sâu đậm và là cả một sự cố chấp của anh ta, vậy mà bây giờ khi đã mất đi trí nhớ, người anh ta quên lại là người anh ta từng yêu sâu đậm nhất. Cơ hội nghe có vẻ châm biếm này không biết cô ta đã từng chờ đợi bao nhiêu năm rồi. Quay sang phu nhân Kim, Á Thư cất giọng mềm mại: ''Bác gái, mấy ngày này bác cũng mệt rồi, bác cứ về nghỉ ngơi đi anh Tường Quân để cháu chăm sóc được không ạ.''
Nhìn cô ta,ánh mắt phu nhân Kim tràn ngập ý cười và sự thỏa mãn:''Vậy được, đành phiền cháu vậy.'' Nói rồi bà ta đứng dậy bước đi, lướt qua Dạ Lan bà ta không quên kéo cô theo: ''Còn đứng đó làm gì, mau theo ta.''
Miễn cưỡng bước theo bà ta, trước khi tự tay khép chặt cánh cửa, hình ảnh cô chứng kiến là nụ cười nhạt mang theo sự mệt mỏi trên môi Tường Quân dành cho cô gái kia. Dù sao chỉ cần hắn tỉnh lại, còn chuyện mất đi ký ức về cô có khi đây lại là cái kết cục đẹp nhất mà ông trời đã ban cho hắn và cả cô nữa, bởi dù còn nhớ hay không nhớ định mệnh cũng đã sắp đặt cô và hắn là có duyên không phận, bởi sau từng ấy chuyện xảy ra, ngoài sự nghèo khó và một trái tim kiêu hãnh mang đầy thương tích cô chẳng còn gì cả. Người như vậy đã lâu chẳng dám nhắc đến hai từ ''tình yêu'' vậy thử hỏi làm sao có thể mang cho hắn ''hạnh phúc''.
Nhưng còn cô gái kia và bất cứ cô gái nào xung quanh hắn thì khác, họ khác cô, họ giàu có, xinh đẹp và tham vọng. Cô biết ngoại trừ cô, còn rất nhiều cô gái khác có thể yêu hắn, khiến hắn hạnh phúc như cô từng yêu hắn.
Khép chặt cánh cửa, cô tự thì thầm coi như một lời chào cuối cùng dành cho hắn, cho duyên phận duy nhất của đời mình: ''Tường Quân, chúc mừng anh, đây có lẽ là cái kết đẹp mà ông trời muốn ban tặng cho người đàn ông tốt như anh. Chỉ có điều cái kết đẹp này khiến lồng ngực em đau quá.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.