Chương 18: Khoảng cách 2 centimet
Phan cô nương
23/12/2017
Trông thấy phản ứng này của Dạ Lan khi trông thấy mình khiến Tường Quân
càng thêm phần chán ghét cô. Đứng dậy khỏi chiếc ghế, Tường Quân đi đến
khom người nhặt lên tập hồ sơ bị đánh rơi, ngó qua nội dung bên trong đó đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên một nụ cười: ''Vũ Đặng Dạ Lan.''
Tâm trạng đang run rẩy của Dạ Lan nay càng thêm kích động khi nghe chính miệng người kia gọi cả họ lẫn tên mình,nhíu mày nghi hoặc cô hỏi hắn: ''Anh...biết tôi sao? Chẳng lẽ anh đã...''
Chưa đợi Dạ Lan nói hết câu, Tường Quân đã lẳng tập hồ sơ xuống bàn, từng ngón tay dài gõ nhịp xuống bức ảnh đính kèm của cô: ''Thông tin trên hồ sơ viết như vậy, tôi tiện miệng đọc thôi. Nhưng mà khi nãy cô vừa nói chẳng lẽ tôi làm sao? Câu hỏi như vậy dường như cô đang trông mong điều gì đó từ tôi, chúng ta từng quen biết sao?''
''Không, không quen.'' Dạ Lan rất nhanh lấp liếm đi cảm giác hụt hẫng, đau nhói nơi lồng ngực bằng một câu trả lời mang tính phủ nhận cùng một nụ cười gượng gạo. Chỉ có bản thân cô mới biết sau khi nghe Tường Quân hỏi ''chúng ta từng quen biết sao?'', mỗi chữ trong câu nói ấy tựa như hàng trăm mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim khiến cô ngay lập tức muốn ngã khụy. Hóa ra vẫn là không nhớ gì về cô...
Khóe môi Tường Quân sau khi nghe xong lời giải thích vụng về đó lại càng thêm cong, đi lại chỗ chiếc ghế, hắn ung dung ngồi lên đó vắt chéo chân lên nhau thể hiện khí chất của nhà lãnh đạo, châm một điếu xì gà đưa lên miệng, nhả ra một làn khói trắng Tường Quân thích thú nhìn cô, bâng quơ nói: ''Vậy sao, vậy mà tôi lại cứ lầm tưởng chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó, trông mặt cô rất quen.''
''Chắc tại tôi thi thoảng có xuất hiện trên tivi với vài bản tin ngắn cho nên anh tình cờ trông thấy chăng?'' Dạ Lan lại tiếp tục cảm nhận dường như có một dòng điện chạy qua sống lưng cô lạnh buốt.
Vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt đó trên môi Tường Quân gật đầu tỏ ý đồng tình, nói: ''Có thể là vậy.''
Câu chuyện đến đây bỗng dưng ngưng lại khiến sự bức bách bỗng dưng bao trùm khắp căn phòng, nhất là với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn vào mình không hề xê dịch của Tường Quân khiến Dạ Lan cảm thấy ngay đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Cho đến lúc này cô vẫn còn hoài nghi về người đang xuất hiện trước mặt cô kia, tất cả chỉ là ảo giác thôi có đúng không, còn nếu không phải là ảo giác thì sao đây, lẽ nào ông trời thấy cuộc đời của cô vừa tìm lại được chút cân bằng liền gieo thử thách.
''Theo những gì ghi bên trong này thì cô bên tòa soạn T&Q phụ trách mảng Dân trí nhưng hiện tại bên tôi mảng này đã đủ nhân sự.'' Đặt một tay vào tập hồ sơ trên bàn, Tường Quân cất lời phá tan bầu không khí ngột ngạt lúc này.
''Tôi là khách sang đây để học hỏi thêm kinh nghiệm, về công việc anh tùy ý sắp xếp cho tôi vào một bộ phận nào đó thiếu nhân sự là được.''
Đáp lời hắn mà đôi mắt Dạ Lan dán xuống mặt đất, cho đến giây phút này khi đã chắc chắn giọng nói trầm ấm và người đang ngồi trước mặt mình kia là thật thì cô lại càng không có dũng khí mà ngẩng đầu nhìn .Cô sợ phải đối diện với ánh mắt mắt cho dù có kiếm tìm thế nào cũng không nhìn ra hình ảnh của mình hiện hữu trong đó, cô sợ những câu nói vô tình ''cô là ai? Chúng ta từng quen nhau sao?'' phát ra từ chính miệng ai đó để rồi cứa vào tim cô. Trốn tránh vẫn là cách mà cô luôn nghĩ đến và lựa chọn.
Nhưng đâu để cô thực hiện điều đó một cách dễ dàng như vậy, bởi lúc này Tường Quân đã đứng trước mặt cô đưa tay ra bóp chặt lấy chiếc cằm của cô và đưa sát gương mặt anh tuấn của mình mỗi lúc lại gần cô hơn. Ở khoảng cách chỉ còn 2 centimet như vậy cả hai dường như còn nghe rõ cả nhịp tim đập của đối phương, hơi thở và mùi xì gà còn vương lại cũng hòa lẫn.
''Là phóng viên mà cô có thói quen không nhìn chính diện người đối diện như vậy sao, là thiếu tự tin hay là vì lí do nào khác thì cũng nên từ bỏ đi, bởi nó sẽ gây trở ngại rất lớn đối với công việc của cô sau này và khó gây thiện cảm với đối phương, ngay như tôi lúc này cảm thấy bản thân không đáng được nhìn bằng mũi giày của cô.'' Nói xong một tràng những lời dạy bảo Tường Quân mới bỏ tay ra khỏi khuôn mặt trắng mịn của cô.
''Tổng biên tôi không có ý không tôn trọng anh, chỉ là tôi...tôi...'' Sự nghiệp phóng viên bốn năm của cô gây ấn tượng bởi những trích đoạn phóng sự với hình tượng xinh đẹp và ăn nói lưu loát, vậy mà giờ đây khi đứng trước người này Dạ Lan đã phá bỏ hoàn toàn hình tượng đó và thay vào bằng sự ấp úng bởi tâm trạng vô cùng bối rối lúc này.
Dạ Lan có một tật xấu đó là hễ cứ căng thẳng là lại tay phải bấu chặt vào ngón cái bàn tay trái. Vô tình bắt gặp ngón tay cái đã bị bấu đến chuyển màu của Dạ Lan lúc này trái tim Tường Quân không tự chủ được mà lệch nhịp. Lùi lại sau một bước, Tường Quân thu lại cái tư thế mờ ám của hai người lúc này.
''Cô ra ngoài đi.''
''Dạ.'' Thái độ cùng hành động của người này cứ thay đổi nhanh chóng khiến Dạ Lan không kịp thích nghi, liền ngớ người.
''Chưa nghe rõ sao? Màn chào hỏi đến đây thôi ra ngoài đi.''
''Còn công việc của tôi.''
''Lát tôi sẽ báo người tới tìm cô.''
''Vâng, vậy chào tổng biên.'' Cúi đầu một cái, Dạ Lan xoay người bước ra. Cô đâu biết khi cô vừa rời khỏi đó, toàn bộ thân hình cao lớn kia gần như dựa cả vào chiếc bàn gỗ. Bất giác đưa tay lên, Tường Quân chạm vào nơi nào đó vẫn đang hoạt động có phần bất bình thường hơn mọi khi trong lồng ngực mình, tự hỏi: ''Mày bị gì vậy? Có phải Tường Quân trước kia cũng từng mất kiểm soát khi đứng trước người phụ nữ này hay không? Gương mặt của cô ấy ta muốn chạm vào thật lâu...''
...
Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng tổng biên, vẫn chưa kịp ổn định lại tâm trạng đang bấn loạn của mình thì người mà Dạ Lan đang chạm mặt lúc này lại khiến bước chân của cô khựng lại. Gương mặt được trang điểm tinh sảo ấy, từng chi tiết, góc cạnh trên khuôn mặt của cô ta có lẽ được tạo hóa ưu ái cho nên dù là bốn năm trước hay bây giờ thì nhan sắc đều không có gì thay đổi. Cô ta trong tâm trí của Dạ Lan cũng không hề thay đổi.
Á Thư ban nãy vẫn còn đang lớn tiếng chỉ trích thư kí Luận, nay thấy Dạ Lan vừa bước ra từ căn phòng kia trong thâm tâm cô ta phút chốc không khỏi run rẩy , sợ hãi: ''Cô, tại sao lại ở đây, lại còn từ đó đi ra.''
''...'' Trái ngược với thái độ khi đứng trước Tường Quân khi nãy, đứng trước Á Thư lúc này Dạ Lan chỉ cảm thấy căm hận cùng coi thường.
Thái độ này của Dạ Lan đối với Á Thư cao ngạo chính là sự thách thức, nắm lấy cổ tay Dạ Lan cô ta siết mạnh đưa lên: ''Cô dám không trả lời tôi, mau nói loại hồ ly như cô tại sao cứ bám lấy anh ấy mãi không chịu buông.''
''Cô thật đáng thương.'' Dạ Lan lúc này rất muốn cười lớn tiếng trước cái vẻ mặt bị ghen tuông, đố kỵ làm cho biến dạng của cô ta. ''Gân xanh nổi hết trên mặt cô rồi kìa, không muốn bị ai chê cười thì mau điều chỉnh lại tâm trạng đi.''
''Á Thư, chẳng phải cô đến gặp tổng biên hay sao, đừng để anh ấy đợi lâu.'' Đứng trước tình huống khó xử này Luận đành lên tiếng can ngăn. Nhưng ngay lập tức hứng trọn ánh nhìn gay gắt của Á Thư, cô ta gắt lên bằng chất giọng chua ngoa của mình: ''Anh đang bênh vực cô ta sao?''
''Không, tôi không hề bênh vực ai cả, chỉ là cô biết tính Tổng biên tập rồi đấy, nếu để anh ấy bắt gặp những chuyện này sẽ không có lợi cho bất kỳ ai.''
Á Thư trước nay luôn muốn giữ gìn hình tượng ngây thơ, ngoan ngoãn trước mặt Tường Quân, hất tay Dạ Lan ra, trước khi bước vào bên trong Á Thư không quên quẳng lại một lời cảnh tỉnh cho Dạ Lan: ''1 triệu đô, cô nghĩ chuyện này để Tường Quân biết được thì sẽ thế nào, người tham vinh hoa như cô xứng đáng với anh ấy hay sao? Biết điều thì tránh xa Tường Quân ra bởi anh ấy là thuộc về tôi.''
Xoa chỗ cổ tay sưng đỏ, ánh mắt đượm buồn của Dạ Lan nhìn theo bóng cô ả khuất sau cánh cửa, khóe môi cô khẽ vẽ lên một nụ cười nhạt tự giễu: ''Cô đã lầm to rồi, anh ấy không phải đồ vật nên sẽ chẳng thuộc về cô cũng chẳng thuộc về tôi.''
...
Bước vào bên trong Á Thư liền đảo mắt ráo rác tìm kiếm một bóng hình, dừng lại bên cánh cửa sổ lớn Á Thư ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy bóng hình cao lớn, hạnh phúc nói: ''Tường Quân, người ta nhớ anh lắm anh biết không?''
Tâm trạng đang phiêu dạt của Tường Quân bỗng sực tỉnh bởi cái siết tay và giọng nói nũng nịu của Á Thư. Tách đôi tay trắng trẻo đang bám chặt lấy mình, Tường Quân xoay người lại mỉm cười hỏi han: ''Em từ đó bay ra đây đã ăn gì chưa?''
''Người ta chẳng cần ăn gì hết, chỉ cần nghĩ đến được gặp anh thôi người ta chẳng cần ăn uống ba ngày.'' Vòng tay qua cổ Tường Quân Á Thư tiếp tục nũng nịu, cả thân hình cứ như con trăn sắp đánh đu trên người Tường Quân.
''Thế sao được, anh không thích em giữ dáng đâu, rất ảnh hưởng tới sức khỏe.'' Vừa bày ra vẻ quan tâm, Tường Quân vừa cố gắng gỡ ra đôi tay dính hơn keo dán của Á Thư.
''Tổng biên, nếu không còn việc gì tôi xin phép.'' Ý thức được bản thân đang làm kỳ đà, Luận vội cất tiếng chào. Khiến hai người kia lúc này mới nhận ra sự có mặt của người thứ ba.
''À khoan đã, buổi hẹn với Giám đốc bên TW tôi dặn cậu sáng nay kết quả thế nào rồi.'' Tường Quân nói mà mắt nháy ra hiệu liên tục. Theo hắn đã lâu Luận đương nhiên hiểu ý liền bịa đặt ra một câu trả lời: ''Ông ấy hẹn 11 giờ trưa nay''
Đưa đồng hồ lên quan sát thấy đã điểm 10 giờ 30 phút, Tường Quân liền đặt tay lên vai Á Thư nét mặt có chút khó xử: ''Em chịu khó về khách sạn một mình nhé, anh bận chút chuyện.'' Nói rồi cái bóng dáng cao lớn ấy cầm vội chiếc áo vest trên ghế đi nhanh như ma đuổi ra khỏi căn phòng, bỏ lại mình cô ả Á Thư ú ớ, giậm chân đứng đó.
Tâm trạng đang run rẩy của Dạ Lan nay càng thêm kích động khi nghe chính miệng người kia gọi cả họ lẫn tên mình,nhíu mày nghi hoặc cô hỏi hắn: ''Anh...biết tôi sao? Chẳng lẽ anh đã...''
Chưa đợi Dạ Lan nói hết câu, Tường Quân đã lẳng tập hồ sơ xuống bàn, từng ngón tay dài gõ nhịp xuống bức ảnh đính kèm của cô: ''Thông tin trên hồ sơ viết như vậy, tôi tiện miệng đọc thôi. Nhưng mà khi nãy cô vừa nói chẳng lẽ tôi làm sao? Câu hỏi như vậy dường như cô đang trông mong điều gì đó từ tôi, chúng ta từng quen biết sao?''
''Không, không quen.'' Dạ Lan rất nhanh lấp liếm đi cảm giác hụt hẫng, đau nhói nơi lồng ngực bằng một câu trả lời mang tính phủ nhận cùng một nụ cười gượng gạo. Chỉ có bản thân cô mới biết sau khi nghe Tường Quân hỏi ''chúng ta từng quen biết sao?'', mỗi chữ trong câu nói ấy tựa như hàng trăm mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim khiến cô ngay lập tức muốn ngã khụy. Hóa ra vẫn là không nhớ gì về cô...
Khóe môi Tường Quân sau khi nghe xong lời giải thích vụng về đó lại càng thêm cong, đi lại chỗ chiếc ghế, hắn ung dung ngồi lên đó vắt chéo chân lên nhau thể hiện khí chất của nhà lãnh đạo, châm một điếu xì gà đưa lên miệng, nhả ra một làn khói trắng Tường Quân thích thú nhìn cô, bâng quơ nói: ''Vậy sao, vậy mà tôi lại cứ lầm tưởng chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó, trông mặt cô rất quen.''
''Chắc tại tôi thi thoảng có xuất hiện trên tivi với vài bản tin ngắn cho nên anh tình cờ trông thấy chăng?'' Dạ Lan lại tiếp tục cảm nhận dường như có một dòng điện chạy qua sống lưng cô lạnh buốt.
Vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt đó trên môi Tường Quân gật đầu tỏ ý đồng tình, nói: ''Có thể là vậy.''
Câu chuyện đến đây bỗng dưng ngưng lại khiến sự bức bách bỗng dưng bao trùm khắp căn phòng, nhất là với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn vào mình không hề xê dịch của Tường Quân khiến Dạ Lan cảm thấy ngay đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Cho đến lúc này cô vẫn còn hoài nghi về người đang xuất hiện trước mặt cô kia, tất cả chỉ là ảo giác thôi có đúng không, còn nếu không phải là ảo giác thì sao đây, lẽ nào ông trời thấy cuộc đời của cô vừa tìm lại được chút cân bằng liền gieo thử thách.
''Theo những gì ghi bên trong này thì cô bên tòa soạn T&Q phụ trách mảng Dân trí nhưng hiện tại bên tôi mảng này đã đủ nhân sự.'' Đặt một tay vào tập hồ sơ trên bàn, Tường Quân cất lời phá tan bầu không khí ngột ngạt lúc này.
''Tôi là khách sang đây để học hỏi thêm kinh nghiệm, về công việc anh tùy ý sắp xếp cho tôi vào một bộ phận nào đó thiếu nhân sự là được.''
Đáp lời hắn mà đôi mắt Dạ Lan dán xuống mặt đất, cho đến giây phút này khi đã chắc chắn giọng nói trầm ấm và người đang ngồi trước mặt mình kia là thật thì cô lại càng không có dũng khí mà ngẩng đầu nhìn .Cô sợ phải đối diện với ánh mắt mắt cho dù có kiếm tìm thế nào cũng không nhìn ra hình ảnh của mình hiện hữu trong đó, cô sợ những câu nói vô tình ''cô là ai? Chúng ta từng quen nhau sao?'' phát ra từ chính miệng ai đó để rồi cứa vào tim cô. Trốn tránh vẫn là cách mà cô luôn nghĩ đến và lựa chọn.
Nhưng đâu để cô thực hiện điều đó một cách dễ dàng như vậy, bởi lúc này Tường Quân đã đứng trước mặt cô đưa tay ra bóp chặt lấy chiếc cằm của cô và đưa sát gương mặt anh tuấn của mình mỗi lúc lại gần cô hơn. Ở khoảng cách chỉ còn 2 centimet như vậy cả hai dường như còn nghe rõ cả nhịp tim đập của đối phương, hơi thở và mùi xì gà còn vương lại cũng hòa lẫn.
''Là phóng viên mà cô có thói quen không nhìn chính diện người đối diện như vậy sao, là thiếu tự tin hay là vì lí do nào khác thì cũng nên từ bỏ đi, bởi nó sẽ gây trở ngại rất lớn đối với công việc của cô sau này và khó gây thiện cảm với đối phương, ngay như tôi lúc này cảm thấy bản thân không đáng được nhìn bằng mũi giày của cô.'' Nói xong một tràng những lời dạy bảo Tường Quân mới bỏ tay ra khỏi khuôn mặt trắng mịn của cô.
''Tổng biên tôi không có ý không tôn trọng anh, chỉ là tôi...tôi...'' Sự nghiệp phóng viên bốn năm của cô gây ấn tượng bởi những trích đoạn phóng sự với hình tượng xinh đẹp và ăn nói lưu loát, vậy mà giờ đây khi đứng trước người này Dạ Lan đã phá bỏ hoàn toàn hình tượng đó và thay vào bằng sự ấp úng bởi tâm trạng vô cùng bối rối lúc này.
Dạ Lan có một tật xấu đó là hễ cứ căng thẳng là lại tay phải bấu chặt vào ngón cái bàn tay trái. Vô tình bắt gặp ngón tay cái đã bị bấu đến chuyển màu của Dạ Lan lúc này trái tim Tường Quân không tự chủ được mà lệch nhịp. Lùi lại sau một bước, Tường Quân thu lại cái tư thế mờ ám của hai người lúc này.
''Cô ra ngoài đi.''
''Dạ.'' Thái độ cùng hành động của người này cứ thay đổi nhanh chóng khiến Dạ Lan không kịp thích nghi, liền ngớ người.
''Chưa nghe rõ sao? Màn chào hỏi đến đây thôi ra ngoài đi.''
''Còn công việc của tôi.''
''Lát tôi sẽ báo người tới tìm cô.''
''Vâng, vậy chào tổng biên.'' Cúi đầu một cái, Dạ Lan xoay người bước ra. Cô đâu biết khi cô vừa rời khỏi đó, toàn bộ thân hình cao lớn kia gần như dựa cả vào chiếc bàn gỗ. Bất giác đưa tay lên, Tường Quân chạm vào nơi nào đó vẫn đang hoạt động có phần bất bình thường hơn mọi khi trong lồng ngực mình, tự hỏi: ''Mày bị gì vậy? Có phải Tường Quân trước kia cũng từng mất kiểm soát khi đứng trước người phụ nữ này hay không? Gương mặt của cô ấy ta muốn chạm vào thật lâu...''
...
Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng tổng biên, vẫn chưa kịp ổn định lại tâm trạng đang bấn loạn của mình thì người mà Dạ Lan đang chạm mặt lúc này lại khiến bước chân của cô khựng lại. Gương mặt được trang điểm tinh sảo ấy, từng chi tiết, góc cạnh trên khuôn mặt của cô ta có lẽ được tạo hóa ưu ái cho nên dù là bốn năm trước hay bây giờ thì nhan sắc đều không có gì thay đổi. Cô ta trong tâm trí của Dạ Lan cũng không hề thay đổi.
Á Thư ban nãy vẫn còn đang lớn tiếng chỉ trích thư kí Luận, nay thấy Dạ Lan vừa bước ra từ căn phòng kia trong thâm tâm cô ta phút chốc không khỏi run rẩy , sợ hãi: ''Cô, tại sao lại ở đây, lại còn từ đó đi ra.''
''...'' Trái ngược với thái độ khi đứng trước Tường Quân khi nãy, đứng trước Á Thư lúc này Dạ Lan chỉ cảm thấy căm hận cùng coi thường.
Thái độ này của Dạ Lan đối với Á Thư cao ngạo chính là sự thách thức, nắm lấy cổ tay Dạ Lan cô ta siết mạnh đưa lên: ''Cô dám không trả lời tôi, mau nói loại hồ ly như cô tại sao cứ bám lấy anh ấy mãi không chịu buông.''
''Cô thật đáng thương.'' Dạ Lan lúc này rất muốn cười lớn tiếng trước cái vẻ mặt bị ghen tuông, đố kỵ làm cho biến dạng của cô ta. ''Gân xanh nổi hết trên mặt cô rồi kìa, không muốn bị ai chê cười thì mau điều chỉnh lại tâm trạng đi.''
''Á Thư, chẳng phải cô đến gặp tổng biên hay sao, đừng để anh ấy đợi lâu.'' Đứng trước tình huống khó xử này Luận đành lên tiếng can ngăn. Nhưng ngay lập tức hứng trọn ánh nhìn gay gắt của Á Thư, cô ta gắt lên bằng chất giọng chua ngoa của mình: ''Anh đang bênh vực cô ta sao?''
''Không, tôi không hề bênh vực ai cả, chỉ là cô biết tính Tổng biên tập rồi đấy, nếu để anh ấy bắt gặp những chuyện này sẽ không có lợi cho bất kỳ ai.''
Á Thư trước nay luôn muốn giữ gìn hình tượng ngây thơ, ngoan ngoãn trước mặt Tường Quân, hất tay Dạ Lan ra, trước khi bước vào bên trong Á Thư không quên quẳng lại một lời cảnh tỉnh cho Dạ Lan: ''1 triệu đô, cô nghĩ chuyện này để Tường Quân biết được thì sẽ thế nào, người tham vinh hoa như cô xứng đáng với anh ấy hay sao? Biết điều thì tránh xa Tường Quân ra bởi anh ấy là thuộc về tôi.''
Xoa chỗ cổ tay sưng đỏ, ánh mắt đượm buồn của Dạ Lan nhìn theo bóng cô ả khuất sau cánh cửa, khóe môi cô khẽ vẽ lên một nụ cười nhạt tự giễu: ''Cô đã lầm to rồi, anh ấy không phải đồ vật nên sẽ chẳng thuộc về cô cũng chẳng thuộc về tôi.''
...
Bước vào bên trong Á Thư liền đảo mắt ráo rác tìm kiếm một bóng hình, dừng lại bên cánh cửa sổ lớn Á Thư ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy bóng hình cao lớn, hạnh phúc nói: ''Tường Quân, người ta nhớ anh lắm anh biết không?''
Tâm trạng đang phiêu dạt của Tường Quân bỗng sực tỉnh bởi cái siết tay và giọng nói nũng nịu của Á Thư. Tách đôi tay trắng trẻo đang bám chặt lấy mình, Tường Quân xoay người lại mỉm cười hỏi han: ''Em từ đó bay ra đây đã ăn gì chưa?''
''Người ta chẳng cần ăn gì hết, chỉ cần nghĩ đến được gặp anh thôi người ta chẳng cần ăn uống ba ngày.'' Vòng tay qua cổ Tường Quân Á Thư tiếp tục nũng nịu, cả thân hình cứ như con trăn sắp đánh đu trên người Tường Quân.
''Thế sao được, anh không thích em giữ dáng đâu, rất ảnh hưởng tới sức khỏe.'' Vừa bày ra vẻ quan tâm, Tường Quân vừa cố gắng gỡ ra đôi tay dính hơn keo dán của Á Thư.
''Tổng biên, nếu không còn việc gì tôi xin phép.'' Ý thức được bản thân đang làm kỳ đà, Luận vội cất tiếng chào. Khiến hai người kia lúc này mới nhận ra sự có mặt của người thứ ba.
''À khoan đã, buổi hẹn với Giám đốc bên TW tôi dặn cậu sáng nay kết quả thế nào rồi.'' Tường Quân nói mà mắt nháy ra hiệu liên tục. Theo hắn đã lâu Luận đương nhiên hiểu ý liền bịa đặt ra một câu trả lời: ''Ông ấy hẹn 11 giờ trưa nay''
Đưa đồng hồ lên quan sát thấy đã điểm 10 giờ 30 phút, Tường Quân liền đặt tay lên vai Á Thư nét mặt có chút khó xử: ''Em chịu khó về khách sạn một mình nhé, anh bận chút chuyện.'' Nói rồi cái bóng dáng cao lớn ấy cầm vội chiếc áo vest trên ghế đi nhanh như ma đuổi ra khỏi căn phòng, bỏ lại mình cô ả Á Thư ú ớ, giậm chân đứng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.