Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 11: Âm hồn bất tán.
Tg Vô Lai
01/08/2024
Lý Viên Viên chạy một mạch về nhà kho, chui vào góc sâu nhất tối nhất lẫn trốn.
Trốn tránh hiện thực tàn nhẫn, trốn thiên đạo bất công, con người bất nhân bất nghĩa và cả bản thân nhút nhát yếu hèn.
"Tại sao, tại sao, mày phải giết hắn, mày phải giết hắn, Lý Viên Viên."
Cô tự tát mặt mình, thật đau thật kêu cho bản thân tỉnh ngộ.
"Sợ, đúng, do mình quá sợ thôi, dù sao cũng là một mạng người... Nhất định, nhất định lần sau sẽ xuống tay, hắn không phải người, hắn là cầm thú, là cầm thú." - Lý Viên Viên tự thủ thỉ với bản thân, tâm tâm niệm niệm như nhắc nhở bản thân.
Sáng hôm sau, mảnh giấy lại được ném vào lúc cô đang trên đường đi đổ rác.
Lần này Lý Viên Viên không chửi cha mắng mẹ ai nữa, im lặng nhặt cục giấy, đọc xong lại phi tan.
"Lý Viên Viên, hôm nay cô không tranh bưng trà cho tổng đốc nữa à?" - Hầu gái Khuê Cát - người chuyên phụ trách bưng trà, cà phê cho Hoắc Thừa Ân cười cười chọc ghẹo cô.
"Không, cô tự bưng đi." - Lý Viên Viên cầm xọt rác đi thẳng vào trong.
"Ê ê, đừng nói lần này cô bị tổng đốc doạ sợ mất mật nên không dám lên đó nữa à nha." - Khuê Cát đi song song khều khều vai.
Cô lười đôi co nên gật đầu qua loa: "Ừm, cứ cho là vậy đi, ta gặp hắn còn sợ hơn đi gặp diêm vương."
"Vậy sao?" - Hoắc Thừa Ân đứng ngay cột nhà to tướng hỏi lại.
Lý Viên Viên giật mình trợn to mắt: "Ngươi, ngươi nghe lén."
"Ta quang minh chính đại đứng đây từ sáng, người có tật giật mình là cô." - Y nói xong liền sảy chân rời đi như không có chuyện gì.
Bỏ Lý Viên Viên ôm một bụng vừa tức vừa hoang mang đứng đó.
Buổi chiều cô đang tranh thủ cho cá ăn, vừa rải vừa lẩm bẩm.
"Các ngươi kể ra còn tốt số hơn ta, suốt ngày bơi rồi ăn ăn xong lại bơi đùa giỡn thích chưa kìa... Ta muốn ăn còn phải tự mình làm."
"Haizzz.. Không bị mắng nhiếc càng không bị đánh đập, còn có anh chị em ở cùng, tự do tung tăng, đâu như bọn ta suốt ngày bị giam cầm."
"Gió Đông Bắc đã nổi lên rồi, ta lạnh đến mức đêm nào cũng giật mình nửa đêm tìm chăn để đắp, sao các ngươi ở trong nước suốt mà chẳng biết lạnh là gì?"
"Haizz... Càng nhắc gió đông càng nhớ nhà, nôn tết đến, mỗi năm ta đều ở nhà đón tết cùng ba mẹ, năm nay lại lủi thủi ở đây đón tết một mình."
Đổi sang tư thế khác, cô chật lưỡi hít hà.
"Các ngươi nói xem tên tổng đốc thối đó có gì tốt mà các cô gái mới gặp đều yêu, lạnh lùng, bạo lực, tàn nhẫn, ờm.. ờ sao nữa ta... Tóm lại không có điểm nào tốt để yêu."
"Ngươi nữa, cả ngươi, ngươi và ngươi, cũng thích hắn đúng không? Không thích thì sao không bỏ đi... À các ngươi trốn không được, cần ta giúp không?"
Cô càng nói càng hăng.
"Thoả thuận..."
"Muốn phóng sanh chúng à?" - Hoắc Thừa Ân đứng dựa gốc cây cổ thụ to lúc nào chẳng biết, mặt bất cần đời nhìn trời nhìn mây.
Lý Viên Viên giật mình ôm ngực, tên này là oan hồn dất dưỡng ở địa bàn này sao, đi đâu cũng làm hết hồn.
"Chúng sẽ không biết ơn cô đâu, thả chúng ra chỉ hại chúng chết sớm hơn thôi, đừng suốt ngày gây hoạ." - Hoắc Thừa Ân nói xong lại sải chân bước đi như không việc gì.
Lý Viên Viên rơi vào trầm tư dần chuyển sang trầm cảm nhẹ.
Tối đến đang chuẩn bị rửa chén, vừa đặt mông ngồi xuống ngước lên liền thấy bản mặt chần dần Hoắc Thừa Ân.
"Áaaa... Má ơiiii... Ma...." - Lý Viên Viên hét lên như heo bị chọc tiết, vừa hét vừa quăng chén quăng muỗng.
Người hầu chạy ra thấy Hoắc Thừa Ân đứng bất động, chén vỡ muỗng rơi đầy ra thềm, lặng lẽ trở vào trong.
"Hét gì mà hét, không nhận ra chủ nhân của mình sao? Ta chỉ muốn nhắc nhở, ban đêm ở đây có rất nhiều... ple ple ..." - Hoắc Thừa Ân giơ tay thỏng xuống dáng đi ngã nghiêng lè lưỡi doạ, doạ xong lại còn nói thêm.
"Nên cẩn thận, nhanh tay còn vào nhà nếu không bị mất đi một tay, một chân hoặc một hồn phách, ta nói thật... À mà ngày mai quản gia sẽ tính sổ số đồ vỡ ở đây, cô sẽ phải làm thêm việc trừ vào."
Lý Viên Viên lấy hơi thật sâu quát lớn: "Nè, còn không phải vì ngươi hù doạ nên ta mới đập chúng sao, giờ còn tính hết lên ta, tên ăn không ngồi rỗi như ngươi sao không ở trên phòng chết dần chết mòn bại liệt luôn đi, mỗi lần đi xuống liền làm ta gặp hoạ, cuộc sống của ta đủ khốn khổ lắm rồi biết chưa hả?"
Hoắc Thừa Ân không giận mà cười rất vui vẻ, vỗ vỗ vai cô thì thầm: "Ta nói thật, ở đây có nhiều ma lắm đó."
Lý Viên Viên hất tay hắn ra, chọi thêm cái chén: "Ngươi cút cho ta."
Y nhanh chân sải bước, tư thái ung dung vui vẻ vô cùng.
Cô ngồi nhìn đống chén dĩa tức thở hì hục, tim đập loạn xạ mặt đỏ phừng phừng.
Tên ôn thần, hôm nay ăn trúng bã chó hay ăn trúng đĩa, ám miết không buông, đúng là âm hồn bất tán.
Trở về phòng chẳng bao lâu lại tới giờ hẹn, cô nhanh chân chạy ra điểm hẹn, điều kì lạ là mỗi ngày lính canh đều túc trực 24/24 nhưng đến mấy lúc này lại chẳng thấy ai.
Lý Viên Viên cũng lười quan tâm, đi đến hàng rào nơi có Vũ Thành đứng chờ bên ngoài.
"Anh tìm em làm gì? Anh thừa biết ở đây nguy hiểm thế nào mà."
Vũ Thành nhìn cô, gương mặt sớm đã gầy gò hốc hác: "Ba em mất rồi."
Sét đánh giữa trời quang, tai Lý Viên Viên lùng bùng như ai đang đánh trống, máu huyết dồn dập chảy dọc cơ thể, tay chân cô run run.
Cố gượng cười: "Vũ Thành... Anh đang lừa em đúng không? Em đã nói khi nào thực hiện kế hoạch xong mới về, đừng lấy tính mạng ba em ra đùa giỡn."
Vũ Thành mang một bụng bi thương, không thể cười nổi: "Anh không lừa, anh đến để báo tin, hiện tại em muốn trở về anh sẽ cứu em ra ngay."
Lý Viên Viên do dự rất lâu, rất lâu.
"Về."
Hoắc Thừa Ân đứng trên quan sát, điều không ngờ chính là cô quyết định bỏ đi.
Cuối cùng vẫn không giữ được em.
Y lấy chai rượu, người hiếm khi động vào rượu như y mà lại tự lấy rượu nhâm nhi một mình.
Diệp Ẩn lại xuất hiện.
"Chủ nhân, có cần nô bắt cô ấy lại."
Hoắc Thừa Ân uống ngụm rượu cay xè xé tâm can: "Không cần, người có lòng muốn đi bắt về cũng vô dụng."
"Vậy, người phải làm sao?"
"Ta..." - Y cười như không cười: "Ta thì có làm sao?"
Diệp Ẩn nhìn chủ nhân, chẳng biết nên nói sao cho phải phép.
"Ngươi uống không?"
Cô nàng giật mình cúi thấp đầu: "Nô không biết uống rượu."
"Không biết thì tập, tập rồi sẽ biết."
Cô nàng rụt rè nhận lấy ly rượu, nín thở tu một hơi.
Mùi rượu nồng lên tận não cay xé đầu lưỡi, từng dòng từng dòng rượu chảy đến đâu thì cổ họng như được thanh tẩy đến đó, ấm nóng râm rang, cả bao tử như sôi trào đón nhận hương vị mới lạ này.
Ban đầu cô nàng nhợn ói mấy bận nhưng cố nén lại thành quen, đón ly sau từ tay chủ nhân, cô nàng tập thói quen nhâm nhi như người thành thạo, ngậm vào vài giây mới nuốt xuống bao tử.
"Uống không quen thì đừng ra vẻ." - Hoắc Thừa Ân ý cười châm chọc.
"Nô chỉ muốn cảm nhận thử cảm giác của bọn họ, lúc buồn lại nhâm nhi rượu giải sầu, vừa cay vừa đắng lại càng buồn thêm, có lợi ích gì đâu chứ." - Diệp Ẩn lắc lắc ly rượu, uống hết lại muốn xin thêm.
"Nhiêu đó được rồi, uống nhiều quá lại xông vào nhà người ta đập phá chẳng hay."
Hôm nay Hoắc Thừa Ân ăn phải bã đậu hay bị đập trúng đầu mà nói chuyện với cô nàng ba câu lại có hai câu trêu đùa.
Diệp Ẩn vui cười: "Chủ nhân là người bảo nô học."
"Học là một quá trình, tập luyện nhiều mới tiến bộ."
"Nô chỉ giản lượt bớt những bước không cần thiết."
"Giản lượt quá lại mất hết ý nghĩa, đâu phải cứ uống sẽ hết buồn và hễ buồn lại lôi ra uống, cái quan trọng là cảm nhận vị cay đắng của nó mới thấu hiểu được tại sao lại tìm đến rượu." - Hoắc Thừa Ân ngắm nghía ly rượu trong tay.
"Học chỉ là lý thuyết còn trên thực tế phải mài dũa thành kinh nghiệm, ý nghĩa trong đó cần phải trải qua nhiều mới thấy được, nô chỉ biết người ta ví rượu như món giải sầu nhưng nô lại thấy nó chính là một tri kỷ, bởi khi tâm trạng thăng hoa hoặc trùng xuống người ta lại tìm đến rượu và nó chưa bao giờ phản bội một ai."
Hoắc Thừa Ân cười thành tiếng: "Không ngờ ngươi cũng biết ẩn dụ... Có phải nó giống như ta với ngươi."
"Nô không dám, chỉ cầu chủ nhân đừng bỏ rơi là phúc phần của nô rồi."
Hoắc Thừa Ân cạn ly rượu: "Đã là tri kỷ thì sao có thể bỏ rơi nhau, hôm nay ngươi về nghỉ ngơi đi, không cần canh nữa."
"Chức trách của nô là bảo vệ an toàn cho chủ nhân." - Diệp Ẩn giật mình khuỵ gối thật mạnh.
"Ta đâu nói là không cho ngươi bảo vệ, hôm nay phái người khác đến canh gác, còn ngươi nghỉ cho khoẻ bắt đầu từ ngày mai sẽ bận rộn lắm, muốn ngủ cũng không có thời gian đâu."
Diệp Ẩn ngước lên, chỉ thấy bóng lưng cao lớn phản chiếu ngược ánh trăng, lẻ loi, cô độc, còn có chút thương tâm... Lẽ nào chủ nhân muốn hành động.
"Lo chuyên tâm nghỉ ngơi, đừng ở đó học suy đoán tâm ý người khác."
Cô nàng giật mình cúi đầu: "Dạ rõ."
Trốn tránh hiện thực tàn nhẫn, trốn thiên đạo bất công, con người bất nhân bất nghĩa và cả bản thân nhút nhát yếu hèn.
"Tại sao, tại sao, mày phải giết hắn, mày phải giết hắn, Lý Viên Viên."
Cô tự tát mặt mình, thật đau thật kêu cho bản thân tỉnh ngộ.
"Sợ, đúng, do mình quá sợ thôi, dù sao cũng là một mạng người... Nhất định, nhất định lần sau sẽ xuống tay, hắn không phải người, hắn là cầm thú, là cầm thú." - Lý Viên Viên tự thủ thỉ với bản thân, tâm tâm niệm niệm như nhắc nhở bản thân.
Sáng hôm sau, mảnh giấy lại được ném vào lúc cô đang trên đường đi đổ rác.
Lần này Lý Viên Viên không chửi cha mắng mẹ ai nữa, im lặng nhặt cục giấy, đọc xong lại phi tan.
"Lý Viên Viên, hôm nay cô không tranh bưng trà cho tổng đốc nữa à?" - Hầu gái Khuê Cát - người chuyên phụ trách bưng trà, cà phê cho Hoắc Thừa Ân cười cười chọc ghẹo cô.
"Không, cô tự bưng đi." - Lý Viên Viên cầm xọt rác đi thẳng vào trong.
"Ê ê, đừng nói lần này cô bị tổng đốc doạ sợ mất mật nên không dám lên đó nữa à nha." - Khuê Cát đi song song khều khều vai.
Cô lười đôi co nên gật đầu qua loa: "Ừm, cứ cho là vậy đi, ta gặp hắn còn sợ hơn đi gặp diêm vương."
"Vậy sao?" - Hoắc Thừa Ân đứng ngay cột nhà to tướng hỏi lại.
Lý Viên Viên giật mình trợn to mắt: "Ngươi, ngươi nghe lén."
"Ta quang minh chính đại đứng đây từ sáng, người có tật giật mình là cô." - Y nói xong liền sảy chân rời đi như không có chuyện gì.
Bỏ Lý Viên Viên ôm một bụng vừa tức vừa hoang mang đứng đó.
Buổi chiều cô đang tranh thủ cho cá ăn, vừa rải vừa lẩm bẩm.
"Các ngươi kể ra còn tốt số hơn ta, suốt ngày bơi rồi ăn ăn xong lại bơi đùa giỡn thích chưa kìa... Ta muốn ăn còn phải tự mình làm."
"Haizzz.. Không bị mắng nhiếc càng không bị đánh đập, còn có anh chị em ở cùng, tự do tung tăng, đâu như bọn ta suốt ngày bị giam cầm."
"Gió Đông Bắc đã nổi lên rồi, ta lạnh đến mức đêm nào cũng giật mình nửa đêm tìm chăn để đắp, sao các ngươi ở trong nước suốt mà chẳng biết lạnh là gì?"
"Haizz... Càng nhắc gió đông càng nhớ nhà, nôn tết đến, mỗi năm ta đều ở nhà đón tết cùng ba mẹ, năm nay lại lủi thủi ở đây đón tết một mình."
Đổi sang tư thế khác, cô chật lưỡi hít hà.
"Các ngươi nói xem tên tổng đốc thối đó có gì tốt mà các cô gái mới gặp đều yêu, lạnh lùng, bạo lực, tàn nhẫn, ờm.. ờ sao nữa ta... Tóm lại không có điểm nào tốt để yêu."
"Ngươi nữa, cả ngươi, ngươi và ngươi, cũng thích hắn đúng không? Không thích thì sao không bỏ đi... À các ngươi trốn không được, cần ta giúp không?"
Cô càng nói càng hăng.
"Thoả thuận..."
"Muốn phóng sanh chúng à?" - Hoắc Thừa Ân đứng dựa gốc cây cổ thụ to lúc nào chẳng biết, mặt bất cần đời nhìn trời nhìn mây.
Lý Viên Viên giật mình ôm ngực, tên này là oan hồn dất dưỡng ở địa bàn này sao, đi đâu cũng làm hết hồn.
"Chúng sẽ không biết ơn cô đâu, thả chúng ra chỉ hại chúng chết sớm hơn thôi, đừng suốt ngày gây hoạ." - Hoắc Thừa Ân nói xong lại sải chân bước đi như không việc gì.
Lý Viên Viên rơi vào trầm tư dần chuyển sang trầm cảm nhẹ.
Tối đến đang chuẩn bị rửa chén, vừa đặt mông ngồi xuống ngước lên liền thấy bản mặt chần dần Hoắc Thừa Ân.
"Áaaa... Má ơiiii... Ma...." - Lý Viên Viên hét lên như heo bị chọc tiết, vừa hét vừa quăng chén quăng muỗng.
Người hầu chạy ra thấy Hoắc Thừa Ân đứng bất động, chén vỡ muỗng rơi đầy ra thềm, lặng lẽ trở vào trong.
"Hét gì mà hét, không nhận ra chủ nhân của mình sao? Ta chỉ muốn nhắc nhở, ban đêm ở đây có rất nhiều... ple ple ..." - Hoắc Thừa Ân giơ tay thỏng xuống dáng đi ngã nghiêng lè lưỡi doạ, doạ xong lại còn nói thêm.
"Nên cẩn thận, nhanh tay còn vào nhà nếu không bị mất đi một tay, một chân hoặc một hồn phách, ta nói thật... À mà ngày mai quản gia sẽ tính sổ số đồ vỡ ở đây, cô sẽ phải làm thêm việc trừ vào."
Lý Viên Viên lấy hơi thật sâu quát lớn: "Nè, còn không phải vì ngươi hù doạ nên ta mới đập chúng sao, giờ còn tính hết lên ta, tên ăn không ngồi rỗi như ngươi sao không ở trên phòng chết dần chết mòn bại liệt luôn đi, mỗi lần đi xuống liền làm ta gặp hoạ, cuộc sống của ta đủ khốn khổ lắm rồi biết chưa hả?"
Hoắc Thừa Ân không giận mà cười rất vui vẻ, vỗ vỗ vai cô thì thầm: "Ta nói thật, ở đây có nhiều ma lắm đó."
Lý Viên Viên hất tay hắn ra, chọi thêm cái chén: "Ngươi cút cho ta."
Y nhanh chân sải bước, tư thái ung dung vui vẻ vô cùng.
Cô ngồi nhìn đống chén dĩa tức thở hì hục, tim đập loạn xạ mặt đỏ phừng phừng.
Tên ôn thần, hôm nay ăn trúng bã chó hay ăn trúng đĩa, ám miết không buông, đúng là âm hồn bất tán.
Trở về phòng chẳng bao lâu lại tới giờ hẹn, cô nhanh chân chạy ra điểm hẹn, điều kì lạ là mỗi ngày lính canh đều túc trực 24/24 nhưng đến mấy lúc này lại chẳng thấy ai.
Lý Viên Viên cũng lười quan tâm, đi đến hàng rào nơi có Vũ Thành đứng chờ bên ngoài.
"Anh tìm em làm gì? Anh thừa biết ở đây nguy hiểm thế nào mà."
Vũ Thành nhìn cô, gương mặt sớm đã gầy gò hốc hác: "Ba em mất rồi."
Sét đánh giữa trời quang, tai Lý Viên Viên lùng bùng như ai đang đánh trống, máu huyết dồn dập chảy dọc cơ thể, tay chân cô run run.
Cố gượng cười: "Vũ Thành... Anh đang lừa em đúng không? Em đã nói khi nào thực hiện kế hoạch xong mới về, đừng lấy tính mạng ba em ra đùa giỡn."
Vũ Thành mang một bụng bi thương, không thể cười nổi: "Anh không lừa, anh đến để báo tin, hiện tại em muốn trở về anh sẽ cứu em ra ngay."
Lý Viên Viên do dự rất lâu, rất lâu.
"Về."
Hoắc Thừa Ân đứng trên quan sát, điều không ngờ chính là cô quyết định bỏ đi.
Cuối cùng vẫn không giữ được em.
Y lấy chai rượu, người hiếm khi động vào rượu như y mà lại tự lấy rượu nhâm nhi một mình.
Diệp Ẩn lại xuất hiện.
"Chủ nhân, có cần nô bắt cô ấy lại."
Hoắc Thừa Ân uống ngụm rượu cay xè xé tâm can: "Không cần, người có lòng muốn đi bắt về cũng vô dụng."
"Vậy, người phải làm sao?"
"Ta..." - Y cười như không cười: "Ta thì có làm sao?"
Diệp Ẩn nhìn chủ nhân, chẳng biết nên nói sao cho phải phép.
"Ngươi uống không?"
Cô nàng giật mình cúi thấp đầu: "Nô không biết uống rượu."
"Không biết thì tập, tập rồi sẽ biết."
Cô nàng rụt rè nhận lấy ly rượu, nín thở tu một hơi.
Mùi rượu nồng lên tận não cay xé đầu lưỡi, từng dòng từng dòng rượu chảy đến đâu thì cổ họng như được thanh tẩy đến đó, ấm nóng râm rang, cả bao tử như sôi trào đón nhận hương vị mới lạ này.
Ban đầu cô nàng nhợn ói mấy bận nhưng cố nén lại thành quen, đón ly sau từ tay chủ nhân, cô nàng tập thói quen nhâm nhi như người thành thạo, ngậm vào vài giây mới nuốt xuống bao tử.
"Uống không quen thì đừng ra vẻ." - Hoắc Thừa Ân ý cười châm chọc.
"Nô chỉ muốn cảm nhận thử cảm giác của bọn họ, lúc buồn lại nhâm nhi rượu giải sầu, vừa cay vừa đắng lại càng buồn thêm, có lợi ích gì đâu chứ." - Diệp Ẩn lắc lắc ly rượu, uống hết lại muốn xin thêm.
"Nhiêu đó được rồi, uống nhiều quá lại xông vào nhà người ta đập phá chẳng hay."
Hôm nay Hoắc Thừa Ân ăn phải bã đậu hay bị đập trúng đầu mà nói chuyện với cô nàng ba câu lại có hai câu trêu đùa.
Diệp Ẩn vui cười: "Chủ nhân là người bảo nô học."
"Học là một quá trình, tập luyện nhiều mới tiến bộ."
"Nô chỉ giản lượt bớt những bước không cần thiết."
"Giản lượt quá lại mất hết ý nghĩa, đâu phải cứ uống sẽ hết buồn và hễ buồn lại lôi ra uống, cái quan trọng là cảm nhận vị cay đắng của nó mới thấu hiểu được tại sao lại tìm đến rượu." - Hoắc Thừa Ân ngắm nghía ly rượu trong tay.
"Học chỉ là lý thuyết còn trên thực tế phải mài dũa thành kinh nghiệm, ý nghĩa trong đó cần phải trải qua nhiều mới thấy được, nô chỉ biết người ta ví rượu như món giải sầu nhưng nô lại thấy nó chính là một tri kỷ, bởi khi tâm trạng thăng hoa hoặc trùng xuống người ta lại tìm đến rượu và nó chưa bao giờ phản bội một ai."
Hoắc Thừa Ân cười thành tiếng: "Không ngờ ngươi cũng biết ẩn dụ... Có phải nó giống như ta với ngươi."
"Nô không dám, chỉ cầu chủ nhân đừng bỏ rơi là phúc phần của nô rồi."
Hoắc Thừa Ân cạn ly rượu: "Đã là tri kỷ thì sao có thể bỏ rơi nhau, hôm nay ngươi về nghỉ ngơi đi, không cần canh nữa."
"Chức trách của nô là bảo vệ an toàn cho chủ nhân." - Diệp Ẩn giật mình khuỵ gối thật mạnh.
"Ta đâu nói là không cho ngươi bảo vệ, hôm nay phái người khác đến canh gác, còn ngươi nghỉ cho khoẻ bắt đầu từ ngày mai sẽ bận rộn lắm, muốn ngủ cũng không có thời gian đâu."
Diệp Ẩn ngước lên, chỉ thấy bóng lưng cao lớn phản chiếu ngược ánh trăng, lẻ loi, cô độc, còn có chút thương tâm... Lẽ nào chủ nhân muốn hành động.
"Lo chuyên tâm nghỉ ngơi, đừng ở đó học suy đoán tâm ý người khác."
Cô nàng giật mình cúi đầu: "Dạ rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.