Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 6: Kế hoạch cứu người.
Tg Vô Lai
01/08/2024
***Trên đỉnh Sơn Tây.
"Vũ Thành, con không thể mạo hiểm tính mạng được." - Vũ Tấn ngồi giữa hang động to lớn uy nghiêm trang trí không thua kém gì cung đình, lính canh đứng đầy cửa, quan viên cấp cao ngồi hai bên thượng nghị.
"Phải đó, đại tướng nói chí phải, vài người truyền tin không đáng để mạo hiểm, huống hồ Bắc Triều đang ráo riết tìm đường tiêu diệt triệt để chúng ta, nếu để chúng bắt được e rằng khó trở về, ngài là thiếu tướng phải nghĩ cho đại cục."
"Rơi vào tay Hoắc Thừa Ân, bọn họ e rằng đã không còn mạng để về nữa rồi."
"Tuy rất tiếc nhưng không thể đánh liều được."
Vũ Thành đứng bật dậy: "Con sẽ tự mình đi cứu Viên Viên, không động tới một lính một tốt nào của quân đội, không thể bỏ mặc cô ấy."
"Nó ở đó sẽ an toàn hơn, con..." - Vũ Tấn chưa kịp nói gì thì Vũ Thành đã xoay người bước đi.
"Lòng con đã quyết, cô ấy bị bắt cũng đã hơn nửa tháng, nếu muốn giết cũng đã bêu rếu thị chúng, đằng này không một tin tức gì, con nghĩ họ vẫn còn đang bị giam chịu khổ hình."
Vũ Thành hiên ngang rời đi.
"Đại tướng, ngài.... Ai da..." - Viên quan nọ thở dài.
Vũ Tấn nhìn theo bóng lưng con trai chỉ biết lắc đầu bất lực, trời sinh nó ngang bướng cứng đầu nhưng bù lại đầu óc linh hoạt, tự biết cách cứu người cứu mình nên cũng chẳng thể ngăn cản.
"Đây là sơ đồ sơ lược dinh thự của Hoắc Thừa Ân, các người giúp ta tìm hiểu xem lính canh sẽ đi từ lúc mấy giờ đến mấy giờ, đi từ đâu đến đâu, có bao nhiêu tên, thay ca thế nào, phòng giam ở đâu và đặc biệt nếu nhìn thấy chúng giam Viên Viên ở đâu thì báo ngay cho ta biết." - Vũ Thành giao bản đồ cho vài người lính thân cận, tầm mắt nhìn xa xăm.
"Dạ rõ, ngài có cần chúng tôi giúp một tay không ạ? Hoắc Thừa Ân gian manh xảo trá, nếu ngài đi một mình e rằng dễ trúng kế của hắn."
"Phải đó, Vũ thiếu tướng, ngài gánh vác trọng trách nặng nề trên vai, nếu xảy ra sơ xuất Nam Kỳ chúng ta sẽ mất đi một tướng lĩnh giỏi hoặc không bọn chúng dùng tính mạng ngài để uy hiếp, như vậy sẽ không hay, ngài để chúng tôi làm việc này được rồi."
"Đúng đó, dù có hi sinh cũng chỉ là vài tên lính quèn không đáng là bao, thiếu tướng, ngài nên suy tính kỹ càng lại."
Vũ Thành nhìn anh em đồng đội hết lòng hết dạ lo cho mình thì cười tươi vỗ vai họ: "Nam nhi chí ở bốn phương, tương lai các cậu cũng có thể lên cao nắm giữ trọng trách, ai trong các cậu cũng tài giỏi, thay vì đánh đổi một đội quân thì ta thà đánh đổi bản thân mình."
"Nhưng..."
"Được rồi, theo lời ta mà làm." - Vũ Thành cắt ngang lời bọn họ, phất tay cho họ rời đi.
Nhìn bầu trời xanh soi rọi nắng vàng xuống từng tàn cây, nhớ đến một cô gái luôn vui vẻ chạy nhảy khắp nơi trong rừng để hái hoa dại, hái nấm, lượm củi, Vũ Thành bất chợt mỉm cười.
"Viên Viên, hãy chờ anh, anh sẽ đến cứu em."
***Ban đêm trong thư phòng tối om của Hoắc Thừa Ân.
"Diệp Ẩn, ra đây."
Một bóng đen xuất hiện sau lưng anh.
"Động tĩnh bên ngoài thế nào?"
"Thưa chủ nhân, Vũ Thành đang cho người dò xét tình hình lên kế hoạch cứu Lý Viên Viên." - Diệp Ẩn cung kính khuỵ gối.
"Mấy lão già kia."
"Bọn họ vẫn lén cho người giám sát chủ nhân, nô đã nhiều lần tiêu diệt nhưng cứ cách nửa tháng thì bọn họ lại cài thêm người vào, sợ bứt dây động rừng nên nô chưa dám thẳng tay tiêu diệt."
Hoắc Thừa Ân nhìn ánh trăng treo trên ngọn đồi, nhếch môi khinh miệt: "Đã mấy năm rồi?"
"Thưa chủ nhân, năm năm ạ."
"Năm năm mà bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta, nghiệp lớn khi nào mới thực hiện được." - Hoắc Thừa Ân tay siết chặt nắm đấm rồi thả lỏng ra.
"Chúng có kế hoạch gì khác không?"
Diệp Ẩn vẫn quỳ một gối thưa: "Người của chúng ta cài vào lấy được vài thông tin quan trọng, nô xin dâng lên chủ nhân."
Hoắc Thừa Ân nhìn mảnh giấy trong tay, mắt loé lên vài tia nguy hiểm, thẳng tay cho vào lò than đỏ rực.
"Tiếp tục theo dõi động tĩnh của bọn chúng."
"Dạ."
Y phất tay: "Ngươi đi đi."
Diệp Ẩn hơi khựng lại: "Chủ nhân, cô gái đó..."
"Việc gì khiến ngươi ấp úng?"
Diệp Ẩn cúi đầu thật thấp: "Tại sao chủ nhân giữ cô ấy lại, sẽ gây nguy hiểm cho người."
"Nguy hiểm?"
"Dạ, nhất định lính Nam Kỳ sẽ dùng mọi cách cứu cô ấy, còn có mấy lão già Bắc Triều sẽ để tâm hơn đến người, chỉ cần một chút sơ xuất có thể để chúng bắt được nhược điểm chí mạng của người... Nguy hiểm đến từ cả hai phía." - Diệp Ẩn ngẩng đầu lên giọng thành khẩn.
Hoắc Thừa Ân im lặng rồi phất tay: "Ngươi không cần quản chuyện này."
Diệp Ẩn muốn nói thêm gì đó nhưng không dám, xoay người biến mất trong màn đêm.
Nhìn màn đêm tịch mịch, bóng trăng sáng cũng không thể soi hết những con đường, cũng như chẳng ai có thể hiểu hết chuyện y làm.
Nguy hiểm sao? Trước giờ ta chưa từng sợ bởi có lúc nào bản thân được an toàn... Chỉ có điều, nếu thả về e rằng cô ấy còn nguy hiểm hơn.
"Vũ Thành, con không thể mạo hiểm tính mạng được." - Vũ Tấn ngồi giữa hang động to lớn uy nghiêm trang trí không thua kém gì cung đình, lính canh đứng đầy cửa, quan viên cấp cao ngồi hai bên thượng nghị.
"Phải đó, đại tướng nói chí phải, vài người truyền tin không đáng để mạo hiểm, huống hồ Bắc Triều đang ráo riết tìm đường tiêu diệt triệt để chúng ta, nếu để chúng bắt được e rằng khó trở về, ngài là thiếu tướng phải nghĩ cho đại cục."
"Rơi vào tay Hoắc Thừa Ân, bọn họ e rằng đã không còn mạng để về nữa rồi."
"Tuy rất tiếc nhưng không thể đánh liều được."
Vũ Thành đứng bật dậy: "Con sẽ tự mình đi cứu Viên Viên, không động tới một lính một tốt nào của quân đội, không thể bỏ mặc cô ấy."
"Nó ở đó sẽ an toàn hơn, con..." - Vũ Tấn chưa kịp nói gì thì Vũ Thành đã xoay người bước đi.
"Lòng con đã quyết, cô ấy bị bắt cũng đã hơn nửa tháng, nếu muốn giết cũng đã bêu rếu thị chúng, đằng này không một tin tức gì, con nghĩ họ vẫn còn đang bị giam chịu khổ hình."
Vũ Thành hiên ngang rời đi.
"Đại tướng, ngài.... Ai da..." - Viên quan nọ thở dài.
Vũ Tấn nhìn theo bóng lưng con trai chỉ biết lắc đầu bất lực, trời sinh nó ngang bướng cứng đầu nhưng bù lại đầu óc linh hoạt, tự biết cách cứu người cứu mình nên cũng chẳng thể ngăn cản.
"Đây là sơ đồ sơ lược dinh thự của Hoắc Thừa Ân, các người giúp ta tìm hiểu xem lính canh sẽ đi từ lúc mấy giờ đến mấy giờ, đi từ đâu đến đâu, có bao nhiêu tên, thay ca thế nào, phòng giam ở đâu và đặc biệt nếu nhìn thấy chúng giam Viên Viên ở đâu thì báo ngay cho ta biết." - Vũ Thành giao bản đồ cho vài người lính thân cận, tầm mắt nhìn xa xăm.
"Dạ rõ, ngài có cần chúng tôi giúp một tay không ạ? Hoắc Thừa Ân gian manh xảo trá, nếu ngài đi một mình e rằng dễ trúng kế của hắn."
"Phải đó, Vũ thiếu tướng, ngài gánh vác trọng trách nặng nề trên vai, nếu xảy ra sơ xuất Nam Kỳ chúng ta sẽ mất đi một tướng lĩnh giỏi hoặc không bọn chúng dùng tính mạng ngài để uy hiếp, như vậy sẽ không hay, ngài để chúng tôi làm việc này được rồi."
"Đúng đó, dù có hi sinh cũng chỉ là vài tên lính quèn không đáng là bao, thiếu tướng, ngài nên suy tính kỹ càng lại."
Vũ Thành nhìn anh em đồng đội hết lòng hết dạ lo cho mình thì cười tươi vỗ vai họ: "Nam nhi chí ở bốn phương, tương lai các cậu cũng có thể lên cao nắm giữ trọng trách, ai trong các cậu cũng tài giỏi, thay vì đánh đổi một đội quân thì ta thà đánh đổi bản thân mình."
"Nhưng..."
"Được rồi, theo lời ta mà làm." - Vũ Thành cắt ngang lời bọn họ, phất tay cho họ rời đi.
Nhìn bầu trời xanh soi rọi nắng vàng xuống từng tàn cây, nhớ đến một cô gái luôn vui vẻ chạy nhảy khắp nơi trong rừng để hái hoa dại, hái nấm, lượm củi, Vũ Thành bất chợt mỉm cười.
"Viên Viên, hãy chờ anh, anh sẽ đến cứu em."
***Ban đêm trong thư phòng tối om của Hoắc Thừa Ân.
"Diệp Ẩn, ra đây."
Một bóng đen xuất hiện sau lưng anh.
"Động tĩnh bên ngoài thế nào?"
"Thưa chủ nhân, Vũ Thành đang cho người dò xét tình hình lên kế hoạch cứu Lý Viên Viên." - Diệp Ẩn cung kính khuỵ gối.
"Mấy lão già kia."
"Bọn họ vẫn lén cho người giám sát chủ nhân, nô đã nhiều lần tiêu diệt nhưng cứ cách nửa tháng thì bọn họ lại cài thêm người vào, sợ bứt dây động rừng nên nô chưa dám thẳng tay tiêu diệt."
Hoắc Thừa Ân nhìn ánh trăng treo trên ngọn đồi, nhếch môi khinh miệt: "Đã mấy năm rồi?"
"Thưa chủ nhân, năm năm ạ."
"Năm năm mà bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta, nghiệp lớn khi nào mới thực hiện được." - Hoắc Thừa Ân tay siết chặt nắm đấm rồi thả lỏng ra.
"Chúng có kế hoạch gì khác không?"
Diệp Ẩn vẫn quỳ một gối thưa: "Người của chúng ta cài vào lấy được vài thông tin quan trọng, nô xin dâng lên chủ nhân."
Hoắc Thừa Ân nhìn mảnh giấy trong tay, mắt loé lên vài tia nguy hiểm, thẳng tay cho vào lò than đỏ rực.
"Tiếp tục theo dõi động tĩnh của bọn chúng."
"Dạ."
Y phất tay: "Ngươi đi đi."
Diệp Ẩn hơi khựng lại: "Chủ nhân, cô gái đó..."
"Việc gì khiến ngươi ấp úng?"
Diệp Ẩn cúi đầu thật thấp: "Tại sao chủ nhân giữ cô ấy lại, sẽ gây nguy hiểm cho người."
"Nguy hiểm?"
"Dạ, nhất định lính Nam Kỳ sẽ dùng mọi cách cứu cô ấy, còn có mấy lão già Bắc Triều sẽ để tâm hơn đến người, chỉ cần một chút sơ xuất có thể để chúng bắt được nhược điểm chí mạng của người... Nguy hiểm đến từ cả hai phía." - Diệp Ẩn ngẩng đầu lên giọng thành khẩn.
Hoắc Thừa Ân im lặng rồi phất tay: "Ngươi không cần quản chuyện này."
Diệp Ẩn muốn nói thêm gì đó nhưng không dám, xoay người biến mất trong màn đêm.
Nhìn màn đêm tịch mịch, bóng trăng sáng cũng không thể soi hết những con đường, cũng như chẳng ai có thể hiểu hết chuyện y làm.
Nguy hiểm sao? Trước giờ ta chưa từng sợ bởi có lúc nào bản thân được an toàn... Chỉ có điều, nếu thả về e rằng cô ấy còn nguy hiểm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.