Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 53: Nhớ về anh
Tg Vô Lai
04/08/2024
"Á.... Ma..."
Cô chỉ có cơ hội hét lên rồi im bật không nói được gì.
Hương thơm thoảng thoảng quen thuộc khiến tim cô ổn định hơn, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
"Suyt, Không phải ma, là ta."
Hoắc Thừa Ân đứng gọn trong tủ, chiếc tủ này sao lại trống trơn, hoa ra không phải để hồ sơ mà là tủ quần áo của lãnh đạo.
Tay anh vẫn bịt kín miệng cô, anh giơ ngón tay làm dấu "Suyt"
Cô gật đầu hợp tác, Hoắc Thừa Ân vừa mở ra liền có tiếng chửi thất thanh xông tận óc.
"Ta con mẹ ngươi áaaaaa.... Tránh xa ta ra đi tên tổng đốc ma quỷ này."
Lý Viên Viên đầu ong ong tức vỡ mật mất thôi, cô mặt đỏ tía tai đạp thẳng vào chân anh rồi bỏ ra ngoài.
Tên khốn này sao cứ rình những lúc không có ai lại lẻn vào hù doạ mình chứ, sao lính canh không bắt hắn quăng ra ngoài đi.
Lý Viên Viên một mạch đi tới cổng, nhìn hai thanh niên đang nghiêm túc cầm súng trực liền la lớn.
"Các người lúc nào cũng nói là ở đây nghiêm ngặt, khu quân sự này đặt biệt an toàn, một con ruồi lạ cũng không vào được nhưng sao hắn muốn ra thì ra vào thì vào? Các người làm việc hơi cẩu thả rồi đó, ta sẽ kiện lên lãnh đạo nếu còn xảy ra tình trạng này nữa."
Hai người quân nhân trố mắt nhìn nhau, đang yên đang lành không động tới ai cũng bị mắng, ủa alo?
Hoặc như tuần rồi cô quyết định đổi việc với Minh Khuê, dành hết thời gian ở trong nhà vệ sinh để xem anh có gan vào đây không.
Hôm ấy khi đang chà bồn rửa mặt, anh mở tấm trần nhà thò đầu xuống làm cô xém đứng tim mà chết.
"Cứu con mẹ ơi...."
Cô ngã ra sàn nhìn thật kỹ người đang treo lửng lơ trên nóc kia.
Hoắc Thừa Ân lại là Hoắc Thừa Ân.
Lý Viên Viên nghiến răng đọc thầm tên anh mắng mười tám đời tổ tông nhà anh, cố vỗ ngực trấn an bản thân, mày không nên, mày không nên Viên Viên à, cuối cùng vẫn dằn lòng không đặn.
Ngước lên trần nhà cô quát lớn "Aaaaa... Ta sắp điên vì ngươi rồi đó. Sau này tránh ta càng xa càng tốt, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Sau khi ta học xong khóa võ này, người đầu tiên ta đánh chính là ngươi đó Hoắc Thừa Ân...aaaaaa...
Tâm trí cô không ngừng gào thét.
Hoắc Thừa Ân không nói gì chỉ im lặng mỉm cười, nhìn gương mặt đảo ngược của anh thật quái dị.
Lý Viên Viên đứng dậy cho anh một ánh mắt rực lửa rồi xoay người bỏ đi không thèm làm nữa.
Hết cứu, còn chỗ nào để trốn nữa.
Từ sau hôm đó, Lý Viên Viên quyết định tập làm quen với chuyện này, cô luôn đề cao cảnh giác với những món đồ bí ẩn có thể chứa đựng con người.
Nhưng có lẽ không có đất dụng võ.
"Viên Viên, em làm gì thần thần bí bí vậy?" Minh Khuê đứng sau lưng nhìn theo tầm mắt cô, ngó qua ngó lại cũng không thấy gì.
Nhìn Lý Viên Viên y hệt tên trộm, rón rén quan sát khắp nơi.
"Chị không biết đâu, dạo gần đây có một con chuột rất to, nó hay nhảy ra làm em giật mình nên bây giờ em phải thật cẩn thận."
Minh Khuê tin là thật "Trời, ở đây có chuột hả? Phải mau báo với mọi người tìm cách tiêu diệt nó kẻo nó sinh sản thành bầy thì mệt."
Lý Viên Viên sượng người, cô đơ đơ giải thích "À... Cái đó... Không phải như chị nghĩ, nói chung nó chỉ doạ có mình em nên chị không cần bận tâm, với lại nó cũng là con đực, không sinh sản được."
"Em biết giới tính của nó luôn à, hay thật." Minh Khuê ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
"À, thật ra cũng không hẳn là biết nhưng mà em đoán vậy, nó to cao thế đương nhiên phải là giống đực."
Trước ánh mắt ngưỡng mộ kia cộng thêm lòng si mê tuyệt đối với Hoắc Thừa Ân, cô không thể nào phanh phui con chuột đực mình nói nãy giờ là tổng đốc đẹp trai của cô ấy được.
Nhắc tới mới nhớ, hình như từ lần xuất hiện rồi đến giờ cũng rất lâu chưa thấy hắn xuất hiện lần nào nữa.
Lẽ nào mình nói nặng lời quá sao?
Mình kêu hắn không xuất hiện nữa nên hắn không tới hả ta?
Sao cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó, lẽ nào mình nhớ hắn sao?
Lý Viên Viên lắc đầu lia lịa, hai tay vỗ vỗ mặt mình "Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, sao mày lại nghĩ tới hắn, hắn không xuất hiện như vậy mày mới bình yên qua ngày, mới không chết sớm."
Minh Khuê lo lắng tiến tới sờ trán sờ mặt "Em sao vậy Viên Viên, sợ quá hóá rồ à? Có chị ở đây con chuột đó không doạ em nữa đâu."
Cô cười hì hì "Đương nhiên là không sao, tại em mới nghĩ tới một chuyện khiến mình ớn lạnh."
Cô chỉ có cơ hội hét lên rồi im bật không nói được gì.
Hương thơm thoảng thoảng quen thuộc khiến tim cô ổn định hơn, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
"Suyt, Không phải ma, là ta."
Hoắc Thừa Ân đứng gọn trong tủ, chiếc tủ này sao lại trống trơn, hoa ra không phải để hồ sơ mà là tủ quần áo của lãnh đạo.
Tay anh vẫn bịt kín miệng cô, anh giơ ngón tay làm dấu "Suyt"
Cô gật đầu hợp tác, Hoắc Thừa Ân vừa mở ra liền có tiếng chửi thất thanh xông tận óc.
"Ta con mẹ ngươi áaaaaa.... Tránh xa ta ra đi tên tổng đốc ma quỷ này."
Lý Viên Viên đầu ong ong tức vỡ mật mất thôi, cô mặt đỏ tía tai đạp thẳng vào chân anh rồi bỏ ra ngoài.
Tên khốn này sao cứ rình những lúc không có ai lại lẻn vào hù doạ mình chứ, sao lính canh không bắt hắn quăng ra ngoài đi.
Lý Viên Viên một mạch đi tới cổng, nhìn hai thanh niên đang nghiêm túc cầm súng trực liền la lớn.
"Các người lúc nào cũng nói là ở đây nghiêm ngặt, khu quân sự này đặt biệt an toàn, một con ruồi lạ cũng không vào được nhưng sao hắn muốn ra thì ra vào thì vào? Các người làm việc hơi cẩu thả rồi đó, ta sẽ kiện lên lãnh đạo nếu còn xảy ra tình trạng này nữa."
Hai người quân nhân trố mắt nhìn nhau, đang yên đang lành không động tới ai cũng bị mắng, ủa alo?
Hoặc như tuần rồi cô quyết định đổi việc với Minh Khuê, dành hết thời gian ở trong nhà vệ sinh để xem anh có gan vào đây không.
Hôm ấy khi đang chà bồn rửa mặt, anh mở tấm trần nhà thò đầu xuống làm cô xém đứng tim mà chết.
"Cứu con mẹ ơi...."
Cô ngã ra sàn nhìn thật kỹ người đang treo lửng lơ trên nóc kia.
Hoắc Thừa Ân lại là Hoắc Thừa Ân.
Lý Viên Viên nghiến răng đọc thầm tên anh mắng mười tám đời tổ tông nhà anh, cố vỗ ngực trấn an bản thân, mày không nên, mày không nên Viên Viên à, cuối cùng vẫn dằn lòng không đặn.
Ngước lên trần nhà cô quát lớn "Aaaaa... Ta sắp điên vì ngươi rồi đó. Sau này tránh ta càng xa càng tốt, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Sau khi ta học xong khóa võ này, người đầu tiên ta đánh chính là ngươi đó Hoắc Thừa Ân...aaaaaa...
Tâm trí cô không ngừng gào thét.
Hoắc Thừa Ân không nói gì chỉ im lặng mỉm cười, nhìn gương mặt đảo ngược của anh thật quái dị.
Lý Viên Viên đứng dậy cho anh một ánh mắt rực lửa rồi xoay người bỏ đi không thèm làm nữa.
Hết cứu, còn chỗ nào để trốn nữa.
Từ sau hôm đó, Lý Viên Viên quyết định tập làm quen với chuyện này, cô luôn đề cao cảnh giác với những món đồ bí ẩn có thể chứa đựng con người.
Nhưng có lẽ không có đất dụng võ.
"Viên Viên, em làm gì thần thần bí bí vậy?" Minh Khuê đứng sau lưng nhìn theo tầm mắt cô, ngó qua ngó lại cũng không thấy gì.
Nhìn Lý Viên Viên y hệt tên trộm, rón rén quan sát khắp nơi.
"Chị không biết đâu, dạo gần đây có một con chuột rất to, nó hay nhảy ra làm em giật mình nên bây giờ em phải thật cẩn thận."
Minh Khuê tin là thật "Trời, ở đây có chuột hả? Phải mau báo với mọi người tìm cách tiêu diệt nó kẻo nó sinh sản thành bầy thì mệt."
Lý Viên Viên sượng người, cô đơ đơ giải thích "À... Cái đó... Không phải như chị nghĩ, nói chung nó chỉ doạ có mình em nên chị không cần bận tâm, với lại nó cũng là con đực, không sinh sản được."
"Em biết giới tính của nó luôn à, hay thật." Minh Khuê ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
"À, thật ra cũng không hẳn là biết nhưng mà em đoán vậy, nó to cao thế đương nhiên phải là giống đực."
Trước ánh mắt ngưỡng mộ kia cộng thêm lòng si mê tuyệt đối với Hoắc Thừa Ân, cô không thể nào phanh phui con chuột đực mình nói nãy giờ là tổng đốc đẹp trai của cô ấy được.
Nhắc tới mới nhớ, hình như từ lần xuất hiện rồi đến giờ cũng rất lâu chưa thấy hắn xuất hiện lần nào nữa.
Lẽ nào mình nói nặng lời quá sao?
Mình kêu hắn không xuất hiện nữa nên hắn không tới hả ta?
Sao cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó, lẽ nào mình nhớ hắn sao?
Lý Viên Viên lắc đầu lia lịa, hai tay vỗ vỗ mặt mình "Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, sao mày lại nghĩ tới hắn, hắn không xuất hiện như vậy mày mới bình yên qua ngày, mới không chết sớm."
Minh Khuê lo lắng tiến tới sờ trán sờ mặt "Em sao vậy Viên Viên, sợ quá hóá rồ à? Có chị ở đây con chuột đó không doạ em nữa đâu."
Cô cười hì hì "Đương nhiên là không sao, tại em mới nghĩ tới một chuyện khiến mình ớn lạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.