Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 28: Phước ngàn đời tu được.
Tg Vô Lai
04/08/2024
Trong bộ quần áo xộc xệch đầu tóc chưa chải gọn gàng, Hoắc Thừa Ân xông ra cửa tức giận ra lệnh: "Quản gia, giam Lý Viên Viên ở đình sau một tháng, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, không cho ra khỏi nửa bước."
Quản gia đứng chờ bên ngoài từ sáng, cúi đầu: "Dạ."
Dù không biết lí do gì nhưng nhìn sát khí tỏả ra trên người chủ nhân, 9 phần 10 là Lý Viên Viên ngây thơ lại chọc ngài ấy... haizz... Thích chuốc hoạ vào thân.
"Vội rũ bỏ trách nhiệm sao? Nhốt đến khi nào nhận ra lỗi mới thôi." - Hoắc Thừa Ân nghiến răng, đóng cửa "rầm" chấn động cả dinh thự.
Quản gia đứng bên ngoài hứng trọn áp suất từ lực đóng vừa rồi, gió phất lên bay cả mái tóc râm bạc: "Haizzz...
Lại trở về bản tính cũ."
Những ngày sau đó hậu viện không lúc nào yên ổn, Hoắc Thừa Ân hiếm lắm mới xuất hiện một lần trước mặt cô nhưng mỗi lần nhìn thấy bên cạnh luôn có vài mỹ nữ hầu hạ, khi nằm uống rượu xem múa lúc lại uống trà thưởng hoa.
Rất biết tìm hoan hưởng lạc.
Lúc anh không có tại dinh thự thì bọn người mới càng lộng hành, ỷ được sủng hạnh liền kiêu căng không cho ai nghỉ ngơi giây nào.
Khi đàn hát um trời lúc thì cờ bạc sáng đêm.
Bọn người được chọn mới đó đã quen nhau chia thành nhiều lĩnh vực riêng.
Tốp ca múa, tốp đánh mạc chược, tốp suốt ngày ra vườn ngắm hoa vẽ tranh giành địa bàn với Lý Viên Viên.
"Cô thấy mệt không?" - Lý Viên Viên ngồi trong đình chóng cằm nhìn bọn họ.
Trần Điềm Nhiên hiếm khi hòà thuận ngồi xuống: "Sắp phát điên."
Cô rầu rĩ: "Cô còn ở trong phòng kín cổng cao tường ít ảnh hưởng, ta ở đây hứng trọn chắc điên sớm hơn cô."
"Bọn họ không chán sao?" - Trần Điềm Nhiên ngồi nhìn mãi không hiểu được, tự dưng dâng hiến để được làm tình nhân bị nhốt một chỗ suốt ngày, dù sang giàu thì có gì vui?
"Quên nữa, sao cô không nhập hội với bọn họ, thân hình này múa bụng đẹp lắm nha." - Lý Viên Viên sực nhớ ra.
Bạn sẽ không bị làm phiền khi bản thân là ngọn nguồn của phiền phức.
"Cô nghĩ với thân phận cao quý như ta mà phải ca hát mua vui cho kẻ khác như bọn họ sao?" - Trần Điềm Nhiên khinh thường.
Lại giở giọng tiểu thư, Lý Viên Viên chề môi: "Ra đây làm gì, chỗ này là địa bàn của ta, muốn bị giam lỏng chung sao? Tiểu thư đài cát ở chỗ to lớn thoải mái riết chán rồi hả?"
"Anh Thừa Ân không có nhà chúng lại la lói đinh tai nhức óc, quá mệt mỏi nên ta mới ra đây, cô nghĩ ta ham ở cạnh cô chắc." - Trần Điềm Nhiên xoa xoa thái dương, ngỡ ở cạnh người yêu sẽ trải qua ngày tháng êm đềm mơ ước, đâu ngờ sôi nối ngoài sức tưởng tượng.
Cô thở dài ngán ngẫm: "Vậy thì nhanh về nhà, ta cũng đâu thích ở cạnh cô."
Cô ta liếc cô: "Sao cô không đi."
"Chắc muốn là được, đi được ta ở đây làm gì, ta không có ham ho ở cạnh anh Thừa Ân của cô đâu, chẳng có gì tốt lành." - Nhớ lại đêm trước Lý Viên Viên càng giận hơn.
Suốt đêm hành hạ không nói, sáng ra liền gọi quản gia nhốt cô ở đây cả tuần nay, chơi trò gì không hiểu.
"Nè, cô nghĩ bản thân mình có gì tốt mà chê anh ấy, được anh Thừa Ân để mắt là phước ngàn đời cô tu mới có được đó, biết chưa?"
Trần Điềm Nhiên bật dậy phản bác.
"Nếu là phước thì không phải hoạ còn nếu là hoa thì không tránh khỏi, trăm phần trăm là hoa nên không tài nào thoát được, chỉ có mình cô nghĩ vậy thôi, hiểu chưa?"
Lý Viên Viên mặc kệ cô ta lớn tiếng hay hung hăng, có lúc nào bọn họ nói chuyện tử tế với nhau quá 10 câu đâu,
3 câu là chỏi bản họng rồi.
"Thứ tình nhân thất sủng như cô nghĩ vậy là đương nhiên rồi." - Trần Điềm Nhiên ngồi xuống tiếp tục nhìn họ.
"Đều tại cô ban đầu chọn mỹ nữ nên anh ấy mới đắm chìm, nếu không ta cũng có chỗ đứng một chút, bây giờ một tuần cô gặp riêng được mấy lần, chắc có mình ta thất sủng." - Cô nào chịu thua, liếc xéo liếc xiên tiếp tục chóng cằm.
Nhìn đi, vừa đẹp vừa nuột nà lại giỏi đàn hát thi ca, nếu là đàn ông cô cũng mê muội, từ cổ chí kim có quân tử nào thoát khỏi ải mỹ nhân, huống hồ hắn còn không phải quân tử thì sao chống đỡ được.
Quản gia đứng chờ bên ngoài từ sáng, cúi đầu: "Dạ."
Dù không biết lí do gì nhưng nhìn sát khí tỏả ra trên người chủ nhân, 9 phần 10 là Lý Viên Viên ngây thơ lại chọc ngài ấy... haizz... Thích chuốc hoạ vào thân.
"Vội rũ bỏ trách nhiệm sao? Nhốt đến khi nào nhận ra lỗi mới thôi." - Hoắc Thừa Ân nghiến răng, đóng cửa "rầm" chấn động cả dinh thự.
Quản gia đứng bên ngoài hứng trọn áp suất từ lực đóng vừa rồi, gió phất lên bay cả mái tóc râm bạc: "Haizzz...
Lại trở về bản tính cũ."
Những ngày sau đó hậu viện không lúc nào yên ổn, Hoắc Thừa Ân hiếm lắm mới xuất hiện một lần trước mặt cô nhưng mỗi lần nhìn thấy bên cạnh luôn có vài mỹ nữ hầu hạ, khi nằm uống rượu xem múa lúc lại uống trà thưởng hoa.
Rất biết tìm hoan hưởng lạc.
Lúc anh không có tại dinh thự thì bọn người mới càng lộng hành, ỷ được sủng hạnh liền kiêu căng không cho ai nghỉ ngơi giây nào.
Khi đàn hát um trời lúc thì cờ bạc sáng đêm.
Bọn người được chọn mới đó đã quen nhau chia thành nhiều lĩnh vực riêng.
Tốp ca múa, tốp đánh mạc chược, tốp suốt ngày ra vườn ngắm hoa vẽ tranh giành địa bàn với Lý Viên Viên.
"Cô thấy mệt không?" - Lý Viên Viên ngồi trong đình chóng cằm nhìn bọn họ.
Trần Điềm Nhiên hiếm khi hòà thuận ngồi xuống: "Sắp phát điên."
Cô rầu rĩ: "Cô còn ở trong phòng kín cổng cao tường ít ảnh hưởng, ta ở đây hứng trọn chắc điên sớm hơn cô."
"Bọn họ không chán sao?" - Trần Điềm Nhiên ngồi nhìn mãi không hiểu được, tự dưng dâng hiến để được làm tình nhân bị nhốt một chỗ suốt ngày, dù sang giàu thì có gì vui?
"Quên nữa, sao cô không nhập hội với bọn họ, thân hình này múa bụng đẹp lắm nha." - Lý Viên Viên sực nhớ ra.
Bạn sẽ không bị làm phiền khi bản thân là ngọn nguồn của phiền phức.
"Cô nghĩ với thân phận cao quý như ta mà phải ca hát mua vui cho kẻ khác như bọn họ sao?" - Trần Điềm Nhiên khinh thường.
Lại giở giọng tiểu thư, Lý Viên Viên chề môi: "Ra đây làm gì, chỗ này là địa bàn của ta, muốn bị giam lỏng chung sao? Tiểu thư đài cát ở chỗ to lớn thoải mái riết chán rồi hả?"
"Anh Thừa Ân không có nhà chúng lại la lói đinh tai nhức óc, quá mệt mỏi nên ta mới ra đây, cô nghĩ ta ham ở cạnh cô chắc." - Trần Điềm Nhiên xoa xoa thái dương, ngỡ ở cạnh người yêu sẽ trải qua ngày tháng êm đềm mơ ước, đâu ngờ sôi nối ngoài sức tưởng tượng.
Cô thở dài ngán ngẫm: "Vậy thì nhanh về nhà, ta cũng đâu thích ở cạnh cô."
Cô ta liếc cô: "Sao cô không đi."
"Chắc muốn là được, đi được ta ở đây làm gì, ta không có ham ho ở cạnh anh Thừa Ân của cô đâu, chẳng có gì tốt lành." - Nhớ lại đêm trước Lý Viên Viên càng giận hơn.
Suốt đêm hành hạ không nói, sáng ra liền gọi quản gia nhốt cô ở đây cả tuần nay, chơi trò gì không hiểu.
"Nè, cô nghĩ bản thân mình có gì tốt mà chê anh ấy, được anh Thừa Ân để mắt là phước ngàn đời cô tu mới có được đó, biết chưa?"
Trần Điềm Nhiên bật dậy phản bác.
"Nếu là phước thì không phải hoạ còn nếu là hoa thì không tránh khỏi, trăm phần trăm là hoa nên không tài nào thoát được, chỉ có mình cô nghĩ vậy thôi, hiểu chưa?"
Lý Viên Viên mặc kệ cô ta lớn tiếng hay hung hăng, có lúc nào bọn họ nói chuyện tử tế với nhau quá 10 câu đâu,
3 câu là chỏi bản họng rồi.
"Thứ tình nhân thất sủng như cô nghĩ vậy là đương nhiên rồi." - Trần Điềm Nhiên ngồi xuống tiếp tục nhìn họ.
"Đều tại cô ban đầu chọn mỹ nữ nên anh ấy mới đắm chìm, nếu không ta cũng có chỗ đứng một chút, bây giờ một tuần cô gặp riêng được mấy lần, chắc có mình ta thất sủng." - Cô nào chịu thua, liếc xéo liếc xiên tiếp tục chóng cằm.
Nhìn đi, vừa đẹp vừa nuột nà lại giỏi đàn hát thi ca, nếu là đàn ông cô cũng mê muội, từ cổ chí kim có quân tử nào thoát khỏi ải mỹ nhân, huống hồ hắn còn không phải quân tử thì sao chống đỡ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.