Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 8: Thích thầm tổng đốc.
Tg Vô Lai
01/08/2024
Vũ Thành trở về quân doanh lập tức đóng cửa lấy chai rượu cất giấu lâu nay ra uống lấy uống để.
Thiếu tướng về một mình không mang theo ai khác, quân lính biết có chuyện chẳng lành nên gõ cửa hỏi han: "Thiếu tướng, có chuyện gì sao?"
"Thiếu tướng, có phải gặp vấn đề không? Chúng tôi sẽ tìm cách giúp ngày thành công lẻn tới đó lần nữa."
"Thiếu tướng..."
Vũ Thành mở toạc cửa, trừng trừng nhìn họ: "Không việc gì cả, các người mau làm việc của mình đi."
"Viên Viên ... Cô ấy..."
"Đừng nhắc nữa." - Vũ Thành đóng cửa thật mạnh, ngồi lên ghế nóc vài ngụm rượu.
Ánh trăng hiện tại sao đượm buồn thê lương.
Khoảng cách giữa hai con người quả nhiên rất ngắn ví như chúng ta chỉ đứng dưới một vùng trời, thứ anh nhìn thấy em cũng thấy, ví như dang tay ra liền có thể chạm nhau.
Nhưng khoảng cách giữa hai con tim lại quá xa, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, dù có chạy thế nào đích đến vẫn luôn ở phía trước.
"Viên Viên, em vẫn không thể quên hắn sao? Đã 5 năm rồi, 5 năm rồi còn gì... Haha..."
"5 năm qua anh thay thế hắn ở bên cạnh em, làm tất cả dành tất cả cho em... Em không thể san sẻ một chút tình cảm dành cho anh sao? Anh cũng như hắn, cũng yêu em, cũng vì em... Chỉ tiếc anh là người đến sau."
Vũ Thành lại uống thêm vài ngụm rượu.
Rượu say quên tình, nhớ người nên vẫn tỉnh.
Sáng hôm sau Lý Viên Viên như mọi ngày tới nhà bếp điểm danh.
"Nè, đêm qua khóc nhiều lắm sao mà mắt sưng quá vậy?" - Hầu gái bưng khay trà tò mò ghé lại hỏi cô.
"Ừm.. Nhớ nhà nên khóc đôi chút."
"Haizzz... Cô nên tập làm quen, buồn hoài chỉ hại thân thôi."
Lý Viên Viên ngước mặt lên: "Cô ở đây bao lâu rồi?"
"Ừm.... Hình như bốn năm."
"Không tìm cách trốn thoát à?"
"Có, nhưng không thể."
"Tại sao?"
"Đang thời kì chiến loạn, nếu thoát ra ngoài thì có thể làm gì, xui xui bị bọn lính bắt được thì thành gái cho chúng chơi, không tìm được việc thì ăn gì?" - Hầu gái nhìn cô rồi mỉm cười: "Mặc dù ở đây phải phục vụ cho tổng đốc nhưng không phải lo cái ăn cái mặc, đến mấy tên lính có chức quyền còn không dám động người của tổng đốc thì sợ gì bị chúng cưỡng hiếp.... Thế nên sau nhiều lần tẩu thoát thành công thì mọi người quyết định trở lại, bên cạnh tổng đốc là an toàn nhất."
Cô ngơ ra nhìn họ: "Vậy là tất cả đều đã từng trốn..."
"Ừm... Khá dễ dàng, dường như tổng đốc chẳng thèm ngăn cản, tự bọn tôi đi rồi tự về."
Lý Viên Viên cười bất lực, chẳng hiểu sự đời là gì, ở cạnh ác ma lại nghĩ hắn là thiên thần.
"Nói cô nghe, tổng đốc tuy máu lạnh vô tình nhưng chưa từng động đến mấy kẻ hầu người hạ chúng tôi, làm sai bị phạt là lẽ thường tình, bị đánh vài roi rồi lại có thuốc bôi vài ngày là khỏi, cô xem có phải vừa đánh vừa xoa không?"
"Nè nè, biết mấy giờ chưa hả, trà của tổng đốc còn chưa dâng lên mà dám đứng đó tám chuyện, có tin ta đánh bầm mình cô không hả?" - Quản gia giọng oang oang la hét inh ỏi.
Hầu gái cúi đầu cười cười: "Dạ đi ngay, đi ngay."
"Còn cô nữa, động đâu hỏng đó, chú ý một chút kẻo ngày mai không có nhà bếp dùng." - Quản gia chọt thẳng cây gậy vào eo Lý Viên Viên.
Cô cười tươi: "Nhất định không sai sót, à mà quản gia..."
Cô sát lại gần ông ta: "Có cần bưng bánh trái hay bữa sáng tráng miệng gì cho tổng đốc không?"
Quản gia nghiền ngẫm nhìn cô như thấy động vật lạ.
"Ông đừng hiểu lầm, ta không có ý xấu với tổng đốc, ta chỉ muốn lấy công chuộc tội, dù sao cũng làm tổng đốc cất công chạy về dẹp loạn." - Lý Viên Viên xua tay lia lịa cười hì hì.
Quản gia gật đầu: "Xem như cô biết điều nhưng đợi vài ngày nữa tổng đốc nguôi giận đã, bây giờ gặp cô chắc tổng đốc hạ lệnh xử tử lập tức quá."
Lý Viên Viên gật đầu chui tọt vào bếp phụ giúp mọi người, tuy tay chân táy máy nhưng nhiệt tình nên được mọi người quý mến.
"Viên Viên, cô có yêu ai chưa?"
Cô gật đầu: "Có chứ, từng tuổi này nói chưa yêu ai mà tin."
"Người cô yêu thế nào?"
"Ừm... Trước đây anh ấy là một anh chàng đẹp trai sáng lạng, học cao hiểu rộng, am tường mọi việc, là người có chí cầu tiến và rất yêu nước... Cô biết không đôi chân anh ấy dài thẳng tắp, gương mặt nhìn một lần liền nhớ mãi không quên, thái độ dịu dàng như nước..." - Lý Viên Viên vừa nhắc vừa nhớ lại ngày xưa.
"Viên Viên... Cẩn thận đường trơn khó đi." - Hoắc Thừa Ân nắm tay cô dẫn qua con đê dài ngoằn nghoèo.
"Em tự đi được mà." - Cô bướng bỉnh doạ buông tay anh ra.
Hoắc Thừa Ân hoảng sợ ôm eo cô: "Đừng làm loạn, trời lập đông té xuống ướt người là bị cảm ngay."
"Anh lo xa quá, em không té.... Áaaa"
"Viên Viên..."
Hoắc Thừa Ân chộp lấy tay cô kéo lại nhưng đà ngã quá nặng nên đành ôm cô té xuống mương.
"Ahhh... Lạnh quá.." - Trên đường về Lý Viên Viên xoa xoa bàn tay dộp da của mình thổi hà hà.
Hoắc Thừa Ân nhìn đông nhìn tây lấy ngay cho cô một tàu chuối to quấn quanh người.
"Anh làm gì vậy?"
"Cản gió sẽ bớt lạnh, đường xa em đi như vậy về bị bệnh cho coi." - Hoắc Thừa Ân thở dài bất lực, nói sao cũng không nghe.
Lý Viên Viên chọt má anh: "Không dễ bệnh vậy đâu, em không phải tiểu thư đài cát dính chút nước liền bị bệnh."
"Giỏi lắm... Hôm sau mà bệnh là anh xử gọn em luôn." - Hoắc Thừa Ân véo mũi cô, choàng thêm hai tàu chuối to quấn khắp người.
Cả hai cười nói vui vẻ về nhà, công cuộc đi bắt chuột tan tành thành mây khói.
Khoảng thời gian đẹp nhất mà họ có với nhau là lúc cô vừa tròn 18 tuổi còn anh 22, tuy có chiến tranh nhưng chưa ảnh hưởng đến Nam Kỳ, nơi họ sống là một vùng quê cuối dãy đất Nam Kỳ hiện tại, tách biệt với chiến tranh.
Nhưng ai có ngờ đâu....
"Viên Viên..."
Cô bị lôi giật mình khỏi mộng tưởng.
"Cô nói lúc trước, vậy bây giờ người ấy thế nào? Không còn như xưa à?"
Lý Viên Viên cười chua chát: "Anh ấy vẫn đẹp trai vẫn phong độ nhưng không còn ôn nhu ấm áp, trở thành một người độc đoán hung hăng, máu lạnh vô tình, không còn là người ta yêu nữa."
Hầu gái thở dài: "Sao có thể thay đổi nhiều như vậy chứ?"
"Tiền tài danh vọng sai khiến con người mà." - Cô nhếch môi cười khinh bỉ.
"Ê cô thấy tổng đốc thế nào?"
Tay ngừng rửa củ cải, nhìn chằm chằm hầu gái: "Đinh Hoa, sao cô hỏi ta như thế?"
Đinh Hoa chớp chớp mắt: "Ta thấy tổng đốc đẹp trai sáng ngời nên nghĩ ai thấy cũng sẽ yêu."
"Cô có tư tâm với Hoắc Thừa Ân, à không, bậy, với tổng đốc?" - Lý Viên Viên sấn tới làm Đinh Hoa giật mình lui ra sau té ghế.
"Làm gì cô phồng mang trợn má với ta vậy Viên Viên, ai cũng có quyền tự do yêu đương, ta thích thầm tổng đốc có gì sai?" - Đinh Hoa phủi phủi đứng dậy, vẫn còn sợ thái độ vừa rồi của cô.
Lý Viên Viên lấy lại bình tĩnh: "À... Ta chỉ đang hốt hoảng thôi, tổng đốc đại nhân của các người nổi danh là ác ma giết người không gớm tay, vậy mà các cô lại thích thầm, coi chừng... Lè..." - Cô lấy tay xẹt ngang cổ, thè lưỡi giả vờ chết.
"Hay là... Phằng..." - Lấy tay ôm ngực ngã ra thành ghế.
"Cô đừng doạ bọn ta, tổng đốc chưa từng làm hại ai trong chúng ta cả."
"Vậy là cô chưa biết rồi... Đến đây, đến đây, các cô bị nhốt lâu năm nên không hay biết tin tức nóng hổi bên ngoài, ta vừa bị bắt tới, bao nhiêu chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay... Để ta kể các cô nghe..." - Lý Viên Viên giở giọng thần bí, xúm đầu nói nhỏ.
Thiếu tướng về một mình không mang theo ai khác, quân lính biết có chuyện chẳng lành nên gõ cửa hỏi han: "Thiếu tướng, có chuyện gì sao?"
"Thiếu tướng, có phải gặp vấn đề không? Chúng tôi sẽ tìm cách giúp ngày thành công lẻn tới đó lần nữa."
"Thiếu tướng..."
Vũ Thành mở toạc cửa, trừng trừng nhìn họ: "Không việc gì cả, các người mau làm việc của mình đi."
"Viên Viên ... Cô ấy..."
"Đừng nhắc nữa." - Vũ Thành đóng cửa thật mạnh, ngồi lên ghế nóc vài ngụm rượu.
Ánh trăng hiện tại sao đượm buồn thê lương.
Khoảng cách giữa hai con người quả nhiên rất ngắn ví như chúng ta chỉ đứng dưới một vùng trời, thứ anh nhìn thấy em cũng thấy, ví như dang tay ra liền có thể chạm nhau.
Nhưng khoảng cách giữa hai con tim lại quá xa, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, dù có chạy thế nào đích đến vẫn luôn ở phía trước.
"Viên Viên, em vẫn không thể quên hắn sao? Đã 5 năm rồi, 5 năm rồi còn gì... Haha..."
"5 năm qua anh thay thế hắn ở bên cạnh em, làm tất cả dành tất cả cho em... Em không thể san sẻ một chút tình cảm dành cho anh sao? Anh cũng như hắn, cũng yêu em, cũng vì em... Chỉ tiếc anh là người đến sau."
Vũ Thành lại uống thêm vài ngụm rượu.
Rượu say quên tình, nhớ người nên vẫn tỉnh.
Sáng hôm sau Lý Viên Viên như mọi ngày tới nhà bếp điểm danh.
"Nè, đêm qua khóc nhiều lắm sao mà mắt sưng quá vậy?" - Hầu gái bưng khay trà tò mò ghé lại hỏi cô.
"Ừm.. Nhớ nhà nên khóc đôi chút."
"Haizzz... Cô nên tập làm quen, buồn hoài chỉ hại thân thôi."
Lý Viên Viên ngước mặt lên: "Cô ở đây bao lâu rồi?"
"Ừm.... Hình như bốn năm."
"Không tìm cách trốn thoát à?"
"Có, nhưng không thể."
"Tại sao?"
"Đang thời kì chiến loạn, nếu thoát ra ngoài thì có thể làm gì, xui xui bị bọn lính bắt được thì thành gái cho chúng chơi, không tìm được việc thì ăn gì?" - Hầu gái nhìn cô rồi mỉm cười: "Mặc dù ở đây phải phục vụ cho tổng đốc nhưng không phải lo cái ăn cái mặc, đến mấy tên lính có chức quyền còn không dám động người của tổng đốc thì sợ gì bị chúng cưỡng hiếp.... Thế nên sau nhiều lần tẩu thoát thành công thì mọi người quyết định trở lại, bên cạnh tổng đốc là an toàn nhất."
Cô ngơ ra nhìn họ: "Vậy là tất cả đều đã từng trốn..."
"Ừm... Khá dễ dàng, dường như tổng đốc chẳng thèm ngăn cản, tự bọn tôi đi rồi tự về."
Lý Viên Viên cười bất lực, chẳng hiểu sự đời là gì, ở cạnh ác ma lại nghĩ hắn là thiên thần.
"Nói cô nghe, tổng đốc tuy máu lạnh vô tình nhưng chưa từng động đến mấy kẻ hầu người hạ chúng tôi, làm sai bị phạt là lẽ thường tình, bị đánh vài roi rồi lại có thuốc bôi vài ngày là khỏi, cô xem có phải vừa đánh vừa xoa không?"
"Nè nè, biết mấy giờ chưa hả, trà của tổng đốc còn chưa dâng lên mà dám đứng đó tám chuyện, có tin ta đánh bầm mình cô không hả?" - Quản gia giọng oang oang la hét inh ỏi.
Hầu gái cúi đầu cười cười: "Dạ đi ngay, đi ngay."
"Còn cô nữa, động đâu hỏng đó, chú ý một chút kẻo ngày mai không có nhà bếp dùng." - Quản gia chọt thẳng cây gậy vào eo Lý Viên Viên.
Cô cười tươi: "Nhất định không sai sót, à mà quản gia..."
Cô sát lại gần ông ta: "Có cần bưng bánh trái hay bữa sáng tráng miệng gì cho tổng đốc không?"
Quản gia nghiền ngẫm nhìn cô như thấy động vật lạ.
"Ông đừng hiểu lầm, ta không có ý xấu với tổng đốc, ta chỉ muốn lấy công chuộc tội, dù sao cũng làm tổng đốc cất công chạy về dẹp loạn." - Lý Viên Viên xua tay lia lịa cười hì hì.
Quản gia gật đầu: "Xem như cô biết điều nhưng đợi vài ngày nữa tổng đốc nguôi giận đã, bây giờ gặp cô chắc tổng đốc hạ lệnh xử tử lập tức quá."
Lý Viên Viên gật đầu chui tọt vào bếp phụ giúp mọi người, tuy tay chân táy máy nhưng nhiệt tình nên được mọi người quý mến.
"Viên Viên, cô có yêu ai chưa?"
Cô gật đầu: "Có chứ, từng tuổi này nói chưa yêu ai mà tin."
"Người cô yêu thế nào?"
"Ừm... Trước đây anh ấy là một anh chàng đẹp trai sáng lạng, học cao hiểu rộng, am tường mọi việc, là người có chí cầu tiến và rất yêu nước... Cô biết không đôi chân anh ấy dài thẳng tắp, gương mặt nhìn một lần liền nhớ mãi không quên, thái độ dịu dàng như nước..." - Lý Viên Viên vừa nhắc vừa nhớ lại ngày xưa.
"Viên Viên... Cẩn thận đường trơn khó đi." - Hoắc Thừa Ân nắm tay cô dẫn qua con đê dài ngoằn nghoèo.
"Em tự đi được mà." - Cô bướng bỉnh doạ buông tay anh ra.
Hoắc Thừa Ân hoảng sợ ôm eo cô: "Đừng làm loạn, trời lập đông té xuống ướt người là bị cảm ngay."
"Anh lo xa quá, em không té.... Áaaa"
"Viên Viên..."
Hoắc Thừa Ân chộp lấy tay cô kéo lại nhưng đà ngã quá nặng nên đành ôm cô té xuống mương.
"Ahhh... Lạnh quá.." - Trên đường về Lý Viên Viên xoa xoa bàn tay dộp da của mình thổi hà hà.
Hoắc Thừa Ân nhìn đông nhìn tây lấy ngay cho cô một tàu chuối to quấn quanh người.
"Anh làm gì vậy?"
"Cản gió sẽ bớt lạnh, đường xa em đi như vậy về bị bệnh cho coi." - Hoắc Thừa Ân thở dài bất lực, nói sao cũng không nghe.
Lý Viên Viên chọt má anh: "Không dễ bệnh vậy đâu, em không phải tiểu thư đài cát dính chút nước liền bị bệnh."
"Giỏi lắm... Hôm sau mà bệnh là anh xử gọn em luôn." - Hoắc Thừa Ân véo mũi cô, choàng thêm hai tàu chuối to quấn khắp người.
Cả hai cười nói vui vẻ về nhà, công cuộc đi bắt chuột tan tành thành mây khói.
Khoảng thời gian đẹp nhất mà họ có với nhau là lúc cô vừa tròn 18 tuổi còn anh 22, tuy có chiến tranh nhưng chưa ảnh hưởng đến Nam Kỳ, nơi họ sống là một vùng quê cuối dãy đất Nam Kỳ hiện tại, tách biệt với chiến tranh.
Nhưng ai có ngờ đâu....
"Viên Viên..."
Cô bị lôi giật mình khỏi mộng tưởng.
"Cô nói lúc trước, vậy bây giờ người ấy thế nào? Không còn như xưa à?"
Lý Viên Viên cười chua chát: "Anh ấy vẫn đẹp trai vẫn phong độ nhưng không còn ôn nhu ấm áp, trở thành một người độc đoán hung hăng, máu lạnh vô tình, không còn là người ta yêu nữa."
Hầu gái thở dài: "Sao có thể thay đổi nhiều như vậy chứ?"
"Tiền tài danh vọng sai khiến con người mà." - Cô nhếch môi cười khinh bỉ.
"Ê cô thấy tổng đốc thế nào?"
Tay ngừng rửa củ cải, nhìn chằm chằm hầu gái: "Đinh Hoa, sao cô hỏi ta như thế?"
Đinh Hoa chớp chớp mắt: "Ta thấy tổng đốc đẹp trai sáng ngời nên nghĩ ai thấy cũng sẽ yêu."
"Cô có tư tâm với Hoắc Thừa Ân, à không, bậy, với tổng đốc?" - Lý Viên Viên sấn tới làm Đinh Hoa giật mình lui ra sau té ghế.
"Làm gì cô phồng mang trợn má với ta vậy Viên Viên, ai cũng có quyền tự do yêu đương, ta thích thầm tổng đốc có gì sai?" - Đinh Hoa phủi phủi đứng dậy, vẫn còn sợ thái độ vừa rồi của cô.
Lý Viên Viên lấy lại bình tĩnh: "À... Ta chỉ đang hốt hoảng thôi, tổng đốc đại nhân của các người nổi danh là ác ma giết người không gớm tay, vậy mà các cô lại thích thầm, coi chừng... Lè..." - Cô lấy tay xẹt ngang cổ, thè lưỡi giả vờ chết.
"Hay là... Phằng..." - Lấy tay ôm ngực ngã ra thành ghế.
"Cô đừng doạ bọn ta, tổng đốc chưa từng làm hại ai trong chúng ta cả."
"Vậy là cô chưa biết rồi... Đến đây, đến đây, các cô bị nhốt lâu năm nên không hay biết tin tức nóng hổi bên ngoài, ta vừa bị bắt tới, bao nhiêu chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay... Để ta kể các cô nghe..." - Lý Viên Viên giở giọng thần bí, xúm đầu nói nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.