Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 40: Tiệc sinh nhật (3)
Tg Vô Lai
04/08/2024
Hoắc Thừa Ân liếc mắt đã thấy nụ cười đầy ẩn ý pha chút nham hiểm của cô, không khỏi cười thầm.
Lý Viên Viên đi thẳng đến trước mặt Trần Điềm Nhiên và Hoắc Thừa Ân đưa ra một hộp quà nhỏ:" Chúc tổng đốc sinh nhật vui vẻ, món quà nhỏ với chút lòng thành xin ngài không chê cười."
Hoắc Thừa Ân đưa tay nhận lấy mặt không biến sắc. Nhìn lướt qua chiếc hộp rồi đưa người hầu.
Chưa đợi anh trả lời cô lại mỉm cười nhỏ giọng kính cần: "Tiểu thư Điềm Nhiên hôm nay ăn diện đẹp thật. Cả người toát ra khí chất ngút trời, là cái gì mà vịt hoá thiên nga hả?"
"Ngươi, ăn nói hàm hồ..." Trần Điềm Nhiên quát.
Lý Viên Viên cười xoà ngượng ngùng: " À không ta nhầm, hiểu biết hạn hẹp nên lỡ lời, chắc phải nhờ tổng đốc dạy dỗ nhiều hơn."
Cô vừa nói vừa đi tới chen giữa hai người, cả cơ thể nép sát vào người Hoắc Thừa Ân, vòng một căng tròn đanh dính sát vào tay anh, khẽ che miệng cười làm Trần Điềm Nhiên tức đỏ mặt.
"Mày... Mày... Con nhỏ"
Cô cướp lời "Ta nói sai gì sao?" Trưng ra vẻ mặt ngây thơ.
Cô ghé sát tai cô ta thì thầm: "Anh Thừa Ân không thích loại con gái mưu mô xảo quyệt với hung dữ đâu, nếu anh ấy biết là cô đang tính kế ta thì sẽ ra sao nhỉ? Nếu anh ấy biết lòng dạ hiểm độc của cô thì sẽ thế nào đây. Từ hôn, khinh rẻ hay thẳng thừng từ chối cô?"
Trần Điềm Nhiên ôm bụng tức cố gằng giọng:" Cảm ơn cô vì lời khen ngợi, thật ra ta cũng tự thấy bản thân mình cao quý không cần cô phải nói."
Chợt cô ta nhớ ra "Chẳng phải cô đang bị phạt chà nhà vệ sinh sao, cả ngày cũng chỉ được ăn 1 lần, còn có chưa được sự tha thứ của ta mà còn ngang nhiên xuất hiện ở đây? Đúng là không có phép tắc, người đâu lôi ra ngoài, chớ làm hỏng bữa tiệc vui vẻ của anh Thừa Ân."
"Ta phí bao nhiêu công sức cho bữa tiệc này, ngài ít nhiều cũng nên cho ta hưởng thụ thành quả mình tạo ra chứ, đừng hà khắc với ta như thế, nếu tiểu thư Điềm Nhiên không thích ta vì những lời ta lỡ vạ miệng thì ta có thể đứng một góc nào đó cũng được.", nhẹ lay lay tay, cô trưng vẻ mặt đáng thương, viền mắt ửng hồng như sắp khóc nhìn
Hoắc Thừa Ân.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh hùng không qua khỏi thì ngươi sao khỏi, cô nghĩ thầm.
Anh phất tay ra hiệu đám người hầu lui ra "Đã là ngày vui thì không nên tính toán những chuyện nhỏ nhặt, em muốn đi đâu hay ở đâu thì tùỳ."
Chủ nhà đã mở miệng, Trần Điềm Nhiên làm gì còn có cớ đuổi cô đi, đành tỏ vẻ hiểu chuyện "May cho cô là anh
Thừa Ân có tấm lòng đại nhân đại lượng, còn không mau cút về nơi cô nên thuộc về."
Lý Viên Viên cười cười "Tổng đốc nói ta muốn ở đâu thì ở, vậy thì hôm nay ta sẽ theo sau ngài ấy hầu hạ, sao phải đi chỗ khác."
"Mày không xứng..." Cô ta hất mặt định đẩy cô nhưng bị Lý Viên Viên né.
"Ay da... Tiểu thư Điềm Nhiên, cô là người bề trên sao cứ mãi so đo với kẻ dưới, lẽ nào cô tự thấy mình không bằng ai ư?"
Vừa nói Lý Viên Viên vừa nhếch môi thách thức, mặc kệ máu Trần Điềm Nhiên dồn lên tới não, cô nhấc tay cầm ly rượu "Mong cô xí xoá bỏ qua, chúng ta đều có mục đích chung là phục vụ thật tốt cho tổng đốc, đừng làm ầm ĩ người ta lại đánh giá."
Trần Vũ Hiên mê muội Lý Viên Viên, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn say đắm nhìn mọi cử chỉ của cô, hiện tại vô thức nâng ly rượu của mình lên "Đúng vậy, hôm nay là ngày vui của Hoắc lão đại chúng ta nên vui vẻ mới phải, mọi người bỏ hết chuyện cũ cùng nhau ăn uống no say thư giãn nào."
Lý Viên Viên mỉm cười, nụ cười mang theo gió xuân dào dạt đánh cắp biết nao nhiêu trái tim đang lăm le xung quanh.
Buổi tiệc gần tàn, Lý Viên Viên giả vờ mệt rời khỏi trước.
Trần Vũ Hiên thấy vậy cũng len lẻn theo sau.
Đi đến hành lang liền khuất bóng.
"Kì lạ, vừa mới ở đây."
Lý Viên Viên chợt lảo đảo xuất hiện phía trước không xa, bóng dáng lả lơi với vòng ba lắc lư lúc ẩn lúc hiện trước ánh trăng le lói chiếu qua khung cửa sổ.
Hắn nhanh chân bước theo, đến một phòng tối cô đẩy cửa bước vào trong.
"Đêm nay ngươi sẽ là của ta." Hắn trưng ra bộ dạng nửa người nửa thú.
Một lúc sau.
"Á..... Ngươi là ai, cút ra ngoài..."
Tiếng hét thất thanh, vang vọng khắp hành lang, luồng qua từng khung cửa sổ đến tận gian phòng tràn ngập tiếng nhạc du dương.
Lý Viên Viên đi thẳng đến trước mặt Trần Điềm Nhiên và Hoắc Thừa Ân đưa ra một hộp quà nhỏ:" Chúc tổng đốc sinh nhật vui vẻ, món quà nhỏ với chút lòng thành xin ngài không chê cười."
Hoắc Thừa Ân đưa tay nhận lấy mặt không biến sắc. Nhìn lướt qua chiếc hộp rồi đưa người hầu.
Chưa đợi anh trả lời cô lại mỉm cười nhỏ giọng kính cần: "Tiểu thư Điềm Nhiên hôm nay ăn diện đẹp thật. Cả người toát ra khí chất ngút trời, là cái gì mà vịt hoá thiên nga hả?"
"Ngươi, ăn nói hàm hồ..." Trần Điềm Nhiên quát.
Lý Viên Viên cười xoà ngượng ngùng: " À không ta nhầm, hiểu biết hạn hẹp nên lỡ lời, chắc phải nhờ tổng đốc dạy dỗ nhiều hơn."
Cô vừa nói vừa đi tới chen giữa hai người, cả cơ thể nép sát vào người Hoắc Thừa Ân, vòng một căng tròn đanh dính sát vào tay anh, khẽ che miệng cười làm Trần Điềm Nhiên tức đỏ mặt.
"Mày... Mày... Con nhỏ"
Cô cướp lời "Ta nói sai gì sao?" Trưng ra vẻ mặt ngây thơ.
Cô ghé sát tai cô ta thì thầm: "Anh Thừa Ân không thích loại con gái mưu mô xảo quyệt với hung dữ đâu, nếu anh ấy biết là cô đang tính kế ta thì sẽ ra sao nhỉ? Nếu anh ấy biết lòng dạ hiểm độc của cô thì sẽ thế nào đây. Từ hôn, khinh rẻ hay thẳng thừng từ chối cô?"
Trần Điềm Nhiên ôm bụng tức cố gằng giọng:" Cảm ơn cô vì lời khen ngợi, thật ra ta cũng tự thấy bản thân mình cao quý không cần cô phải nói."
Chợt cô ta nhớ ra "Chẳng phải cô đang bị phạt chà nhà vệ sinh sao, cả ngày cũng chỉ được ăn 1 lần, còn có chưa được sự tha thứ của ta mà còn ngang nhiên xuất hiện ở đây? Đúng là không có phép tắc, người đâu lôi ra ngoài, chớ làm hỏng bữa tiệc vui vẻ của anh Thừa Ân."
"Ta phí bao nhiêu công sức cho bữa tiệc này, ngài ít nhiều cũng nên cho ta hưởng thụ thành quả mình tạo ra chứ, đừng hà khắc với ta như thế, nếu tiểu thư Điềm Nhiên không thích ta vì những lời ta lỡ vạ miệng thì ta có thể đứng một góc nào đó cũng được.", nhẹ lay lay tay, cô trưng vẻ mặt đáng thương, viền mắt ửng hồng như sắp khóc nhìn
Hoắc Thừa Ân.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh hùng không qua khỏi thì ngươi sao khỏi, cô nghĩ thầm.
Anh phất tay ra hiệu đám người hầu lui ra "Đã là ngày vui thì không nên tính toán những chuyện nhỏ nhặt, em muốn đi đâu hay ở đâu thì tùỳ."
Chủ nhà đã mở miệng, Trần Điềm Nhiên làm gì còn có cớ đuổi cô đi, đành tỏ vẻ hiểu chuyện "May cho cô là anh
Thừa Ân có tấm lòng đại nhân đại lượng, còn không mau cút về nơi cô nên thuộc về."
Lý Viên Viên cười cười "Tổng đốc nói ta muốn ở đâu thì ở, vậy thì hôm nay ta sẽ theo sau ngài ấy hầu hạ, sao phải đi chỗ khác."
"Mày không xứng..." Cô ta hất mặt định đẩy cô nhưng bị Lý Viên Viên né.
"Ay da... Tiểu thư Điềm Nhiên, cô là người bề trên sao cứ mãi so đo với kẻ dưới, lẽ nào cô tự thấy mình không bằng ai ư?"
Vừa nói Lý Viên Viên vừa nhếch môi thách thức, mặc kệ máu Trần Điềm Nhiên dồn lên tới não, cô nhấc tay cầm ly rượu "Mong cô xí xoá bỏ qua, chúng ta đều có mục đích chung là phục vụ thật tốt cho tổng đốc, đừng làm ầm ĩ người ta lại đánh giá."
Trần Vũ Hiên mê muội Lý Viên Viên, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn say đắm nhìn mọi cử chỉ của cô, hiện tại vô thức nâng ly rượu của mình lên "Đúng vậy, hôm nay là ngày vui của Hoắc lão đại chúng ta nên vui vẻ mới phải, mọi người bỏ hết chuyện cũ cùng nhau ăn uống no say thư giãn nào."
Lý Viên Viên mỉm cười, nụ cười mang theo gió xuân dào dạt đánh cắp biết nao nhiêu trái tim đang lăm le xung quanh.
Buổi tiệc gần tàn, Lý Viên Viên giả vờ mệt rời khỏi trước.
Trần Vũ Hiên thấy vậy cũng len lẻn theo sau.
Đi đến hành lang liền khuất bóng.
"Kì lạ, vừa mới ở đây."
Lý Viên Viên chợt lảo đảo xuất hiện phía trước không xa, bóng dáng lả lơi với vòng ba lắc lư lúc ẩn lúc hiện trước ánh trăng le lói chiếu qua khung cửa sổ.
Hắn nhanh chân bước theo, đến một phòng tối cô đẩy cửa bước vào trong.
"Đêm nay ngươi sẽ là của ta." Hắn trưng ra bộ dạng nửa người nửa thú.
Một lúc sau.
"Á..... Ngươi là ai, cút ra ngoài..."
Tiếng hét thất thanh, vang vọng khắp hành lang, luồng qua từng khung cửa sổ đến tận gian phòng tràn ngập tiếng nhạc du dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.