Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 66: Trở về an toàn
Tg Vô Lai
04/08/2024
Pháo sáng ngày càng tiến gần, lũ xác sống nghe tiếng động lớn nên thi nhau chạy tới.
Hoắc Thừa Ân không chần chừ cầm ngay khẩu tiểu liên bước đến bệ cửa sổ tìm vị trí thích hợp.
"Huy động tất cả yểm hộ cho Diệp Ẩn trở về an toàn."
Lý Anh Kiệt gật đầu, nhanh tay lấy khẩu tiểu liên khác đứng ở bệ cửa sổ cạnh bên Hoắc Thừa Ân.
Phạm Huân và Chấn Hưng mỗi người cầm một khẩu AK, người nhảy lên cửa sổ tuốt trên cao, người đứng nhắm ngay giữa lối ra vào đề phòng khi cửa mở bọn xác sống kia xông tới.
Phạm Tuấn chịu trách nhiệm quan sát tình hình và thông báo cho quân lính làm theo mệnh lệnh.
Bên ngoài, Diệp Ẩn vận hết tốc lực nếu không có Lý Viên Viên cô ấy đã khinh công đạp lên đầu những xác sống kia mà bay tới cung điện, Không cần vừa chạy vừa tránh né bọn chúng.
"Cô ổn không?" Diệp Ẩn hỏi.
Lý Viên Viên lắc đầu, nếu nói về tuyệt kỹ cô nhất định sẽ đề cử môn chạy bộ.
"Ta không sao."
Diệp Ấn tiến lại gần.
"Lát nữa lên lưng ta."
Lý Viên Viên không hỏi nhiều lập tức gật đầu.
Lũ xác sống đã chuyển hướng sang họ, nhờ Hoắc Thừa Ân và Lý Anh Kiệt bách phát bách trúng nên những tên lăm le cản đường hai người đều nát sọ, mở đường máu cho hai người một mạch chạy đến cửa.
Phạm Huân đảm nhận nhiệm vụ bắn tỉa từ xa.
Bên trong, Phạm Tuần nhìn đoạn đường ngày một rút ngắn, hô lớn.
"Chuẩn bị mở cửa, họ sắp đến."
Hoắc Thừa Ân không rời mắt khỏi ống ngắm dù chỉ một giây, Lý Anh Kiệt càng sốt ruột hơn không ngừng nả đạn.
Càng đến gần cung điện xác sống càng nhiều, nếu họ lơ là một giây chắc chắn hai người ngoài kia sẽ không còn cơ hội bước vào trong
Diệp Ấn nhìn đoạn đường đến cổng cung điện đã đủ gần, cô ấy khựng lại nói lớn.
"Lên lưng ta."
Lý Viên Viên cấp tốc nhảy lên không dám chần chừ.
Hai ống tay Diệp Ẩn bắn ra hai sợi dây ghim chặt vào bức tường cao, cô ấy nắm chặt sợi dây nâng người đạp lên đầu xác sống bay lên khỏi tầm với bọn chúng.
"Mở cửa nhanh." Phạm Tuấn hét lớn.
Cánh cửa vừa mở ra hai người cũng theo đà bay tới, Diệp Ẩn tức tốc thu dây khiến cả hai mất trọng lực ngã lăn mấy vòng.
Nếu theo lệ thường những chuyện bay nhảy này Diệp Ấn có thể đáp đất rất đẹp nhưng hôm nay phải vác theo Lý
Viên Viên chạy đi chạy về mấy bận nên có lẽ đã kiệt sức, vả lại cô ấy vừa uống hết bình rượu to mà.
"Mau đóng cửa." Phạm Tuần hét lớn vì bọn xác sống đang chạy vào.
Phạm Huân đứng đó liền bắn mấy phát làm chúng ngã ngửa ra sau.
Cánh cửa khép lại, Hoắc Thừa Ân bỏ súng chậm rãi bước đến, đứng trước mặt hai người lạnh lùng hỏi.
"Không cần mạng?"
Anh đang rất giận vì họ không coi trọng mạng sống mình, với người khác cô chỉ là một người bình thường nhưng trong mắt anh cô chính là cả thế giới.
Nhìn nét mặt là hiểu anh đang rất giận, Lý Viên Viên vừa mệt vừa đau nằm thở hỗn hển trả lời "Mạng vẫn cần nhưng không trở lại thì không còn ý nghĩa."
Ánh mắt cô nhìn anh mang theo biết bao tâm sự còn dang dở, trìu mến đến lạ.
Anh tránh né ánh mắt, bỏ qua lời Lý Viên Viên nói xoay mặt qua Diệp Ấn nằm co ro có vẻ rất đau "Không cần tuân lệnh chủ nhân nữa?"
"Nô, không dám." Diệp Ẫn khó khăn đáp.
"Là ta bắt cô ấy đưa về... Ahhhh" Lý Viên Viên chồm người lên nắm áo Hoắc Thừa Ân vô tình đụng trúng vết thương ở tay nên buông ra.
Hoắc Thừa Ân nhìn những vết thương trên tay, trên mặt, cả người cô chằn chịt vết máu cùng bùn đất, lòng anh quận lại.
"Tội này về sau sẽ xử." Nói xong anh nhẹ nhàng bế cô lên, cố tránh né những vết thương trên người, hiện tại anh không cần tránh né tai mắt của Trần Cảnh Hâm cũng không cần dè dặt bất kì ai.
Ngược lại với bình thường, Lý Viên Viên quàng tay qua cổ anh, tựa đầu vào ngực ngoan ngoãn như bé mèo nhỏ.
Tim chợt đập loạn, Hoắc Thừa Ân giật mình khựng lại rồi tiếp tục bước đi, môi anh thoáng qua nụ cười ngọt ngào.
Lý Anh Kiệt bước đến bế Diệp Ấn lên sofa ân cần hỏi "Đau ở đâu? Ốn không?"
Diệp Ẩn lắc đầu "Không sao, chỉ là cô ấy hơi nặng nên mất thăng bằng, không có gì đáng kể."
Lý Anh Kiệt cau mày "Em uống rượu?"
Mùi nồng nặc xộc vào mũi, nữ nhân này lại dám uống nhiều rượu thế.
Diệp Ấn ngà ngà say mỉm cười "Có chút chút."
"Sau này không được làm chuyện dại dột nữa, biết không?" Hoá ra cô ấy say nên mới sẵn dịp năm im, làm giật mình. Vừa uống rượu lại còn chạy một mạch xông đến đây, cô gái này muốn biểu diễn túý quyền à?
Hoắc Thừa Ân nghe thế cũng nhìn cô gái trong lòng mình, nhẹ nhàng hỏi "Em cũng uống rượu?"
Lý Viên Viên chột dạ cười hì hì "Cũng có chút chút."
Thế nào là cũng có chút chút, thì đương nhiên như các ông bị vợ càm ràm thì cứ nói "uống có vài ly à, say sĩn gì đâu." Mà vài ly gì thì chưa ai nói, mà vài ly là mấy ly cũng không ai biết.
"Em giỏi lắm, đợi hết hôm nay xem ta xử tội em thế nào!" Hoắc Thừa Ân thở dài, loạn rồi loạn hết rồi, hai cô gái uống rượu say băng qua đám xác sống tìm về đây, đầu anh sắp ong ong.
Nhưng mà, trong lòng lại có chút gì đó vui vẻ.
Hoắc Thừa Ân không chần chừ cầm ngay khẩu tiểu liên bước đến bệ cửa sổ tìm vị trí thích hợp.
"Huy động tất cả yểm hộ cho Diệp Ẩn trở về an toàn."
Lý Anh Kiệt gật đầu, nhanh tay lấy khẩu tiểu liên khác đứng ở bệ cửa sổ cạnh bên Hoắc Thừa Ân.
Phạm Huân và Chấn Hưng mỗi người cầm một khẩu AK, người nhảy lên cửa sổ tuốt trên cao, người đứng nhắm ngay giữa lối ra vào đề phòng khi cửa mở bọn xác sống kia xông tới.
Phạm Tuấn chịu trách nhiệm quan sát tình hình và thông báo cho quân lính làm theo mệnh lệnh.
Bên ngoài, Diệp Ẩn vận hết tốc lực nếu không có Lý Viên Viên cô ấy đã khinh công đạp lên đầu những xác sống kia mà bay tới cung điện, Không cần vừa chạy vừa tránh né bọn chúng.
"Cô ổn không?" Diệp Ẩn hỏi.
Lý Viên Viên lắc đầu, nếu nói về tuyệt kỹ cô nhất định sẽ đề cử môn chạy bộ.
"Ta không sao."
Diệp Ấn tiến lại gần.
"Lát nữa lên lưng ta."
Lý Viên Viên không hỏi nhiều lập tức gật đầu.
Lũ xác sống đã chuyển hướng sang họ, nhờ Hoắc Thừa Ân và Lý Anh Kiệt bách phát bách trúng nên những tên lăm le cản đường hai người đều nát sọ, mở đường máu cho hai người một mạch chạy đến cửa.
Phạm Huân đảm nhận nhiệm vụ bắn tỉa từ xa.
Bên trong, Phạm Tuần nhìn đoạn đường ngày một rút ngắn, hô lớn.
"Chuẩn bị mở cửa, họ sắp đến."
Hoắc Thừa Ân không rời mắt khỏi ống ngắm dù chỉ một giây, Lý Anh Kiệt càng sốt ruột hơn không ngừng nả đạn.
Càng đến gần cung điện xác sống càng nhiều, nếu họ lơ là một giây chắc chắn hai người ngoài kia sẽ không còn cơ hội bước vào trong
Diệp Ấn nhìn đoạn đường đến cổng cung điện đã đủ gần, cô ấy khựng lại nói lớn.
"Lên lưng ta."
Lý Viên Viên cấp tốc nhảy lên không dám chần chừ.
Hai ống tay Diệp Ẩn bắn ra hai sợi dây ghim chặt vào bức tường cao, cô ấy nắm chặt sợi dây nâng người đạp lên đầu xác sống bay lên khỏi tầm với bọn chúng.
"Mở cửa nhanh." Phạm Tuấn hét lớn.
Cánh cửa vừa mở ra hai người cũng theo đà bay tới, Diệp Ẩn tức tốc thu dây khiến cả hai mất trọng lực ngã lăn mấy vòng.
Nếu theo lệ thường những chuyện bay nhảy này Diệp Ấn có thể đáp đất rất đẹp nhưng hôm nay phải vác theo Lý
Viên Viên chạy đi chạy về mấy bận nên có lẽ đã kiệt sức, vả lại cô ấy vừa uống hết bình rượu to mà.
"Mau đóng cửa." Phạm Tuần hét lớn vì bọn xác sống đang chạy vào.
Phạm Huân đứng đó liền bắn mấy phát làm chúng ngã ngửa ra sau.
Cánh cửa khép lại, Hoắc Thừa Ân bỏ súng chậm rãi bước đến, đứng trước mặt hai người lạnh lùng hỏi.
"Không cần mạng?"
Anh đang rất giận vì họ không coi trọng mạng sống mình, với người khác cô chỉ là một người bình thường nhưng trong mắt anh cô chính là cả thế giới.
Nhìn nét mặt là hiểu anh đang rất giận, Lý Viên Viên vừa mệt vừa đau nằm thở hỗn hển trả lời "Mạng vẫn cần nhưng không trở lại thì không còn ý nghĩa."
Ánh mắt cô nhìn anh mang theo biết bao tâm sự còn dang dở, trìu mến đến lạ.
Anh tránh né ánh mắt, bỏ qua lời Lý Viên Viên nói xoay mặt qua Diệp Ấn nằm co ro có vẻ rất đau "Không cần tuân lệnh chủ nhân nữa?"
"Nô, không dám." Diệp Ẫn khó khăn đáp.
"Là ta bắt cô ấy đưa về... Ahhhh" Lý Viên Viên chồm người lên nắm áo Hoắc Thừa Ân vô tình đụng trúng vết thương ở tay nên buông ra.
Hoắc Thừa Ân nhìn những vết thương trên tay, trên mặt, cả người cô chằn chịt vết máu cùng bùn đất, lòng anh quận lại.
"Tội này về sau sẽ xử." Nói xong anh nhẹ nhàng bế cô lên, cố tránh né những vết thương trên người, hiện tại anh không cần tránh né tai mắt của Trần Cảnh Hâm cũng không cần dè dặt bất kì ai.
Ngược lại với bình thường, Lý Viên Viên quàng tay qua cổ anh, tựa đầu vào ngực ngoan ngoãn như bé mèo nhỏ.
Tim chợt đập loạn, Hoắc Thừa Ân giật mình khựng lại rồi tiếp tục bước đi, môi anh thoáng qua nụ cười ngọt ngào.
Lý Anh Kiệt bước đến bế Diệp Ấn lên sofa ân cần hỏi "Đau ở đâu? Ốn không?"
Diệp Ẩn lắc đầu "Không sao, chỉ là cô ấy hơi nặng nên mất thăng bằng, không có gì đáng kể."
Lý Anh Kiệt cau mày "Em uống rượu?"
Mùi nồng nặc xộc vào mũi, nữ nhân này lại dám uống nhiều rượu thế.
Diệp Ấn ngà ngà say mỉm cười "Có chút chút."
"Sau này không được làm chuyện dại dột nữa, biết không?" Hoá ra cô ấy say nên mới sẵn dịp năm im, làm giật mình. Vừa uống rượu lại còn chạy một mạch xông đến đây, cô gái này muốn biểu diễn túý quyền à?
Hoắc Thừa Ân nghe thế cũng nhìn cô gái trong lòng mình, nhẹ nhàng hỏi "Em cũng uống rượu?"
Lý Viên Viên chột dạ cười hì hì "Cũng có chút chút."
Thế nào là cũng có chút chút, thì đương nhiên như các ông bị vợ càm ràm thì cứ nói "uống có vài ly à, say sĩn gì đâu." Mà vài ly gì thì chưa ai nói, mà vài ly là mấy ly cũng không ai biết.
"Em giỏi lắm, đợi hết hôm nay xem ta xử tội em thế nào!" Hoắc Thừa Ân thở dài, loạn rồi loạn hết rồi, hai cô gái uống rượu say băng qua đám xác sống tìm về đây, đầu anh sắp ong ong.
Nhưng mà, trong lòng lại có chút gì đó vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.