Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 24: Vai kề vai
Tg Vô Lai
04/08/2024
Hàng ngày Lý Viên Viên đến thư phòng túc trực bên cạnh Hoắc Thừa Ân.
Anh dạy cô học tiếng nước ngoài, dạy cô xem bản đồ, dạy cô mưu lược quân sự.
Nếu là người khác có lẽ sẽ buồn chán vì những thứ này không dành cho phái nữ bọn họ nhưng cô lại khác, học hành chăm chỉ tiếp thu rất nhanh.
Vô tình hay cố ý những lúc hai người gần nhau đều xảy ra những va chạm mờ ám.
Ví như môi anh áp sát tai hay gò má cô như thơm lên.
Hay tay anh nắm chặt tay cô không buông dù chẳng học gì về phương diện này.
Lý Viên Viên quên bén chuyện đó chỉ chú tâm học tập thật tốt, có trời mới biết cơ hội này có đến lần thứ hai không.
"Tối qua em bệnh sao?"
Cô ngẩng lên: "Cũng không phải là bệnh gì, tối qua giông lớn quá nên em ra kiếm đồ che mấy khóm hoa vừa trồng sợ nó bị quật ngã, khi về có nhiễm lạnh chút nên sốt, uống thuốc liền khỏi."
"Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng ỷ mình còn trẻ mà ngông cuồng, vì lo cho em nên quản gia phải cử người săn sóc suốt đêm, ảnh hưởng tới người khác rất nhiều." - Hoắc Thừa Ân không dời mắt khỏi sách, chỉ nhép nhép môi rồi im lặng.
Quản gia chưng hửng nhìn chủ nhân, thở dài cúi đầu.
Lý Viên Viên ngó qua quản gia rồi cũng im lặng tiếp tục viết bài, đang quan tâm hay đang trách móc đây?
Buổi trưa hôm sau đang say mê viết bài, giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên.
"Em không ăn cơm à?"
"Không, buổi trưa cũng không cần thiết mấy nên em rất ít ăn." - Cô chẳng thèm ngẩng đầu hay liếc anh cái nào.
Hoắc Thừa Ân sải chân ra ngoài, cô cũng chẳng nhớ anh từng đến đây.
Sau nửa tiếng cửa phòng mở toang.
"Viên Viên, sang đây ăn trưa nè em." - Người hầu bưng từng món dọn lên bàn, phần ăn không thịnh soạn không tính tiền.
"Cái này..." - Cô đứng dậy chỉ những thứ trên bàn.
Người hầu vui vẻ cười: "Tổng đốc bảo bọn chị dọn lên, em ngồi xuống ăn nha bọn chị phải đi làm việc."
Lý Viên Viên cau mày nhìn thức ăn trên bàn, hắn đang chống đối mình sao, mới nói không ăn liền bày cho một đống.
'Ăn uống đầy đủ đúng bữa, đừng bắt người khác phải làm thêm việc vì mình.'
Tờ giấy ghi chú trên bàn ăn ghi như thế, nhìn cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Sáng hôm sau.
"Hôm qua em lại ra vườn?"
"O, ngày nào em cũng ra mà." - Cô trả lời kiểu đương nhiên.
Hoắc Thừa Ân khoanh tay dựa mép bàn: "Anh dặn em thế nào?"
"Ay da, không làm thì chán lắm, em chỉ tưới vài nhánh hoa với cho cá ăn, đâu nặng nhọc gì, xem như thú vui điền viên mà anh cũng không cho sao?" - Lý Viên Viên nũng nịu níu tay anh lắc lắc.
Hoắc Thừa Ân trong giây lát liền bị hớp hồn bởi nét ngây thơ đáng yêu này, xém chút mềm lòng nghe theo cô.
"Có thể ra ngắm chứ không thể động vào nữa, đừng để người khác bị mắng vì em mãi, quản gia tuổi đã lớn, người hầu trong nhà cũng cần việc làm, em bướng bỉnh sẽ gây rất nhiều phiền phức cho người khác."
Quản gia đứng bên cạnh rót trà liền khựng lại rồi rót tiếp, lần nào cũng bị mang ra làm bình phong.
"Là ông méc sao quản gia?" - Lý Viên Viên ngồi gần ông nên hỏi nhỏ.
Quản gia lắc đầu.
"Anh có thể nhìn thấy." - Hoắc Thừa Ân véo má cô kéo về.
"Không làm nữa là được chứ gì, anh thả em ra đau quá." - Cô xoa xoa mặt mình, lại bị trách móc, sao hôm nào cũng thế nhỉ?
Hôm sau, cả buổi sáng Hoắc Thừa Ân không nói năng gì tới cô, Lý Viên Viên rất vui vẻ học hành, xem ra mình không làm gì sai nữa.
"Ngày mai em không cần đến."
Cô đang chăm chú xem bản đồ liền ngó lên: "Tại sao? Anh bận gì à?"
"Anh đi đón Trần Điềm Nhiên."
Cô gật đầu rồi tiếp tục xem: "À, vậy ngày mốt có học không?"
Hoắc Thừa Ân không dời mắt khỏi cô dù là một giây, hơi cau mày: "Tuần sau không cần học."
"Vậy em sẽ cố gắng học thuộc những gì anh đã dạy, khi nào có thời gian dạy nữa thì gọi em nha." - Cô gấp xếp giấy viết dẹp gọn gàng trong hộc bàn.
Vì cô mà anh đã sai người đóng riêng bàn học tiện dụng này.
Anh bật dậy đập sấp giấy lên bàn: "Tuỳ em."
Lý Viên Viên thấy anh giận đùng đùng bỏ đi cũng ngơ ngác chu mỏ: "Ai làm gì mà quạo quọ."
Cả ngày đó cô không thấy Hoắc Thừa Ân lãng vãng trước mặt mình, không nghe anh trách móc cũng như nói chuyện, đột nhiên cảm giác trống trãi ùa về cả người liền khó chịu đến lạ.
Hắn đang làm gì nhỉ? Vào được không ta?
Cô lãng vãng trước cửa thư phòng, muốn vào lại thôi.
Biết nói gì bây giờ?
Đi sắp mòn dép, Lý Viên Viên bặm môi xoay người về nhà kho.
Không nói thì im luôn đi, ta đây mới không cần nói chuyện trước với ngươi.
Anh dạy cô học tiếng nước ngoài, dạy cô xem bản đồ, dạy cô mưu lược quân sự.
Nếu là người khác có lẽ sẽ buồn chán vì những thứ này không dành cho phái nữ bọn họ nhưng cô lại khác, học hành chăm chỉ tiếp thu rất nhanh.
Vô tình hay cố ý những lúc hai người gần nhau đều xảy ra những va chạm mờ ám.
Ví như môi anh áp sát tai hay gò má cô như thơm lên.
Hay tay anh nắm chặt tay cô không buông dù chẳng học gì về phương diện này.
Lý Viên Viên quên bén chuyện đó chỉ chú tâm học tập thật tốt, có trời mới biết cơ hội này có đến lần thứ hai không.
"Tối qua em bệnh sao?"
Cô ngẩng lên: "Cũng không phải là bệnh gì, tối qua giông lớn quá nên em ra kiếm đồ che mấy khóm hoa vừa trồng sợ nó bị quật ngã, khi về có nhiễm lạnh chút nên sốt, uống thuốc liền khỏi."
"Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng ỷ mình còn trẻ mà ngông cuồng, vì lo cho em nên quản gia phải cử người săn sóc suốt đêm, ảnh hưởng tới người khác rất nhiều." - Hoắc Thừa Ân không dời mắt khỏi sách, chỉ nhép nhép môi rồi im lặng.
Quản gia chưng hửng nhìn chủ nhân, thở dài cúi đầu.
Lý Viên Viên ngó qua quản gia rồi cũng im lặng tiếp tục viết bài, đang quan tâm hay đang trách móc đây?
Buổi trưa hôm sau đang say mê viết bài, giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên.
"Em không ăn cơm à?"
"Không, buổi trưa cũng không cần thiết mấy nên em rất ít ăn." - Cô chẳng thèm ngẩng đầu hay liếc anh cái nào.
Hoắc Thừa Ân sải chân ra ngoài, cô cũng chẳng nhớ anh từng đến đây.
Sau nửa tiếng cửa phòng mở toang.
"Viên Viên, sang đây ăn trưa nè em." - Người hầu bưng từng món dọn lên bàn, phần ăn không thịnh soạn không tính tiền.
"Cái này..." - Cô đứng dậy chỉ những thứ trên bàn.
Người hầu vui vẻ cười: "Tổng đốc bảo bọn chị dọn lên, em ngồi xuống ăn nha bọn chị phải đi làm việc."
Lý Viên Viên cau mày nhìn thức ăn trên bàn, hắn đang chống đối mình sao, mới nói không ăn liền bày cho một đống.
'Ăn uống đầy đủ đúng bữa, đừng bắt người khác phải làm thêm việc vì mình.'
Tờ giấy ghi chú trên bàn ăn ghi như thế, nhìn cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Sáng hôm sau.
"Hôm qua em lại ra vườn?"
"O, ngày nào em cũng ra mà." - Cô trả lời kiểu đương nhiên.
Hoắc Thừa Ân khoanh tay dựa mép bàn: "Anh dặn em thế nào?"
"Ay da, không làm thì chán lắm, em chỉ tưới vài nhánh hoa với cho cá ăn, đâu nặng nhọc gì, xem như thú vui điền viên mà anh cũng không cho sao?" - Lý Viên Viên nũng nịu níu tay anh lắc lắc.
Hoắc Thừa Ân trong giây lát liền bị hớp hồn bởi nét ngây thơ đáng yêu này, xém chút mềm lòng nghe theo cô.
"Có thể ra ngắm chứ không thể động vào nữa, đừng để người khác bị mắng vì em mãi, quản gia tuổi đã lớn, người hầu trong nhà cũng cần việc làm, em bướng bỉnh sẽ gây rất nhiều phiền phức cho người khác."
Quản gia đứng bên cạnh rót trà liền khựng lại rồi rót tiếp, lần nào cũng bị mang ra làm bình phong.
"Là ông méc sao quản gia?" - Lý Viên Viên ngồi gần ông nên hỏi nhỏ.
Quản gia lắc đầu.
"Anh có thể nhìn thấy." - Hoắc Thừa Ân véo má cô kéo về.
"Không làm nữa là được chứ gì, anh thả em ra đau quá." - Cô xoa xoa mặt mình, lại bị trách móc, sao hôm nào cũng thế nhỉ?
Hôm sau, cả buổi sáng Hoắc Thừa Ân không nói năng gì tới cô, Lý Viên Viên rất vui vẻ học hành, xem ra mình không làm gì sai nữa.
"Ngày mai em không cần đến."
Cô đang chăm chú xem bản đồ liền ngó lên: "Tại sao? Anh bận gì à?"
"Anh đi đón Trần Điềm Nhiên."
Cô gật đầu rồi tiếp tục xem: "À, vậy ngày mốt có học không?"
Hoắc Thừa Ân không dời mắt khỏi cô dù là một giây, hơi cau mày: "Tuần sau không cần học."
"Vậy em sẽ cố gắng học thuộc những gì anh đã dạy, khi nào có thời gian dạy nữa thì gọi em nha." - Cô gấp xếp giấy viết dẹp gọn gàng trong hộc bàn.
Vì cô mà anh đã sai người đóng riêng bàn học tiện dụng này.
Anh bật dậy đập sấp giấy lên bàn: "Tuỳ em."
Lý Viên Viên thấy anh giận đùng đùng bỏ đi cũng ngơ ngác chu mỏ: "Ai làm gì mà quạo quọ."
Cả ngày đó cô không thấy Hoắc Thừa Ân lãng vãng trước mặt mình, không nghe anh trách móc cũng như nói chuyện, đột nhiên cảm giác trống trãi ùa về cả người liền khó chịu đến lạ.
Hắn đang làm gì nhỉ? Vào được không ta?
Cô lãng vãng trước cửa thư phòng, muốn vào lại thôi.
Biết nói gì bây giờ?
Đi sắp mòn dép, Lý Viên Viên bặm môi xoay người về nhà kho.
Không nói thì im luôn đi, ta đây mới không cần nói chuyện trước với ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.