Tổng Giám Đốc Ăn Trước Yêu Sau
Chương 52: Khẩu vị
Phong Tư
26/06/2015
Edit: Junie
Beta: Diep Diep
Tạm biệt Lan Khả, Hạ Ngưng Âm đi siêu thị mua chút đồ ăn, sau đó rẻ ngang qua chợ mua vài thứ lặt vặt, hôm nay tan làm sớm nên cô muốn tự nấu vài món, nếu không sáng mai lại đến công ty trễ giờ.
Hạ Ngưng Âm tay cầm đồ, tay mở cửa đã thấy đèn sáng trưng, xem ra Tư Khảm Hàn đã trở lại, Hạ Ngưng Âm lười phải quan tâm, đi thẳng vào bếp chuẩn bị hương liệu, tay xách nách mang làm cô mệt muốn đứt hơi.
Tư Khảm Hàn từ thư phòng đi ra, tay bưng cái cốc không, nghe tiếng nước từ nhà bếp ngờ vực đưa mắt nhìn.
Tư Khảm Hàn lười biếng dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, đèn chùm phòng bếp soi sáng cả nụ cười khả ái của Hạ Ngưng Âm, cánh môi đỏ thắm dưới ánh đèn trở nên quyến rũ hơn, cái cổ thon trắng noãn, hai mắt Tư Khảm Hàn buộc chặt hình dáng mảnh khảnh thoáng qua sự ham muốn mãnh liệt, con mèo nhỏ đúng khẩu vị của anh rồi, tùy thời đều có thể khơi lên dục vọng, ưmh, tối nay phải ăn liền, ha ha.
Bất chợt nghĩ đến điều quan trọng gì, Tư Khảm Hàn đi tới chỗ Hạ Ngưng Âm, anh có thói quen mang dép trong nhà nên bước đi không hề phát ra tiếng động.
Hạ Ngưng Âm đem thức ăn bao bọc kĩ lưỡng rồi bỏ vào tủ lạnh.
Mới kéo được nửa cửa tủ, bỗng dưng động tác ngừng lại, đôi mắt nhíu sâu nhìn tủ lạnh.
Không phải vì tủ lạnh kì lạ, mà thật ra thì cũng có chỗ lạ lắm, trong phòng bếp cái gì cũng mới toanh, cách bài trí hòa nhã, chỉ có cái tủ lạnh tuy nói là đồ hiệu nhưng có cảm giác đã bị dùng qua, có khi đã hơn mười năm nữa là khác, màu sắc rất cũ, đặt giữa nơi xa hoa thật trơ trọi.
Mặc dù còn dùng được nhưng Tư Khảm Hàn rất dư dả tiền bạc, đời nào đổi không nổi cái tủ lạnh? Cô có ngốc mới tin Tư Khảm Hàn tiết kiệm kiểu quái dị này, nhún vai, bỏ qua chuyện này, tiếp tục công việc dở dang.
"A!"Lúc xoay người Hạ Ngưng Âm đụng phải bức tường thịt, giật mình kêu lên.
Hạ Ngưng Âm nhận ra là anh mới thở phào nhẹ nhõm, một tay trụ trên tủ lạnh, một tay vỗ ngực, thiếu chút nữa bị anh hù cho ngất, Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu trừng anh, "Anh làm gì mà không lên tiếng? Tính hù chết người ta!"
Thần sắc Tư Khảm Hàn không thay đổi, lướt qua cô, mở cửa tủ lạnh, bên trong đựng đầy thức ăn, nét mặt lạnh lùng hơi trầm xuống, đem toàn bộ những thứ Hạ Ngưng Âm mới bỏ vào vứt ra sàn nhà.
Ngay tức khắc thịt cá trứng gà văn tứ tung ra sàn, cũng may những hộp sữa không bị đổ.
Hạ Ngưng Âm chỉ biết đứng nhìn, trơ mắt với hành động của anh, bộ dạng như không thể tin, Hạ Ngưng Âm tiến lên mớ thịt cá nằm trên sàn nhà, dọn dẹp sạch sẽ, rồi quay sang đẩy Tư Khảm Hàn một cái, vì đứng không vững nên nhất thời thân hình mất trọng tâm lùi về phía sau.
Hạ Ngưng Âm khép cửa tủ lạnh đem lưng tựa vào cửa tủ tránh cho anh lên cơn đột kích lần nửa.
Hạ Ngưng Âm hậm hực với anh, đau lòng trước đống thức ăn bị hư, nào trứng gà nào sữa nào rau cải, anh bị chập mạch rồi, anh rốt cuộc muốn làm gì? Tự nhiên quăng đồ ăn của cô.
Tư Khảm Hàn bị cô kéo ra sau, sắc mặt khó chịu nhìn bộ dạng cô bán sống bán chết vì tủ lạnh giống như gà mẹ bảo vệ gà con, càng làm anh cáu gắt nói: "Cút!"
Beta: Diep Diep
Tạm biệt Lan Khả, Hạ Ngưng Âm đi siêu thị mua chút đồ ăn, sau đó rẻ ngang qua chợ mua vài thứ lặt vặt, hôm nay tan làm sớm nên cô muốn tự nấu vài món, nếu không sáng mai lại đến công ty trễ giờ.
Hạ Ngưng Âm tay cầm đồ, tay mở cửa đã thấy đèn sáng trưng, xem ra Tư Khảm Hàn đã trở lại, Hạ Ngưng Âm lười phải quan tâm, đi thẳng vào bếp chuẩn bị hương liệu, tay xách nách mang làm cô mệt muốn đứt hơi.
Tư Khảm Hàn từ thư phòng đi ra, tay bưng cái cốc không, nghe tiếng nước từ nhà bếp ngờ vực đưa mắt nhìn.
Tư Khảm Hàn lười biếng dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, đèn chùm phòng bếp soi sáng cả nụ cười khả ái của Hạ Ngưng Âm, cánh môi đỏ thắm dưới ánh đèn trở nên quyến rũ hơn, cái cổ thon trắng noãn, hai mắt Tư Khảm Hàn buộc chặt hình dáng mảnh khảnh thoáng qua sự ham muốn mãnh liệt, con mèo nhỏ đúng khẩu vị của anh rồi, tùy thời đều có thể khơi lên dục vọng, ưmh, tối nay phải ăn liền, ha ha.
Bất chợt nghĩ đến điều quan trọng gì, Tư Khảm Hàn đi tới chỗ Hạ Ngưng Âm, anh có thói quen mang dép trong nhà nên bước đi không hề phát ra tiếng động.
Hạ Ngưng Âm đem thức ăn bao bọc kĩ lưỡng rồi bỏ vào tủ lạnh.
Mới kéo được nửa cửa tủ, bỗng dưng động tác ngừng lại, đôi mắt nhíu sâu nhìn tủ lạnh.
Không phải vì tủ lạnh kì lạ, mà thật ra thì cũng có chỗ lạ lắm, trong phòng bếp cái gì cũng mới toanh, cách bài trí hòa nhã, chỉ có cái tủ lạnh tuy nói là đồ hiệu nhưng có cảm giác đã bị dùng qua, có khi đã hơn mười năm nữa là khác, màu sắc rất cũ, đặt giữa nơi xa hoa thật trơ trọi.
Mặc dù còn dùng được nhưng Tư Khảm Hàn rất dư dả tiền bạc, đời nào đổi không nổi cái tủ lạnh? Cô có ngốc mới tin Tư Khảm Hàn tiết kiệm kiểu quái dị này, nhún vai, bỏ qua chuyện này, tiếp tục công việc dở dang.
"A!"Lúc xoay người Hạ Ngưng Âm đụng phải bức tường thịt, giật mình kêu lên.
Hạ Ngưng Âm nhận ra là anh mới thở phào nhẹ nhõm, một tay trụ trên tủ lạnh, một tay vỗ ngực, thiếu chút nữa bị anh hù cho ngất, Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu trừng anh, "Anh làm gì mà không lên tiếng? Tính hù chết người ta!"
Thần sắc Tư Khảm Hàn không thay đổi, lướt qua cô, mở cửa tủ lạnh, bên trong đựng đầy thức ăn, nét mặt lạnh lùng hơi trầm xuống, đem toàn bộ những thứ Hạ Ngưng Âm mới bỏ vào vứt ra sàn nhà.
Ngay tức khắc thịt cá trứng gà văn tứ tung ra sàn, cũng may những hộp sữa không bị đổ.
Hạ Ngưng Âm chỉ biết đứng nhìn, trơ mắt với hành động của anh, bộ dạng như không thể tin, Hạ Ngưng Âm tiến lên mớ thịt cá nằm trên sàn nhà, dọn dẹp sạch sẽ, rồi quay sang đẩy Tư Khảm Hàn một cái, vì đứng không vững nên nhất thời thân hình mất trọng tâm lùi về phía sau.
Hạ Ngưng Âm khép cửa tủ lạnh đem lưng tựa vào cửa tủ tránh cho anh lên cơn đột kích lần nửa.
Hạ Ngưng Âm hậm hực với anh, đau lòng trước đống thức ăn bị hư, nào trứng gà nào sữa nào rau cải, anh bị chập mạch rồi, anh rốt cuộc muốn làm gì? Tự nhiên quăng đồ ăn của cô.
Tư Khảm Hàn bị cô kéo ra sau, sắc mặt khó chịu nhìn bộ dạng cô bán sống bán chết vì tủ lạnh giống như gà mẹ bảo vệ gà con, càng làm anh cáu gắt nói: "Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.