Chương 65: Bị bắt trở về
Dan Lee Gun
02/11/2018
Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 64: Bị bắt trở về.
Từ sáng sớm Hàn Dĩ Xuyến đã phải nhận biết bao nhiêu cuộc gọi từ Thuyên An, mẹ cô, Phàm Diệc; cô đều nói với họ hiện tại mình và bảo bảo không sao nữa rồi, còn việc tại sao cô ngã thì cô chỉ nói là không cẩn thận nên sẩy chân thôi, cô cũng đã nhờ thím Vương che giấu giúp, cô không muốn khiến họ lo lắng, đặc biệt là mẹ cô!
Đặt điện thoại lên đầu giường, cô đưa tay đỡ lấy bụng và từ từ bước xuống giường.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lệ Băng buồn hiu bước vào.
- Dĩ Xuyến!
Hàn Dĩ Xuyến không ngờ cô bạn này của mình sẽ đến đây, nhưng cô ấy ăn mặc rất kỳ lạ, giống như là sắp lên máy bay vậy, cô kinh ngạc hỏi
- Lệ Băng, không phải cậu đến đưa tớ đi trốn chứ?
Khuôn mặt đáng yêu của Lệ Băng như bánh bao chiều, cô đi tới dìu Hàn Dĩ Xuyến ngồi xuống giường rồi nói
- Tớ không biết tại sao anh tớ đột nhiên đề nghị với ba cho tớ sang Đức du học. Thường ngày anh hai rất thương tớ, luôn chiều theo ý tớ nhưng hôm qua anh ấy rất đáng sợ, còn doạ sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà nữa! Tớ nghĩ anh ấy đã nghe ai nói lung tung bên ngoài rồi, bình thường tớ chẳng gây chuyện gì cả, tối qua tớ nghĩ nát óc thì chắc là chuyện trong club lần trước, chắc chắn có ai đó đã nói với anh hai tớ... Dĩ Xuyến, tớ bực mình quá đi!
Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến cứ ong ong, cô phải tiêu hoá từng chuyện mà Lệ Băng nói.
Cô ấy vì cô mà mới bị anh hai ép đi du học, nhưng đi du học cũng tốt cho cô ấy!
Cô ấy bị anh hai phát hiện là do có kẻ đứng sau! Không cần nghĩ thì cô cũng biết là Từ Lâm rồi! Bây giờ hắn đang muốn chặt đứt từng ngón tay của cô, bắt đầu là Lệ Băng rồi đến Thuyên An?
Nắm lấy tay Lệ Băng, Hàn Dĩ Xuyến dịu dàng nói
- Lệ Băng, đi du học là chuyện tốt, cậu buồn như vậy làm gì?
Lệ Băng không vui liền phản bác
- Nhưng tớ không yên tâm về cậu và bảo bảo!
Hàn DĩXuyến dở khóc dở cười nói với cô ấy
- Lệ Băng, tớ đã là mẹ rồi, tớ có thể tự lo cho bản thân và bảo bảo, cậu cứ yên tâm mà đi đi!
Sau một hồi luyên thuyên cuối cùng thì Lệ Băng cũng phải rời đi trong luyến tiếc.
Hàn Dĩ Xuyến lại đi tới bên cạnh cửa sổ ngắm hoa tử đằng.
Cô đã nằm viện hơn năm ngày rồi nhưng Từ Lâm đến một cuộc gọi cũng không gọi cho cô, hắn càng không đặt chân đến đây để xem cô sống chết ra sao!
Thật buồn cười!
Tại sao cô vẫn còn hy vọng ở hắn chứ?
Giờ này chắc là hắn đang vui vẻ bên tình nhân của mình rồi!
Ngay khoảnh khắc cô dần dần chết đi, hắn đã lựa chọn vứt bỏ cô cùng bảo bảo rồi!
Tại sao cô vẫn còn nghĩ đến hắn chứ?
Cô phải làm sao để có thể quên được hắn đây? Phải làm sao để ngừng yêu hắn?
-------------------------------
Chiếc Lamborghini từ từ ra khỏi cổng bệnh viện.
Từ Lâm lái xe với tâm trạng vô cùng bứt rứt, gương mặt hắn vẫn duy trì lớp băng lạnh dày đặc nhưng tim đã sớm nát vụn từ lâu.
Hắn chưa từng có cảm giác trống rỗng, bất lực như thế này!
Hắn không biết phải làm sao cho đúng, chẳng lẽ hắn muốn người phụ nữ hắn yêu toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn, trung trinh với một mình hắn, chỉ sinh con cho hắn, như vậy là sai sao?
Không, hắn không sai!
Từ đầu đến cuối, người sai chỉ có một mình Hàn Dĩ Xuyến!
Hắn chỉ muốn cô ở bên cạnh hắn, muốn cô bỏ đi đứa con không phải là của hắn, nhưng cô thà mất mạng, thà bị hắn ruồng bỏ vẫn muốn giữ đứa con đó!
Hắn thật sự hận cô!
Cô khóc, cô tượng chỉ mình cô đau nhưng cô không biết rằng hắn đã dằn vặt rất nhiều, oán hận cùng tình yêu cứ dày vò hắn, bức hắn sắp điên rồi!
Ngay khoảnh khắc cô ngã xuống, hắn đã thật, thật sự rất muốn ôm cô đến bệnh viện, nhìn cô đau đớn mà rơi từng giọt nước mắt, tim hắn cũng đã rỉ máu tương tự; nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa nghiệt chủng trong bụng cô vẫn còn sống thì hắn không thể nào cất bước, đôi chân chợt trở nên nặng trịch, hắn không muốn đứa bé đó được sống!
Khi thím Vương đưa Hàn Dĩ Xuyến ra khỏi phòng ngủ của hắn, hắn tưởng chừng như thế giới đã sụp đổ trước mắt hắn, hắn tưởng rằng đã mất cô rồi!
Hắn như một con quỷ khát máu mất khống chế hoàn toàn mà nổ súng ngang tai Y Bình, điên cuồng rống lớn " Con mẹ nó, cút! "
Y Bình hoảng loạn bò xuống giường, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Từ Lâm lúc đó như một kẻ mất hồn mà ngồi phịch xuống sàn, một chân dụi thẳng, một chân co lại để đỡ lấy một tay trên đầu gối, tay cầm súng buông lỏng bên cạnh hông, lưng dựa vào cánh cửa phòng, gương mặt vì tức giận mà đáng sợ như quỷ, hắn đau đớn rống lên " Dĩ Xuyến, tại sao...."
Hắn đã điên cuồng mà phóng xe đến bệnh viện để xem tình trạng của cô thế nào, đứng nhìn ở một góc suốt quá trình phẫu thuật của cô, khi biết tin cả cô và đứa bé đều không sao, cả người hắn chợt nhẹ nhõm hẳn, giây phút đó không hiểu tại sao hắn lại không còn cảm giác hận cô và chán ghét đứa bé nữa!
Những ngày sau đó, ngày nào hắn cũng đến đứng trước cửa phòng cô và nhìn cô qua lớp cửa kính; ngày nào cô cũng đứng bên cạnh cửa sổ, trò chuyện với đứa bé trong bụng và ngắm hoa tử đằng trong vườn, hắn nhớ đến những ngày tháng trước đây khi cô ở cùng hắn, ngày nào cô cũng ngồi trong vườn ngắm hoa tử đằng, lúc đó đối với hắn cô là đẹp nhất!
Có những buổi tối khi không ngủ được, hắn lại đến phòng cô ngủ, hắn đã ngắm nhìn gian phòng nhỏ của cô đến ghi nhớ được từng chi tiết, chiếc hộp nhỏ bị cô ném vào thùng rác ngày hôm đó, hắn đã nhiều lần cầm nó lên và muốn mở ra xem thử, nhưng không hiểu sao, hắn mất can đảm, phải, là mất can đảm, chỉ là một chiếc hộp nhỏ, nó sẽ không thể gây tổn hại cho hắn nhưng tại sao hắn lại không đủ dũng khí để mở nó ra; suốt hơn mười năm, hắn đã từng đối mặt với bao nhiêu quả bom được bọc kỹ gửi đến nhưng hắn vốn rất bình tĩnh, chẳng hề nao núng gì, nhưng hôm nay, cầm chiếc hộp của cô trên tay, hắn không tài nào mở nổi; nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy nực cười!
Hôm nay cũng vậy, hắn cũng đã đứng nhìn cô rất lâu rồi mới rời đi, hôm nay cô đổi sang chiếc áo len màu cam đất, mái tóc đã buộc lên, không còn để xoã như những ngày trước nữa; ngày đầu tiên hắn đến, cô đã không khoác thêm áo, mái tóc xoã xuống, vô hồn đứng bên cạnh cửa sổ và đưa tay vuốt ve bụng, cô đã khóc; ngày thứ hai hắn đến, cô đã chịu khoác áo, chiếc áo len màu tím, mái tóc vẫn để xoã xuống, cô vẫn thẫn thờ đứng bên cạnh cửa sổ, cô khóc rất nhiều; ngày thứ ba hắn đến, cô mặc chiếc áo len màu trắng, mái tóc vẫn để xoã, cô vẫn đứng đó, cô khóc nhưng không nhiều như hôm qua nữa; ngày thứ tư hắn đến, cô mặc chiếc áo len màu xanh, mái tóc vẫn xoã như vậy, cô vẫn khóc nhưng ít hơn rồi...; hôm nay hắn đến, cô đã không còn khóc!
Cô thật sự muốn rời khỏi hắn rồi sao?
Muốn quên hết như vậy sao?
Nhưng hắn không muốn, hắn không muốn để cô đi!
Cho dù có phải chặt gãy hết tay chân của cô, hay nhốt cô trong lồng, thậm chí là nuôi cô như một phế nhân, hắn vẫn không muốn cô rời đi!
Hắn sẽ dùng mọi cách để giữ chặt cô, cả đời này cô đừng nghĩ đến được tự do, càng không có quyền được quên hắn!
-----------------------------------
Những ngày Hàn Dĩ Xuyến nằm viện đều chỉ có mỗi thím Vương ở bên cạnh chăm sóc cho cô, cô nhớ lúc được đưa ra khỏi Đài Song Khê còn có hai người làm can đảm giúp cô, cô không biết bây giờ họ ra sao, thím Vương nói họ đã được gia đình Mẫn Quan nhận vào làm, cô cảm thấy rất may.
Mẫn Quan, anh ta đã giúp đỡ cô và bảo bảo rất nhiều, cô cảm nhận được tình thương của một người anh, một người cha từ anh ta, cô không biết phải báo đáp anh ta thế nào nữa!
Hôm nay, Hàn Dĩ Xuyến xuất viện, thím Vương đã nước mắt ngắn dài để xin cô trở lại Đài Song Khê nhưng cô vẫn kiên quyết về nhà mẹ ruột, thím Vương cũng không còn cách nào khác, đành gọi xe cho cô và để cô về nhà mẹ ruột.
Khi thím Vương trở lại Đài Song Khê thì nhìn thấy Từ Lâm đang ngồi trong phòng khách xử lý công việc, bà im lặng cúi chào một cái rồi đi thẳng vào trong làm việc.
Từ Lâm nãy giờ nhìn bà cũng không nói gì, mày kiếm khẽ nhíu, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hắn không thấy cô đâu!
Hàn Dĩ Xuyến của hắn không trở về cùng thím Vương trở về!
Vậy cô ở đâu? Cô thực sự muốn trốn khỏi hắn rồi sao?
Không được! Hắn nhất định phải bắt trói cô về!
Nhếch môi cười lạnh, mắt phượng hiện lên một tia mưu mô; Từ Lâm cầm điện thoại lên và gọi cho một dãy số
- Cô ấy đang ở đâu?
Đầu dây bên kia truyền đến lời báo cáo của Triết Liệt
- Thiếu phu nhân đã về nhà mẹ ruột rồi ạ!
Từ Lâm cười nhạt rồi cúp máy.
Đã vậy thì hắn sẽ để cô chơi vài ngày!
------------------------------
Con gái về nhà làm mẹ Hàn rất mừng, bà cứ cười nói liên tục, vừa làm rất nhiều món ăn bổ dưỡng của bà bầu cho cô vừa mở miệng liên tục bắt Hàn Dĩ Xuyến ngồi nghỉ.
Hàn Dĩ Xuyến cứ đi vào bếp là lại bị mẹ đuổi ra, cô chỉ còn biết đi ra ngoài lau dọn nhưng cũng bị mẹ nhìn thấy và bắt ngồi yên.
- Bây giờ bảo bảo đã gần sáu tháng rồi, con làm những việc này sẽ khiến con và cả bảo bảo đều mệt đấy!
Hàn Dĩ Xuyến xúc động nhìn mẹ, cô cầm chặt tay mẹ rồi nghẹn ngào nói
- Mẹ, con thật sự không sao mà, con và bảo bảo đều rất khoẻ, mẹ đừng lo như vậy mà!
Mẹ Hàn vẫn không bằng lòng, liên tục bắt con gái ngồi nghỉ rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Hai mẹ con cùng trò chuyện vui vẻ và tâm sự cả buổi chiều.
Bữa tối lại cùng nhau ăn rất vui vẻ, nhưng đến nửa chừng thì mẹ Hàn chợt nghiêm mặt hỏi
- Bé con này, có phải con có chuyện gì đang giấu mẹ không? Cả ngày hôm nay mẹ thấy con cứ như người mất hồn, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, con đang đợi ai sao?
Hàn Dĩ Xuyến không muốn để mẹ lo lắng nên gượng cười và ăn cơm
- Mẹ đừng lo, con không sao đâu ạ! Chỉ là chút lo lắng khi mang thai thôi ạ!
Nói đoạn, cô chợt ngừng lại rồi đổi bằng giọng đùa nghịch nói tiếp
- Đúng rồi mẹ, con định sẽ ở đây đến lúc sinh bảo bảo, con đang ăn nhờ ở đậu đây, mẹ có bằng lòng nhận con không này!
Mẹ Hàn thở dài nhìn con gái, tuy bà đang thắc mắc rất nhiều điều nhưng biết cô không muốn nói nên bà cũng không ép hỏi nữa, gắp thức ăn vào bát cô rồi mắng yêu
- Con đó, từ nhỏ đến lớn vẫn khó hiểu như vậy!
Hàn Dĩ Xuyến cười cười rồi tiếp tục ăn cơm.
......................
Mẹ Hàn ngồi trên giường chải chăn ra và chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng đột nhiên được mở ra, bà thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đang ôm theo gối đi vào, nhẹ giọng hỏi
- Mẹ, tối nay con ngủ cùng mẹ được không?
Mẹ Hàn liếc yêu con gái rồi vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, yêu chiều gọi
- Bé con, qua đây!
Hàn Dĩ Xuyến đóng cửa lại rồi ôm gối đi tới bên giường mẹ và từ từ ngồi lên, mẹ Hàn cũng giúp con gái dễ dàng nằm xuống.
Hai mẹ con nằm cạnh nhau thế này thì không khỏi nhớ đến những ngày tháng Hàn Dĩ Xuyến còn nhỏ và luôn ngủ cùng mẹ.
- Con còn nhớ không? Sinh nhật lần thứ sáu của con, mẹ đã không thể mua được búp bê lớn cho con nên con đã khóc suốt đêm, mẹ phải dỗ dành rất nhiều thì con mới ngoan ngoãn nín khóc và đi ngủ.
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt vừa bật cười, cô nhớ đó là sinh nhật đầu tiên mà không có ba bên cạnh nên đã đòi mẹ mua quà như mỗi năm, nghĩ đến cô không khỏi chua xót và ân hận
- Mẹ, có phải lúc đó con hư lắm không? Con đã làm mẹ phải khổ rất nhiều!
Bây giờ cô đã sắp làm mẹ nên có thể hiểu được những gì mà mẹ cô đã phải chịu đựng vì cô, người ta nói khi có con mới biết lòng cha mẹ là như thế này đây!
Mẹ Hàn vừa vuốt tóc con gái vừa nói
- Bé con, con có biết điều mà mẹ cảm thấy có lỗi nhất với con là gì không?
Ngừng một lát, bà lại đưa tay vỗ nhẹ lên cái bụng nhô cao của cô, nói bằng giọng trìu mến
- Đó là không thể cho con một mái ấm hoàn hảo, ba con mất sớm, con chỉ còn có một mình mẹ, mẹ lại mắc bệnh lâu năm như vậy nên không thể chăm sóc cho con thật tốt.
Hàn Dĩ Xuyến ngậm ngùi nhìn mẹ, cô như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Mẹ Hàn dĩ nhiên biết cô đang định nói gì nên mới nhẹ nhàng nói tiếp
- Không có cha không phải là điều bất hạnh nhất của một đứa trẻ, mà không có cả cha mẹ thì đó mới là bất hạnh lớn nhất, con cái là món quà tuyệt nhất mà tạo hoá đã ban cho chúng ta, là một người mẹ thì chỉ cần sống thật tốt vì con của mình, yêu thương nó thật nhiều. Người ta không cần nó nhưng con cũng không được phép bỏ rơi nó! Dĩ Xuyến, con hiểu những gì mẹ nói chứ?
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt vừa ôm chầm lấy mẹ mình, cô nức nở gọi
- Mẹ... con xin lỗi....
Mẹ Hàn xoa đầu con gái, bà cũng không kìm được mà rơi lệ, nghẹn ngào nói với cô
- Con không cần phải xin lỗi, con không sai, bảo bảo càng không sai, người sai là kẻ đã tự bỏ rơi con của mình! Một người đàn ông ngay cả gia đình của mình cũng không cần thì con không việc gì phải lưu luyến cả!
Hàn Dĩ Xuyến vùi mặt vào ngực mẹ mà khóc rất lâu, hoá ra con cái có làm gì thì bậc làm cha mẹ vẫn luôn dõi theo, vẫn luôn thấu hiểu.
Cô làm mẹ nhưng lại vô dụng như vậy, cô phải đối với bảo bảo thật tốt hơn!
------------------------------------
Ngày hôm sau khi ăn sáng xong, Hàn Dĩ Xuyến cùng mẹ mình đi siêu thị mua vài món đồ, cô cũng mua mấy bộ váy bầu cùng đồ chơi và quần áo cho bảo bảo nữa. Sau khi mua sắm xong và về nhà thì Hàn Dĩ Xuyếnsuýt nữa thì bị doạ cho ngất khi trước nhà mẹ cô, ba chiếc xe thương vụ đang đậu xung quanh, từ trên xe bước xuống khoảng mười người đàn ông áo đen rồi bọn họ cùng đứng nghiêm lại, cung kính cúi chào
- Thiếu phu nhân!
Hàn Dĩ Xuyến nắm chặt tay mẹ, hai mắt vẫn đề phòng nhìn về phía chiếc Lamborghini đang từ từ mở cửa, Triết Liệt bước xuống rồi mở cửa cúi chào.
Từ Lâm ưu nhã bước xuống, hai tay chỉnh lại Tây trang rồi nhìn về phía Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến, chúng ta về nhà thôi!
Hàn Dĩ Xuyến hoàn toàn đứng hình, vô thức cắn chặt môi, hai tay cũng đã toát hết mồ hôi mà nắm chặt lại, móng tay đã sắp cắm sâu vào lòng bàn tay, hai mắt cô mở to nhìn người đàn ông trước mặt, những đoạn ký ức kinh hoàng nhất dần dần tái hiện trong đầu cô; cô lắc đầu trong sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, vô lực hét
- Em không muốn! Từ Lâm, anh đi đi! Em không muốn về đó nữa!
Nước mắt lã chã rơi xuống, cô sợ hãi chạy vào nhà nhưng lại bị hai gã đàn ông áo đen chặn trước mặt, bọn họ vẫn lịch sự cúi đầu.
Hàn Dĩ Xuyến xoay người lại nhìn Từ Lâm, cô nức nở từng tiếng
- Từ Lâm, không phải anh đã có Y Bình rồi sao? Còn tìm em làm gì?
Từ Lâm một tay đút trong túi quần, tay kia kẹp điếu xì gà đang cháy dở, nhàn nhã mở miệng
- Đừng quên em vẫn là vợ tôi, là người phụ nữ của Từ Lâm này!
Hàn Dĩ Xuyến hai tay đặt trên bụng che chắn, sợ hãi hét lên
- Em không phải!
Từ Lâm nhếch môi cười nhạt rồi ném điếu xì gà xuống, giơ chân giẫm lên rồi xoay người, lạnh lùng ra lệnh
- Lôi đi!
Hàn Dĩ Xuyến trừng to mắt nhìn hai tên vệ sĩ đang tiến lại gần mình, cô đưa tay che bụng, bình tĩnh và hít sâu một hơi, run giọng nói
- Không cần, tôi tự đi!
Hai tên vệ sĩ nhìn qua thấy Từ Lâm gật đầu nên lùi về sau vài bước, cung kính cúi đầu.
Mẹ Hàn nãy giờ bị vệ sĩ bao vây nên rất lo cho con gái, bây giờ cô quyết định theo Từ Lâm trở về càng khiến bà lo hơn.
Hàn Dĩ Xuyến lau sạch nước mắt, cô sợ Từ Lâm sẽ lại lần nữa làm hại bảo bảo nên mới ngoan ngoãn nghe lời hắn, cô đi tới chỗ mẹ mình, mấy tên vệ sĩ biết điều liền lui ra; Hàn Dĩ Xuyến an ủi mẹ mình vài câu, tạm biệt bà rồi bước lên xe của Từ Lâm.
Chap 64: Bị bắt trở về.
Từ sáng sớm Hàn Dĩ Xuyến đã phải nhận biết bao nhiêu cuộc gọi từ Thuyên An, mẹ cô, Phàm Diệc; cô đều nói với họ hiện tại mình và bảo bảo không sao nữa rồi, còn việc tại sao cô ngã thì cô chỉ nói là không cẩn thận nên sẩy chân thôi, cô cũng đã nhờ thím Vương che giấu giúp, cô không muốn khiến họ lo lắng, đặc biệt là mẹ cô!
Đặt điện thoại lên đầu giường, cô đưa tay đỡ lấy bụng và từ từ bước xuống giường.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lệ Băng buồn hiu bước vào.
- Dĩ Xuyến!
Hàn Dĩ Xuyến không ngờ cô bạn này của mình sẽ đến đây, nhưng cô ấy ăn mặc rất kỳ lạ, giống như là sắp lên máy bay vậy, cô kinh ngạc hỏi
- Lệ Băng, không phải cậu đến đưa tớ đi trốn chứ?
Khuôn mặt đáng yêu của Lệ Băng như bánh bao chiều, cô đi tới dìu Hàn Dĩ Xuyến ngồi xuống giường rồi nói
- Tớ không biết tại sao anh tớ đột nhiên đề nghị với ba cho tớ sang Đức du học. Thường ngày anh hai rất thương tớ, luôn chiều theo ý tớ nhưng hôm qua anh ấy rất đáng sợ, còn doạ sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà nữa! Tớ nghĩ anh ấy đã nghe ai nói lung tung bên ngoài rồi, bình thường tớ chẳng gây chuyện gì cả, tối qua tớ nghĩ nát óc thì chắc là chuyện trong club lần trước, chắc chắn có ai đó đã nói với anh hai tớ... Dĩ Xuyến, tớ bực mình quá đi!
Đầu óc Hàn Dĩ Xuyến cứ ong ong, cô phải tiêu hoá từng chuyện mà Lệ Băng nói.
Cô ấy vì cô mà mới bị anh hai ép đi du học, nhưng đi du học cũng tốt cho cô ấy!
Cô ấy bị anh hai phát hiện là do có kẻ đứng sau! Không cần nghĩ thì cô cũng biết là Từ Lâm rồi! Bây giờ hắn đang muốn chặt đứt từng ngón tay của cô, bắt đầu là Lệ Băng rồi đến Thuyên An?
Nắm lấy tay Lệ Băng, Hàn Dĩ Xuyến dịu dàng nói
- Lệ Băng, đi du học là chuyện tốt, cậu buồn như vậy làm gì?
Lệ Băng không vui liền phản bác
- Nhưng tớ không yên tâm về cậu và bảo bảo!
Hàn DĩXuyến dở khóc dở cười nói với cô ấy
- Lệ Băng, tớ đã là mẹ rồi, tớ có thể tự lo cho bản thân và bảo bảo, cậu cứ yên tâm mà đi đi!
Sau một hồi luyên thuyên cuối cùng thì Lệ Băng cũng phải rời đi trong luyến tiếc.
Hàn Dĩ Xuyến lại đi tới bên cạnh cửa sổ ngắm hoa tử đằng.
Cô đã nằm viện hơn năm ngày rồi nhưng Từ Lâm đến một cuộc gọi cũng không gọi cho cô, hắn càng không đặt chân đến đây để xem cô sống chết ra sao!
Thật buồn cười!
Tại sao cô vẫn còn hy vọng ở hắn chứ?
Giờ này chắc là hắn đang vui vẻ bên tình nhân của mình rồi!
Ngay khoảnh khắc cô dần dần chết đi, hắn đã lựa chọn vứt bỏ cô cùng bảo bảo rồi!
Tại sao cô vẫn còn nghĩ đến hắn chứ?
Cô phải làm sao để có thể quên được hắn đây? Phải làm sao để ngừng yêu hắn?
-------------------------------
Chiếc Lamborghini từ từ ra khỏi cổng bệnh viện.
Từ Lâm lái xe với tâm trạng vô cùng bứt rứt, gương mặt hắn vẫn duy trì lớp băng lạnh dày đặc nhưng tim đã sớm nát vụn từ lâu.
Hắn chưa từng có cảm giác trống rỗng, bất lực như thế này!
Hắn không biết phải làm sao cho đúng, chẳng lẽ hắn muốn người phụ nữ hắn yêu toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn, trung trinh với một mình hắn, chỉ sinh con cho hắn, như vậy là sai sao?
Không, hắn không sai!
Từ đầu đến cuối, người sai chỉ có một mình Hàn Dĩ Xuyến!
Hắn chỉ muốn cô ở bên cạnh hắn, muốn cô bỏ đi đứa con không phải là của hắn, nhưng cô thà mất mạng, thà bị hắn ruồng bỏ vẫn muốn giữ đứa con đó!
Hắn thật sự hận cô!
Cô khóc, cô tượng chỉ mình cô đau nhưng cô không biết rằng hắn đã dằn vặt rất nhiều, oán hận cùng tình yêu cứ dày vò hắn, bức hắn sắp điên rồi!
Ngay khoảnh khắc cô ngã xuống, hắn đã thật, thật sự rất muốn ôm cô đến bệnh viện, nhìn cô đau đớn mà rơi từng giọt nước mắt, tim hắn cũng đã rỉ máu tương tự; nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa nghiệt chủng trong bụng cô vẫn còn sống thì hắn không thể nào cất bước, đôi chân chợt trở nên nặng trịch, hắn không muốn đứa bé đó được sống!
Khi thím Vương đưa Hàn Dĩ Xuyến ra khỏi phòng ngủ của hắn, hắn tưởng chừng như thế giới đã sụp đổ trước mắt hắn, hắn tưởng rằng đã mất cô rồi!
Hắn như một con quỷ khát máu mất khống chế hoàn toàn mà nổ súng ngang tai Y Bình, điên cuồng rống lớn " Con mẹ nó, cút! "
Y Bình hoảng loạn bò xuống giường, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Từ Lâm lúc đó như một kẻ mất hồn mà ngồi phịch xuống sàn, một chân dụi thẳng, một chân co lại để đỡ lấy một tay trên đầu gối, tay cầm súng buông lỏng bên cạnh hông, lưng dựa vào cánh cửa phòng, gương mặt vì tức giận mà đáng sợ như quỷ, hắn đau đớn rống lên " Dĩ Xuyến, tại sao...."
Hắn đã điên cuồng mà phóng xe đến bệnh viện để xem tình trạng của cô thế nào, đứng nhìn ở một góc suốt quá trình phẫu thuật của cô, khi biết tin cả cô và đứa bé đều không sao, cả người hắn chợt nhẹ nhõm hẳn, giây phút đó không hiểu tại sao hắn lại không còn cảm giác hận cô và chán ghét đứa bé nữa!
Những ngày sau đó, ngày nào hắn cũng đến đứng trước cửa phòng cô và nhìn cô qua lớp cửa kính; ngày nào cô cũng đứng bên cạnh cửa sổ, trò chuyện với đứa bé trong bụng và ngắm hoa tử đằng trong vườn, hắn nhớ đến những ngày tháng trước đây khi cô ở cùng hắn, ngày nào cô cũng ngồi trong vườn ngắm hoa tử đằng, lúc đó đối với hắn cô là đẹp nhất!
Có những buổi tối khi không ngủ được, hắn lại đến phòng cô ngủ, hắn đã ngắm nhìn gian phòng nhỏ của cô đến ghi nhớ được từng chi tiết, chiếc hộp nhỏ bị cô ném vào thùng rác ngày hôm đó, hắn đã nhiều lần cầm nó lên và muốn mở ra xem thử, nhưng không hiểu sao, hắn mất can đảm, phải, là mất can đảm, chỉ là một chiếc hộp nhỏ, nó sẽ không thể gây tổn hại cho hắn nhưng tại sao hắn lại không đủ dũng khí để mở nó ra; suốt hơn mười năm, hắn đã từng đối mặt với bao nhiêu quả bom được bọc kỹ gửi đến nhưng hắn vốn rất bình tĩnh, chẳng hề nao núng gì, nhưng hôm nay, cầm chiếc hộp của cô trên tay, hắn không tài nào mở nổi; nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy nực cười!
Hôm nay cũng vậy, hắn cũng đã đứng nhìn cô rất lâu rồi mới rời đi, hôm nay cô đổi sang chiếc áo len màu cam đất, mái tóc đã buộc lên, không còn để xoã như những ngày trước nữa; ngày đầu tiên hắn đến, cô đã không khoác thêm áo, mái tóc xoã xuống, vô hồn đứng bên cạnh cửa sổ và đưa tay vuốt ve bụng, cô đã khóc; ngày thứ hai hắn đến, cô đã chịu khoác áo, chiếc áo len màu tím, mái tóc vẫn để xoã xuống, cô vẫn thẫn thờ đứng bên cạnh cửa sổ, cô khóc rất nhiều; ngày thứ ba hắn đến, cô mặc chiếc áo len màu trắng, mái tóc vẫn để xoã, cô vẫn đứng đó, cô khóc nhưng không nhiều như hôm qua nữa; ngày thứ tư hắn đến, cô mặc chiếc áo len màu xanh, mái tóc vẫn xoã như vậy, cô vẫn khóc nhưng ít hơn rồi...; hôm nay hắn đến, cô đã không còn khóc!
Cô thật sự muốn rời khỏi hắn rồi sao?
Muốn quên hết như vậy sao?
Nhưng hắn không muốn, hắn không muốn để cô đi!
Cho dù có phải chặt gãy hết tay chân của cô, hay nhốt cô trong lồng, thậm chí là nuôi cô như một phế nhân, hắn vẫn không muốn cô rời đi!
Hắn sẽ dùng mọi cách để giữ chặt cô, cả đời này cô đừng nghĩ đến được tự do, càng không có quyền được quên hắn!
-----------------------------------
Những ngày Hàn Dĩ Xuyến nằm viện đều chỉ có mỗi thím Vương ở bên cạnh chăm sóc cho cô, cô nhớ lúc được đưa ra khỏi Đài Song Khê còn có hai người làm can đảm giúp cô, cô không biết bây giờ họ ra sao, thím Vương nói họ đã được gia đình Mẫn Quan nhận vào làm, cô cảm thấy rất may.
Mẫn Quan, anh ta đã giúp đỡ cô và bảo bảo rất nhiều, cô cảm nhận được tình thương của một người anh, một người cha từ anh ta, cô không biết phải báo đáp anh ta thế nào nữa!
Hôm nay, Hàn Dĩ Xuyến xuất viện, thím Vương đã nước mắt ngắn dài để xin cô trở lại Đài Song Khê nhưng cô vẫn kiên quyết về nhà mẹ ruột, thím Vương cũng không còn cách nào khác, đành gọi xe cho cô và để cô về nhà mẹ ruột.
Khi thím Vương trở lại Đài Song Khê thì nhìn thấy Từ Lâm đang ngồi trong phòng khách xử lý công việc, bà im lặng cúi chào một cái rồi đi thẳng vào trong làm việc.
Từ Lâm nãy giờ nhìn bà cũng không nói gì, mày kiếm khẽ nhíu, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hắn không thấy cô đâu!
Hàn Dĩ Xuyến của hắn không trở về cùng thím Vương trở về!
Vậy cô ở đâu? Cô thực sự muốn trốn khỏi hắn rồi sao?
Không được! Hắn nhất định phải bắt trói cô về!
Nhếch môi cười lạnh, mắt phượng hiện lên một tia mưu mô; Từ Lâm cầm điện thoại lên và gọi cho một dãy số
- Cô ấy đang ở đâu?
Đầu dây bên kia truyền đến lời báo cáo của Triết Liệt
- Thiếu phu nhân đã về nhà mẹ ruột rồi ạ!
Từ Lâm cười nhạt rồi cúp máy.
Đã vậy thì hắn sẽ để cô chơi vài ngày!
------------------------------
Con gái về nhà làm mẹ Hàn rất mừng, bà cứ cười nói liên tục, vừa làm rất nhiều món ăn bổ dưỡng của bà bầu cho cô vừa mở miệng liên tục bắt Hàn Dĩ Xuyến ngồi nghỉ.
Hàn Dĩ Xuyến cứ đi vào bếp là lại bị mẹ đuổi ra, cô chỉ còn biết đi ra ngoài lau dọn nhưng cũng bị mẹ nhìn thấy và bắt ngồi yên.
- Bây giờ bảo bảo đã gần sáu tháng rồi, con làm những việc này sẽ khiến con và cả bảo bảo đều mệt đấy!
Hàn Dĩ Xuyến xúc động nhìn mẹ, cô cầm chặt tay mẹ rồi nghẹn ngào nói
- Mẹ, con thật sự không sao mà, con và bảo bảo đều rất khoẻ, mẹ đừng lo như vậy mà!
Mẹ Hàn vẫn không bằng lòng, liên tục bắt con gái ngồi nghỉ rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Hai mẹ con cùng trò chuyện vui vẻ và tâm sự cả buổi chiều.
Bữa tối lại cùng nhau ăn rất vui vẻ, nhưng đến nửa chừng thì mẹ Hàn chợt nghiêm mặt hỏi
- Bé con này, có phải con có chuyện gì đang giấu mẹ không? Cả ngày hôm nay mẹ thấy con cứ như người mất hồn, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, con đang đợi ai sao?
Hàn Dĩ Xuyến không muốn để mẹ lo lắng nên gượng cười và ăn cơm
- Mẹ đừng lo, con không sao đâu ạ! Chỉ là chút lo lắng khi mang thai thôi ạ!
Nói đoạn, cô chợt ngừng lại rồi đổi bằng giọng đùa nghịch nói tiếp
- Đúng rồi mẹ, con định sẽ ở đây đến lúc sinh bảo bảo, con đang ăn nhờ ở đậu đây, mẹ có bằng lòng nhận con không này!
Mẹ Hàn thở dài nhìn con gái, tuy bà đang thắc mắc rất nhiều điều nhưng biết cô không muốn nói nên bà cũng không ép hỏi nữa, gắp thức ăn vào bát cô rồi mắng yêu
- Con đó, từ nhỏ đến lớn vẫn khó hiểu như vậy!
Hàn Dĩ Xuyến cười cười rồi tiếp tục ăn cơm.
......................
Mẹ Hàn ngồi trên giường chải chăn ra và chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng đột nhiên được mở ra, bà thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đang ôm theo gối đi vào, nhẹ giọng hỏi
- Mẹ, tối nay con ngủ cùng mẹ được không?
Mẹ Hàn liếc yêu con gái rồi vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, yêu chiều gọi
- Bé con, qua đây!
Hàn Dĩ Xuyến đóng cửa lại rồi ôm gối đi tới bên giường mẹ và từ từ ngồi lên, mẹ Hàn cũng giúp con gái dễ dàng nằm xuống.
Hai mẹ con nằm cạnh nhau thế này thì không khỏi nhớ đến những ngày tháng Hàn Dĩ Xuyến còn nhỏ và luôn ngủ cùng mẹ.
- Con còn nhớ không? Sinh nhật lần thứ sáu của con, mẹ đã không thể mua được búp bê lớn cho con nên con đã khóc suốt đêm, mẹ phải dỗ dành rất nhiều thì con mới ngoan ngoãn nín khóc và đi ngủ.
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt vừa bật cười, cô nhớ đó là sinh nhật đầu tiên mà không có ba bên cạnh nên đã đòi mẹ mua quà như mỗi năm, nghĩ đến cô không khỏi chua xót và ân hận
- Mẹ, có phải lúc đó con hư lắm không? Con đã làm mẹ phải khổ rất nhiều!
Bây giờ cô đã sắp làm mẹ nên có thể hiểu được những gì mà mẹ cô đã phải chịu đựng vì cô, người ta nói khi có con mới biết lòng cha mẹ là như thế này đây!
Mẹ Hàn vừa vuốt tóc con gái vừa nói
- Bé con, con có biết điều mà mẹ cảm thấy có lỗi nhất với con là gì không?
Ngừng một lát, bà lại đưa tay vỗ nhẹ lên cái bụng nhô cao của cô, nói bằng giọng trìu mến
- Đó là không thể cho con một mái ấm hoàn hảo, ba con mất sớm, con chỉ còn có một mình mẹ, mẹ lại mắc bệnh lâu năm như vậy nên không thể chăm sóc cho con thật tốt.
Hàn Dĩ Xuyến ngậm ngùi nhìn mẹ, cô như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Mẹ Hàn dĩ nhiên biết cô đang định nói gì nên mới nhẹ nhàng nói tiếp
- Không có cha không phải là điều bất hạnh nhất của một đứa trẻ, mà không có cả cha mẹ thì đó mới là bất hạnh lớn nhất, con cái là món quà tuyệt nhất mà tạo hoá đã ban cho chúng ta, là một người mẹ thì chỉ cần sống thật tốt vì con của mình, yêu thương nó thật nhiều. Người ta không cần nó nhưng con cũng không được phép bỏ rơi nó! Dĩ Xuyến, con hiểu những gì mẹ nói chứ?
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt vừa ôm chầm lấy mẹ mình, cô nức nở gọi
- Mẹ... con xin lỗi....
Mẹ Hàn xoa đầu con gái, bà cũng không kìm được mà rơi lệ, nghẹn ngào nói với cô
- Con không cần phải xin lỗi, con không sai, bảo bảo càng không sai, người sai là kẻ đã tự bỏ rơi con của mình! Một người đàn ông ngay cả gia đình của mình cũng không cần thì con không việc gì phải lưu luyến cả!
Hàn Dĩ Xuyến vùi mặt vào ngực mẹ mà khóc rất lâu, hoá ra con cái có làm gì thì bậc làm cha mẹ vẫn luôn dõi theo, vẫn luôn thấu hiểu.
Cô làm mẹ nhưng lại vô dụng như vậy, cô phải đối với bảo bảo thật tốt hơn!
------------------------------------
Ngày hôm sau khi ăn sáng xong, Hàn Dĩ Xuyến cùng mẹ mình đi siêu thị mua vài món đồ, cô cũng mua mấy bộ váy bầu cùng đồ chơi và quần áo cho bảo bảo nữa. Sau khi mua sắm xong và về nhà thì Hàn Dĩ Xuyếnsuýt nữa thì bị doạ cho ngất khi trước nhà mẹ cô, ba chiếc xe thương vụ đang đậu xung quanh, từ trên xe bước xuống khoảng mười người đàn ông áo đen rồi bọn họ cùng đứng nghiêm lại, cung kính cúi chào
- Thiếu phu nhân!
Hàn Dĩ Xuyến nắm chặt tay mẹ, hai mắt vẫn đề phòng nhìn về phía chiếc Lamborghini đang từ từ mở cửa, Triết Liệt bước xuống rồi mở cửa cúi chào.
Từ Lâm ưu nhã bước xuống, hai tay chỉnh lại Tây trang rồi nhìn về phía Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến, chúng ta về nhà thôi!
Hàn Dĩ Xuyến hoàn toàn đứng hình, vô thức cắn chặt môi, hai tay cũng đã toát hết mồ hôi mà nắm chặt lại, móng tay đã sắp cắm sâu vào lòng bàn tay, hai mắt cô mở to nhìn người đàn ông trước mặt, những đoạn ký ức kinh hoàng nhất dần dần tái hiện trong đầu cô; cô lắc đầu trong sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, vô lực hét
- Em không muốn! Từ Lâm, anh đi đi! Em không muốn về đó nữa!
Nước mắt lã chã rơi xuống, cô sợ hãi chạy vào nhà nhưng lại bị hai gã đàn ông áo đen chặn trước mặt, bọn họ vẫn lịch sự cúi đầu.
Hàn Dĩ Xuyến xoay người lại nhìn Từ Lâm, cô nức nở từng tiếng
- Từ Lâm, không phải anh đã có Y Bình rồi sao? Còn tìm em làm gì?
Từ Lâm một tay đút trong túi quần, tay kia kẹp điếu xì gà đang cháy dở, nhàn nhã mở miệng
- Đừng quên em vẫn là vợ tôi, là người phụ nữ của Từ Lâm này!
Hàn Dĩ Xuyến hai tay đặt trên bụng che chắn, sợ hãi hét lên
- Em không phải!
Từ Lâm nhếch môi cười nhạt rồi ném điếu xì gà xuống, giơ chân giẫm lên rồi xoay người, lạnh lùng ra lệnh
- Lôi đi!
Hàn Dĩ Xuyến trừng to mắt nhìn hai tên vệ sĩ đang tiến lại gần mình, cô đưa tay che bụng, bình tĩnh và hít sâu một hơi, run giọng nói
- Không cần, tôi tự đi!
Hai tên vệ sĩ nhìn qua thấy Từ Lâm gật đầu nên lùi về sau vài bước, cung kính cúi đầu.
Mẹ Hàn nãy giờ bị vệ sĩ bao vây nên rất lo cho con gái, bây giờ cô quyết định theo Từ Lâm trở về càng khiến bà lo hơn.
Hàn Dĩ Xuyến lau sạch nước mắt, cô sợ Từ Lâm sẽ lại lần nữa làm hại bảo bảo nên mới ngoan ngoãn nghe lời hắn, cô đi tới chỗ mẹ mình, mấy tên vệ sĩ biết điều liền lui ra; Hàn Dĩ Xuyến an ủi mẹ mình vài câu, tạm biệt bà rồi bước lên xe của Từ Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.