Chương 212: Ăn đồ chiên
Cơ Thủy Linh
25/08/2014
Hai người quần áo chỉnh tề , khí chất cao quý bước xuống từ chiếc xe hơi trị giá xa xỉ , khiến người đi đường ngạc nhiên ngó nhìn , bọn họ thế mà lại đi vào một quán ăn tồi tàn .
Chủ quán không khỏi kinh ngạc , chợt nháy nháy mắt :”Hai người tới đây ăn , hay là . . . . ?!”
Khụ khụ ~~ Mặc dù cửa hàng của ông rất nhỏ , nhưng mà phải đối mặt với những kẻ giàu có thế này , chắc đây là lần đầu tiên !
Bùi Tạp Tư nhìn dáng vẻ kinh ngạc của chủ quán , cảm thấy buồn cười :”Chẳng lẽ ở đây còn có hoạt động dịch vụ khác ?!"
“Không . . . không có , chỉ là bán những món chiên bình dân !”
“Vậy được rồi !” Bùi Tạp Tư vỗ về Tư Vũ :”Em muốn ăn gì ?!”
Hai con mắt của cô ngó nghiêng vào cái tủ kiếng , trong lòng rạo rực nức nở , oa , ở đây có thật nhiều đồ chiên , thoạt nhìn đã chảy nước miếng . Cô cũng không biết nên chọn món nào , những thứ này , thật tình cô chưa từng ăn qua ngoài đậu hũ chiên !
“Như vậy đi , ông chủ , ông xem có món nào ngon , cứ đem ra hết , nhưng mà phải nhớ thật kỹ , nhất định phải ngon , nếu không lần sau đừng hòng chúng tôi ghé tới !” Lời nói nửa quyến rũ nửa uy hiếp
“Tiên sinh , anh cứ yên tâm , những món ăn ở quán của tôi đều rất ngon !” Nói xong , chỉ thấy ông chủ bỏ vào chảo dầu mười mấy loại đồ ăn .
Không lâu sau , mọi thứ được vớt ra nồi , động tác của ông chủ khá thành thạo , chế thêm một chút nước sốt lên
Mùi vị thơm lừng bốc vào mũi hai người ——
Trong không gian tồi tàn lúc này tràn ngập các loại mùi vị , mặn , ngọt , cay , chua không ngừng quyến rũ vị giác người khác .
Đối với việc ăn uống , Tư Vũ vẫn giống lúc nhỏ , bộ dạng ích kỷ , đem hết đồ ăn đặt về phía mình , vừa ăn còn vừa phòng bị người khác như là sợ bị cướp đi
Bùi Tạp Tư không khỏi mỉm cười , bẹo vào gò má của cô :”Ngon thật sao ?!"
Cô không hề bận tâm đến anh , hai tay cầm lên từng món , ăn lấy ăn để , tâm trạng vui vẻ hiện rõ trên mặt !
Nhìn bộ dạng chuyên chú của cô khiến anh nhớ lại ký ức tuổi thơ .
Lúc nghỉ hè năm mười lăm tuổi , dự định sau này sẽ ra nước ngoài , cho nên anh chỉ chủ yếu chơi bời .
Khi ấy Tư Vũ chỉ có mười tuổi , được mẹ của mình dắt qua nhà anh , đa phần để hội họp bạn bè đánh bài . Lúc đó anh được mẹ giao trọng trách chăm sóc Tư Vũ .
Thời điểm đó lại là thời kỳ trưởng thành , dĩ nhiên đối với bạn nữ cảm thấy hứng thú , thế là tự nguyện ‘ôm cô gái nhỏ’ chạy nhảy khắp nơi
“Không cho đi , em muốn anh phải ở chơi với em !” Cô gái thắt hai bím tóc trên đầu giang hai cánh tay chặn ngang trước cửa , không để ‘anh trai cao lớn’ đi ra
Khoác lên người bộ quần áo giản dị cộng với đôi giày thể thao , nhìn anh lại càng đẹp trai , sớm làm điên đảo không biết bao nhiêu cô gái . Mặc dù ở trường học hơn phân nửa nữ sinh thích anh , nhưng mà anh chỉ vui đùa là chính , cũng chẳng sợ chết chóc ai , sợ nhất vẫn là cô gái nhỏ trước mặt
“Tư Vũ ngoan , trở về phòng làm hết bài tập nghỉ hè . Nghe dì Lạc nói , bài tập của em còn chưa làm xong . Khi nào hoàn thành , thì anh mới chơi với em !” Bùi Tạp Tư thử giảng đạo lý cùng ‘cô gái nhỏ’ .
Tư Vũ dùng sức lắc đầu , sau đó ôm bắp đùi của anh , nói :”Vậy anh đến giúp em làm bài tập đi !”
“Em tự mình làm trước , khi nào có câu hỏi khó , anh sẽ chỉ dẫn sau !”
“Không chịu ——” Cô không hợp tác cong miệng lên !
Lúc này điện thoại trong tay anh chợt reo :“Cậu chủ Bùi Tạp Tư yêu dấu , anh định cho em đợi đến khi nào ?!” Trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái . ”Chân của người ta muốn gãy rồi nè !”
Bùi Tạp Tư đột nhiên nảy ra ý tưởng :”Này , như vậy đi , em mua giúp anh một hộp đậu hủ thúi đem tới đây ——“
“Cái gì ?! Anh muốn em mua cái gì ?!”
“Đậu hủ thúi !” Bùi Tạp Tư lặp lại rõ ràng
“Em xinh đẹp cao sang thế này , anh lại bắt em đi mua thứ đó ?! Không chịu đâu ——” Giọng nói nũng nịu kêu lên . . .
“Tốt , nếu như em không đồng ý , vậy thì , chúng ta hủy hẹn xem phim !”
“Đừng , được rồi , để em đi mua . . . . . .”
Tất cả những người con gái quen anh đều phải chiều theo ý anh , mặc dù anh chưa bao giờ mở miệng uy hiếp . Nửa giờ sau , một người con gái thân hình bốc lửa đi vào biệt thự Bùi gia
Nhìn thấy đậu hủ thúi , trên miệng Tư Vũ liền chảy nước miếng , lập tức cầm lấy hộp đồ của ‘người chị gái’ đưa tới , vừa chạy lên lầu vừa ăn . Mặc dù người chị gái xa lạ kia chét phấn dày cộm , nhưng mà tốt bụng đưa đồ ăn tới , khiến cô gái nhỏ không thể ghét được !
Nhân cơ hội này , Bùi Tạp Tư nhanh chóng dẫn người bạn gái thứ N đi ra biệt thự , chuẩn bị cuộc hẹn hò ——
Nghĩ tới đây , anh không nhịn được , mỉm cười . Còn nhớ rõ ngày đó khi anh về nhà , mẹ nói với anh , lúc con đi chơi không lâu , Tư Vũ nước mắt nước mũi chạy xuống lầu nói ‘anh Tạp Tư dụ dỗ con làm bài tập , cho con ăn đậu hủ xong , liền biến mất dạng’
Một miếng đậu hủ đưa tới trước khóe miệng của Bùi Tạp Tư , lúc đầu anh hơi sửng sốt , quay đầu nhìn về phía cô .
Tư Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn , ý bảo cái này cho anh
“Cho anh sao ?! Anh ăn vào rồi , em lại khóc thét , thì anh biết làm sao đây ?!” Anh chế nhạo nói , mặc dù biết rằng cô không hiểu lời nói của mình , nhưng anh vẫn thích nói chuyện cùng cô
Cô rất kiên trì đưa miếng đậu hũ cho anh , tỏ vẻ sẽ không đau lòng.
“Không ăn , ăn vào miệng sẽ thúi quắc , rất khó ngửi !” Bùi Tạp Tư cau lỗ mũi , giả vờ bộ dạng hôi thối . ”Giống như em bây giờ , miệng rất là thúi !”
Gương mặt Tư Vũ chợt ửng hồng lên , tựa hồ bởi vì lúng túng . Tuy nhiên một giây sau đó động tác của cô khiến anh giật mình
Cô lấy miếng đậu hũ đưa vào trong miệng , sau đó trực tiếp áp sát mặt anh , đem thứ trong miệng truyền qua miệng anh .
Động tác của cô quá đột ngột , khiến anh hoàn toàn ngây dại ——
Cô giống như người vô tội , quan sát nhìn anh .
Bùi Tạp Tư bất đắc dĩ nhai đồ ăn trong miệng nuốt xuống , đồng thời dưới háng của anh tự nhiên phát sinh lửa dục , trời ạ , đêm hôm đó là do ham muốn nổi lên . Nhất định anh không thể mắc thêm sai lầm !
Tư Vũ đã là người có chồng , vì sao anh còn có thể ?!
Không được , nhất định không thể mắc thêm sai lầm . Trong lòng anh như chuông báo động , báo hiệu cho bản thân mình !
*******************
Biệt thự trống rỗng xuất hiện cô cô xinh đẹp , giờ đây lại thêm một chú đẹp trai , hơn nữa chú này còn rất hài hước , thường mua một số đồ ăn vặt cho bọn chúng cùng với cô Tư Vũ !
Cho nên , Lạc Dật và Hoan Hoan đặc biệt thích Bùi Tạp Tư .
Sau bữa ăn tối , Vũ Nghê đi vào phòng bếp để cắt trái cây cho mọi người , còn Lạc Ngạo Thực và Bùi Tạp Tư ngồi ở trên ghế salon trò chuyện thị trường chứng khoán
Hai tiểu thiên sứ vây quanh cô cô của mình , ba người bọn họ liên tục ngồi bóc thức ăn vặt .
Ừ , mẹ nói bụng của bọn họ làm bằng cao su , tóm lại ăn xong bữa tối , nếu tiếp tục ăn , thế nào cũng đau bụng cho coi
“A , đây là ly nước ngọt của tớ , cậu không được phép đụng vào !”
“Biết rồi , không ai thèm đụng vào đâu , tớ và cô Tư Vũ không uống thức uống có ga !” Hoan Hoan trả lời , để cho Lạc Dật yên tâm.
Lạc Dật thủ thế ‘OK’ , sau đó tiếp tục ăn !
Cô cô cùng cháu gái của mình cực kỳ phấn khích , phát ra tiếng cười ngặt nghẽo .
Vũ Nghê bưng mâm đựng trái cây đi tới , bỏ lên trên bàn , tầm mắt theo thói quen đưa về phía Lạc Ngạo Thực :”Gần đây Tư Vũ dường như rất vui vẻ , cô ấy đối với em , không còn biểu hiện cáu gắt như trước !”
Lạc Ngạo Thực nhìn vào khuôn mặt tươi cười của em gái , tâm tình trở nên thoải mái .
“Không biết là có chuyện gì khiến cho Tư Vũ hạnh phúc như vậy !” Vũ Nghê nói chuyện , đồng thời nhìn về phía Bùi Tạp Tư.
Cô cảm giác được ánh mắt Tư Vũ đang nhìn vào anh , rất kỳ lạ . Chuyên chú , thâm tình , thậm chí mang theo một chút ngượng ngùng !
Hơn nữa cô còn nghe được bà Vương kể lại , hôm nay Tư Vũ cùng Bùi Tạp Tư ra ngoài . Cô không biết chuyện này nói lên điều gì , nên cô cũng không nói cho Lạc Ngạo Thực nghe . Làm thế nào đây ?! Tư Vũ dù sao cũng là người đã có chồng , nếu như thích lệ thuộc vào một người đàn ông khác , như vậy là không đúng !
“Ừ . . . . . . Có lẽ do hai đứa bé tác động , gợi lên một chút trí nhớ trẻ thơ cho Tư Vũ !” Bùi Tạp Tư ngượng ngùng đáp lại , sau đó lãng sang chuyện khác . ”Tôi phải về phòng xem tư liệu , không quấy rầy cả nhà các người đoàn tụ !”
“Khụ khụ. . . . . .” Tư Vũ như bị sặc ở trong khí quản , dùng sức ho khan . Không biết là lúc nãy vừa mới ăn phải cái gì , hơn nữa còn cắn môi đến chảy máu .
Vũ Nghê vội vàng tiến lên , vỗ vỗ sau lưng cô :”Tư Vũ , em có chỗ nào không khỏe ?!”
“Khụ khụ . . . . . .” Tư Vũ vừa ho khan vừa lắc đầu , thanh âm ngày càng lớn hơn , chợt cô đứng dậy chạy thẳng tới bàn , cầm lên ly nước ngọt của Lạc Dật , uống vào . Động tác quá nhanh khiến tất cả mọi người phản ứng không kịp ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.