Chương 488: ĐÊM RỐI REN
Cơ Thủy Linh
30/08/2015
"Phải, tôi
là ma quỷ, người nào thấy tôi cũng sợ hãi!" Vẻ mặt Bùi phu nhân đầy tức
giận, hai mắt trợn to, tròn xoe, nhìn về phía chồng của mình gào
lên!"Cho dù tính nết của tôi có dọa người đi chăng nữa, tôi cũng sẽ
không ly hôn với ông, ông hãy chết tâm với ý nghĩ ngày nào đó sẽ danh
chính ngôn thuận với con đàn bà kia đi!"
Gương mặt Bùi Chấn Lương nhất thời đỏ bừng lên, cố gắng đè nén lại lên tiếng: "Ở trước mặt con cái bà nói những chuyện này làm gì? Tôi nói muốn ly hôn với bà từ khi nào vậy hả ? Lại nói, cái tính tình này của bà bộc phát ra thật sự là không ra làm sao cả !"
" Không ra làm sao cả, là do tôi đã chịu áp lực rất nhiều năm rồi..." quở trách chồng mình xong, Bùi phu nhân xoay người phẫn nộ nhìn chằm chằm vào con trai của mình."Cả con nữa cũng không chịu để tâm đến chuyện gì hết, không biết mẹ của con là ai sao? Bây giờ càng ngày càng gần gũi với người đàn bà kia rồi?"
Nói cho hai cha con một trận thông suốt xong, Bùi phu nhân lại nén giận liếc nhìn sang con dâu một cái rồi xoay người đi lên lầu!
Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên bà không khống chế nổi mình như vậy!
Bùi Tạp Tư liếc mắt nhìn cha mình một cái, Bùi Chấn Lương cũng cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ!
Nhưng Tư Vũ lại có phần đau lòng với mẹ cả của mình, đã mất chồng, con trai của mình lại có dấu hiệu muốn làm phản, người đàn bà nào lại không đau lòng cơ chứ!
Bất quá ~~~
Tư Vũ lại hoài nghi sự đánh giá về chồng của mình, Bùi Tạp Tư và mẹ Hai có quan hệ quả thật rất tốt... ~~ có lẽ đây là kìm lòng không đậu!
Hai người mặt mũi xám xịt, thong thả ra khỏi nhà tổ, khẩn trương lên ô-tô rời đi!
"Cũng không biết hôm nay mẹ anh bị làm sao nữa, đã ngầm đồng ý giữ hòa khí với mẹ Hai nhiều năm như thế, thế nào lại nổi lên tính tình cáu kỉnh như vậy chứ!" Chú ý nhìn xe ở phía trước, không hiểu vì sao Bùi Tạp Tư lại có cảm giác oán trách. Lại bớt thời giờ liếc mắt nhìn sang bà xã một cái, có chút mắc cỡ nói: "Chuyện của mẹ anh ấy mà, em đừng để trong lòng, bà ấy có chỗ không phải với em là do ba anh mà ra!"
"Em biết chứ!" Tư Vũ nở nụ cười để cho anh yên tâm."Kỳ thật cho dù là vì em, em cũng sẽ không để bụng đâu, đều là bậc trưởng bối cả, nói vài câu thì có làm sao chứ!" Sống với nhau tốt thì sẽ năng đến với nhau, nếu như thấy không thoải mái, vậy thì ít gặp nhau là được. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng muốn hiếu thuận với trưởng bối!
"Ha ha, bà xã của anh thật là rộng lượng, anh rất thích!" Bùi Tạp Tư mượn cơ hội, cúi mặt xuống, gặm một miếng ở trên mặt của cô!
Tư Vũ rụt cổ lại, nhìn về phía cửa kính xe bên kia."Em cũng không rộng lượng đâu, nếu như anh lại còn dám làm chuyện có lỗi với em, cũng được thôi, nhất định sẽ tiêu hết tất cả tiền bạc, sau đó ly hôn với anh! Cho anh trở thành kẻ nghèo nàn, xem còn có phụ nữ nào muốn anh nữa không!"
"Ha ha ..." Bùi Tạp Tư khoái trá bật cười."Nói cho em biết, chiêu này của em muốn uy hiếp anh cũng vô ích. Bởi vì anh đã sớm là kẻ quá nghèo nàn rồi. Ha ha, anh đã từng phải dựa vào một đồng tiền trên người mà lập nghiệp, hiện ở trong ở đầu anh chỉ còn giữ lại được chút tiền trinh thôi!"
Đương nhiên Tư Vũ đã sớm biết lịch sử quang vinh của anh trong việc xoay xở phát tài này rồi. Chuyện này Đại Cương và Đại Lợi đã kể với cô từ lâu, hơn nữa hai người kia lại càng thêm hâm mộ và sùng bái anh ! Hai anh em bọn họ với Bùi Tạp Tư thật đúng là vật họp theo loài... sao bọn họ lại không nghĩ xem tiền bạc của anh như thế nào không? Vì sao lại không rút ra được kinh nghiệm không nên phản bội bà xã chứ!
Tư Vũ liếc Bùi Tạp Tư một cái trắng mắt, trào phúng hỏi: " Vì thế cho nên anh vẫn cảm thấy cực kỳ tự hào, chuyện này rất đáng ghi nhớ phải không? Tài sản mười mấy triệu, nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu là tiêu xài hết thì cũng đáng, chí ít là đã được tiêu rồi. Nhưng mà anh thì tốt rồi, mười mấy triệu nói không liền không còn nữa !"
Bùi Tạp Tư nhìn về dòng xe cộ phía trước không ngừng lái cho xe chạy đi, cười nói vẻ thông suốt: "Tiền bạc đúng là khốn khiếp, không có thì lại đi kiếm! Nghĩ nhiều làm gì, để ở đâu mà chẳng được, cũng chỉ là con số thôi mà! Khà khà, dù sao Bùi Tạp Tư này chỉ biết một điều, cũng nhất định có thể làm được, đó chính là tuyệt đối nhất định sẽ không để cho vợ con mình phải chịu khổ chịu tội theo!"
"Sau đó... lại ra bên ngoài tiếp tục câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!" Tư Vũ dựng lông mi lên, giọng đầy nước mắt hỏi lại. Chán ghét, người này đối với chuyện “bên ngoài...”', thái độ lại còn lập lờ nước đôi, thậm chí còn không dao động!
Bùi Tạp Tư hết sức kinh hãi, đôi mắt mở to, lắc lắc đầu."Sao có thể vậy được chứ? Anh không dám nghĩ như thế, lại càng không thể dám làm như vậy!"
"Ha ha ..." Tư Vũ hé miệng, thỏa mãn cười rộ lên."Được rồi, anh cứ an tâm lái xe đi, không được nói lung tung !"
"Tuân mệnh!"
"Oa... Oa... Oa..."
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ chính, tiếng khóc to nỉ non vang lên, tiếng khóc to như vậy ở trên giường lập tức có động tĩnh!
"Bảo bối, đừng khóc, ba ba tới rồi!" Thân thể Lạc Ngạo Kiệt bật dậy đột ngột, không chậm trễ một giây, hai chân chuyển qua lại dưới giường, xỏ vào giầy! Tiếp theo, nhằm thẳng về phía giường của bé con! Bên trong tiếng khóc nghe thấy “hức hức, oa oa”, Lạc Ngạo Kiệt ra sức huy động hai tay hai chân ôm lấy bé con từ trên chiếc giường nhỏ kia lên!
"Oa... Oa... Oa..." Biết có người bế, tiếng khóc của cục cưng bé nhỏ so với lúc trước còn lớn hơn nữa, còn tiếng khóc lại nghe thật chói tai, giống như phải chịu nỗi uất ức rất lớn vậy!
"A...... A...... A..., không khóc..., để ba ba xem cho con nhé..., có phải lại đái rồi hay không?" Lạc Ngạo Kiệt đặt Bảo Bảo ở trên giường lớn, động tác thuần thục mở tã giấy ra. Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ kia, người làm ba ba kia có thể nhận ra con mình có chút chất lỏng màu vàng !
Rút cái khăn ướt ra, anh nhanh chóng, cẩn thận lau sạch sẽ nơi mông đít của bé con, sau đó, rất thành thạo đặt một chiếc tã sạch khác đặt ở phía dưới mông đít của bé con!
Bảo Bảo nằm ở trên giường lớn đầy hưng phấn càng thêm ra sức quẫy đạp đôi bàn chân nho nhỏ của mình, cũng không cần biết như vậy đã gây cản trở đến việc ba ba của mình thay tã cho mình, thậm chí lại vẫn tiếp tục oa oa nỉ non khóc: "Oa... Oa... Oa..."
Cũng không biết là nhóc con cao hứng hay vui vẻ nữa, nhưng tại ba ba làm cho nhóc trở nên không thoải mái chút nào! Bất quá, trước hết cu cậu cứ giả vờ già mồm khóc đã, bởi vì động tác của ba ba thật mềm nhẹ, tựa như sợ rằng chỉ cần hơi dùng lực một chút sẽ đem bé con bị đau vậy!
Lúc này, Vũ Nghê đang nằm ở trên giường mới ngồi dậy, ánh mắt buồn ngủ nhìn Lạc Ngạo Kiệt tay chân luống cuống đang ôm con, liền giơ tay ra đỡ lấy đứa con đã được chồng mình lau chùi sạch sẽ:"Kiệt, em cảm thấy thật có lỗi với anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lần nào cũng là anh trở dậy trước để thay tã cho con! Lần sau, lần sau nhất định em sẽ dậy trước ...!"
"A ..." Lạc Ngạo Kiệt cười nhẹ một tiếng, trở về ngồi lên trên giường lớn, nhìn nhóc con trên tay mẹ đang ra sức bú sữa, sau đó in một cái hôn lên trên đôi má của vợ mình."Em vừa mới sinh xong, thân thể vẫn còn cực kỳ yế ớt, hiện giờ lại còn phải cho Bảo Bảo bú nữa, cũng đã cực kỳ vất vả rồi ! Thay tã cho con, loại việc này nên để anh làm là được!"
Đau lòng nhìn đức ông chồng của mình cũng đầy mệt mỏi đến không chịu nổi, đôi má đã gầy hóp lại. "Ông xã, nhưng mà ban ngày công việc của anh cũng mệt chết đi rồi, anh làm như vậy khiến em thấy thật sự rất đau lòng!" Anh vẫn kiên trì muốn tự mình đích thân chăm sóc cô và cục cưng, bởi vậy vào lúc buổi tối đều không muốn nhờ bảo mẫu, chỉ có lúc ban ngày mới để bảo mẫu giúp một tay!
"Được rồi, em không cần cảm động đâu! Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh, vậy thì..." Khi nói chuyện, anh đã kề sát gò má vào bên tai cô, khẽ phả một hơi thở nóng bỏng:"Chờ khi thân thể em khôi phục, về sau, hãy cảm ơn anh cho thật tốt nhé... "
Nháy mắt, thân thể Vũ Nghê đã đỏ hồng thành một mảnh, khuôn mặt càng giống như trái đào mật chín rục."Anh đừng có làm loạn, con còn ở đây, anh nói bậy bạ gì thế!"
"Ha ha ... con nhỏ như vậy làm sao có thể nghe mà hiểu được chúng ta đang nói gì chứ! Nếu như con thật sự có thể nghe hiểu, thì nó đúng là thiên tài rồi!" Càng nói, anh càng cảm thấy thân thể khô nóng khó nhịn, thân thể không ngừng tiến sát về phía cô."Bà xã à, suốt mấy tháng này anh chưa hề đụng vào người em rồi, thật sự anh rất muốn... - - "
"Em biết mà, em biết anh thật vất vả, nhưng anh chịu khó nhẫn nhịn một thời gian nữa đi..., cũng không còn bao lâu nữa đâu!" Cô dỗ dành anh như dỗ trẻ con vậy. Thật là, người đàn ông này quả thật là kỳ quái, chăm sóc con thật nghiêm cẩn lại ôn nhu, bộ dạng giống như một người trí thức. Nhưng đối với cô, dáng vẻ lại giống như ông hoàng, thỉnh thoảng còn gia tăng thêm chút bạo lực, chẳng khác gì thổ phỉ!
Ài, hiện giờ trong lòng cô thật sự càng ngày càng hâm mộ bảo bối rồi!
Nhìn bộ dáng tiểu bảo bối ra sức bú sữa, hốc mắt Lạc Ngạo Kiệt đã càng ngày càng nóng, miệng khô khốc nuốt từng ngụm nước miếng... Giữa đêm khuya yên tĩnh tiếng nuốt ừng ực càng vang lên rõ ràng.
Anh là người tạo ra âm thanh, nhưng người xấu hổ lại là cô!
Vũ Nghê làm bộ như không hề nghe thấy, cúi đầu tiếp tục nhìn Bảo Bảo ở trong lòng!
Vài giây sau, Lạc Ngạo Kiệt bỗng nhiên bất mãn mở miệng nói."Em rõ ràng đã nghe được âm thanh ấy, vì sao lại làm bộ như không nghe thấy là sao? Em đang trốn tránh cái gì?"
Oa, anh dựa vào cái gì để chất vấn cô chứ? Vũ Nghê mất hứng ngẩng đầu lên, hạ giọng nói: “Chẳng phải là vì em lo lắng cho sức khỏe của anh đó sao? Chẳng lẽ anh lại cho rằng lúc này em đang quyến rũ anh hả? Sau đó anh sẽ cực kỳ vui vẻ, cực kỳ sung sướng, cực kỳ thoải mái chứ?"
Lạc Ngạo Kiệt không nói được lời nào, bỗng nhiên anh thò tay túm lấy vú bên kia của cô. Một khối căng tròn đầy đủ lại mềm mại tràn đầy trong tay anh: "Cho dù lúc này anh không thể làm được gì, em cho anh sờ sờ một chút cũng được mà, nhé?"
"Anh... "
Nháy mắt, một luồng điện chạy dọc suốt cơ thể, làm cho những lời tức giận của Vũ Nghê hoàn toàn mắc kẹt ở trong cổ họng!"Anh thật đáng ghét, anh quyến rũ em như vậy, đối với thân thể em không tốt đâu...!"
"Em cứ coi anh như con là được mà, đừng có nghĩ lung tung gì khác!" Anh đã có tiếng lại vừa có miếng, nói cảnh cáo cô!
"Anh và con khác nhau... buông em ra nhanh đi nào!" Bên chứa đựng “lương thực” kia của cô, dưới sự âu yếm của anh, càng ngày càng trở nên nóng bỏng, hơn nữa, cũng càng ngày càng căng trướng,... căng trướng đến mức đầu của cô choáng váng như muốn nứt ra!
"Không buông!" Vừa sờ trên đó, tay anh tựa như được quét một lớp nhựa cao su vậy, dán chặt ở trên người cô, không sao bỏ ra được."Bà xã à, nơi này của em so với hồi trước đã to hơn rồi đấy, thật là lớn, giống như đồ giả ấy!"
"Cho dù tốt hay xấu, nếu như sau này nó vẫn còn to như vậy, em nhất định phải đi phẫu thuật thu nhỏ lại!" Loại này không phải cứ to là đẹp. Hiện tại cái này cũng đang là gánh nặng của cô ! Mặc quần áo vào nhìn to phình, thật mập mạp!
Sau này cô vẫn còn muốn trở lại làm việc ở Đài Truyền hình kia..., nếu để như vậy làm sao cô có thể đi làm trở lại được chứ...?
"Không được, đây là quyền lợi của anh mà, em không có quyền tước bỏ...!" Anh bá đạo tuyên bố, sau đó vừa nhìn con trai bú mút, anh cũng bắt đầu giở trò đùa bỡn! A... ~~ hiện tại anh thật muốn được trở nên như con của mình, vì như vậy sẽ có thể được bú bộ ngực sữa của cô!
Gương mặt Bùi Chấn Lương nhất thời đỏ bừng lên, cố gắng đè nén lại lên tiếng: "Ở trước mặt con cái bà nói những chuyện này làm gì? Tôi nói muốn ly hôn với bà từ khi nào vậy hả ? Lại nói, cái tính tình này của bà bộc phát ra thật sự là không ra làm sao cả !"
" Không ra làm sao cả, là do tôi đã chịu áp lực rất nhiều năm rồi..." quở trách chồng mình xong, Bùi phu nhân xoay người phẫn nộ nhìn chằm chằm vào con trai của mình."Cả con nữa cũng không chịu để tâm đến chuyện gì hết, không biết mẹ của con là ai sao? Bây giờ càng ngày càng gần gũi với người đàn bà kia rồi?"
Nói cho hai cha con một trận thông suốt xong, Bùi phu nhân lại nén giận liếc nhìn sang con dâu một cái rồi xoay người đi lên lầu!
Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên bà không khống chế nổi mình như vậy!
Bùi Tạp Tư liếc mắt nhìn cha mình một cái, Bùi Chấn Lương cũng cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ!
Nhưng Tư Vũ lại có phần đau lòng với mẹ cả của mình, đã mất chồng, con trai của mình lại có dấu hiệu muốn làm phản, người đàn bà nào lại không đau lòng cơ chứ!
Bất quá ~~~
Tư Vũ lại hoài nghi sự đánh giá về chồng của mình, Bùi Tạp Tư và mẹ Hai có quan hệ quả thật rất tốt... ~~ có lẽ đây là kìm lòng không đậu!
Hai người mặt mũi xám xịt, thong thả ra khỏi nhà tổ, khẩn trương lên ô-tô rời đi!
"Cũng không biết hôm nay mẹ anh bị làm sao nữa, đã ngầm đồng ý giữ hòa khí với mẹ Hai nhiều năm như thế, thế nào lại nổi lên tính tình cáu kỉnh như vậy chứ!" Chú ý nhìn xe ở phía trước, không hiểu vì sao Bùi Tạp Tư lại có cảm giác oán trách. Lại bớt thời giờ liếc mắt nhìn sang bà xã một cái, có chút mắc cỡ nói: "Chuyện của mẹ anh ấy mà, em đừng để trong lòng, bà ấy có chỗ không phải với em là do ba anh mà ra!"
"Em biết chứ!" Tư Vũ nở nụ cười để cho anh yên tâm."Kỳ thật cho dù là vì em, em cũng sẽ không để bụng đâu, đều là bậc trưởng bối cả, nói vài câu thì có làm sao chứ!" Sống với nhau tốt thì sẽ năng đến với nhau, nếu như thấy không thoải mái, vậy thì ít gặp nhau là được. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng muốn hiếu thuận với trưởng bối!
"Ha ha, bà xã của anh thật là rộng lượng, anh rất thích!" Bùi Tạp Tư mượn cơ hội, cúi mặt xuống, gặm một miếng ở trên mặt của cô!
Tư Vũ rụt cổ lại, nhìn về phía cửa kính xe bên kia."Em cũng không rộng lượng đâu, nếu như anh lại còn dám làm chuyện có lỗi với em, cũng được thôi, nhất định sẽ tiêu hết tất cả tiền bạc, sau đó ly hôn với anh! Cho anh trở thành kẻ nghèo nàn, xem còn có phụ nữ nào muốn anh nữa không!"
"Ha ha ..." Bùi Tạp Tư khoái trá bật cười."Nói cho em biết, chiêu này của em muốn uy hiếp anh cũng vô ích. Bởi vì anh đã sớm là kẻ quá nghèo nàn rồi. Ha ha, anh đã từng phải dựa vào một đồng tiền trên người mà lập nghiệp, hiện ở trong ở đầu anh chỉ còn giữ lại được chút tiền trinh thôi!"
Đương nhiên Tư Vũ đã sớm biết lịch sử quang vinh của anh trong việc xoay xở phát tài này rồi. Chuyện này Đại Cương và Đại Lợi đã kể với cô từ lâu, hơn nữa hai người kia lại càng thêm hâm mộ và sùng bái anh ! Hai anh em bọn họ với Bùi Tạp Tư thật đúng là vật họp theo loài... sao bọn họ lại không nghĩ xem tiền bạc của anh như thế nào không? Vì sao lại không rút ra được kinh nghiệm không nên phản bội bà xã chứ!
Tư Vũ liếc Bùi Tạp Tư một cái trắng mắt, trào phúng hỏi: " Vì thế cho nên anh vẫn cảm thấy cực kỳ tự hào, chuyện này rất đáng ghi nhớ phải không? Tài sản mười mấy triệu, nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu là tiêu xài hết thì cũng đáng, chí ít là đã được tiêu rồi. Nhưng mà anh thì tốt rồi, mười mấy triệu nói không liền không còn nữa !"
Bùi Tạp Tư nhìn về dòng xe cộ phía trước không ngừng lái cho xe chạy đi, cười nói vẻ thông suốt: "Tiền bạc đúng là khốn khiếp, không có thì lại đi kiếm! Nghĩ nhiều làm gì, để ở đâu mà chẳng được, cũng chỉ là con số thôi mà! Khà khà, dù sao Bùi Tạp Tư này chỉ biết một điều, cũng nhất định có thể làm được, đó chính là tuyệt đối nhất định sẽ không để cho vợ con mình phải chịu khổ chịu tội theo!"
"Sau đó... lại ra bên ngoài tiếp tục câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!" Tư Vũ dựng lông mi lên, giọng đầy nước mắt hỏi lại. Chán ghét, người này đối với chuyện “bên ngoài...”', thái độ lại còn lập lờ nước đôi, thậm chí còn không dao động!
Bùi Tạp Tư hết sức kinh hãi, đôi mắt mở to, lắc lắc đầu."Sao có thể vậy được chứ? Anh không dám nghĩ như thế, lại càng không thể dám làm như vậy!"
"Ha ha ..." Tư Vũ hé miệng, thỏa mãn cười rộ lên."Được rồi, anh cứ an tâm lái xe đi, không được nói lung tung !"
"Tuân mệnh!"
"Oa... Oa... Oa..."
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ chính, tiếng khóc to nỉ non vang lên, tiếng khóc to như vậy ở trên giường lập tức có động tĩnh!
"Bảo bối, đừng khóc, ba ba tới rồi!" Thân thể Lạc Ngạo Kiệt bật dậy đột ngột, không chậm trễ một giây, hai chân chuyển qua lại dưới giường, xỏ vào giầy! Tiếp theo, nhằm thẳng về phía giường của bé con! Bên trong tiếng khóc nghe thấy “hức hức, oa oa”, Lạc Ngạo Kiệt ra sức huy động hai tay hai chân ôm lấy bé con từ trên chiếc giường nhỏ kia lên!
"Oa... Oa... Oa..." Biết có người bế, tiếng khóc của cục cưng bé nhỏ so với lúc trước còn lớn hơn nữa, còn tiếng khóc lại nghe thật chói tai, giống như phải chịu nỗi uất ức rất lớn vậy!
"A...... A...... A..., không khóc..., để ba ba xem cho con nhé..., có phải lại đái rồi hay không?" Lạc Ngạo Kiệt đặt Bảo Bảo ở trên giường lớn, động tác thuần thục mở tã giấy ra. Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ kia, người làm ba ba kia có thể nhận ra con mình có chút chất lỏng màu vàng !
Rút cái khăn ướt ra, anh nhanh chóng, cẩn thận lau sạch sẽ nơi mông đít của bé con, sau đó, rất thành thạo đặt một chiếc tã sạch khác đặt ở phía dưới mông đít của bé con!
Bảo Bảo nằm ở trên giường lớn đầy hưng phấn càng thêm ra sức quẫy đạp đôi bàn chân nho nhỏ của mình, cũng không cần biết như vậy đã gây cản trở đến việc ba ba của mình thay tã cho mình, thậm chí lại vẫn tiếp tục oa oa nỉ non khóc: "Oa... Oa... Oa..."
Cũng không biết là nhóc con cao hứng hay vui vẻ nữa, nhưng tại ba ba làm cho nhóc trở nên không thoải mái chút nào! Bất quá, trước hết cu cậu cứ giả vờ già mồm khóc đã, bởi vì động tác của ba ba thật mềm nhẹ, tựa như sợ rằng chỉ cần hơi dùng lực một chút sẽ đem bé con bị đau vậy!
Lúc này, Vũ Nghê đang nằm ở trên giường mới ngồi dậy, ánh mắt buồn ngủ nhìn Lạc Ngạo Kiệt tay chân luống cuống đang ôm con, liền giơ tay ra đỡ lấy đứa con đã được chồng mình lau chùi sạch sẽ:"Kiệt, em cảm thấy thật có lỗi với anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lần nào cũng là anh trở dậy trước để thay tã cho con! Lần sau, lần sau nhất định em sẽ dậy trước ...!"
"A ..." Lạc Ngạo Kiệt cười nhẹ một tiếng, trở về ngồi lên trên giường lớn, nhìn nhóc con trên tay mẹ đang ra sức bú sữa, sau đó in một cái hôn lên trên đôi má của vợ mình."Em vừa mới sinh xong, thân thể vẫn còn cực kỳ yế ớt, hiện giờ lại còn phải cho Bảo Bảo bú nữa, cũng đã cực kỳ vất vả rồi ! Thay tã cho con, loại việc này nên để anh làm là được!"
Đau lòng nhìn đức ông chồng của mình cũng đầy mệt mỏi đến không chịu nổi, đôi má đã gầy hóp lại. "Ông xã, nhưng mà ban ngày công việc của anh cũng mệt chết đi rồi, anh làm như vậy khiến em thấy thật sự rất đau lòng!" Anh vẫn kiên trì muốn tự mình đích thân chăm sóc cô và cục cưng, bởi vậy vào lúc buổi tối đều không muốn nhờ bảo mẫu, chỉ có lúc ban ngày mới để bảo mẫu giúp một tay!
"Được rồi, em không cần cảm động đâu! Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh, vậy thì..." Khi nói chuyện, anh đã kề sát gò má vào bên tai cô, khẽ phả một hơi thở nóng bỏng:"Chờ khi thân thể em khôi phục, về sau, hãy cảm ơn anh cho thật tốt nhé... "
Nháy mắt, thân thể Vũ Nghê đã đỏ hồng thành một mảnh, khuôn mặt càng giống như trái đào mật chín rục."Anh đừng có làm loạn, con còn ở đây, anh nói bậy bạ gì thế!"
"Ha ha ... con nhỏ như vậy làm sao có thể nghe mà hiểu được chúng ta đang nói gì chứ! Nếu như con thật sự có thể nghe hiểu, thì nó đúng là thiên tài rồi!" Càng nói, anh càng cảm thấy thân thể khô nóng khó nhịn, thân thể không ngừng tiến sát về phía cô."Bà xã à, suốt mấy tháng này anh chưa hề đụng vào người em rồi, thật sự anh rất muốn... - - "
"Em biết mà, em biết anh thật vất vả, nhưng anh chịu khó nhẫn nhịn một thời gian nữa đi..., cũng không còn bao lâu nữa đâu!" Cô dỗ dành anh như dỗ trẻ con vậy. Thật là, người đàn ông này quả thật là kỳ quái, chăm sóc con thật nghiêm cẩn lại ôn nhu, bộ dạng giống như một người trí thức. Nhưng đối với cô, dáng vẻ lại giống như ông hoàng, thỉnh thoảng còn gia tăng thêm chút bạo lực, chẳng khác gì thổ phỉ!
Ài, hiện giờ trong lòng cô thật sự càng ngày càng hâm mộ bảo bối rồi!
Nhìn bộ dáng tiểu bảo bối ra sức bú sữa, hốc mắt Lạc Ngạo Kiệt đã càng ngày càng nóng, miệng khô khốc nuốt từng ngụm nước miếng... Giữa đêm khuya yên tĩnh tiếng nuốt ừng ực càng vang lên rõ ràng.
Anh là người tạo ra âm thanh, nhưng người xấu hổ lại là cô!
Vũ Nghê làm bộ như không hề nghe thấy, cúi đầu tiếp tục nhìn Bảo Bảo ở trong lòng!
Vài giây sau, Lạc Ngạo Kiệt bỗng nhiên bất mãn mở miệng nói."Em rõ ràng đã nghe được âm thanh ấy, vì sao lại làm bộ như không nghe thấy là sao? Em đang trốn tránh cái gì?"
Oa, anh dựa vào cái gì để chất vấn cô chứ? Vũ Nghê mất hứng ngẩng đầu lên, hạ giọng nói: “Chẳng phải là vì em lo lắng cho sức khỏe của anh đó sao? Chẳng lẽ anh lại cho rằng lúc này em đang quyến rũ anh hả? Sau đó anh sẽ cực kỳ vui vẻ, cực kỳ sung sướng, cực kỳ thoải mái chứ?"
Lạc Ngạo Kiệt không nói được lời nào, bỗng nhiên anh thò tay túm lấy vú bên kia của cô. Một khối căng tròn đầy đủ lại mềm mại tràn đầy trong tay anh: "Cho dù lúc này anh không thể làm được gì, em cho anh sờ sờ một chút cũng được mà, nhé?"
"Anh... "
Nháy mắt, một luồng điện chạy dọc suốt cơ thể, làm cho những lời tức giận của Vũ Nghê hoàn toàn mắc kẹt ở trong cổ họng!"Anh thật đáng ghét, anh quyến rũ em như vậy, đối với thân thể em không tốt đâu...!"
"Em cứ coi anh như con là được mà, đừng có nghĩ lung tung gì khác!" Anh đã có tiếng lại vừa có miếng, nói cảnh cáo cô!
"Anh và con khác nhau... buông em ra nhanh đi nào!" Bên chứa đựng “lương thực” kia của cô, dưới sự âu yếm của anh, càng ngày càng trở nên nóng bỏng, hơn nữa, cũng càng ngày càng căng trướng,... căng trướng đến mức đầu của cô choáng váng như muốn nứt ra!
"Không buông!" Vừa sờ trên đó, tay anh tựa như được quét một lớp nhựa cao su vậy, dán chặt ở trên người cô, không sao bỏ ra được."Bà xã à, nơi này của em so với hồi trước đã to hơn rồi đấy, thật là lớn, giống như đồ giả ấy!"
"Cho dù tốt hay xấu, nếu như sau này nó vẫn còn to như vậy, em nhất định phải đi phẫu thuật thu nhỏ lại!" Loại này không phải cứ to là đẹp. Hiện tại cái này cũng đang là gánh nặng của cô ! Mặc quần áo vào nhìn to phình, thật mập mạp!
Sau này cô vẫn còn muốn trở lại làm việc ở Đài Truyền hình kia..., nếu để như vậy làm sao cô có thể đi làm trở lại được chứ...?
"Không được, đây là quyền lợi của anh mà, em không có quyền tước bỏ...!" Anh bá đạo tuyên bố, sau đó vừa nhìn con trai bú mút, anh cũng bắt đầu giở trò đùa bỡn! A... ~~ hiện tại anh thật muốn được trở nên như con của mình, vì như vậy sẽ có thể được bú bộ ngực sữa của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.