Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 264: Giấc mộng mơ hồ.

Cơ Thủy Linh

25/08/2014

 

Edit: Socnau

Một thân hình thon dài chui lên từ dưới gầm xe thể thao Bentlye, khi người đó mở miệng liền tỏa ra một hương thơm đặc biệt, hương thơm này không giống với những mùi thuốc lá bình thường, nhanh chóng tràn ngập ga-ra.

Người này có thói quen vứt đầu thuốc lá còn đang tỏa khói xuống đất, dùng đế giày dẫm lên, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

****

Vũ Nghê đã đạt đến đỉnh điểm cao trào của lần thứ ba, nơi ân ái tràn đầy mật dịch, chạy dọc theo làn da mịn màng rơi xuống mặt đệm, chiếc ra giường sớm đã ướt đẫm chất dịch.

"Em thật sự không chịu được nữa, nếu anh vẫn muốn tiếp tục, vậy anh làm một mình đi!" Vũ Nghê quyết định ngủ trước, còn anh muốn làm gì thì làm, cô mệt mỏi lắm rồi!

"Em chịu khó chút, xong ngay đây!" Anh ôm chặt eo cô, ra vào kịch liệt, sau khi nặng nề tiến vào chỗ sâu nhất của cô lần cuối, một cảm giác khoái hoạt bỗng ào đến rồi phóng thích triệt để. Giống như trước đây, anh đưa toàn bộ chất dịch vào nơi thầm kín non mềm của cô.

Cuối cùng anh thả lỏng cô ra, cô mệt rã rời nằm ở trên giường, mông cô vừa khéo đặt lên đúng chỗ ướt át của mặt đệm kia.

Cuộc chiến kịch liệt không ngừng nghỉ này không hề làm tiêu hao quá nhiều sức lực của anh, ngược lại càng khiến tinh thần anh thêm sảng khoái. Nhẹ nhàng kéo người cô nằm sát vào mình, dùng ngực làm gối cho cô: "Ha ha, xem ra em phải ăn thêm nhiều thịt bò một chút, thể lực kém như vậy...."

"Thể lực em kém ?! Tại sao không nói là thể lực anh quá tốt ?! Không đúng, phải nói là anh không phải là người mới đúng !" Cô nằm ở trên ngực anh, yếu ớt lẩm bẩm. Thực ra cô muốn hét lên, nhưng lúc này không còn sức mà hét !

"Ha ha...." Lồng ngực anh rung rung, vỗ nhẹ lưng cô: "Cảm ơn lời khen của em!"

"Sắc quỷ, anh lại còn đắc ý sao?"

Cái từ "Sắc quỷ" này, anh vô cùng đón nhận. "Tất nhiên là đắc ý rồi, sắc quỷ thì sao ?! Đối với vợ của sắc quỷ, chỉ có như vậy mới chứng minh được tình yêu sâu sắc của anh ta với vợ mình, bởi có yêu mới có dục, nếu  như cạn kiệt sức lực với vợ mình, đó mới là có lỗi ! Hơn nữa, nếu như muốn trách, vậy thì nên trách vợ mình quá xinh, dáng người chuẩn, lúc nào cũng có thể kích thích dục vọng của mình."

Vũ Nghê vô cùng mệt mỏi đang giằng co với cơn buồn ngủ, nhắm mắt đáp lại câu nói của Lạc Ngạo Thực. "Vậy nếu em già đi, tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, dáng người mập mạp, đến lúc đó có phải anh sẽ ghét bỏ em không?"



"Không bao giờ, trong mắt tình nhân người yêu luôn là Tây Thi, cho dù ở trong mắt người khác em có trở thành một bà lão, nhưng ở trong mắt anh em vẫn luôn là một thiếu nữ, khơi gợi tình cảm mãnh liệt trong anh!" Câu nói đùa của anh, tựa như trêu chọc.

"Càng ngày miệng lưỡi anh càng trơn tru, thực sự là không giống anh!" Cánh tay trắng nõn của cô càng quấy, kéo nhẹ lông tơ trên ngực anh.

Lạc Ngạo Thực nhịn đau, để cô làm loạn: "Không giống anh, vậy thì giống ai ?!"

"Miệng lưỡi trơn tru là độc quyền của Bùi Tạp Tư, không phải của anh!"

"Im ngay, anh không thích từ miệng em phát ra tên của bất kỳ người đàn ông nào, nhất là khi chúng ta đang ở trên giường." Lạc Ngạo Thực ngang ngược nói.

"Trong lòng em chỉ có anh, vừa nãy em chỉ thuận miệng nói ra thôi!" Cô đúng là oan ức mà!

"Thuận miệng cũng không được...."

"Anh ngang ngược không nói lý lẽ chút nào hết, thô bạo không hiểu chuyện, còn không bằng Lạc Dật!"

"Không được nhắc đến người đàn ông khác, anh vừa mới nói, em không nhớ sao!"

Cô bị anh khiến cho bật cười, người đàn ông ngang ngược này thực sự đáng yêu: "Anh đừng quên, đó là con trai anh đấy!"

"Con anh, nhưng nó cũng là đàn ông, là đàn ông thì không cho em nhắc tới!" Anh dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình.

Cô dụi vào ngực anh, bàn chân cũng không đàng hoàng cọ sát vào lông chân anh. "Được rồi, không nhắc tới người khác, trong đầu trong lòng trong hơi thở của em chỉ có một người đàn ông, chỉ có một mình Lạc Ngạo Thực mà thôi, như thế được chưa ?!"

Anh thưởng cho cô một cái hôn vào má: "Như vậy mới ngoan. Anh xin lỗi, vốn dĩ ngày mai anh có thể đi cùng em lên núi cầu phúc, nhưng đột nhiên có chuyện, để em phải đi một mình !"

"Không sao, em biết anh bận nhiều việc. Đường lên núi cũng không xa lắm, tự em có thể... Mệt quá, ngủ thôi!" Tiếng của cô càng lúc càng nhỏ, nói xong từ cuối cùng, lập tức tiến vào giấc mộng!

Lạc Ngạo Thực ôm cơ thể ấm áp Vũ Nghê vào lòng, cùng tiến vào trong giấc mộng!

Những làn sương mù mờ mịt xen vào trong tầm mắt Vũ Nghê, khiến cô không nhìn rõ con đường phía trước, hơn nữa cùng với sắc trời tối đen như mực, càng khiến cho cô sợ hãi, chỉ thấy cô trong bộ váy ngắn màu đen theo bản năng tìm kiếm xung quanh.



"Thực .... Ngạo Thực.... Anh ở đâu, em sợ lắm, em lạnh quá!" Cô nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không hề nhìn thấy thứ gì, không tìm thấy bóng dáng của anh !

"Tiểu Nghê, tiểu Nghê..." Tiếng gọi như có như không từ xa truyền đến. Tiếng gọi này khiến Vũ Nghê cảm thấy quen thuộc, là bà nội!

"Bà nội, bà đang ở đâu ?! Bà nội, ba mẹ ly hôn, mẹ kế không tốt với cháu, lúc nào cũng đánh cháu.... Còn không cho cháu ăn cơm, bà tới thì tốt quá, có người quan tâm đến cháu rồi !" Vũ Nghê bỗng chốc trở về thời thơ ấu, tóc buộc đuôi ngựa, khóc đỏ mũi.

"Tiểu Nghê, không khóc, bây giờ Tiểu Nghê đã trưởng thành!"

Vũ Nghê nhỏ bé đột nhiên lại biến thành cao lớn, sau đó cô nín khóc mỉm cười. "Đúng vậy cháu đã trưởng thành, đúng rồi bà nội, cuối cùng có một người có thể giúp cháu rồi, hơn nữa anh ấy còn yêu cháu, đến kiếp sau vẫn còn yêu cháu...."

"Vậy thì tốt...."

Đột nhiên không nghe thấy tiếng gì nữa, cảnh tượng càng trở nên rối loạn, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người, Quan Tĩnh, Tưởng Vũ Hàng, Tạp Tư, Tư Vũ, còn có những người khác trong nhà họ Lạc, nhà họ Chu, từng người từng người xuất hiện trong giấc mơ của cô...

Giấc mộng hỗn loạn này, khiến cô bừng tỉnh lúc sáng sớm, trong đầu vẫn quay cuồng. Nhưng khi nhìn thấy người đang ngủ say bên cạnh, cô không nhịn được khẽ cười. Đưa bàn tay xanh xao lên, vuốt ve ngũ quan trên khuôn mặt góc cạnh kia. "Hì hì..." Giống như được sờ vào thứ quý giá, Vũ Nghê phát ra tiếng cười mừng rỡ.

Lạc Ngạo Thực nhắm hai mắt nhưng vẫn bắt được bàn tay của cô một cách chính xác, khẽ đặt lên khóe miệng: "Sáng sớm đã muốn quyến rũ anh rồi sao, lấy lại sức rồi hả ?!"

"Làm sao có thể lấy lại sức được, đêm qua em ngủ  không ngon chút nào, nằm mơ cả đêm, xuất hiện rất nhiều người !" Cô nhớ đến giấc mơ, than phiền với anh.

"Mơ thấy gì vậy ?! Nói anh nghe xem ?! Anh cũng ngủ mơ, xem giấc mơ của chúng ta có giống nhau không !" Anh mở mắt ra, rất tự nhiên hôn lên chóp mũi cô.

Cô cố gắng nhớ lại, nhưng nghĩ muốn nổ đầu cũng không nhớ ra là mình mơ thấy gì. "Quên rồi, vừa mở mắt ra là không nhớ gì nữa!"

"Ha ha, anh cũng vậy không nhớ mình đã mơ thấy gì! Xem ra, chất lượng giấc ngủ của chúng ta đều không tốt lắm! Một giấc ngủ ngon là sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy người đó hoàn toàn không nhận ra bản thân mình đã nằm mơ, thật ra thì mỗi người lúc ngủ đều đã đi vào trạng thái trong mơ" Anh giải thích một cách đơn giản.

"Ôi, không thể ngủ nướng rồi, em phải dậy lên núi đây!" Vũ Nghê từ trên giường bò xuống. "Buổi trưa em sẽ về, để kiểm tra bài tập của bọn nhỏ!"

/P.S: Ha , lát Cỏ up chương tiếp nha, tại đang beta

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook