Chương 236: Miễn cưỡng uất ức
Cơ Thủy Linh
25/08/2014
"Nói như vậy , đáp án chỉ có một , căn bản em không yêu anh !" Anh ngăn tay cô lại , không để cô ôm quá chặt
Lạc Ngạo Thực càng không tin , càng khiến Vũ Nghê chảy nhiều nước mắt
Cơn gió lạnh như nhưng chùm gai không ngừng thổi mạnh vào da thịt cô , làm khô nước mắt trên mặt , đồng thời lưu lại vết tích đau đớn . "Vì sao anh cứ phải nói như vậy ?!"
Cô chạy lên phía trước , mặt đối mặt với anh .
Màu xanh um tùm được thiết kế trong hoa viên ẩn hiện sức sống của ngày hè , ánh đèn rọi thẳng vào gương mặt nghiêm túc , phản chiếu một cái nhìn không chút tình người , tròng mắt càng thêm tức giận , giận đến ruột gan sôi trào . Anh không nhìn vào mắt cô , chỉ lướt nhìn một nơi xa xăm , thuận tiện nói . "Nếu em thật sự yêu anh , ít nhất phải hiểu rõ anh . Cái gì gọi là hạnh phúc giữa nam và nữ phải tin tưởng nhau , trái tim hòa nhịp làm một . . . . . .?!"
Một câu nói cũ khiến cô hoàn toàn bất động đứng yên tại chỗ
"Anh không phải là người cầu toàn , cũng không đi theo chủ nghĩa giáo điều . Quan điểm trong tình yêu , điều đó không quan trọng . Nếu em càng quan tâm , khác nào em bảo người ta đừng yêu ?! Đối với anh mà nói , em hoàn toàn không tin tưởng , điểm này khiến anh . . . rất buồn . . ." Lạc Ngạo Thực tiếp tục nói .
"Không có , em không phải là không tin tưởng anh . . . . . ." Gương mặt tái nhợt bỗng dưng lên tiếng .
"Nói như vậy , vì sao không tin những lời anh nói ?!" Lần này , ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô , tầm mắt sâu sắc lạnh băng . "Không phải anh từng nói qua , anh không ngại ?!"
Cô cắn cắn môi dưới , chậm rãi gật đầu . Đúng vậy , đúng là anh ta đã từng nói qua .
"Vậy tại sao em vẫn không tin ?! Dù nói thêm bao nhiêu lần , em cũng không tin đúng không ?!"
"Em . . . . . . em tự ti !" Vũ Nghê nhỏ giọng nói (Vụ này chắc ai cũng vậy thôi , không riêng gì VN đâu , LNT không hiểu tâm ý cô >.<)
"Em không chỉ tự ti mà là trong lòng luôn rất quan tâm chuyện này !" Thay cô bổ sung phần còn lại .
Vũ Nghê gật gật đầu , rõ ràng anh ta rất hiểu cô !
Lạc Ngạo Thực mỉa mai cười , giống như cô khiến anh thật sự tổn thương . "Không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua , người em nhớ nhất lại chính là con người kia ."
Vũ Nghê liên tục lắc đầu , sự tình này , cớ sao lại bị hiểu nhầm như vậy ?!
"Nói em yêu anh nhưng rõ ràng anh chẳng phải địch thủ của hắn . Tên kia ở trong lòng em luôn có vị trí đặc biệt , em bởi vì hắn , mà cự tuyệt nói lời yêu , cự tuyệt cả sự tin tưởng anh . . . . . ." Lạc Ngạo Thực khẽ nheo tròng mắt , chưa hề thuyên giảm sắc bén
Lời của anh tựa hồ như một ngọn đèn soi sáng suy nghĩ tiêu cực bấy lâu của cô , đồng thời tác động dẫn cô quay về lối cũ ——
"Ngạo Thực , anh . . . . . ."
"Vũ Nghê , em thật sự rất đần nhưng lại làm người khác dễ dàng tổn thương . Ngoài miệng luôn nói yêu anh nhưng trong lòng . . . . . ."
"Anh nói đúng , là em ngốc nghếch . . . !" Nháy mắt cô đã tìm được ánh sáng nơi cửa rộng mở
Lạc Ngạo Thực nhanh chóng kéo Vũ Nghê vào lòng , đôi môi ấm áp của anh dán trên vầng trán lạnh băng . "Nhớ , về sau không được nhắc đến chuyện cũ , nếu như em còn để ý , anh nhất định tìm người phụ nữ khác , lúc đó đừng quay đầu trách ngược lại anh , ha ha . . . . . . "
". . . . . ." Cô càn rỡ núp trong ngực anh khóc , chuyện này rối rắm trong lòng thật lâu , khiến cô khổ sở thật nhiều .
Đúng vậy , vì sao cứ phải để nó quấy nhiễu cuộc sống của mình , hạnh phúc của mình . . . .
"Ngạo Thực , em yêu anh , rất yêu anh . . . . . ." Thanh âm không nhỏ cũng không to đủ để cho người bên cạnh nghe được . "Lần này em hoàn toàn giao trái tim của mình cho anh , anh không thể phản bội em . . . . . . Không thể không muốn em . . . . . ."
Cô thoáng ngẩng đầu lên , nhìn thẳng vào mắt của anh , đồng thời không quên nói ra yêu cầu , bao nhiêu tự tôn đều quẳng ra hết ——
"Vẫn không tin anh , hay là không tự tin về sự quyến rũ của mình ?! Nếu như anh không quan tâm em , em không thật sự quan trọng với anh , vì sao anh phải ép em ở cùng một chỗ ?! Trên thế giới này không hẳn chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp !"
Nước mắt trên mặt nhanh chóng biến mất , nói ra những lời chôn giấu kèm theo nghi vấn . "Không phải anh vì lo lắng cho Quan Tĩnh nên mới bắt buộc em trở về bên cạnh sao ?! Không phải là anh rất miễn cưỡng ở cùng em sao ?!"
Lạc Ngạo Thực chợt nhíu mày , sau đó chỉ hỏi . "Vì sao lại nghĩ như vậy ?!"
"Chỉ cần em sống cùng với anh , nhất định Tưởng Vũ Hàng sẽ trở về với Quan Tĩnh . Anh vì hy sinh hạnh phúc của mình nên mới phải làm như thế !"
"Shit . . . . . ." Rất ít khi thô tục , nhưng gần đây nói ra rất nhiều . "Đừng cho rằng anh quá vĩ đại , anh luôn cho rằng mình là người đàn ông ích kỷ nhất !"
". . . . . ."
"Chẳng lẽ em không bao giờ nghĩ đến , anh làm như vậy là vì hạnh phúc của mình ?! Ép em trở lại , đương nhiên là ý muốn sâu thẳng trong tim . . . . . ."
"Vậy tại sao Quan Tĩnh lại nói uất ức cho anh ?!"
"Những lời này đều do Quan Tĩnh kể lại ?! Mẹ kiếp , không hiểu sao cô ấy lại nói như thế ?! Điên thật , rõ ràng là cố ý muốn hại chết anh !"
"Không . . . . . . không phải . Quan Tĩnh chưa từng kể chuyện này cho em , là Tưởng Vũ Hàng , anh ta đưa máy ghi âm được gắn ở nhà Quan Tĩnh cho em ——" Vũ Nghê thẳng thắn đem chuyện thuật lại .
"Khó trách . . . . . . Ha ha , thảo nào lời nói của anh em không tin tưởng ?!"
"Không có , là em hồ đồ , hồ đồ nghĩ sai về anh !"
"Chuyện này anh không muốn giải thích , chi bằng em cứ chất vấn Quan Tĩnh , sự tình từ đầu đến cuối cô ấy rõ nhất !"
"......"
"Còn nữa . . . chuyện anh từng nói yêu em , có tin hay không là chuyện của em , về sau nhất định không nói lần hai !" Mạnh mẽ đằng hắng giọng , không cho người khác nghi vấn
Vũ Nghê gật đầu một cái , mếu máo cười . "Được , được , em tin anh mà !" Thật ra cô rất hiểu con người anh , bên trong lạnh lùng như một tảng băng , thật chất dịu dàng ấm áp , vả lại còn rất đáng yêu
"Ừ , chúng ta về nhà !" Lạc Ngạo Thực ôm lấy Vũ Nghê đi tới chiếc xe . Vừa đi , cô vừa ngây ngốc nhìn anh , giống như thiếu thiếu cái gì ?!
Ngồi vào trong xe , cô mới phản ứng được , nghiêng người hỏi tới . "Anh sẽ không yêu người con khác ?! Sẽ mãi mãi yêu em , đúng không ?!"
"Ha ha . . . . . ." Lạc Ngạo Thực khởi động xe , cười to thành tiếng
Vũ Nghê gấp gáp đến độ lo lắng . "Anh không được cười , nói đi , đúng chứ ?! Còn nữa . . . anh và Hoàng Minh Nguyệt đang sống chung với nhau sao ?!"
"Em đoán thử xem !" Nhẹ nhàng quẳng ra một vấn đề
"Chắc là vậy rồi !" Nói xong , đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ
Phụ nữ ghen tuông đều thế này sao ?! Y như một đứa ngốc . "Em cho rằng Hoàng Minh Nguyệt dễ dàng lọt vào mắt anh ?!"
"Cô ấy bây giờ cũng rất xinh đẹp , dáng người không tồi !" Ăn ngay nói thật , rất khách quan .
"Người đẹp thì có rất nhiều , không phải em chưa từng thấy qua bạn gái trước đây của anh ?!"
"Lúc nãy ở buổi tiệc anh đã thừa nhận còn gì !"
"Shit , khi cần tin tưởng em lại không tin . Mỗi ngày anh đem bao nhiêu tinh lực của mình dồn hết lên người em , thử hỏi sức lực đâu nữa mà muốn người khác ?!"
Két ——
Mượn cớ chờ đợi đèn xanh , Lạc Ngạo Thực lần nữa đưa mắt quay qua Vũ Nghê .
"Vậy là 6 năm qua anh không có ở cùng với cô ấy sao ?!"
"6 năm đó căn bản anh ở nước ngoài nghỉ phép , đồng thời mang theo Lạc Dật chữa bệnh , bọn anh gần như . . . . . ." Vì sợ cô hiểu lầm , anh dứt khoát nói rõ . "Không biết cơ duyên nào Hoàng Minh Nguyệt lại là trợ lý của mẹ anh , hôm nay anh mới gặp lại cô ấy . . ." . Dĩ nhiên không có nói rõ việc anh vô tình biến Hoàng Minh Nguyệt trở thành công cụ để trêu tức cô !
Trong lòng cô trở nên vui mừng , nhân cơ hội này giải thích rõ ràng , chấm dứt hậu hoạn về sau . "Vậy là anh hứa sẽ không cưới người khác đúng không ?!" (Tại sao phụ nữ cứ hay hỏi miết đàn ông thế này nhỉ , dù biết là người ta yêu mình , nhưng trong lòng vẫn hoài không yên T___T)
"Ừ . . . . . ." Anh điềm đạm gật đầu .
"Tốt quá !" Cô nặng nề thở phào , buồn bực chôn giấu ở trong lòng đều xả hết ra ngoài
"Nhưng mà . . . . . . anh cũng sẽ không cưới em ——" Lạc Ngạo Thực nói xong lập tức nụ cười trên mặt Vũ Nghê cứng đơ
"A . . . . . . Vậy. . . . . . Điều đó không quan trọng , kết hôn hay không cũng không quan trọng !" Cô tự an ủi mình , giọng nói có chút run .
"Thật không quan trọng ?!" Hạ thấp giọng hỏi , thấp giọng bởi vì sợ mình bật cười .
"Vâng , không quan trọng , miễn là anh vẫn cần em bên cạnh !"
"Chậc . . . . . . Thế này thì quá uất ức . . . . . . Anh đáng giá để em làm vậy sao ?!"
". . . V-â-n-g !" Cả đời này cô tự cho mình quyết định không thể thích ai ngoài anh
"Ha ha , xem em ngoan ngoãn như vậy , anh sẽ bật mí cho em một tin tức tốt lành !"
"A !" Hời hợt lên tiếng , không còn tâm trạng để nghe
"Thật ra thì anh đã có vợ , nếu như cưới em , nhất định phải ly hôn trước , thật phiền toái lắm . Vả lại chi phí để làm thủ tục ly hôn bây giờ lại khá đắt đỏ , phút chốc quay đầu đăng ký kết hôn , tốn tiền biết là bao nhiêu . Mặc dù anh có rất nhiều tiền , nhưng mà cũng không muốn lãng phí thế . Hàng năm đã tốn một số khoản tiền thuế cho công ty rồi , vốn dĩ không muốn đóng nữa !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.