Chương 437: Một cuộc giao dịch thương tâm
Cơ Thủy Linh
24/04/2015
“Tư Vũ…” Bùi Tạp Tư khàn khàn gọi cô, anh đi nhẹ nhàng từng bước đến bên cô.
Tư Vũ nghe được giọng của anh, đột nhiên xoay người lại nhìn. “Tạp Tư….” Tất cả sự lo lắng và sốt ruột hầu như đang ngự ở cổ họng cô, nhất thời Tư Vũ không nói nên lời chỉ có thể gọi tên của anh.
Được Tư Vũ gọi thân mật như vậy, Bùi Tạp Tư cảm thấy hưng phấn và vui mừng muốn rơi nước mắt, đã bao lâu rồi cô không gọi anh như thế, đây là sự thật sao? Hay hiện tại anh đang nằm mơ? Nếu không thì sao trong hiện thực cô rất hận anh, hận chết anh thì cớ gì lại có thể tới tìm anh, tại sao lại gọi anh thân mật như vậy?
Anh không thể tin hiện thực trước mắt nên đột ngột dừng lại, sợ tất cả mọi thứ cuối cùng chỉ là một giấc mơ.
“Tạp Tư, anh về rồi, tốt quá, cuối cùng tôi cũng tìm được anh….” Tư Vũ chạy tới bên anh, nắm tay hai cánh tay anh, hai mắt cô đẫm lệ nhẹ nhàng nhìn anh.
Bùi Tạp Tư kích động, hưng phấn, ôm Tư Vũ vào lòng như giữ một báu vật, trong đôi mắt anh đã ngấn lên một làn sương mỏng, không nhiều nhưng có thể làm ướt lông mi. “Sau khi anh tiễn khách xong thì liền quay về nhà hàng, anh sợ một mình em đêm khuya trở về sẽ gặp nguy hiểm…. nhưng khi anh tới nơi thì em đã đi rồi”
“Anh đi tìm tôi?” Khuôn ngực to lớn tùy ý cho cô dựa vào, để cho cô thoải mái ngửi mùi hương quen thuộc của anh, để cho cô bỗng chốc liền sản sinh ra quyến luyến, đúng là cô không có cách nào có thể rời đi được, một cỗ chua xót bỗng dâng tràn trong ngực cô, tản ra sau ót của cô.
“Tư Vũ, sau này….” Anh nhất định sẽ không làm sai nữa.
“Tạp Tư, Ryan bị người của Phủ Đầu bang bắt đi rồi, không biết bọn họ muốn làm gì nữa, anh có biết bọn họ không? Anh có thể cứu anh ấy được không?” Tư Vũ lau khô nước mắt, nhanh chóng thuật lại câu chuyện và nói rõ ý định của cô khi đến tìm anh.
Hai người gần như đồng thời nói ra, mà lời nói của Tư Vũ vừa lúc để cho Bùi Tạp Tư nín lại, tựa như bị một gáo nước cực lạnh giội từ đầu xuống chân, tất cả kích động, hưng phấn, toàn bộ cảm xúc khi này đều bị dập tắt đột ngột, chỉ còn lưu lại là trái tim băng giá rét thấu xương.
Bùi Tạp Tư tính tình không có tốt như thế, không rộng lượng như vậy….
Anh chăm chú nhìn cô……
Thì ra nguyên nhân cô sốt ruột tìm anh, không phải vì anh là Bùi Tạp Tư mà là vì Ryan.
Thì ra nguyên nhân cô lúc đó kích động cũng không phải vì anh mà là vì Ryan.
Lồng ngực tựa như bị người ta hung hăng đâm rách một đường dài, đau đớn vô cùng….anh tình nguyện để giờ phút này chỉ là mơ.
“Tạp Tư, tôi biết trong giới Hắc Đạo anh sẽ có cách, tôi cầu xin anh, anh hãy tìm người quen cứu anh ấy được không?” Tư Vũ thấy Bùi Tạp Tư không mở miệng nói chuyện, cô gấp đến nỗi nước mắt tràn ước cả mặt, lay động cánh tay anh mà cầu xin.
Bùi Tạp Tư bây giờ tựa như không có cảm xúc gì, cứ để cho cô tùy ý lay tay mình.
Đại Lợi đứng bên cạnh nhìn toàn bộ sự việc, nghe đến khi Tư Vũ nói ra yêu cầu thì trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
Trầm mặt một lúc lâu, Bùi Tạp Tư nhịn xuống tim đau như bị dao cắt, hỏi cô “Tư Vũ, em thật sự lo lắng cho anh ta như vậy sao?”
“Vâng.” Tư Vũ gật gật đầu. Cho dù chỉ là bạn bè thì cũng lo lắng cho anh ấy.
“Nếu anh không đi cứu anh ta, em sẽ hận anh sao?” Thái độ của Bùi Tạp Tư bỗng trở nên bí hiểm, làm cho người ta không nhìn ra được tâm tư của anh hiện thời.
Đại Lợi vừa nghe những lời nói đó thì lập tức có thể cảm giác được Bùi Tạp Tư chuẩn bị làm như thế nào, anh ta khẩn trương ngăn lại. “Đại ca, không cần anh đi, thêm một việc không bằng bỏ đi một việc…” tuy nhiên chị dâu nên tôn trọng nhưng mà anh ta lo cho sự an nguy của Bùi Tạp Tư hơn.
“Tạp Tư, tôi van anh đó….” Tư Vũ nhìn Đại Lợi, càng thêm kích động cầu xin Bùi Tạp Tư.
“Đại ca….”
“Đại Lợi, cậu đi ra ngoài trước đi.” Bùi Tạp Tư ra lệnh.
Đại Lợi lo lắng và nóng vội nhìn Bùi Tạp Tư, cũng không có biện pháp gì đành phải đi ra ngoài.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tư Vũ và Bùi Tạp Tư.
Anh nhìn chằm chằm nước mắt của cô, trên gương mặt hiện lên vẻ đăm chiêu hỏi Tư Vũ thêm một lần “Tư Vũ, nếu anh không đi cứu anh ta, em có hận anh hay không?”
Tư Vũ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này, anh ấy khiến cho cô yêu, cho cô hận, cho cô nghĩ muốn oán. “Nói như vậy có nghĩa là anh có năng lực đi cứu anh ấy phải không?”
Bùi Tạp Tư nhìn cô một hồi lâu, mới gật gật đầu. “Nhưng mà, anh không muốn gặp phiền phức…”
Lúc này, lời nói của Bùi Tạp Tư khiến cho Tư Vũ suy nghĩ, chính là anh không muốn giúp đỡ, không muốn nhúng tay vào hay nói cách khác thấy chết mà không cứu.
Cô đẩy anh ra, đôi mắt phẫn nộ nhìn anh. “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm sao thì anh mới đồng ý cứu anh ấy?” nếu đổi ngược lại là Diệp Chức Nhân tới xin anh, anh sẽ không cự tuyệt sao? “Tiền sao? Anh yên tâm, chỉ cần anh cứu được Ryan, nếu anh ấy không trả ơn anh thì tôi sẽ trả cho anh. Anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Em xem anh là loại người nào vậy? Em nghĩ rằng anh làm là vì tiền sao?” Bùi Tạp Tư bị Tư Vũ làm cho thương tâm, anh căn bản là không cự tuyệt yêu cầu của cô, cô nào có biết. Trong lòng anh đã nguội lạnh, chỉ sợ bất kể anh làm như thế nào, thì trong lòng cô, anh cũng chỉ là một tên xấu xa vô lại mà thôi. “Anh sẽ kêu Đại Lợi đưa em trở về.”
Lạc Tư Vũ vẫn đứng ở đó, nhìn anh đầy oán giận, hay tay cởi bỏ nút áo, cởi ra chiếc áo đang bận làm lộ ra nội y màu trắng.
Bùi Tạp Tư nheo lại ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Anh không cần tiền thì tôi cho anh bản thân tôi được không? Tôi cho anh, anh đi cứu anh ấy, được không?” cô khóc, nhìn ánh mắt của anh, nước mắt tuông rơi đầy mặt, rơi xuống cả trên mặt đất.
Bùi Tạp Tư cảm thấy máu trong cơ thể bỗng dưng ngựng tụ lại, chưa từng có cảm giác đau đớn đến như vậy. “Em thật sự vì anh ta có thể trả giá bất cứ điều gì sao? Không tiếc sử dụng chính thân thể của mình để trao đổi, mục đích chỉ muốn cứu anh ta sao?”
“Đúng!” Tư Vũ trả lời lộ ra hàm răng trắng muốt.
“Tốt, anh cũng muốn nhìn xem em vì anh ta có thể làm tới mức nào.” Bùi Tạp Tư bỏ lại một câu, xoay người đi vào văn phòng.
Chết tiệt, anh thật sự muốn giết chết chính mình. Vì cớ gì cơ chứ, cho dù dưới tình huống như thế này mà anh vẫn như cũ sản sinh ra loại phản ứng kịch liệt như thế, nhìn cô run rẩy thở dốc.
Anh hận không thể đem cô nuốt vào.
Tốt, tốt lắm, anh thật sự muốn biết cô yêu anh ta bao nhiêu.
Cứ như vậy, anh cũng sẽ hết hy vọng với cô, sẽ dập tắt được ý nghĩ muốn có cô nữa.
Toàn bộ sự việc này hãy để cho sau buổi tối hôm nay kết thúc hết đi. Bùi Tạp Tư anh không phải là một người đàn ông lụy tình, lại càng không phải là loại đàn ông cầm không nổi bỏ không xong. Trên thế giới này phụ nữ nhiều như vậy, vì cớ gì lại bị Lạc Tư Vũ giày vò đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Tư Vũ nhìn cửa văn phòng rộng mở, đôi môi không khống chế nỗi mở hờ. Tâm tình cô run rẩy, nếu trong lòng anh còn có cô, thì có thể ra vẻ mặt đó với cô sau?
Như vậy cũng tốt, cô không muốn nợ anh.
Lập tức Tư Vũ từng bước một hướng về phía văn phòng.
Hết chương 437.
Tư Vũ nghe được giọng của anh, đột nhiên xoay người lại nhìn. “Tạp Tư….” Tất cả sự lo lắng và sốt ruột hầu như đang ngự ở cổ họng cô, nhất thời Tư Vũ không nói nên lời chỉ có thể gọi tên của anh.
Được Tư Vũ gọi thân mật như vậy, Bùi Tạp Tư cảm thấy hưng phấn và vui mừng muốn rơi nước mắt, đã bao lâu rồi cô không gọi anh như thế, đây là sự thật sao? Hay hiện tại anh đang nằm mơ? Nếu không thì sao trong hiện thực cô rất hận anh, hận chết anh thì cớ gì lại có thể tới tìm anh, tại sao lại gọi anh thân mật như vậy?
Anh không thể tin hiện thực trước mắt nên đột ngột dừng lại, sợ tất cả mọi thứ cuối cùng chỉ là một giấc mơ.
“Tạp Tư, anh về rồi, tốt quá, cuối cùng tôi cũng tìm được anh….” Tư Vũ chạy tới bên anh, nắm tay hai cánh tay anh, hai mắt cô đẫm lệ nhẹ nhàng nhìn anh.
Bùi Tạp Tư kích động, hưng phấn, ôm Tư Vũ vào lòng như giữ một báu vật, trong đôi mắt anh đã ngấn lên một làn sương mỏng, không nhiều nhưng có thể làm ướt lông mi. “Sau khi anh tiễn khách xong thì liền quay về nhà hàng, anh sợ một mình em đêm khuya trở về sẽ gặp nguy hiểm…. nhưng khi anh tới nơi thì em đã đi rồi”
“Anh đi tìm tôi?” Khuôn ngực to lớn tùy ý cho cô dựa vào, để cho cô thoải mái ngửi mùi hương quen thuộc của anh, để cho cô bỗng chốc liền sản sinh ra quyến luyến, đúng là cô không có cách nào có thể rời đi được, một cỗ chua xót bỗng dâng tràn trong ngực cô, tản ra sau ót của cô.
“Tư Vũ, sau này….” Anh nhất định sẽ không làm sai nữa.
“Tạp Tư, Ryan bị người của Phủ Đầu bang bắt đi rồi, không biết bọn họ muốn làm gì nữa, anh có biết bọn họ không? Anh có thể cứu anh ấy được không?” Tư Vũ lau khô nước mắt, nhanh chóng thuật lại câu chuyện và nói rõ ý định của cô khi đến tìm anh.
Hai người gần như đồng thời nói ra, mà lời nói của Tư Vũ vừa lúc để cho Bùi Tạp Tư nín lại, tựa như bị một gáo nước cực lạnh giội từ đầu xuống chân, tất cả kích động, hưng phấn, toàn bộ cảm xúc khi này đều bị dập tắt đột ngột, chỉ còn lưu lại là trái tim băng giá rét thấu xương.
Bùi Tạp Tư tính tình không có tốt như thế, không rộng lượng như vậy….
Anh chăm chú nhìn cô……
Thì ra nguyên nhân cô sốt ruột tìm anh, không phải vì anh là Bùi Tạp Tư mà là vì Ryan.
Thì ra nguyên nhân cô lúc đó kích động cũng không phải vì anh mà là vì Ryan.
Lồng ngực tựa như bị người ta hung hăng đâm rách một đường dài, đau đớn vô cùng….anh tình nguyện để giờ phút này chỉ là mơ.
“Tạp Tư, tôi biết trong giới Hắc Đạo anh sẽ có cách, tôi cầu xin anh, anh hãy tìm người quen cứu anh ấy được không?” Tư Vũ thấy Bùi Tạp Tư không mở miệng nói chuyện, cô gấp đến nỗi nước mắt tràn ước cả mặt, lay động cánh tay anh mà cầu xin.
Bùi Tạp Tư bây giờ tựa như không có cảm xúc gì, cứ để cho cô tùy ý lay tay mình.
Đại Lợi đứng bên cạnh nhìn toàn bộ sự việc, nghe đến khi Tư Vũ nói ra yêu cầu thì trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
Trầm mặt một lúc lâu, Bùi Tạp Tư nhịn xuống tim đau như bị dao cắt, hỏi cô “Tư Vũ, em thật sự lo lắng cho anh ta như vậy sao?”
“Vâng.” Tư Vũ gật gật đầu. Cho dù chỉ là bạn bè thì cũng lo lắng cho anh ấy.
“Nếu anh không đi cứu anh ta, em sẽ hận anh sao?” Thái độ của Bùi Tạp Tư bỗng trở nên bí hiểm, làm cho người ta không nhìn ra được tâm tư của anh hiện thời.
Đại Lợi vừa nghe những lời nói đó thì lập tức có thể cảm giác được Bùi Tạp Tư chuẩn bị làm như thế nào, anh ta khẩn trương ngăn lại. “Đại ca, không cần anh đi, thêm một việc không bằng bỏ đi một việc…” tuy nhiên chị dâu nên tôn trọng nhưng mà anh ta lo cho sự an nguy của Bùi Tạp Tư hơn.
“Tạp Tư, tôi van anh đó….” Tư Vũ nhìn Đại Lợi, càng thêm kích động cầu xin Bùi Tạp Tư.
“Đại ca….”
“Đại Lợi, cậu đi ra ngoài trước đi.” Bùi Tạp Tư ra lệnh.
Đại Lợi lo lắng và nóng vội nhìn Bùi Tạp Tư, cũng không có biện pháp gì đành phải đi ra ngoài.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tư Vũ và Bùi Tạp Tư.
Anh nhìn chằm chằm nước mắt của cô, trên gương mặt hiện lên vẻ đăm chiêu hỏi Tư Vũ thêm một lần “Tư Vũ, nếu anh không đi cứu anh ta, em có hận anh hay không?”
Tư Vũ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này, anh ấy khiến cho cô yêu, cho cô hận, cho cô nghĩ muốn oán. “Nói như vậy có nghĩa là anh có năng lực đi cứu anh ấy phải không?”
Bùi Tạp Tư nhìn cô một hồi lâu, mới gật gật đầu. “Nhưng mà, anh không muốn gặp phiền phức…”
Lúc này, lời nói của Bùi Tạp Tư khiến cho Tư Vũ suy nghĩ, chính là anh không muốn giúp đỡ, không muốn nhúng tay vào hay nói cách khác thấy chết mà không cứu.
Cô đẩy anh ra, đôi mắt phẫn nộ nhìn anh. “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm sao thì anh mới đồng ý cứu anh ấy?” nếu đổi ngược lại là Diệp Chức Nhân tới xin anh, anh sẽ không cự tuyệt sao? “Tiền sao? Anh yên tâm, chỉ cần anh cứu được Ryan, nếu anh ấy không trả ơn anh thì tôi sẽ trả cho anh. Anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Em xem anh là loại người nào vậy? Em nghĩ rằng anh làm là vì tiền sao?” Bùi Tạp Tư bị Tư Vũ làm cho thương tâm, anh căn bản là không cự tuyệt yêu cầu của cô, cô nào có biết. Trong lòng anh đã nguội lạnh, chỉ sợ bất kể anh làm như thế nào, thì trong lòng cô, anh cũng chỉ là một tên xấu xa vô lại mà thôi. “Anh sẽ kêu Đại Lợi đưa em trở về.”
Lạc Tư Vũ vẫn đứng ở đó, nhìn anh đầy oán giận, hay tay cởi bỏ nút áo, cởi ra chiếc áo đang bận làm lộ ra nội y màu trắng.
Bùi Tạp Tư nheo lại ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Anh không cần tiền thì tôi cho anh bản thân tôi được không? Tôi cho anh, anh đi cứu anh ấy, được không?” cô khóc, nhìn ánh mắt của anh, nước mắt tuông rơi đầy mặt, rơi xuống cả trên mặt đất.
Bùi Tạp Tư cảm thấy máu trong cơ thể bỗng dưng ngựng tụ lại, chưa từng có cảm giác đau đớn đến như vậy. “Em thật sự vì anh ta có thể trả giá bất cứ điều gì sao? Không tiếc sử dụng chính thân thể của mình để trao đổi, mục đích chỉ muốn cứu anh ta sao?”
“Đúng!” Tư Vũ trả lời lộ ra hàm răng trắng muốt.
“Tốt, anh cũng muốn nhìn xem em vì anh ta có thể làm tới mức nào.” Bùi Tạp Tư bỏ lại một câu, xoay người đi vào văn phòng.
Chết tiệt, anh thật sự muốn giết chết chính mình. Vì cớ gì cơ chứ, cho dù dưới tình huống như thế này mà anh vẫn như cũ sản sinh ra loại phản ứng kịch liệt như thế, nhìn cô run rẩy thở dốc.
Anh hận không thể đem cô nuốt vào.
Tốt, tốt lắm, anh thật sự muốn biết cô yêu anh ta bao nhiêu.
Cứ như vậy, anh cũng sẽ hết hy vọng với cô, sẽ dập tắt được ý nghĩ muốn có cô nữa.
Toàn bộ sự việc này hãy để cho sau buổi tối hôm nay kết thúc hết đi. Bùi Tạp Tư anh không phải là một người đàn ông lụy tình, lại càng không phải là loại đàn ông cầm không nổi bỏ không xong. Trên thế giới này phụ nữ nhiều như vậy, vì cớ gì lại bị Lạc Tư Vũ giày vò đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Tư Vũ nhìn cửa văn phòng rộng mở, đôi môi không khống chế nỗi mở hờ. Tâm tình cô run rẩy, nếu trong lòng anh còn có cô, thì có thể ra vẻ mặt đó với cô sau?
Như vậy cũng tốt, cô không muốn nợ anh.
Lập tức Tư Vũ từng bước một hướng về phía văn phòng.
Hết chương 437.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.