Chương 485: NỐT RUỒI SON
Cơ Thủy Linh
21/08/2015
Lạc Chính gật gật
đầu, ngay lập tức biểu tình cũng trở nên càng thêm đau khổ."Kỳ thật, con bé vào khoảng ba năm sau, cũng là lúc sau khi Lạc Ngạo Kiệt kết hôn, đã từng tỉnh táo lại. Con có biết chuyện ấy không?"
"Đó là khoảng thời gian con từ châu Âu châu trở về!" Bùi Tạp Tư nhạy cảm nói ra!
Lạc Chính gật gật đầu, trong nháy mắt vẻ mặt uy sụp giống như ông già rất nhiều tuổi. Lúc này ông không còn cái vẻ như một chính khách oai phong một cõi nữa, mà chỉ là một ông già sắp 60 tuổi."Khi đó Tư Vũ rất khỏe mạnh, con bé đã mang thai rồi! Cái thời điểm mà tất cả mọi người cho rằng Tư Vũ mất tích, thật ra là ba đã bắt giữ nó ở một chỗ. Chỉ vì thời điểm ấy nó mang thai, nó cầu xin ba muốn được về nhà mẹ đẻ, muốn ly hôn, nó đã khóc quỳ trên mặt đất cầu xin ba. . . Nhưng mà ba không đồng ý. Sau cùng ba chỉ đáp ứng cho nó chỉ có thể được sinh con ra, sau đó trở về nhà mình! Tư Vũ vì bảo vệ đứa con, nên chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của ba! Về sau, bởi vì có một chuyện xảy ra nên ba không thể không đưa Tư Vũ trở về nhà trước thời hạn, cũng bởi vậy nên Hoan Hoan cũng bị đưa đi trước thời hạn..." Mọi chuyện về sau mọi người ai cũng đều biết rõ, ông cũng không cần nhiều lời nữa !
"Cho nên, Tư Vũ vì chịu sự đả kích quá lớn nên bệnh tự kỷ cũng càng trở nên nghiêm trọng hơn phải không ạ? Hiện tại chỉ có thể nói mạng của Hoan Hoan rất lớn?"
"Ba đã chăm chú theo dõi, cho đến khi Hoan Hoan được một người cảnh sát nhặt được mang đi, mới rời đi. Ba biết đứa trẻ đã không gặp phải chuyện gì rồi... Hơn nữa, ba cũng biết rõ đứa trẻ đang ở Cô nhi viện nào!"
Đối với việc làm của cha vợ, Bùi Tạp Tư thật sự không biết nên nói cái gì nữa rồi ! d∞đ∞l∞q∞đ Một người vì công việc, vì thanh danh của mình mà có thể làm ra được những chuyện phát rồ như vậy. Nhưng cuối cùng, cực kỳ rõ ràng, ông ta cũng không hề vui vẻ!
Nói xong những lời này, cả điếu thuốc lá cũng đã cháy hết chỉ còn lại đầu mẩu."Tạp Tư, ba nói những lời này với con, cũng chỉ là mong con có thể đối xử tử tế Tư Vũ mà thôi. Quả thật con bé cực kỳ yêu con, hơn nữa, nó cũng chỉ có con... Ba nói như vậy, chắc con cũng đã hiểu rõ ý tứ của ba rồi, đúng không? Tuy con bé đã từng kết hôn, nhưng nó chỉ có con thôi... "
Bùi Tạp Tư nhận lời, nói."Con biết Tư Vũ chỉ có một người đàn ông là con, thực sự con cũng cực kỳ kích động. Nhưng mà con cũng muốn nói, cho dù sự tình không phải như vậy, tình yêu của con đối Tư Vũ cũng sẽ không ít đi một chút nào hết! Từ nay về sau Tư Vũ là của con, con nhất định sẽ yêu cô ấy gấp bội, bù đắp lại những nỗi đau khổ ngày xưa của cô ấy!"
Sau khi nói xong những lời này, Bùi Tạp Tư nhìn cha vợ lễ độ gật đầu chào: "Ba, con đi xuống trước!" Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi thư phòng. Anh sợ rằng nếu lúc này không nhanh chóng đi ra, chác chắn anh sẽ xoay người lại đánh luôn nhạc phụ Thái Sơn đại nhân của mình!
********************************** phân cách tuyến *****************************
"Oa a..., cục cưng bé nhỏ thật đáng yêu!" Hoan Hoan nhẹ nhàng vuốt ve cục cưng còn đang nằm ở trong nôi, tay em bé thật mềm..., còn chân của bé. . . Hoan Hoan vội vàng để bàn chân xinh xinh ở trên lòng bàn tay mình cân nhắc, Wow. . . Wow, bàn chân của cục cưng gần bằng bàn tay to của Hoan Hoan. "Mẹ Vũ Nghê, chân của em bé thực quá to!" Hoan Hoan quay đầu, nhìn mẹ Vũ Nghê đang nằm ở trên giường nói. "Ngày trước con còn ở trong cô nhi viện, từng giúp đỡ các em bé, chân các em ấy đều nho nhỏ, chỉ có bé con này chân thật lớn!"
Nhắc tới việc này, Vũ Nghê cũng là dở khóc dở cười a."Ha ha, đúng trời sinh cho tiểu tử này một đôi bàn chân thật to! Điểm này tuyệt đối là của người nhà họ Lạc em đấy nhé, chân của chị cũng không to như vậy đâu!" Vũ Nghê nói với Tư Vũ!
Điểm này Tư Vũ thật đúng là không có cách nào phủ nhận, bởi vì chính bàn chân của cô quả thật cũng không hề nhỏ."Đúng vậy, chân to thì có cái gì không tốt chứ? Chân to thì mới có thể có vóc dáng cao được, sao chị không nói người nhà họ Lạc chúng ta mọi người đều rất cao chứ?"
"Đúng vậy, chị cũng không hề thấp mà, đúng không?" Vũ Nghê không phục cau cái mũi!
"Ha ha - -" Tư Vũ cười cười, tiếp tục ăn điểm tâm... Cô hơi đói, nhưng mà lúc này lại chưa đến thời gian ăn cơm, chỉ có thể lót dạ trước bằng vài thứ gì đó mà thôi!
Nhìn Tư Vũ ăn mấy thứ đó rất ngon miệng, Vũ Nghê không nhịn được cứ nuốt nuốt nước miếng, hai mắt nhìn đầy mòn mỏi: “Không thể cho chị ăn một chút hay sao?"
"Tuyệt đối không được, hiện tại chị không thể ăn cái gì bừa bãi, nếu không về sau răng sẽ bị đau... "
"Nhưng mà hiện tại chị cảm thấy là chị rất tốt mà, có khác gì người bình thường lắm đâu! Cho nên không phải là chị già mồm cãi láo đâu? Lúc trước chẳng phải chị vẫn còn rất tốt đấy sao?" Cái chính là thời điểm này cô vẫn đang trong kỳ ở cữ, cho nên tất cả mọi việc đều không thể tự mình làm được!
"Chị còn nói, chị đã quên mất chuyện khớp ngón tay của chị bị đau rồi hả ?" Tư Vũ nhắc nhở, sau đó nhanh chóng ăn cho xong bữa điểm tâm, không để ý đến người khác đang thèm ăn: "Chị còn có nhiều cơ hội mà, khẩn trương bồi dưỡng thân thể cho tốt đi, lần này ở cữ nếu kiêng cử tốt, bệnh tật gì cũng hết sạch! Ài, đừng có như em, hai lần đều khóc, hiện giờ mắt luôn luôn bị đau đấy!"
"Vậy em còn muốn sinh Bảo Bảo nữa hay không vậy?" Vũ Nghê nhíu mày dò hỏi!
Tư Vũ nhún vai."Cũng phải xem tình hình thế nào đã, trẻ con cũng không phải nói có là sẽ có luôn được? Em thực có lỗi với hai đứa trẻ, có lẽ em bị ông trời báo ứng, cho nên sau này chắc sẽ không có nữa....!"
"Em đừng có nghĩ như thế chứ, tất cả mọi chuyện không thể trách em được!" Vũ Nghê khẩn trương cắt ngang lời nói đầy thương cảm của Tư Vũ, đã là mẹ của hai đứa con, đương nhiên cô có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn của Tư Vũ!
Tư Vũ vội vàng xua tay."Ài, em có thể tiếp nhận được chuyện này mà, chị không cần phải lo lắng cho em đâu ... "
Đang cùng em bé chơi đùa, bỗng nhiên Hoan Hoan kêu lên đầy hưng phấn :"Oa oa, thật là kỳ quái này...!"
"Cái gì mà kỳ quái thế hả ?" Tư Vũ nhảy xuống giường, kéo con gái mình lại:"Không được la to như vậy, em bé còn nhỏ, con nói to như vậy sẽ dọa em đấy!"
Hoan Hoan đè thấp giọng lại, vén ống tay áo lên, cho mẹ xem cánh tay của mình."Mẹ, mẹ xem này, ở đây của con có một cái nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ..., nơi này của em bé cũng có đấy!"
Tư Vũ nhìn thoáng qua, cũng vô cùng kinh ngạc. "Đúng vậy, đều ở cùng một chỗ, đều là nốt ruồi son nho nhỏ như nhau!"
Đang ngồi ở trên giường, Vũ Nghê uống một ngụm nước ấm, cười sự ngạc nhiên của hai mẹ con: "Này có cái gì mà phải kinh ngạc chứ, nốt ruồi đáng yêu như vậy đương nhiên là do di truyền từ chị, người mẹ xinh đẹp này chứ sao? Nơi này của chị cũng có!"
Vũ Nghê kéo tay áo, cho hai mẹ con Tư Vũ xem.
Khi Tư Vũ nhìn thấy trên cánh tay của chị dâu có một nốt ruồi son, không kìm nổi sự kinh ngạc liền cười rộ lên."Ha ha, thật đúng là là rất giống nhau. Sao vậy nhỉ, chẳng lẽ đây là dấu hiệu khác biệt của người nhà họ Lạc chúng ta hay sao? Trên cánh tay của Tạp Tư cũng có một nốt như thế?"
Nói xong câu đó, tự nhiên Tư Vũ chợt ngẩn người ra. Tạp Tư cũng có, thật khéo, làm sao lại có thể khéo như vậy được nhỉ?
"Thật à, khà khà, vậy thì cái này đúng là dấu hiệu khác biệt của họ nhà chúng ta rồi ! Oa, nhưng mà cũng không đúng, hiện tại cục cưng này chỉ là bảo bối của nhà chị thôi mà...!"
Tư Vũ lấy lại tinh thần, có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Vũ Nghê."Chị dâu, trên người chị có một nốt ruồi son là được di truyền từ người nào? Mẹ chị hay là cha của chị vậy?"
"Mẹ chị, chẳng qua là chị được truyền từ mẹ, Vũ Thường không hề có!" Đêm qua cô và Vũ Thường nói chuyện điện thoại với nhau, hiện tại cô ấy rất tốt!
Tư Vũ nặng nề thở dốc, tựa như nghiên cứu, cứ nhìn chằm chằm vào chị dâu.
"Tư Vũ, sao em lại nhìn chị như vậy? Trên mặt chị có cái gì sao?" Làm ơn đi, đừng có nhìn cô như nhìn chíp bông như thế chứ!
Tạp Tư có nốt ruồi, Vũ Nghê có nốt ruồi, đều là màu đỏ, đều ở trên cánh tay, vị trí lại trùng hợp như nhau, làm sao có thể lại có chuyện trùng hợp như vậy được nhỉ?
Có thể hay không? Có thể hay không. . . Tạp Tư và Vũ Nghê căn bản chính là. . .
"Tư Vũ, em đang nghĩ cái gì vậy?" Vũ Nghê với cánh tay lên, phẩy phẩy trước mắt Tư Vũ!
"Chị dâu, có bao giờ chị hỏi mẹ chị, vì sao mẹ chị lại như vậy nén giận chịu làm mẹ Hai hay không?" Thiếu chút nữa thì cô đã nói là 'Tiểu Tam' (người thứ ba), hu hu. . . may quá, không sao!
"Đó là khoảng thời gian con từ châu Âu châu trở về!" Bùi Tạp Tư nhạy cảm nói ra!
Lạc Chính gật gật đầu, trong nháy mắt vẻ mặt uy sụp giống như ông già rất nhiều tuổi. Lúc này ông không còn cái vẻ như một chính khách oai phong một cõi nữa, mà chỉ là một ông già sắp 60 tuổi."Khi đó Tư Vũ rất khỏe mạnh, con bé đã mang thai rồi! Cái thời điểm mà tất cả mọi người cho rằng Tư Vũ mất tích, thật ra là ba đã bắt giữ nó ở một chỗ. Chỉ vì thời điểm ấy nó mang thai, nó cầu xin ba muốn được về nhà mẹ đẻ, muốn ly hôn, nó đã khóc quỳ trên mặt đất cầu xin ba. . . Nhưng mà ba không đồng ý. Sau cùng ba chỉ đáp ứng cho nó chỉ có thể được sinh con ra, sau đó trở về nhà mình! Tư Vũ vì bảo vệ đứa con, nên chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của ba! Về sau, bởi vì có một chuyện xảy ra nên ba không thể không đưa Tư Vũ trở về nhà trước thời hạn, cũng bởi vậy nên Hoan Hoan cũng bị đưa đi trước thời hạn..." Mọi chuyện về sau mọi người ai cũng đều biết rõ, ông cũng không cần nhiều lời nữa !
"Cho nên, Tư Vũ vì chịu sự đả kích quá lớn nên bệnh tự kỷ cũng càng trở nên nghiêm trọng hơn phải không ạ? Hiện tại chỉ có thể nói mạng của Hoan Hoan rất lớn?"
"Ba đã chăm chú theo dõi, cho đến khi Hoan Hoan được một người cảnh sát nhặt được mang đi, mới rời đi. Ba biết đứa trẻ đã không gặp phải chuyện gì rồi... Hơn nữa, ba cũng biết rõ đứa trẻ đang ở Cô nhi viện nào!"
Đối với việc làm của cha vợ, Bùi Tạp Tư thật sự không biết nên nói cái gì nữa rồi ! d∞đ∞l∞q∞đ Một người vì công việc, vì thanh danh của mình mà có thể làm ra được những chuyện phát rồ như vậy. Nhưng cuối cùng, cực kỳ rõ ràng, ông ta cũng không hề vui vẻ!
Nói xong những lời này, cả điếu thuốc lá cũng đã cháy hết chỉ còn lại đầu mẩu."Tạp Tư, ba nói những lời này với con, cũng chỉ là mong con có thể đối xử tử tế Tư Vũ mà thôi. Quả thật con bé cực kỳ yêu con, hơn nữa, nó cũng chỉ có con... Ba nói như vậy, chắc con cũng đã hiểu rõ ý tứ của ba rồi, đúng không? Tuy con bé đã từng kết hôn, nhưng nó chỉ có con thôi... "
Bùi Tạp Tư nhận lời, nói."Con biết Tư Vũ chỉ có một người đàn ông là con, thực sự con cũng cực kỳ kích động. Nhưng mà con cũng muốn nói, cho dù sự tình không phải như vậy, tình yêu của con đối Tư Vũ cũng sẽ không ít đi một chút nào hết! Từ nay về sau Tư Vũ là của con, con nhất định sẽ yêu cô ấy gấp bội, bù đắp lại những nỗi đau khổ ngày xưa của cô ấy!"
Sau khi nói xong những lời này, Bùi Tạp Tư nhìn cha vợ lễ độ gật đầu chào: "Ba, con đi xuống trước!" Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi thư phòng. Anh sợ rằng nếu lúc này không nhanh chóng đi ra, chác chắn anh sẽ xoay người lại đánh luôn nhạc phụ Thái Sơn đại nhân của mình!
********************************** phân cách tuyến *****************************
"Oa a..., cục cưng bé nhỏ thật đáng yêu!" Hoan Hoan nhẹ nhàng vuốt ve cục cưng còn đang nằm ở trong nôi, tay em bé thật mềm..., còn chân của bé. . . Hoan Hoan vội vàng để bàn chân xinh xinh ở trên lòng bàn tay mình cân nhắc, Wow. . . Wow, bàn chân của cục cưng gần bằng bàn tay to của Hoan Hoan. "Mẹ Vũ Nghê, chân của em bé thực quá to!" Hoan Hoan quay đầu, nhìn mẹ Vũ Nghê đang nằm ở trên giường nói. "Ngày trước con còn ở trong cô nhi viện, từng giúp đỡ các em bé, chân các em ấy đều nho nhỏ, chỉ có bé con này chân thật lớn!"
Nhắc tới việc này, Vũ Nghê cũng là dở khóc dở cười a."Ha ha, đúng trời sinh cho tiểu tử này một đôi bàn chân thật to! Điểm này tuyệt đối là của người nhà họ Lạc em đấy nhé, chân của chị cũng không to như vậy đâu!" Vũ Nghê nói với Tư Vũ!
Điểm này Tư Vũ thật đúng là không có cách nào phủ nhận, bởi vì chính bàn chân của cô quả thật cũng không hề nhỏ."Đúng vậy, chân to thì có cái gì không tốt chứ? Chân to thì mới có thể có vóc dáng cao được, sao chị không nói người nhà họ Lạc chúng ta mọi người đều rất cao chứ?"
"Đúng vậy, chị cũng không hề thấp mà, đúng không?" Vũ Nghê không phục cau cái mũi!
"Ha ha - -" Tư Vũ cười cười, tiếp tục ăn điểm tâm... Cô hơi đói, nhưng mà lúc này lại chưa đến thời gian ăn cơm, chỉ có thể lót dạ trước bằng vài thứ gì đó mà thôi!
Nhìn Tư Vũ ăn mấy thứ đó rất ngon miệng, Vũ Nghê không nhịn được cứ nuốt nuốt nước miếng, hai mắt nhìn đầy mòn mỏi: “Không thể cho chị ăn một chút hay sao?"
"Tuyệt đối không được, hiện tại chị không thể ăn cái gì bừa bãi, nếu không về sau răng sẽ bị đau... "
"Nhưng mà hiện tại chị cảm thấy là chị rất tốt mà, có khác gì người bình thường lắm đâu! Cho nên không phải là chị già mồm cãi láo đâu? Lúc trước chẳng phải chị vẫn còn rất tốt đấy sao?" Cái chính là thời điểm này cô vẫn đang trong kỳ ở cữ, cho nên tất cả mọi việc đều không thể tự mình làm được!
"Chị còn nói, chị đã quên mất chuyện khớp ngón tay của chị bị đau rồi hả ?" Tư Vũ nhắc nhở, sau đó nhanh chóng ăn cho xong bữa điểm tâm, không để ý đến người khác đang thèm ăn: "Chị còn có nhiều cơ hội mà, khẩn trương bồi dưỡng thân thể cho tốt đi, lần này ở cữ nếu kiêng cử tốt, bệnh tật gì cũng hết sạch! Ài, đừng có như em, hai lần đều khóc, hiện giờ mắt luôn luôn bị đau đấy!"
"Vậy em còn muốn sinh Bảo Bảo nữa hay không vậy?" Vũ Nghê nhíu mày dò hỏi!
Tư Vũ nhún vai."Cũng phải xem tình hình thế nào đã, trẻ con cũng không phải nói có là sẽ có luôn được? Em thực có lỗi với hai đứa trẻ, có lẽ em bị ông trời báo ứng, cho nên sau này chắc sẽ không có nữa....!"
"Em đừng có nghĩ như thế chứ, tất cả mọi chuyện không thể trách em được!" Vũ Nghê khẩn trương cắt ngang lời nói đầy thương cảm của Tư Vũ, đã là mẹ của hai đứa con, đương nhiên cô có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn của Tư Vũ!
Tư Vũ vội vàng xua tay."Ài, em có thể tiếp nhận được chuyện này mà, chị không cần phải lo lắng cho em đâu ... "
Đang cùng em bé chơi đùa, bỗng nhiên Hoan Hoan kêu lên đầy hưng phấn :"Oa oa, thật là kỳ quái này...!"
"Cái gì mà kỳ quái thế hả ?" Tư Vũ nhảy xuống giường, kéo con gái mình lại:"Không được la to như vậy, em bé còn nhỏ, con nói to như vậy sẽ dọa em đấy!"
Hoan Hoan đè thấp giọng lại, vén ống tay áo lên, cho mẹ xem cánh tay của mình."Mẹ, mẹ xem này, ở đây của con có một cái nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ..., nơi này của em bé cũng có đấy!"
Tư Vũ nhìn thoáng qua, cũng vô cùng kinh ngạc. "Đúng vậy, đều ở cùng một chỗ, đều là nốt ruồi son nho nhỏ như nhau!"
Đang ngồi ở trên giường, Vũ Nghê uống một ngụm nước ấm, cười sự ngạc nhiên của hai mẹ con: "Này có cái gì mà phải kinh ngạc chứ, nốt ruồi đáng yêu như vậy đương nhiên là do di truyền từ chị, người mẹ xinh đẹp này chứ sao? Nơi này của chị cũng có!"
Vũ Nghê kéo tay áo, cho hai mẹ con Tư Vũ xem.
Khi Tư Vũ nhìn thấy trên cánh tay của chị dâu có một nốt ruồi son, không kìm nổi sự kinh ngạc liền cười rộ lên."Ha ha, thật đúng là là rất giống nhau. Sao vậy nhỉ, chẳng lẽ đây là dấu hiệu khác biệt của người nhà họ Lạc chúng ta hay sao? Trên cánh tay của Tạp Tư cũng có một nốt như thế?"
Nói xong câu đó, tự nhiên Tư Vũ chợt ngẩn người ra. Tạp Tư cũng có, thật khéo, làm sao lại có thể khéo như vậy được nhỉ?
"Thật à, khà khà, vậy thì cái này đúng là dấu hiệu khác biệt của họ nhà chúng ta rồi ! Oa, nhưng mà cũng không đúng, hiện tại cục cưng này chỉ là bảo bối của nhà chị thôi mà...!"
Tư Vũ lấy lại tinh thần, có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Vũ Nghê."Chị dâu, trên người chị có một nốt ruồi son là được di truyền từ người nào? Mẹ chị hay là cha của chị vậy?"
"Mẹ chị, chẳng qua là chị được truyền từ mẹ, Vũ Thường không hề có!" Đêm qua cô và Vũ Thường nói chuyện điện thoại với nhau, hiện tại cô ấy rất tốt!
Tư Vũ nặng nề thở dốc, tựa như nghiên cứu, cứ nhìn chằm chằm vào chị dâu.
"Tư Vũ, sao em lại nhìn chị như vậy? Trên mặt chị có cái gì sao?" Làm ơn đi, đừng có nhìn cô như nhìn chíp bông như thế chứ!
Tạp Tư có nốt ruồi, Vũ Nghê có nốt ruồi, đều là màu đỏ, đều ở trên cánh tay, vị trí lại trùng hợp như nhau, làm sao có thể lại có chuyện trùng hợp như vậy được nhỉ?
Có thể hay không? Có thể hay không. . . Tạp Tư và Vũ Nghê căn bản chính là. . .
"Tư Vũ, em đang nghĩ cái gì vậy?" Vũ Nghê với cánh tay lên, phẩy phẩy trước mắt Tư Vũ!
"Chị dâu, có bao giờ chị hỏi mẹ chị, vì sao mẹ chị lại như vậy nén giận chịu làm mẹ Hai hay không?" Thiếu chút nữa thì cô đã nói là 'Tiểu Tam' (người thứ ba), hu hu. . . may quá, không sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.