Chương 187: Quỷ kế không ngừng
Cơ Thủy Linh
25/08/2014
"Chuyện gì ?! Anh dỗ thằng bé ngủ rồi à ?!" Vũ Nghê mở cửa , nhìn người đứng ở bên ngoài
Lạc Ngạo Thực vươn cánh tay dài bắt lấy Vũ Nghê , bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve cái hông nhỏ bé , dùng lực ôm cô vào lòng . Không kịp phản ứng trước hành động này , cô nằm trọn trong lồng ngực anh
Bộ dạng hai người giống như phối hợp vào một điệu nhảy , động tác đẹp mắt đến mức lạ thường
Không biết bằng cách nào , anh đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại , ôm cô đè sát vào tường , tạo thành tư thế thân mật
Anh khẽ nâng cằm cô , không để cho cô cơ hội tránh né
"Anh làm gì thế ?!" Mũi anh chạm vào mũi cô , khiến ánh mắt cô không biết phải dời đi nơi nào .
Thân thể anh dính chặt trên người cô , đầu lông mày bén nhọn nhíu lại :"Em còn hỏi anh ?! Trước khi trở về phòng , không phải đã quên lời anh dặn ?! Tắm cho Hoan Hoan xong , qua thư phòng tìm anh !"
"Nhưng , em mệt , muốn ngủ !" Vũ Nghê nhỏ giọng nói , sợ đánh thức con gái trong phòng . "Có chuyện gì , ngày mai chúng ta hãy nói , được không ?!"
"Nhưng anh không muốn !" Nói xong , Lạc Ngạo Thực trực tiếp hôn xuống môi Vũ Nghê
"Đừng . . . Ưm . . . " Kháng nghị , không ngờ biến thành mập mờ rên la
Anh dùng động tác dịu dàng mơn trớn trên người cô , bàn tay to chậm rãi di chuyển lên phía trước ngực , cách lớp quần áo mỏng manh , như một luồng điện tê dại giày vò cơ thể của cô
Chiếc lưỡi linh hoạt như có ma lực đầu độc người khác , liếng thoắt liếm lên vành môi đỏ mọng , nhẹ nhàng từng bước đưa sâu vào phía bên trong . . . . . .
Cảm thấy bụng dưới trở nên khó chịu , chỗ kín trướng đến đau nhức , Lạc Ngạo Thực mới buông lỏng Vũ Nghê , cứ tiếp tục nữa , người khổ chính là bản thân :"Đi thôi , cùng anh trở về phòng !"
"Không , em không muốn . . . . . ."
Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt vào mông Vũ Nghê , thấp giọng phàn nàn :"Em không muốn cái gì ?! Em bây giờ cũng đã là người của anh , anh còn có thể làm gì nữa chứ ?! Đi , anh có chuyện cần nói với em !"
"Có nhất thiết phải nói chuyện vào buổi tối hay không ?! Ban ngày cũng được mà !"
"Nhưng ban ngày anh đều bận việc , chỉ có buổi tối mới gặp được em , mà anh lại có rất nhiều chuyện cần nói với em !" Lạc Ngạo Thực nghiêm túc nói
Lạc Ngạo Thực khoác một chiếc áo ngủ màu đen khiến anh thêm quý phái . Cổ áo rộng mở , lộ ra mảng da màu đồng , cơ ngực rắn chắc tạo cảm giác hoang dã bắt mắt cùng người đối diện
Gương mặt anh tuấn với nụ cười nhạt , phác hoạ cùng với dáng ngoài bảnh trai , kết hợp khí chất tao nhã , giọng nói có phần mê hoặc dễ dàng khiến cho tất cả phụ nữ rung động
Cảm giác hô hấp có chút khó khăn , đầu óc Vũ Nghê vô cùng choáng váng , miễn cưỡng nghe người đang nói :"Vậy anh muốn cùng em nói chuyện gì ?!"
"Ừ , anh bán cho em một bí mật , chịu không ?!" Lời nói bắt đầu mập mờ
Vũ Nghê ngạc nhiên , do dự không muốn . Nhưng dù sao cũng sống chung một mái nhà , nếu luôn ‘tránh né , tránh né , tránh né’ , trông mình đạo đức giả quá :"Được , vậy anh phải kể thật nhanh , bởi vì em thật sự buồn ngủ !"
Được cô đồng ý , anh liền dắt cô hướng phía phòng mình , đồng thời nghiêng người :"Ngủ ?! Nguyên nhân là do thời kỳ sinh lý gây ra ?! Cho nên em mới buồn ngủ hay sao ?!"
Sắc mặt người nào đó ửng đỏ , trong lòng rủa thầm điên cuồng , chuyện gì không hỏi , lại có thể thắc mắc vấn đề trời đánh .
Chẳng lẽ anh ta không biết rằng , điều này quá mức mập mờ , vô cùng khó nói ?!
"Bình thường giờ này em làm gì ngủ ?! Bởi vì thời kỳ kinh nguyệt , hay là , em bị ngã bệnh ?!" Lạc Ngạo Thực quan tâm hỏi tới , tựa như lúc anh đối xử với Lạc Dật vậy
"Vâng !" Không chịu nổi sự ‘tỉ mỉ’ của anh , cô gật đầu đáp bừa
"Là gì ?! Cảm mạo , hay do thời kỳ kinh nguyệt ?! Nếu quả thật bị cảm , vậy chúng ta tới bệnh viện !"
"Không phải cảm , anh không cần phải lo !" Cô vội vàng phản bác , không muốn bị dẫn đến bệnh viện
"A , vậy thì tốt ——" Thở phào nhẹ nhõm
Khi anh nhắc đến bốn chữ ‘thời kỳ kinh nguyệt ’ , khiến cô xấu hổ ngượng ngùng . Đi tới trước cửa phòng anh , cô chợt dừng bước.
"Lạc Ngạo Thực , em muốn nói với anh một chuyện , được chứ ?!" Vũ Nghê hạ mắt , sau đó nhìn về phía người nào đó .
Lạc Ngạo Thực không hiểu , khẽ cau mày , sau đó gật đầu bảo ừm
Sắc mặt cô lạnh lùng , không ngừng nói :"Anh không cảm thấy một người đàn ông luôn miệng nói đến vấn đề sinh lý của phụ nữ , rất đáng ghê tởm , gây ra cảm giác khó chịu cho người khác hay sao ?!"
Lạc Ngạo Thực nghe xong , bật cười lắc đầu :"Em cho rằng anh dùng ngôn từ tục tĩu , lợi dụng em sao ?!"
Cô liếc mắt sang , khẳng định lời nói kia
Không giải thích nhiều , ngược lại còn ra sức thừa nhận :"Tốt , nếu như em không thích anh dùng ngôn từ thế này , vậy thì , anh sẽ trực tiếp ra tay !"
Dứt lời , bàn tay to lớn di chuyển tới trước ngực cô , bừa bãi nhào nặn . Bộ ngực căng đầy như bị ma lực của cánh tay kia làm cho khó thở , vừa vặn để anh nắm giữ.
Trên ngực truyền tới cảm giác nóng ran , khiến hô hấp cô trở nên gấp gáp :"Lạc Ngạo Thực , anh buông em ra !"
Người nào đó không thèm quan tâm ... đồng thời một cái tay khác linh hoạt cởi nút áo ngủ , thân thể mảnh mai trần trụi lộ ra bên ngoài
Khi thấy bộ ngực trắng noãn phập phồng kịch liệt hiện ra trước mắt , Lạc Ngạo Thực không kìm chế được , đè thấp gương mặt , ngậm đầu nhũ hoa ửng đỏ . . . . . . .
Trong phòng yên tĩnh từ từ vang lên tiếng bú mút mờ ám , còn có âm thanh thở gấp cùng với giọng nói rên rỉ cố sức kháng cự
Vốn chỉ muốn trêu chọc cô ấy , không ngờ mình lại đắm chìm , bản thân tức thời không chịu nổi . Kết quả , cả người nóng ran , Lạc Ngạo Thực chạy nhanh vào phòng tắm , dùng vòi sen xả nước lạnh lên người
"A. . . . . . X@#$Y*&Z%" Trong phòng tắm truyền tới tiếng chửi rủa , bởi vì nhiệt độ bây giờ đã dưới 0 độ
Nằm ở trong chăn , Vũ Nghê cười đắc ý tiến sâu vào giấc mộng !
Cô thật sự buồn ngủ , dự tính chỉ ngủ một lát , đợi anh tắm xong , nhất định sẽ trở lại phòng mình . . . . . . . Người trong phòng tắm bước ra , người nằm trên giường đã ngáy khò khò
Lạc Ngạo Thực nhanh chóng lau khô người , thân thể trần trụi trực tiếp chui vào trong chăn , sau đó áp sát trên người Vũ Nghê , ôm cô vào trong lồng ngực . Ngưng mắt nhìn người đang ngủ say , anh chậm rãi cong môi mỉm cười :"Đừng trách anh , là do em ngủ trước , nếu tối hôm nay còn chưa nói xong , như vậy tối mai chúng ta nói tiếp !"
Âm thanh lầu bầu truyền tới bên tai , khiến Vũ Nghê nhíu mày , phát ra giọng nói kháng nghị :"Ừ. . . . . ." Trùng hợp đáp trả sau lời nói của anh . . . . .
Buổi tối ngày thứ hai , Lạc Ngạo Thực lấy cớ cùng một lý do , kéo Vũ Nghê vào phòng
Mặc dù hệ thống lò sưởi rất ấm , nhưng nhiệt độ bên trong biệt thự vẫn vướng hơi lạnh ban đêm . Cho dù mặc áo ngủ dày cộm , da thịt cũng run cầm cập .
Lạc Ngạo Thực vùi mình ở trong chăn , đem toàn bộ giải thưởng của Lạc Dật từ lúc 3 tuổi cho đến 6 tuổi , bày biện trên giường lớn
Một bên anh giải thích , một bên lấy hình cho Vũ Nghê xem qua
"Tranh tài piano , còn có diễn giải thuyết trình , cuộc thi tính nhẩm , thằng bé đều đạt giải nhất . . . . . ." Vũ Nghê nhất thời nhớ tới :"Cuộc diễn giải gần đây . . . . . . vì sao Lạc Dật không đạt giải nhất ?!"
Lạc Ngạo Thực lắc đầu cũng không thèm quan tâm . Tóm lại , thằng bé thế này đã đủ ưu tú rồi :"Chẳng lẽ em nghĩ rằng , phải đạt hết tất cả các giải nhất thì Lạc Dật mới là học sinh giỏi ?!"
"Không có , em chỉ tò mò thôi . Mấy cái giải thưởng này , Hoan Hoan nhà em đều đạt giải nhất đấy !" Vũ Nghê kiêu ngạo nói . "Chỉ là có chút kỳ lạ , cuộc thi lúc ấy rõ ràng biểu hiện của Lạc Dật tốt hơn , nhưng lại hụt mất giải nhất !" Vũ Nghê cầm lấy chiếc cúp thủy tinh , nghiêng đầu nhìn Lạc Ngạo Thực
"Đây là suy tính của ban giám khảo , vả lại Hoan Hoan cũng rất nổi bật !" Nhắc tới Hoan Hoan , anh liền khen ngợi một phen . "Vũ Nghê , em không vào trong chăn à , bên ngoài chẳng phải rất lạnh sao ?!" Bắt đầu dời đề tài
"Không có , em không lạnh !" Vũ Nghê mạnh miệng nói , thật ra tay chân cô đang run cầm cập , vẫn đang ngó xem thành tích của con trai
"Sao lại không lạnh ?! Em xem , em chảy nước mũi rồi kìa !" Lạc Ngạo Thực rút miếng khăn giấy , đưa cho Vũ Nghê
"Thật không ?!" Nghi hoặc xoa xoa lỗ mũi , khăn giấy thấm ướt một phần
"Mau đắp chăn vào , nếu không , ngày mai đừng nghĩ sẽ quay hình được !" Lại đem công việc ra , dụ dỗ cô
"Nhưng mà. . . . . ."
"Em nghĩ anh bây giờ có thể bắt nạt em sao ?! Yên tâm đi . . . . . ." Lúc nói chuyện , đồng thời lấy chăn đắp lên người Vũ Nghê
Duy trì cảm giác ấm áp mơ hồ , khiến cô có chút bất an . . . . . .
Anh rất an phận , luôn giữ khoảng cách nhất định , nhưng mỗi khi nói tới chuyện của con trai , thân thể rắn chắc từ từ nhích tới gần cô
"Vũ Nghê , anh muốn hỏi em một chuyện !" Cánh tay to thành công khoác lên đôi vai nhỏ bé , lại xảo quyệt dời đi chú ý của cô
"Chuyện gì ?!" Người bên cạnh nháy mắt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.