Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 561: Anh định làm gì
Thời Vũ
09/05/2021
Lúc Tiểu Nhan xông thẳng xuống dưới lầu, lại phát hiện hai người không ở cùng nhau, trong phòng khách chỉ còn lại mình Dạ Âu Thần, không thấy Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư không có, Tiểu Nhan thấy Dạ Âu Thần là lập tức sợ hãi ngay.
Cũng không biết có phải có liên quan gì đến hơi thở lạnh băng trên người anh không, hoặc là vì lúc trước anh từng là lãnh đạo trực tiếp của cô, cho nên Tiểu Nhan luôn trong trạng thái vô cùng sợ hãi khi đối mặt với anh.
Bây giờ thấy anh ngồi một mình trong phòng khác, Tiểu Nhan hơi sợ hãi bước lên: “Anh...”
Dạ Âu Thần đảo ánh mắt sắt bén sang, Tiểu Nhan sợ đến mức không thể đứng vững, nhưng... nghĩ lại bây giờ anh còn đang theo đuổi Minh Thư, mà cô lại là bạn thân của Minh Thư, vậy kết quả không phải là Dạ Âu Thần phải nể mặt cô sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ho khẽ, cảm thấy cô đã không còn quá sợ Dạ Âu Thần nữa.
Dạ Âu Thần chỉ dừng ánh mắt trên người cô vài giây rồi lập tức dời đi, anh vắt chéo chân ngồi ở nơi đó, góc nghiêng của gương mặt điển trai lộ ra cảm giác lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh lẽo cũng vô cùng quyến rũ.
Tiểu Nhan quan sát Dạ Âu Thần, len lén nheo mắt lại, người đàn ông này đúng là đẹp thật.
Rốt cuộc là lúc trước làm sao cô có thể tránh khỏi sức quyến rũ của người đàn ông này thế? Không lẽ là bởi vì hơi thở xung quanh anh quá lạnh lùng, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ đến phải đi thích người đàn ông này sao?
Nghĩ đến những tổn thương mà Hàn Minh Thư phải chịu đựng lúc trước, Tiểu Nhan không tự chủ được mà rùng mình, cũng may lúc trước cô không thích Dạ Âu Thần, nếu không không phải cô cũng sẽ trở thành người giống như Hàn Mai Linh sao?
Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc, bước qua hỏi: “Minh Thư đâu rồi?”
Dạ Âu Thần không thèm di chuyển ánh mắt, lạnh lùng nói: “Phòng bếp.”
Vừa nói xong, đúng lúc Tiểu Nhan nghe được tiếng động trong phòng bếp, cô nhanh chóng chạy trốn khỏi Dạ Âu Thần, vào phòng bếp.
Hàn Minh Thư mới vừa bật lửa, lúc đang định xào đồ ăn thì Tiểu Nhan đi vào.
Cô quay đầu thì thấy Tiểu Nhan đang lén lút trở tay đóng cửa phòng bếp lại, cô hơi buồn cười mà nhìn cô ấy, nói: “Cậu đi ăn trộm à.”
Nghe thấy tiếng nói, Tiểu Nhan giống như bị giật mình, quay đầu trừng cô.
“Cậu mới đi ăn trộm đó.”
“Không đi ăn trộm thì sao cậu lại lén lút như vậy trong nhà của cậu chứ?”
“Cậu tưởng tớ muốn lén lút à, còn không phải là vì cậu đột nhiên dẫn tên đàn ông kia về nhà nên tớ mới như thế!” Tiểu Nhan khoanh tay trước ngực đi đến trước mặt cô, Hàn Minh Thư làm nóng chảo, vừa nói: “Mở máy hút khói giúp tớ đi.”
Tiểu Nhan giơ tay, mở máy hút khói giúp cô, thuận tiện hỏi: “Cậu bị làm sao thế? Không phải không muốn yêu đương gì với anh ta sao? Sao cậu chỉ đi ra ngoài mua bịch muối mà đã dẫn theo anh ta về rồi?”
Hàn Minh Thư: “... Tớ cũng có muốn đâu.”
“Nhưng cuối cùng cậu đã làm rồi.”
Đúng vậy, cuối cùng cô vẫn ở cửa cho Dạ Âu Thần đi vào.
Cô cắn môi, thấy chảo đã đóng rồi, lập tức bỏ cải trắng vào, khói lập tức bốc lên, Tiểu Nhan thấy vậy nhanh chóng lui ra sau tránh, rồi nói: “Cậu mau trả lời đi, sao anh ta lại xuất hiện ở đây, vì sao cậu lại dẫn anh ta về?”
Hàn Minh Thư xào rau, vừa tự hỏi có nên kể lại những gì đã xảy ra dưới lầu cho Tiểu Nhan biết không, nhưng nghĩ một lúc, cảm thấy nếu nói cho cô biết, vậy dựa theo tính tình của Tiểu Nhan, chắc chắn cô sẽ sợ hãi đến không dám đi ngủ.
Dù sao mấy ngày nay đã xảy ra dồn dập rất nhiều chuyện, sáng này còn chết người.
Nếu cô lại nói cô bị theo dõi, vậy...
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư hơi cười nói: “Vừa lúc gặp được dưới lầu, anh ta mặt dày, tớ cũng đành dẫn anh ta về thôi.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan nghi ngờ nheo mắt lại: “Người ta mặt dày thì cậu sẽ dẫn người ta về à? Sao tớ không biết cậu trở nên dễ dãi như vậy từ khi nào thế?”
Hàn Minh Thư hơi khựng tay lại, cô hơi tức giận nhìn Tiểu Nhan.
“Cậu rảnh lắm đúng không?”
Tiểu Nhan chớp mắt, Hàn Minh Thư lập tức kéo cô đến trước mặt, giao vá cho cô: “Giao cho cậu.”
“Ồ.” Tiểu Nhan nhìn cái vá trong tay: “Tớ còn tưởng là cậu phải đích thân nấu cơm cho anh ta chứ, thì ra là cậu để tớ làm à?”
“Hy vọng lát nữa đến khi ăn cơm, cậu vẫn có thể nói nhiều như thế.”
Chờ Hàn Minh Thư ra khỏi phòng bếp, Tiểu Nhan mới đột nhiên nhớ ra, nếu Dạ Âu Thần muốn ở lại ăn cơm, vậy chắc chắn sẽ ngồi cùng bàn với bọn họ.
Ngồi ăn cơm cùng với tên diêm vương mặt lạnh kia, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi Hàn Minh Thư ra khỏi phòng bếp, cũng không thèm nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trong phòng khách, mà lại bước thẳng lên làu.
Cô về phòng ngủ của cô, lúc mở tủ quần áo ra định tìm một bộ đồ ngủ để đi tắm rửa, đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp lắm, dù sao Dạ Âu Thần vẫn còn ở đây.
Anh là một người đàn ông bình thường, nếu cô mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt anh, vậy chẳng phải anh lại muốn?
Nhưng...
Hàn Minh Thư lại rũ mắt, cấm dục năm năm, thật không?
Hay là vì anh muốn được cô tha thứ cho nên mới cố ý sắp xếp để nói cho cô nghe?
Không đúng.
Hàn Minh Thư đột nhiên lắc đầu, cô nghĩ cái này để làm gì?
Cho dù anh thật sự cấm dục năm năm thì sao chứ, cũng đâu phải do cô bắt anh cấm dục, là Dạ Âu Thần anh có bệnh thích sạch sẽ, không muốn đụng vào mấy người phụ nữ khác...
Nhưng những người phụ nữ khác không được, vì sao cô lại được chứ?
Càng nghĩ thì trong đầu Hàn Minh Thư lại càng rối rắm, cảm thấy cô đã rơi vào một vòng tuần hoàn chết.
Ngay lúc Hàn Minh Thư đang ảo não, định duỗi tay đóng cửa tủ lại, một bàn tay đột nhiên cản hành động của cô lại.
“Gu thẩm mỹ khá tốt.”
Giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền đến bên tai, Hàn Minh Thư hoảng sợ thiếu chút nữa đã nhảy bật lên.
Trong lúc hoảng loạn, cô theo bản năng mà đẩy sang một bên, lại bị Dạ Âu Thần đè lên trên tủ.
Hàn Minh Thư trừng ton đôi mắt, mắng lớn: “Dạ Âu Thần, anh định làm gì?”
Mùi hương trên người cô, còn cả cảm giác mềm mại của tay chân cô, đều làm Dạ Âu Thần khó có thể khống chế nổi.
Tối hôm nay anh cũng không biết như thế nào, rõ ràng lúc trước từng gặp nhiều lần như thế rồi, nhưng tối hôm nay... bởi vì câu nói kia của cô, anh đã cảm thấy nóng cháy rất lâu.
Đến bây giờ... trong lòng anh vẫn còn khô nóng.
Rất muốn rất muốn...
Dạ Âu Thần giơ tay, đầu ngón tay chạm lên mặt cô, từ từ dời xuống, cuối cùng rơi xuống cổ cô.
Hàn Minh Thư rất nhạy cảm, đụng chạm như thế làm cô không thể nhịn được mà run lên, ngay cả cánh môi đỏ thắm cũng run run, Hàn Minh Thư hơi rơi tầm mắt xuống, cảm nhận được cảm giác nóng rực do đầu ngón tay anh mang lại.
Cô đã phát hiện, tối hôm nay Dạ Âu Thần rất... không bình tĩnh.
“Anh...” Hàn Minh Thư lại muốn nói gì với anh, Dạ Âu Thần lại đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt sâu lắng giống như có lực hấp dẫn, hút hồn phách của cô vào, sau đó nhốt nó.
“Có thể ôm em một lúc không?”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh lên đây chỉ để nói cái này, sao có thể, anh...”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần đã cúi người ôm chầm lấy, ôm chặt eo cô.
Hàn Minh Thư sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó, cô cảm giác được trên cổ cô hơi ướt át.
Hàn Minh Thư không có, Tiểu Nhan thấy Dạ Âu Thần là lập tức sợ hãi ngay.
Cũng không biết có phải có liên quan gì đến hơi thở lạnh băng trên người anh không, hoặc là vì lúc trước anh từng là lãnh đạo trực tiếp của cô, cho nên Tiểu Nhan luôn trong trạng thái vô cùng sợ hãi khi đối mặt với anh.
Bây giờ thấy anh ngồi một mình trong phòng khác, Tiểu Nhan hơi sợ hãi bước lên: “Anh...”
Dạ Âu Thần đảo ánh mắt sắt bén sang, Tiểu Nhan sợ đến mức không thể đứng vững, nhưng... nghĩ lại bây giờ anh còn đang theo đuổi Minh Thư, mà cô lại là bạn thân của Minh Thư, vậy kết quả không phải là Dạ Âu Thần phải nể mặt cô sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ho khẽ, cảm thấy cô đã không còn quá sợ Dạ Âu Thần nữa.
Dạ Âu Thần chỉ dừng ánh mắt trên người cô vài giây rồi lập tức dời đi, anh vắt chéo chân ngồi ở nơi đó, góc nghiêng của gương mặt điển trai lộ ra cảm giác lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh lẽo cũng vô cùng quyến rũ.
Tiểu Nhan quan sát Dạ Âu Thần, len lén nheo mắt lại, người đàn ông này đúng là đẹp thật.
Rốt cuộc là lúc trước làm sao cô có thể tránh khỏi sức quyến rũ của người đàn ông này thế? Không lẽ là bởi vì hơi thở xung quanh anh quá lạnh lùng, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ đến phải đi thích người đàn ông này sao?
Nghĩ đến những tổn thương mà Hàn Minh Thư phải chịu đựng lúc trước, Tiểu Nhan không tự chủ được mà rùng mình, cũng may lúc trước cô không thích Dạ Âu Thần, nếu không không phải cô cũng sẽ trở thành người giống như Hàn Mai Linh sao?
Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc, bước qua hỏi: “Minh Thư đâu rồi?”
Dạ Âu Thần không thèm di chuyển ánh mắt, lạnh lùng nói: “Phòng bếp.”
Vừa nói xong, đúng lúc Tiểu Nhan nghe được tiếng động trong phòng bếp, cô nhanh chóng chạy trốn khỏi Dạ Âu Thần, vào phòng bếp.
Hàn Minh Thư mới vừa bật lửa, lúc đang định xào đồ ăn thì Tiểu Nhan đi vào.
Cô quay đầu thì thấy Tiểu Nhan đang lén lút trở tay đóng cửa phòng bếp lại, cô hơi buồn cười mà nhìn cô ấy, nói: “Cậu đi ăn trộm à.”
Nghe thấy tiếng nói, Tiểu Nhan giống như bị giật mình, quay đầu trừng cô.
“Cậu mới đi ăn trộm đó.”
“Không đi ăn trộm thì sao cậu lại lén lút như vậy trong nhà của cậu chứ?”
“Cậu tưởng tớ muốn lén lút à, còn không phải là vì cậu đột nhiên dẫn tên đàn ông kia về nhà nên tớ mới như thế!” Tiểu Nhan khoanh tay trước ngực đi đến trước mặt cô, Hàn Minh Thư làm nóng chảo, vừa nói: “Mở máy hút khói giúp tớ đi.”
Tiểu Nhan giơ tay, mở máy hút khói giúp cô, thuận tiện hỏi: “Cậu bị làm sao thế? Không phải không muốn yêu đương gì với anh ta sao? Sao cậu chỉ đi ra ngoài mua bịch muối mà đã dẫn theo anh ta về rồi?”
Hàn Minh Thư: “... Tớ cũng có muốn đâu.”
“Nhưng cuối cùng cậu đã làm rồi.”
Đúng vậy, cuối cùng cô vẫn ở cửa cho Dạ Âu Thần đi vào.
Cô cắn môi, thấy chảo đã đóng rồi, lập tức bỏ cải trắng vào, khói lập tức bốc lên, Tiểu Nhan thấy vậy nhanh chóng lui ra sau tránh, rồi nói: “Cậu mau trả lời đi, sao anh ta lại xuất hiện ở đây, vì sao cậu lại dẫn anh ta về?”
Hàn Minh Thư xào rau, vừa tự hỏi có nên kể lại những gì đã xảy ra dưới lầu cho Tiểu Nhan biết không, nhưng nghĩ một lúc, cảm thấy nếu nói cho cô biết, vậy dựa theo tính tình của Tiểu Nhan, chắc chắn cô sẽ sợ hãi đến không dám đi ngủ.
Dù sao mấy ngày nay đã xảy ra dồn dập rất nhiều chuyện, sáng này còn chết người.
Nếu cô lại nói cô bị theo dõi, vậy...
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư hơi cười nói: “Vừa lúc gặp được dưới lầu, anh ta mặt dày, tớ cũng đành dẫn anh ta về thôi.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan nghi ngờ nheo mắt lại: “Người ta mặt dày thì cậu sẽ dẫn người ta về à? Sao tớ không biết cậu trở nên dễ dãi như vậy từ khi nào thế?”
Hàn Minh Thư hơi khựng tay lại, cô hơi tức giận nhìn Tiểu Nhan.
“Cậu rảnh lắm đúng không?”
Tiểu Nhan chớp mắt, Hàn Minh Thư lập tức kéo cô đến trước mặt, giao vá cho cô: “Giao cho cậu.”
“Ồ.” Tiểu Nhan nhìn cái vá trong tay: “Tớ còn tưởng là cậu phải đích thân nấu cơm cho anh ta chứ, thì ra là cậu để tớ làm à?”
“Hy vọng lát nữa đến khi ăn cơm, cậu vẫn có thể nói nhiều như thế.”
Chờ Hàn Minh Thư ra khỏi phòng bếp, Tiểu Nhan mới đột nhiên nhớ ra, nếu Dạ Âu Thần muốn ở lại ăn cơm, vậy chắc chắn sẽ ngồi cùng bàn với bọn họ.
Ngồi ăn cơm cùng với tên diêm vương mặt lạnh kia, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi Hàn Minh Thư ra khỏi phòng bếp, cũng không thèm nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trong phòng khách, mà lại bước thẳng lên làu.
Cô về phòng ngủ của cô, lúc mở tủ quần áo ra định tìm một bộ đồ ngủ để đi tắm rửa, đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp lắm, dù sao Dạ Âu Thần vẫn còn ở đây.
Anh là một người đàn ông bình thường, nếu cô mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt anh, vậy chẳng phải anh lại muốn?
Nhưng...
Hàn Minh Thư lại rũ mắt, cấm dục năm năm, thật không?
Hay là vì anh muốn được cô tha thứ cho nên mới cố ý sắp xếp để nói cho cô nghe?
Không đúng.
Hàn Minh Thư đột nhiên lắc đầu, cô nghĩ cái này để làm gì?
Cho dù anh thật sự cấm dục năm năm thì sao chứ, cũng đâu phải do cô bắt anh cấm dục, là Dạ Âu Thần anh có bệnh thích sạch sẽ, không muốn đụng vào mấy người phụ nữ khác...
Nhưng những người phụ nữ khác không được, vì sao cô lại được chứ?
Càng nghĩ thì trong đầu Hàn Minh Thư lại càng rối rắm, cảm thấy cô đã rơi vào một vòng tuần hoàn chết.
Ngay lúc Hàn Minh Thư đang ảo não, định duỗi tay đóng cửa tủ lại, một bàn tay đột nhiên cản hành động của cô lại.
“Gu thẩm mỹ khá tốt.”
Giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền đến bên tai, Hàn Minh Thư hoảng sợ thiếu chút nữa đã nhảy bật lên.
Trong lúc hoảng loạn, cô theo bản năng mà đẩy sang một bên, lại bị Dạ Âu Thần đè lên trên tủ.
Hàn Minh Thư trừng ton đôi mắt, mắng lớn: “Dạ Âu Thần, anh định làm gì?”
Mùi hương trên người cô, còn cả cảm giác mềm mại của tay chân cô, đều làm Dạ Âu Thần khó có thể khống chế nổi.
Tối hôm nay anh cũng không biết như thế nào, rõ ràng lúc trước từng gặp nhiều lần như thế rồi, nhưng tối hôm nay... bởi vì câu nói kia của cô, anh đã cảm thấy nóng cháy rất lâu.
Đến bây giờ... trong lòng anh vẫn còn khô nóng.
Rất muốn rất muốn...
Dạ Âu Thần giơ tay, đầu ngón tay chạm lên mặt cô, từ từ dời xuống, cuối cùng rơi xuống cổ cô.
Hàn Minh Thư rất nhạy cảm, đụng chạm như thế làm cô không thể nhịn được mà run lên, ngay cả cánh môi đỏ thắm cũng run run, Hàn Minh Thư hơi rơi tầm mắt xuống, cảm nhận được cảm giác nóng rực do đầu ngón tay anh mang lại.
Cô đã phát hiện, tối hôm nay Dạ Âu Thần rất... không bình tĩnh.
“Anh...” Hàn Minh Thư lại muốn nói gì với anh, Dạ Âu Thần lại đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt sâu lắng giống như có lực hấp dẫn, hút hồn phách của cô vào, sau đó nhốt nó.
“Có thể ôm em một lúc không?”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh lên đây chỉ để nói cái này, sao có thể, anh...”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần đã cúi người ôm chầm lấy, ôm chặt eo cô.
Hàn Minh Thư sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó, cô cảm giác được trên cổ cô hơi ướt át.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.