Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 689: Bất cứ giá nào
Thời Vũ
05/06/2021
“Cậu đang trách con bé không tin tưởng cậu?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần cụp mắt xuống, nụ cười dường như có chút chua xót.
“Sao tôi có thể trách cô ấy được chứ? Năm đó chính tôi cũng không tin tưởng cô ấy thì làm sao có thể yêu cầu cô ấy tin tưởng tôi?”
Ánh mắt Hàn Đông thâm trầm nhìn anh.
“Xem ra cậu khá ý thức được bản thân nhỉ. Nếu đã biết giữa hai người không có sự tin tưởng, tại sao lại còn dây dưa với con bé? Chẳng lẽ cậu lại muốn lặp lại những sai lầm đã xảy ra năm năm trước?”
Dạ Âu Thần ngước mắt lên, trong mắt hiện lên sự kiên định, anh nghênh đón ánh mắt dò hỏi và chất vấn của Hàn Đông: “Đương nhiên không muốn, đời người có mấy lần năm năm, Hàn tổng Đông sẽ không thực sự cho rằng Dạ Âu Thần tôi năm năm rồi vẫn không có chút thay đổi nào chứ?
Hàn Đông lạnh lùng nói.
“Ai biết được chứ? Quá khứ của gia đình cậu có thể dễ dàng khiến tâm lý cậu méo mó. Ai biết được có phải cậu lại muốn tiếp tục giày vò con bé hay không, Minh Thư là con gái nhà Hàn chúng tôi, không thể gả cho cậu dễ dàng như vậy được.”
“Vậy phải làm thế nào thì anh mới đồng ý để cô ấy gả cho tôi?”
Hàn Đông cau mày, bất mãn nhìn Dạ Âu Thần ngồi trước mặt, lúc này khuôn mặt tuấn tú của Dạ Âu Thần mang theo vẻ tự tin, trong mắt hiện lên vẻ thoải mái, tựa hồ không sợ Hàn Đông sẽ không đồng ý.
“Dạ Âu Thần, ít đùa giỡn lại đi. Tôi không ở đây để thảo luận về chuyện hôn sự của cậu và Minh Thư, mà là cảnh báo cậu hãy rời khỏi Minh Thư.”
Dạ Âu Thần cười nhạt: “Nhưng mà anh biết điều này là không thể. Tôi và cô ấy không thể không có nhau, nếu không có nhau thì chúng tôi chỉ có thể sống cô độc cho đến già thôi.”
Nói đến đây, Dạ Âu Thần dừng lại một chút, anh nheo mắt nhìn Hàn Đông đầy thăm dò.
“Lẽ nào người anh trai như anh không muốn kết hôn, còn muốn kéo theo em gái mình cô độc đến già?”
Hàn Đông: “…”
Câu này đã chọc giận anh ta, anh ta bất mãn đứng dậy.
“Bản thân anh không muốn yêu đương, vậy cũng không thể yêu cầu em gái anh cũng độc thân với anh, có đúng không?”
Hàn Đông lạnh lùng nhìn đối phương, chậm rãi siết chặt nắm đấm bên hông.
“Ai nói với cậu tôi muốn con bé độc thân cả đời với tôi?”
“Nếu không phải muốn cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với tôi, vậy thì anh cũng không nên ngăn cản chúng tôi, thời gian năm năm đã đủ để anh kiểm chứng rồi.”
Hàn Đông nhíu mày, mặc dù rất bất mãn với tên đàn ông Dạ Âu Thần này, nhưng không thể nghi ngờ những gì anh nói vừa rồi quả thực rất đúng. Minh Thư và anh thật sự không thể thiếu nhau, cho dù rời xa nhau, ước chừng kiếp này bọn họ sẽ không bao giờ yêu người nào khác, như vậy chỉ có thể cô độc đến già.
Anh ta từng nghĩ sau khi tìm được em gái thì sẽ để cô ở bên cạnh mình.
Cho dù cô không lấy chồng, muốn ở nhà họ Hàn cả đời cũng không sao, anh ta có thể kiếm tiền, có thể nuôi cô và Bé Đậu Nành cả đời.
Cô muốn cái gì, muốn tiêu pha gì cũng được.
Nếu cô nhất định phải gả cho người nào đó, Hàn Đông cảm thấy phải tìm một người có thể dựa vào, có thể quản được, ngoại trừ Minh Thư ra sẽ không dám cặp kè với nguời phụ nữ khác, cũng sẽ không hung dữ với Minh Thư.
Ít nhất, anh ta có thể khống chế được.
Mà không phải là Dạ Âu Thần.
Người đàn ông trước mặt tuy có dung mạo tuấn tú, nhưng ở Mạc Thành Hàn thị tuy là công ty lớn, nhưng nếu so sánh với Dạ thị, e rằng anh ta không thể áp chế được Dạ Âu Thần.
Hơn nữa, hai người họ trước đây còn xảy ra chuyện đau lòng, nếu giao cô cho Dạ Âu Thần thì người làm anh trai như anh ta sao có thể yên tâm được?
“Tôi sẽ chiếu lên các màn hình khắp các con phố cả nước, sẽ để cho tất cả mọi người biết cô ấy sắp trở thành vợ của Dạ Âu Thần tôi.”
Xùy… Hàn Đông mỉm cười trong lòng, Dạ Âu Thần lấy một cái túi da trâu để bên cạnh đặt ở trước mặt Hàn Đông.
“Đương nhiên, đây mới là thành ý thực sự.”
Thành ý thực sự?
Hàn Đông nhìn túi da trâu một hồi, sau đó cầm lấy mở ra xem thử.
Khi nhìn thấy dòng chữ chuyển nhượng cổ phần, Hàn Đông cảm thấy tim mình đập loạn, trong lòng có chút phỏng đoán, chẳng lẽ Dạ Âu Thần chia cổ phần của tập đoàn Dạ thị?
Cho Minh Thư?
Nghĩ đến khả năng này, Hàn Đông quét mắt nhìn sang Dạ Âu Thần.
Với địa vị của Ye thị ở Mạc Thành, nếu anh thực sự muốn chia cổ phần cho Minh Thư, vậy thì anh thật sự ko tiếc gì hết.
Hàn Đông xem xong thì cảm thấy kinh hãi, xem xong toàn bộ hợp đồng, Dạ Âu Thần cười nhạt đưa cây bút mạ vàng màu đen qua: “Người làm chứng ký tên đi.”
Nhìn cây bút kia, nhìn bộ dạng bình thản kia, Hàn Đông có chút nghi ngờ về tính chính xác của hợp đồng trước mắt.
“Đừng nghi ngờ tính xác thực của bản hợp đồng này, nếu anh không tin, bây giờ có thể lập tức gọi cho luật sư đến.”
Hàn Đông nhướng mắt nhìn Dạ Âu Thần ngồi trước mặt.
Dạ Âu Thần cười khẽ, nụ cười mang theo chút đen tối.
“Anh đã thấy được thành ý của em chưa? Anh vợ?”
Hàn Đông: “…”
Hàn Đông nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai là anh vợ của cậu? Đừng có gọi bừa!”
“Sao lại gọi bừa?” Môi Dạ Âu Thần cong lên: “Khi tôi kết hôn với Minh Thư rồi, anh không muốn cũng phải chịu thôi.”
Hàn Đông nhắm mắt lại, kìm lại cơn tức giận, sau đó nâng mắt nhìn bản hợp đồng trước mặt: “Cô ấy đã xem chưa?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày: “Không cần, cô ấy chỉ cần kết hôn với tôi là được rồi. Tôi không muốn cô ấy phải chịu áp lực về vấn đề này.”
Nghe vậy, Hàn Đông nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa, còn biết giấu chuyện này không để Hàn Minh Thư biết.
“Coi như cậu tự giác đấy, nếu để cho con bé biết cậu đưa con bé toàn bộ cổ phần đang nắm giữ, chỉ sợ con bé không dám gả cho cậu đâu.”
“Xem ra anh vợ đã đồng ý hôn sự của chúng tôi rồi.”
Đạt được mục đích, Dạ Âu Thần đứng lên, nhếch môi hài lòng: “Đã như vậy, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Hàn Đông sững sờ, vừa định nói không ký thì Dạ Âu Thần đã cầm chìa khóa xe rời đi, vẻ mặt Hàn Đông liền thay đổi, khi muốn đuổi theo thì phát hiện hợp đồng vẫn còn trên bàn, anh ta sợ sẽ bị người khác lấy mất nên phải quay lại.
Nhìn bản hợp đồng trong tay, ánh mắt Hàn Đông dần trở nên phức tạp.
Dạ Âu Thần thực sự đã đưa cho Minh Thư tất cả tài sản của mình.
Chỉ cần Minh Thư trở thành bà Dạ một cách hợp pháp thì một nửa số cổ phần của Dạ Âu Thần sẽ được chuyển sang dưới tên cô. Nếu hai người ly hôn giữa chừng hoặc có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì cổ phần của Dạ Âu Thần và tất cả tài sản đứng tên anh sẽ được chuyển nhượng trực tiếp sang cho Hàn Minh Thư cô.
Nói cách khác, nếu hai người ly hôn, Dạ Âu Thần sẽ ra khỏi nhà mà không có một xu dính túi.
Một xu, ôi không… đừng nói là một xu, nửa xu cũng không có.
Trách không được anh có thể thoải mái như vậy, hóa ra anh đã cho đi tất cả, cũng không sợ người làm anh trai như anh ta sẽ không đồng ý.
Hàn Đông thở dài một hơi thật sâu.
Minh Thư à Minh Thư, sao em lại chọc vào con người khó dây dưa thế này?
Nếu không phải yêu sâu đậm thì người đàn ông nào dám đưa hết tài sản của mình cho một người phụ nữ chứ?
Hơn nữa, người đó còn không biết.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần cụp mắt xuống, nụ cười dường như có chút chua xót.
“Sao tôi có thể trách cô ấy được chứ? Năm đó chính tôi cũng không tin tưởng cô ấy thì làm sao có thể yêu cầu cô ấy tin tưởng tôi?”
Ánh mắt Hàn Đông thâm trầm nhìn anh.
“Xem ra cậu khá ý thức được bản thân nhỉ. Nếu đã biết giữa hai người không có sự tin tưởng, tại sao lại còn dây dưa với con bé? Chẳng lẽ cậu lại muốn lặp lại những sai lầm đã xảy ra năm năm trước?”
Dạ Âu Thần ngước mắt lên, trong mắt hiện lên sự kiên định, anh nghênh đón ánh mắt dò hỏi và chất vấn của Hàn Đông: “Đương nhiên không muốn, đời người có mấy lần năm năm, Hàn tổng Đông sẽ không thực sự cho rằng Dạ Âu Thần tôi năm năm rồi vẫn không có chút thay đổi nào chứ?
Hàn Đông lạnh lùng nói.
“Ai biết được chứ? Quá khứ của gia đình cậu có thể dễ dàng khiến tâm lý cậu méo mó. Ai biết được có phải cậu lại muốn tiếp tục giày vò con bé hay không, Minh Thư là con gái nhà Hàn chúng tôi, không thể gả cho cậu dễ dàng như vậy được.”
“Vậy phải làm thế nào thì anh mới đồng ý để cô ấy gả cho tôi?”
Hàn Đông cau mày, bất mãn nhìn Dạ Âu Thần ngồi trước mặt, lúc này khuôn mặt tuấn tú của Dạ Âu Thần mang theo vẻ tự tin, trong mắt hiện lên vẻ thoải mái, tựa hồ không sợ Hàn Đông sẽ không đồng ý.
“Dạ Âu Thần, ít đùa giỡn lại đi. Tôi không ở đây để thảo luận về chuyện hôn sự của cậu và Minh Thư, mà là cảnh báo cậu hãy rời khỏi Minh Thư.”
Dạ Âu Thần cười nhạt: “Nhưng mà anh biết điều này là không thể. Tôi và cô ấy không thể không có nhau, nếu không có nhau thì chúng tôi chỉ có thể sống cô độc cho đến già thôi.”
Nói đến đây, Dạ Âu Thần dừng lại một chút, anh nheo mắt nhìn Hàn Đông đầy thăm dò.
“Lẽ nào người anh trai như anh không muốn kết hôn, còn muốn kéo theo em gái mình cô độc đến già?”
Hàn Đông: “…”
Câu này đã chọc giận anh ta, anh ta bất mãn đứng dậy.
“Bản thân anh không muốn yêu đương, vậy cũng không thể yêu cầu em gái anh cũng độc thân với anh, có đúng không?”
Hàn Đông lạnh lùng nhìn đối phương, chậm rãi siết chặt nắm đấm bên hông.
“Ai nói với cậu tôi muốn con bé độc thân cả đời với tôi?”
“Nếu không phải muốn cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với tôi, vậy thì anh cũng không nên ngăn cản chúng tôi, thời gian năm năm đã đủ để anh kiểm chứng rồi.”
Hàn Đông nhíu mày, mặc dù rất bất mãn với tên đàn ông Dạ Âu Thần này, nhưng không thể nghi ngờ những gì anh nói vừa rồi quả thực rất đúng. Minh Thư và anh thật sự không thể thiếu nhau, cho dù rời xa nhau, ước chừng kiếp này bọn họ sẽ không bao giờ yêu người nào khác, như vậy chỉ có thể cô độc đến già.
Anh ta từng nghĩ sau khi tìm được em gái thì sẽ để cô ở bên cạnh mình.
Cho dù cô không lấy chồng, muốn ở nhà họ Hàn cả đời cũng không sao, anh ta có thể kiếm tiền, có thể nuôi cô và Bé Đậu Nành cả đời.
Cô muốn cái gì, muốn tiêu pha gì cũng được.
Nếu cô nhất định phải gả cho người nào đó, Hàn Đông cảm thấy phải tìm một người có thể dựa vào, có thể quản được, ngoại trừ Minh Thư ra sẽ không dám cặp kè với nguời phụ nữ khác, cũng sẽ không hung dữ với Minh Thư.
Ít nhất, anh ta có thể khống chế được.
Mà không phải là Dạ Âu Thần.
Người đàn ông trước mặt tuy có dung mạo tuấn tú, nhưng ở Mạc Thành Hàn thị tuy là công ty lớn, nhưng nếu so sánh với Dạ thị, e rằng anh ta không thể áp chế được Dạ Âu Thần.
Hơn nữa, hai người họ trước đây còn xảy ra chuyện đau lòng, nếu giao cô cho Dạ Âu Thần thì người làm anh trai như anh ta sao có thể yên tâm được?
“Tôi sẽ chiếu lên các màn hình khắp các con phố cả nước, sẽ để cho tất cả mọi người biết cô ấy sắp trở thành vợ của Dạ Âu Thần tôi.”
Xùy… Hàn Đông mỉm cười trong lòng, Dạ Âu Thần lấy một cái túi da trâu để bên cạnh đặt ở trước mặt Hàn Đông.
“Đương nhiên, đây mới là thành ý thực sự.”
Thành ý thực sự?
Hàn Đông nhìn túi da trâu một hồi, sau đó cầm lấy mở ra xem thử.
Khi nhìn thấy dòng chữ chuyển nhượng cổ phần, Hàn Đông cảm thấy tim mình đập loạn, trong lòng có chút phỏng đoán, chẳng lẽ Dạ Âu Thần chia cổ phần của tập đoàn Dạ thị?
Cho Minh Thư?
Nghĩ đến khả năng này, Hàn Đông quét mắt nhìn sang Dạ Âu Thần.
Với địa vị của Ye thị ở Mạc Thành, nếu anh thực sự muốn chia cổ phần cho Minh Thư, vậy thì anh thật sự ko tiếc gì hết.
Hàn Đông xem xong thì cảm thấy kinh hãi, xem xong toàn bộ hợp đồng, Dạ Âu Thần cười nhạt đưa cây bút mạ vàng màu đen qua: “Người làm chứng ký tên đi.”
Nhìn cây bút kia, nhìn bộ dạng bình thản kia, Hàn Đông có chút nghi ngờ về tính chính xác của hợp đồng trước mắt.
“Đừng nghi ngờ tính xác thực của bản hợp đồng này, nếu anh không tin, bây giờ có thể lập tức gọi cho luật sư đến.”
Hàn Đông nhướng mắt nhìn Dạ Âu Thần ngồi trước mặt.
Dạ Âu Thần cười khẽ, nụ cười mang theo chút đen tối.
“Anh đã thấy được thành ý của em chưa? Anh vợ?”
Hàn Đông: “…”
Hàn Đông nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai là anh vợ của cậu? Đừng có gọi bừa!”
“Sao lại gọi bừa?” Môi Dạ Âu Thần cong lên: “Khi tôi kết hôn với Minh Thư rồi, anh không muốn cũng phải chịu thôi.”
Hàn Đông nhắm mắt lại, kìm lại cơn tức giận, sau đó nâng mắt nhìn bản hợp đồng trước mặt: “Cô ấy đã xem chưa?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày: “Không cần, cô ấy chỉ cần kết hôn với tôi là được rồi. Tôi không muốn cô ấy phải chịu áp lực về vấn đề này.”
Nghe vậy, Hàn Đông nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa, còn biết giấu chuyện này không để Hàn Minh Thư biết.
“Coi như cậu tự giác đấy, nếu để cho con bé biết cậu đưa con bé toàn bộ cổ phần đang nắm giữ, chỉ sợ con bé không dám gả cho cậu đâu.”
“Xem ra anh vợ đã đồng ý hôn sự của chúng tôi rồi.”
Đạt được mục đích, Dạ Âu Thần đứng lên, nhếch môi hài lòng: “Đã như vậy, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Hàn Đông sững sờ, vừa định nói không ký thì Dạ Âu Thần đã cầm chìa khóa xe rời đi, vẻ mặt Hàn Đông liền thay đổi, khi muốn đuổi theo thì phát hiện hợp đồng vẫn còn trên bàn, anh ta sợ sẽ bị người khác lấy mất nên phải quay lại.
Nhìn bản hợp đồng trong tay, ánh mắt Hàn Đông dần trở nên phức tạp.
Dạ Âu Thần thực sự đã đưa cho Minh Thư tất cả tài sản của mình.
Chỉ cần Minh Thư trở thành bà Dạ một cách hợp pháp thì một nửa số cổ phần của Dạ Âu Thần sẽ được chuyển sang dưới tên cô. Nếu hai người ly hôn giữa chừng hoặc có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì cổ phần của Dạ Âu Thần và tất cả tài sản đứng tên anh sẽ được chuyển nhượng trực tiếp sang cho Hàn Minh Thư cô.
Nói cách khác, nếu hai người ly hôn, Dạ Âu Thần sẽ ra khỏi nhà mà không có một xu dính túi.
Một xu, ôi không… đừng nói là một xu, nửa xu cũng không có.
Trách không được anh có thể thoải mái như vậy, hóa ra anh đã cho đi tất cả, cũng không sợ người làm anh trai như anh ta sẽ không đồng ý.
Hàn Đông thở dài một hơi thật sâu.
Minh Thư à Minh Thư, sao em lại chọc vào con người khó dây dưa thế này?
Nếu không phải yêu sâu đậm thì người đàn ông nào dám đưa hết tài sản của mình cho một người phụ nữ chứ?
Hơn nữa, người đó còn không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.