Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 1259
Thời Vũ
28/08/2021
Bây giờ, sau khi trải qua những sống chết, ông ấy đột nhiên xem thường những thứ này.
Ông ấy đã lớn tuổi vậy rồi, không cần phải quan tâm mọi chuyện rõ ràng như vậy, nhất là giữa người nhà với nhau, rõ ràng chỉ là một chuyện rất nhỏ, sao lại làm lớn lên vậy chứ?
Cũng giống như bây giờ, nếu là trước kia, ba Chu có thể cảm thấy đối phương thật sự rất vô lý, nhất định sẽ cãi lại vợ ông ấy vài câu, cuối cùng lại nói sao bà ấy lại thất thường kể công như vậy.
Nhưng bây giờ đối với ba Chu những điều này không còn quan trọng nữa.
Đời người chỉ ngắn ngủi có chừng ấy năm, đối với một người đã sống được nửa đời người như ông ấy mà nói, những ngày còn lại thì không còn nhiều nữa. Nghĩ đến đây, ba Chu lại thở dài và nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Tuệ Mỹ, tôi không nghĩ đến việc ăn cháo đá bát, mấy năm nay bà cũng vì cái gia đình này mà đã trả giá rất nhiêu, năm đó là do tôi hồ đồ, không có nghĩ thông suốt.”
“Cô Chu, bà La, hai người đến rồi à? Đi đường có lạnh không?”
La Tuệ Mỹ nhìn thấy vẻ mặt của người kia liền cảm thấy bên kia không có ý tốt. Bà ấy định nói nói là lạnh hay không lạnh anh tự mình đi ra ngoài xem thì biết, còn hỏi làm cái gì.
“Anh?” La Tuệ Mỹ nheo mắt khi nghe đến giới tính: “À, xin hỏi, điều kiện của bên kia là gì? Đến đâu để gặp? Có nguy hiểm gì không?”
Tiểu Nhan: “…
Cô ấy chưa kịp ngăn cản, La Tuệ Mỹ đã hỏi hết tất cả những thứ đó.
Đột nhiên bầu không khí trở nên khó xử, một lúc sau, Tiểu Nhan mở miệng giải thích thay mẹ: “Thật xin lỗi, mẹ tôi hơi bảo thủ, với cả ở thị trấn nhỏ ngày ngày nói chuyện với các ông các bà, chắc anh cũng hiểu, đồng thời cũng mong anh hiểu rằng bà ấy không có ác ý, chỉ là sợ tôi bị tổn thương mà thôi.
Lúc này người môi giới mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Hóa ra là như vậy. Bà La lo lắng như vậy cũng dễ hiểu, nhưng bà hãy yên tâm rằng chúng tôi là công ty giới thiệu chính quy. Khách hàng của chúng tôi đã được xem xét trước. Nói chung là sẽ không có nguy hiểm”
“Mẹ yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều nữa”
La Tuệ Mỹ gật đầu.
Sau đó người môi giới đưa họ đến gặp chủ nhà hàng ramen.
Đó là một biệt thự ở ngoại ô, La Tuệ Mỹ khi bước qua cổng có chút choáng váng, bởi vì thoạt nhìn điều kiện của biệt thự rất tốt, vừa nhìn đã biết bên kia là người giàu có.
Có vẻ như ý nghĩa của việc thu tiền thuê ít hay nhiều không còn quá quan trọng nữa.
Vì có thể bên kia vốn không… thiếu ít tiền này: “Chủ cửa hàng họ Lâm, chúng tôi đều gọi anh ấy là anh Lâm. Nghe nói anh Lâm đóng cửa nhà hàng ramen sau khi vợ mất. Tôi nghe nói tình cảm của vợ chồng họ rất tốt nên sau khi vợ qua đời anh Lâm không muốn kinh doanh cửa hàng ramen nữa. Người ta nói rằng nhà hàng mì sợi này được thiết kế và trang trí bởi người vợ trước khi mất, đây là lý do nếu hai người muốn kinh doanh nhà hàng mì sợi này thì không được phép sửa lại cửa hàng”
Nghe đến đây, La Tuệ Mỹ đồng tình nói một câu: “Theo tôi thấy, anh Lâm này là một người rất sỉ tình. Vợ anh ta mất bao nhiêu năm rồi?”
người môi giới lắc đầu: “Chuyện này tôi không biết. Tin tức vừa rồi tôi nói với bà là chuyện mấy ngày nay tôi cố gắng tìm hiểu. Chắc tiền thuê cửa hàng đắt như vậy là do có liên quan đến vợ anh †a.
Nghe vậy, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta.
Có vẻ như anh Lâm không muốn cho thuê cửa hàng này cho lắm. Anh ta yêu vợ như vậy cho nên mới không muốn để người khác sửa lại cửa hàng.
Sợ sau khi sửa xong thì sẽ không khôi phục được như ban đầu.
Nhưng điều Tiểu Nhan không hiểu là giá thuê được đề cập trước đó là 1 tỷ một năm, vậy tại sao hôm nay lại giảm nhiều như vậy? Mấy ngày nay Tiểu Nhan không hề nói muốn giảm giá, cũng không quá cần mặt tiền của cửa hàng này.
Ông ấy đã lớn tuổi vậy rồi, không cần phải quan tâm mọi chuyện rõ ràng như vậy, nhất là giữa người nhà với nhau, rõ ràng chỉ là một chuyện rất nhỏ, sao lại làm lớn lên vậy chứ?
Cũng giống như bây giờ, nếu là trước kia, ba Chu có thể cảm thấy đối phương thật sự rất vô lý, nhất định sẽ cãi lại vợ ông ấy vài câu, cuối cùng lại nói sao bà ấy lại thất thường kể công như vậy.
Nhưng bây giờ đối với ba Chu những điều này không còn quan trọng nữa.
Đời người chỉ ngắn ngủi có chừng ấy năm, đối với một người đã sống được nửa đời người như ông ấy mà nói, những ngày còn lại thì không còn nhiều nữa. Nghĩ đến đây, ba Chu lại thở dài và nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Tuệ Mỹ, tôi không nghĩ đến việc ăn cháo đá bát, mấy năm nay bà cũng vì cái gia đình này mà đã trả giá rất nhiêu, năm đó là do tôi hồ đồ, không có nghĩ thông suốt.”
“Cô Chu, bà La, hai người đến rồi à? Đi đường có lạnh không?”
La Tuệ Mỹ nhìn thấy vẻ mặt của người kia liền cảm thấy bên kia không có ý tốt. Bà ấy định nói nói là lạnh hay không lạnh anh tự mình đi ra ngoài xem thì biết, còn hỏi làm cái gì.
“Anh?” La Tuệ Mỹ nheo mắt khi nghe đến giới tính: “À, xin hỏi, điều kiện của bên kia là gì? Đến đâu để gặp? Có nguy hiểm gì không?”
Tiểu Nhan: “…
Cô ấy chưa kịp ngăn cản, La Tuệ Mỹ đã hỏi hết tất cả những thứ đó.
Đột nhiên bầu không khí trở nên khó xử, một lúc sau, Tiểu Nhan mở miệng giải thích thay mẹ: “Thật xin lỗi, mẹ tôi hơi bảo thủ, với cả ở thị trấn nhỏ ngày ngày nói chuyện với các ông các bà, chắc anh cũng hiểu, đồng thời cũng mong anh hiểu rằng bà ấy không có ác ý, chỉ là sợ tôi bị tổn thương mà thôi.
Lúc này người môi giới mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Hóa ra là như vậy. Bà La lo lắng như vậy cũng dễ hiểu, nhưng bà hãy yên tâm rằng chúng tôi là công ty giới thiệu chính quy. Khách hàng của chúng tôi đã được xem xét trước. Nói chung là sẽ không có nguy hiểm”
“Mẹ yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều nữa”
La Tuệ Mỹ gật đầu.
Sau đó người môi giới đưa họ đến gặp chủ nhà hàng ramen.
Đó là một biệt thự ở ngoại ô, La Tuệ Mỹ khi bước qua cổng có chút choáng váng, bởi vì thoạt nhìn điều kiện của biệt thự rất tốt, vừa nhìn đã biết bên kia là người giàu có.
Có vẻ như ý nghĩa của việc thu tiền thuê ít hay nhiều không còn quá quan trọng nữa.
Vì có thể bên kia vốn không… thiếu ít tiền này: “Chủ cửa hàng họ Lâm, chúng tôi đều gọi anh ấy là anh Lâm. Nghe nói anh Lâm đóng cửa nhà hàng ramen sau khi vợ mất. Tôi nghe nói tình cảm của vợ chồng họ rất tốt nên sau khi vợ qua đời anh Lâm không muốn kinh doanh cửa hàng ramen nữa. Người ta nói rằng nhà hàng mì sợi này được thiết kế và trang trí bởi người vợ trước khi mất, đây là lý do nếu hai người muốn kinh doanh nhà hàng mì sợi này thì không được phép sửa lại cửa hàng”
Nghe đến đây, La Tuệ Mỹ đồng tình nói một câu: “Theo tôi thấy, anh Lâm này là một người rất sỉ tình. Vợ anh ta mất bao nhiêu năm rồi?”
người môi giới lắc đầu: “Chuyện này tôi không biết. Tin tức vừa rồi tôi nói với bà là chuyện mấy ngày nay tôi cố gắng tìm hiểu. Chắc tiền thuê cửa hàng đắt như vậy là do có liên quan đến vợ anh †a.
Nghe vậy, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta.
Có vẻ như anh Lâm không muốn cho thuê cửa hàng này cho lắm. Anh ta yêu vợ như vậy cho nên mới không muốn để người khác sửa lại cửa hàng.
Sợ sau khi sửa xong thì sẽ không khôi phục được như ban đầu.
Nhưng điều Tiểu Nhan không hiểu là giá thuê được đề cập trước đó là 1 tỷ một năm, vậy tại sao hôm nay lại giảm nhiều như vậy? Mấy ngày nay Tiểu Nhan không hề nói muốn giảm giá, cũng không quá cần mặt tiền của cửa hàng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.