Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 1268
Thời Vũ
28/08/2021
Nghe anh nói muốn tạo bất ngờ cho mình, trong lòng Hàn Minh Thư cảm động nhưng cũng có chút buồn bực. Nhớ lại khoảng thời gian này, cô biết Dạ Âu Thần đã giấu mình chịu đựng rất nhiều đau khổ, không muốn cho cô biết.
Vì không muốn cho cô biết, anh đã bỏ bao công sức. Đã như vậy thì Hàn Minh Thư cũng sẽ làm theo ý của anh, cả ngày anh làm ra vẻ không có việc gì, vậy Hàn Minh Thư cũng sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vẫn sẽ ăn cơm, đi ngủ với anh như bình thường, sẽ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau về nhà họ Dạ.
Chỉ cần anh bình phục từng ngày, không có phản ứng quá mức là tốt rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy xót xa trong lòng.
Hàn Minh Thư đè nén phiên muộn trong lòng, không nhịn được vươn tay ôm lấy cổ Dạ Âu Thần, áp trán của mình vào trán của anh.
“Đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn muốn bất ngờ gì nữa?”
Cô nhỏ giọng tố cáo, dù sao thì cô cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi.
“Vợ chồng lâu năm?” Dạ Âu Thần híp mắt, giống như bị từ này làm cho ngạc nhiên, sau khi cẩn thận nhắc lại, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Như thế này mà đã là vợ chồng lâu năm rồi? Ít nhất cũng phải đợi đến khi cả anh và em đều bạc đầu.”
Đợi đến khi bạc đầu?
Hàn Minh Thư bừng tỉnh, trước giờ cô chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này. Sau khi nghe Dạ Âu Thần nói xong, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô và anh đều đã bạc trắng đầu.
Chỉ nghĩ tới đó, trong lòng đã cảm thấy ấm áp, Hàn Mạt Tử nhẹ nhàng xoa xoa trán anh: “Vậy được rồi, muốn cùng nhau bạc đầu thì sau này anh không được phép xảy ra chuyện gì nữa”
“Thưa bà Dạ, tuân lệnh”
Hai người cứ nói chuyện rồi lại hôn nhau, nhưng cuối cùng Dạ Âu Thần dừng lại kịp thời.
Vừa ra khỏi phòng tắm, chưa tách khỏi Hàn Minh Thư được bao lâu anh lại đi vào phòng tắm. Hàn Thanh mời cô đi ăn tối, Hàn Minh Thư không có ý định đưa Dạ Âu Thần đi, dù sao bọn họ gặp mặt cũng có rất nhiều điều để nói. Tuy Dạ Âu Thần đến thì cũng có gì bất tiện, nhưng Hàn Minh Thư lo rằng lúc mình nói chuyện với Hàn Thanh sẽ không quan tâm được đến anh.
Lúc đầu Hàn Minh Thư nghĩ như vậy, sau đó cũng nói như vậy với Dạ Âu Thần. Sau khi Dạ Âu Thần nghe cô nói như vậy trên đường đi, anh nói thẳng: “Không sao, em cứ nói chuyện của mình đi” Kết quả thì thế nào? Cô nói chuyện với Hàn Thanh, Dạ Âu Thần ngồi bên cạnh cô không nói chuyện gì cả, chỉ là cứ một lúc lại nắm lấy tay cô, siết chặt các ngón tay của cô, một lúc lại vén tóc trên má cô ra sau tai, một lúc sửa lại cổ áo của cô.
Thêm một lúc nữa, lại mặc quần áo vào cho Nguyên nhân thì sao, có đủ loại nguyên nhân.
Trong hoàn cảnh như vậy, Hàn Minh Thư còn có thể nói chuyện với Hàn Thanh sao?
Rõ ràng là không.
Mặc dù Dạ Âu Thần không nói, nhưng cảm giác tôn tại của anh cực kỳ mạnh. Cuối cùng, Hàn Minh Thư không chịu nổi nữa, thấp giọng quát Dạ Âu Thần một tiếng.
“Anh đang làm gì vậy?”
Bắt gặp ánh mắt hơi tức giận của cô, đáy mắt Dạ Âu Thần tràn đầy ý cười.
“Anh đã làm gì?”
“Không phải lúc đến đây chúng ta đã nói xong hết là em cứ nói chuyện của mình sao?”
“Ừ” Dạ Âu Thần gật đầu: “Tiếp tục đi”
Hàn Minh Thư: “…Có phải anh cảm thấy mình không nói chuyện thì sẽ không làm phiền đến em phải không?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày, như thể anh thật sự nghĩ như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Hàn Minh Thư nghĩ chắc chắn anh sẽ không thay đổi, dứt khoát nắm lấy tay áo của Dạ Âu Thần rồi kéo anh đứng dậy: “Anh, em nói với anh ấy vài câu, anh vào phòng làm việc chờ em trước, em có lời muốn nói với anh.”
Ánh mắt Hàn Thanh khẽ động, lướt qua khuôn mặt của Dạ Âu Thần sau đó gật đầu.
“Được.”
Vì không muốn cho cô biết, anh đã bỏ bao công sức. Đã như vậy thì Hàn Minh Thư cũng sẽ làm theo ý của anh, cả ngày anh làm ra vẻ không có việc gì, vậy Hàn Minh Thư cũng sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vẫn sẽ ăn cơm, đi ngủ với anh như bình thường, sẽ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau về nhà họ Dạ.
Chỉ cần anh bình phục từng ngày, không có phản ứng quá mức là tốt rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy xót xa trong lòng.
Hàn Minh Thư đè nén phiên muộn trong lòng, không nhịn được vươn tay ôm lấy cổ Dạ Âu Thần, áp trán của mình vào trán của anh.
“Đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn muốn bất ngờ gì nữa?”
Cô nhỏ giọng tố cáo, dù sao thì cô cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi.
“Vợ chồng lâu năm?” Dạ Âu Thần híp mắt, giống như bị từ này làm cho ngạc nhiên, sau khi cẩn thận nhắc lại, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Như thế này mà đã là vợ chồng lâu năm rồi? Ít nhất cũng phải đợi đến khi cả anh và em đều bạc đầu.”
Đợi đến khi bạc đầu?
Hàn Minh Thư bừng tỉnh, trước giờ cô chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này. Sau khi nghe Dạ Âu Thần nói xong, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô và anh đều đã bạc trắng đầu.
Chỉ nghĩ tới đó, trong lòng đã cảm thấy ấm áp, Hàn Mạt Tử nhẹ nhàng xoa xoa trán anh: “Vậy được rồi, muốn cùng nhau bạc đầu thì sau này anh không được phép xảy ra chuyện gì nữa”
“Thưa bà Dạ, tuân lệnh”
Hai người cứ nói chuyện rồi lại hôn nhau, nhưng cuối cùng Dạ Âu Thần dừng lại kịp thời.
Vừa ra khỏi phòng tắm, chưa tách khỏi Hàn Minh Thư được bao lâu anh lại đi vào phòng tắm. Hàn Thanh mời cô đi ăn tối, Hàn Minh Thư không có ý định đưa Dạ Âu Thần đi, dù sao bọn họ gặp mặt cũng có rất nhiều điều để nói. Tuy Dạ Âu Thần đến thì cũng có gì bất tiện, nhưng Hàn Minh Thư lo rằng lúc mình nói chuyện với Hàn Thanh sẽ không quan tâm được đến anh.
Lúc đầu Hàn Minh Thư nghĩ như vậy, sau đó cũng nói như vậy với Dạ Âu Thần. Sau khi Dạ Âu Thần nghe cô nói như vậy trên đường đi, anh nói thẳng: “Không sao, em cứ nói chuyện của mình đi” Kết quả thì thế nào? Cô nói chuyện với Hàn Thanh, Dạ Âu Thần ngồi bên cạnh cô không nói chuyện gì cả, chỉ là cứ một lúc lại nắm lấy tay cô, siết chặt các ngón tay của cô, một lúc lại vén tóc trên má cô ra sau tai, một lúc sửa lại cổ áo của cô.
Thêm một lúc nữa, lại mặc quần áo vào cho Nguyên nhân thì sao, có đủ loại nguyên nhân.
Trong hoàn cảnh như vậy, Hàn Minh Thư còn có thể nói chuyện với Hàn Thanh sao?
Rõ ràng là không.
Mặc dù Dạ Âu Thần không nói, nhưng cảm giác tôn tại của anh cực kỳ mạnh. Cuối cùng, Hàn Minh Thư không chịu nổi nữa, thấp giọng quát Dạ Âu Thần một tiếng.
“Anh đang làm gì vậy?”
Bắt gặp ánh mắt hơi tức giận của cô, đáy mắt Dạ Âu Thần tràn đầy ý cười.
“Anh đã làm gì?”
“Không phải lúc đến đây chúng ta đã nói xong hết là em cứ nói chuyện của mình sao?”
“Ừ” Dạ Âu Thần gật đầu: “Tiếp tục đi”
Hàn Minh Thư: “…Có phải anh cảm thấy mình không nói chuyện thì sẽ không làm phiền đến em phải không?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày, như thể anh thật sự nghĩ như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Hàn Minh Thư nghĩ chắc chắn anh sẽ không thay đổi, dứt khoát nắm lấy tay áo của Dạ Âu Thần rồi kéo anh đứng dậy: “Anh, em nói với anh ấy vài câu, anh vào phòng làm việc chờ em trước, em có lời muốn nói với anh.”
Ánh mắt Hàn Thanh khẽ động, lướt qua khuôn mặt của Dạ Âu Thần sau đó gật đầu.
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.