Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 1437
Thời Vũ
16/09/2021
Cô ấy chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt của Hàn Thanh, một nửa sườn mặt của anh ta lẫn trong bóng tối, thoạt nhìn không trông thấy rõ.
“Không đi được.” Cô ấy nói.
“Ừ” Hàn Thanh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rồi lại hỏi: “Ngày kia thì sao?”
Anh ta là thực sự không hiểu, hay cố ý giả ngốc?
Tiểu Nhan cắn môi dưới, luôn cảm thấy, hôm nay Hàn Thanh cố ý đến đây là để chế nhạo cô ấy phải không? Cho nên mới hỏi cô ấy kiểu thế. Chắc anh ta nghĩ, dựa theo bộ dạng trước đây của cô, chỉ cần anh ta ngoäc tay, cô sẽ lại điên cuồng chạy đến gần?
Không đời nào!
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan dùng sức cắn răng: “Không đi được.”
“Vậy khi nào có thể đến?”
Š Nghe vậy, Tiểu Nhan rốt cuộc biết được, anh ta không phải không hiểu, mà là thật sự giả bộ. Cô nhịn không được mà cong môi, nở nụ cười giễu cợt với Hàn Thanh.
“Không đi được, về sau cũng sẽ không đến nữa.”
Những lời này, cô ấy rất kiên quyết nói ra. Trong ánh mắt bình thường đong đầy ý cười, giờ phút này chỉ còn kiên định.
“Về sau em sẽ không tiếp tục qua công ty tìm anh nữa, anh cũng đừng tới tìm em.”
Lúc này, Hàn Thanh vốn lạnh nhạt, thờ ơ, cuối cùng cũng nhíu mày.
Gió đêm thổi qua, tóc tơ trước trán của Tiểu Nhan bị hất lên, lộ ra ánh mắt bên dưới vẫn kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn, không có chút biểu tình dư thừa nào.
“Em đã nói hết những điều muốn nói. Nếu không còn việc gì nữa, mời tổng giám đốc Hàn rời đi trước.”
Trước mặt cô ấy, bóng dáng cao lớn vẫn đứng nguyên ở nơi đó, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có một đôi mắt đen nhìn cô chăm chăm.
Anh ta không có ý định rời đi, Tiểu Nhan đợi nhưng anh ta vẫn không đi, cô ấy liền trực tiếp xoay người, quay trở vào cửa hàng mà không nhìn anh ta một cái.
Khi cô ấy bước vào, La Tuệ Mỹ đang đứng cách đó không xa, bà vừa lòng nhìn con gái mình đang nói chuyện với người thanh niên đứng ở cửa. Mặc dù khoảng cách không gần lắm, nhưng La Tuệ Mỹ vẫn nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, quả là nhân trung chi long, hơn nữa từ đầu tới cuối luôn rất bình tĩnh, không có một chút kích động nào, chẳng trách có thểkhiến con gái mình vì anh ta mà đau lòng khổ sở.
Thấy con gái quay lại, La Tuệ Mỹ ra sức ngăn cản nhưng không được, nên đành đi theo Tiểu Nhan vào bếp.
“Cuộc nói chuyện thế nào rồi? Con có nói hết ra như lời mẹ dặn không?”
“Nói rõ hết rồi.”
Tiểu Nhan phiền muộn trả lời, vốn là một cô gái tràn đầy nhiệt huyết, sau khi gặp Hàn Thanh, cả người giống như con rối đứt dây, yếu ớt nằm ở đó, bộ dạng đã chán nản cuộc đời rồi.
“Nói hết rồi, vậy kết quả thế nào? Sao trông con mệt mỏi như vậy? Hai người nói chuyện không tốt sao?”
Con gái đã nói vậy, bà ấy cũng không biết nóithêm gì nữa.
Cứ thế cho đến buổi tối đóng cửa, trước cửa nhà hàng mì sợi vẫn còn bóng dáng đó. Một vài nhân viên khi tan làm, trên đường đi còn túm tụm nhau bàn tán.
“Ôi, anh ta đẹp trai quá, xem ra còn đẹp trai hơn cả người lần trước đến tìm bà chủ, đã chờ bà chủ của chúng ta cả một ngày nhỉ? sao bà chủ lại không để ý tới anh ta?”
“Không đi được.” Cô ấy nói.
“Ừ” Hàn Thanh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rồi lại hỏi: “Ngày kia thì sao?”
Anh ta là thực sự không hiểu, hay cố ý giả ngốc?
Tiểu Nhan cắn môi dưới, luôn cảm thấy, hôm nay Hàn Thanh cố ý đến đây là để chế nhạo cô ấy phải không? Cho nên mới hỏi cô ấy kiểu thế. Chắc anh ta nghĩ, dựa theo bộ dạng trước đây của cô, chỉ cần anh ta ngoäc tay, cô sẽ lại điên cuồng chạy đến gần?
Không đời nào!
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan dùng sức cắn răng: “Không đi được.”
“Vậy khi nào có thể đến?”
Š Nghe vậy, Tiểu Nhan rốt cuộc biết được, anh ta không phải không hiểu, mà là thật sự giả bộ. Cô nhịn không được mà cong môi, nở nụ cười giễu cợt với Hàn Thanh.
“Không đi được, về sau cũng sẽ không đến nữa.”
Những lời này, cô ấy rất kiên quyết nói ra. Trong ánh mắt bình thường đong đầy ý cười, giờ phút này chỉ còn kiên định.
“Về sau em sẽ không tiếp tục qua công ty tìm anh nữa, anh cũng đừng tới tìm em.”
Lúc này, Hàn Thanh vốn lạnh nhạt, thờ ơ, cuối cùng cũng nhíu mày.
Gió đêm thổi qua, tóc tơ trước trán của Tiểu Nhan bị hất lên, lộ ra ánh mắt bên dưới vẫn kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn, không có chút biểu tình dư thừa nào.
“Em đã nói hết những điều muốn nói. Nếu không còn việc gì nữa, mời tổng giám đốc Hàn rời đi trước.”
Trước mặt cô ấy, bóng dáng cao lớn vẫn đứng nguyên ở nơi đó, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có một đôi mắt đen nhìn cô chăm chăm.
Anh ta không có ý định rời đi, Tiểu Nhan đợi nhưng anh ta vẫn không đi, cô ấy liền trực tiếp xoay người, quay trở vào cửa hàng mà không nhìn anh ta một cái.
Khi cô ấy bước vào, La Tuệ Mỹ đang đứng cách đó không xa, bà vừa lòng nhìn con gái mình đang nói chuyện với người thanh niên đứng ở cửa. Mặc dù khoảng cách không gần lắm, nhưng La Tuệ Mỹ vẫn nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, quả là nhân trung chi long, hơn nữa từ đầu tới cuối luôn rất bình tĩnh, không có một chút kích động nào, chẳng trách có thểkhiến con gái mình vì anh ta mà đau lòng khổ sở.
Thấy con gái quay lại, La Tuệ Mỹ ra sức ngăn cản nhưng không được, nên đành đi theo Tiểu Nhan vào bếp.
“Cuộc nói chuyện thế nào rồi? Con có nói hết ra như lời mẹ dặn không?”
“Nói rõ hết rồi.”
Tiểu Nhan phiền muộn trả lời, vốn là một cô gái tràn đầy nhiệt huyết, sau khi gặp Hàn Thanh, cả người giống như con rối đứt dây, yếu ớt nằm ở đó, bộ dạng đã chán nản cuộc đời rồi.
“Nói hết rồi, vậy kết quả thế nào? Sao trông con mệt mỏi như vậy? Hai người nói chuyện không tốt sao?”
Con gái đã nói vậy, bà ấy cũng không biết nóithêm gì nữa.
Cứ thế cho đến buổi tối đóng cửa, trước cửa nhà hàng mì sợi vẫn còn bóng dáng đó. Một vài nhân viên khi tan làm, trên đường đi còn túm tụm nhau bàn tán.
“Ôi, anh ta đẹp trai quá, xem ra còn đẹp trai hơn cả người lần trước đến tìm bà chủ, đã chờ bà chủ của chúng ta cả một ngày nhỉ? sao bà chủ lại không để ý tới anh ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.