Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 1618
Thời Vũ
29/10/2021
Sao cô lại nghĩ hay thế…
Ngay từ đầu, Giang Tiểu Bạch còn không cảm thấy lời này của cậu ta có ý gì, nhưng khi cô ấy cẩn thận nghĩ lại thì không nhịn được mở to mắt nhìn Tiêu, hai tay chống nạnh đi đến gần cậu ta: “Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà anh bảo tôi nói hay. Anh cứ nói như thể là tôi cố ý để hôn anh không bằng ý!”
Mặt Tiêu Túc vẫn lạnh lùng như cũ: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Giang Tiểu Bạch trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Túc: “Tôi khẳng định bản thân không có ý đó, tôi cũng bị bắt ép đấy có được không?”
Nghe thấy lời Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc cười lạnh liếc nhìn cô ấy một cái.
“Cái đồ qua cầu rút ván, bây giờ cô muốn phủ nhận cũng không sao cả.”
“..” Giang Tiểu Bạch nhất thời không nói lên lời. Mặc dù cô ấy rất khó chịu khi Tiêu Túc nói câu kia ra, nhưng bởi vì cậu ta đã giúp đỡ cô ấy, và về sau cô ấy cũng không còn quan hệ với cậu ta nên cô ấy thực sự cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc đang vui vẻ, Giang Tiểu Bạch không muốn so đo với người đàn ông thẳng này, nhưng không chỉ thế, cô ấy còn nổi hứng muốn trêu chọc người đàn ông này: “Này, không phải đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh chứ? Lúc tôi hôn anh, sao một chút phản ứng lại anh cũng không có vậy? Chẳng lẽ thật sự trước kia anh chưa từng hôn ai sao? Hơn nữa anh là nam, tôi là nữ, mà vẻ mặt bây giờ của anh như là anh là người chịu thiệt chứ không phải đằng gái là tôi vậy: “Nếu không… anh làm giống như tôi đã nói đi? Biến từ giả thành thật ấy?”
Tiêu Túc: “…
Tiêu Túc nhìn thoáng qua người phụ nữ đang lẩm bẩm trước mặt cậu ta, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Giang Tiểu Bạch đang nói cái gì mà theo ý cô ấy, biến mọi chuyện từ giả thành thật chứ?
“Điều này không thể xảy ra được”
Giang Tiểu Bạch to gan hơn, cô ấy cười tủm tỉm đi từng bước đến chỗ Tiêu Túc nắm tay cậu ta: “Sao lại không có khả năng? Không phải anh đang thất tình sao? Nếu anh ở cùng một chỗ theo lời tôi nói thì tôi có thể bù đắp sự trống trải trong lòng anh mà.”
Bù đắp sự trống trải trong lòng anh sao?
Vẻ mặt Tiêu Túc có chút chết lặng nhìn Giang Tiểu Bạch: “Trong lòng tôi không có một cảm giác cô đơn nào. Cảm ơn cô”
“Thật không?” Giang Tiểu Bạch không tin lời cậu ta nói: ‘Anh không có cô đơn thì anh đến quán bar để chuốc mình say làm gì? Anh uống say đến mức người nhữn ra như bùn, còn không phải do tôi đưa anh về nhà sao?”
Sau mấy lời Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc không thể nói được lời nào. Cậu ta liếc mắt nhìn Giang Tiểu Bạch một cái biểu cảm muốn nói rồi lại thôi. Giang Tiểu Bạch thấy thế thì cong môi cười đắc ý: “Anh thấy thế nào? Có phải anh không còn lời nào để nói lại chứ gì? Những lời tôi nói với anh đều đúng chứ gì?”
Giọng nói của Giang Tiểu Bạch mang theo sự đắc ý cùng với tràn đầy năng lượng của người phụ nữ khiến cho Tiêu Túc liên tưởng đến một người khác. Tiêu Túc không tự giác được nhìn Giang Tiểu Bạch lần nữa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp kia cậu ta âm thầm thu hồi ánh mắt.
Không phải cô. Tiểu Nhan không có khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng… khuôn mặt của cô mang theo cảm giác thoải mái.
Mà người phụ nữ trước mặt này, tuy rằng cô ấy không trang điểm với chỉnh chu trong cách ăn mặc, nhưng các đường nét trên khuôn Giang Tiểu Bạch giống như mẹ của cậu ta, vẫn luôn xinh đẹp không thể che dấu được, chỉ cần hơi để ý đến cách ăn mặc một chút là đã có thể xinh đẹp đến mức lấn át mọi thứ xung quanh.
“Này, tôi đang nói mà anh nghĩ cái gì vậy?”
Giang Tiểu Bạch đụng cánh tay của Tiêu Túc một chút mà cậu ta lúc này mới phát hiện tay mình đang bị Giang Tiểu Bạch nắm lấy.
Tiêu Túc rút cánh tay lại không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Cô diễn cũng đã xong rồi, không cần phải dựa vào tôi gần như vậy”
Tiêu Túc lập tức nhanh chóng thu tay về mà Giang Tiểu Bạch lúc này còn chưa kịp phản ứng được, suýt chút nước thì ngã chúi về phía trước, cô ấy nói có chút tức giận: “Anh, cái đồ đàn ông không có chút thương hoa tiếc ngọc nào sao?
Anh không đối xử được với phụ nữ ga-lăng một chút sao? Thôi anh quên đi. Nhìn anh như thế này chắc không hiểu những lời tôi nói rồi. Nếu anh hiểu thì đã không phải đi quán bar để chuốc say.
Hôm nay anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà anh lại không cần tôi mời đi ăn cơm thì không bằng tôi giúp anh bày kế theo đuổi người phụ nữ kia nhé?”
Nghe Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc hơi nhíu mày lại không trả lời.
“Không cần” Tiêu Túc từ chối lời đề nghị của Giang Tiểu Bạch, cậu ta không phải loại người đi làm cái chuyện xen ngang vào cuộc tình của một người phụ nữ đã tìm được hạnh phúc của riêng mình. Đối với Tiêu Túc, thấy Tiểu Nhan hạnh phúc với lựa chọn của mình là cậu ta vui vẻ rồi.
“Không cần á? Anh đúng là đồ không biết tốt xấu, có tôi ra tay mà anh còn sợ không tóm được bạn gái về tay mình sao? Để cho tôi giúp đỡ anh đi? Này? Dù sao vừa rồi anh đã giúp đỡ tôi rồi.”
Ting!
Ngay từ đầu, Giang Tiểu Bạch còn không cảm thấy lời này của cậu ta có ý gì, nhưng khi cô ấy cẩn thận nghĩ lại thì không nhịn được mở to mắt nhìn Tiêu, hai tay chống nạnh đi đến gần cậu ta: “Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà anh bảo tôi nói hay. Anh cứ nói như thể là tôi cố ý để hôn anh không bằng ý!”
Mặt Tiêu Túc vẫn lạnh lùng như cũ: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Giang Tiểu Bạch trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Túc: “Tôi khẳng định bản thân không có ý đó, tôi cũng bị bắt ép đấy có được không?”
Nghe thấy lời Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc cười lạnh liếc nhìn cô ấy một cái.
“Cái đồ qua cầu rút ván, bây giờ cô muốn phủ nhận cũng không sao cả.”
“..” Giang Tiểu Bạch nhất thời không nói lên lời. Mặc dù cô ấy rất khó chịu khi Tiêu Túc nói câu kia ra, nhưng bởi vì cậu ta đã giúp đỡ cô ấy, và về sau cô ấy cũng không còn quan hệ với cậu ta nên cô ấy thực sự cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc đang vui vẻ, Giang Tiểu Bạch không muốn so đo với người đàn ông thẳng này, nhưng không chỉ thế, cô ấy còn nổi hứng muốn trêu chọc người đàn ông này: “Này, không phải đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh chứ? Lúc tôi hôn anh, sao một chút phản ứng lại anh cũng không có vậy? Chẳng lẽ thật sự trước kia anh chưa từng hôn ai sao? Hơn nữa anh là nam, tôi là nữ, mà vẻ mặt bây giờ của anh như là anh là người chịu thiệt chứ không phải đằng gái là tôi vậy: “Nếu không… anh làm giống như tôi đã nói đi? Biến từ giả thành thật ấy?”
Tiêu Túc: “…
Tiêu Túc nhìn thoáng qua người phụ nữ đang lẩm bẩm trước mặt cậu ta, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Giang Tiểu Bạch đang nói cái gì mà theo ý cô ấy, biến mọi chuyện từ giả thành thật chứ?
“Điều này không thể xảy ra được”
Giang Tiểu Bạch to gan hơn, cô ấy cười tủm tỉm đi từng bước đến chỗ Tiêu Túc nắm tay cậu ta: “Sao lại không có khả năng? Không phải anh đang thất tình sao? Nếu anh ở cùng một chỗ theo lời tôi nói thì tôi có thể bù đắp sự trống trải trong lòng anh mà.”
Bù đắp sự trống trải trong lòng anh sao?
Vẻ mặt Tiêu Túc có chút chết lặng nhìn Giang Tiểu Bạch: “Trong lòng tôi không có một cảm giác cô đơn nào. Cảm ơn cô”
“Thật không?” Giang Tiểu Bạch không tin lời cậu ta nói: ‘Anh không có cô đơn thì anh đến quán bar để chuốc mình say làm gì? Anh uống say đến mức người nhữn ra như bùn, còn không phải do tôi đưa anh về nhà sao?”
Sau mấy lời Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc không thể nói được lời nào. Cậu ta liếc mắt nhìn Giang Tiểu Bạch một cái biểu cảm muốn nói rồi lại thôi. Giang Tiểu Bạch thấy thế thì cong môi cười đắc ý: “Anh thấy thế nào? Có phải anh không còn lời nào để nói lại chứ gì? Những lời tôi nói với anh đều đúng chứ gì?”
Giọng nói của Giang Tiểu Bạch mang theo sự đắc ý cùng với tràn đầy năng lượng của người phụ nữ khiến cho Tiêu Túc liên tưởng đến một người khác. Tiêu Túc không tự giác được nhìn Giang Tiểu Bạch lần nữa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp kia cậu ta âm thầm thu hồi ánh mắt.
Không phải cô. Tiểu Nhan không có khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng… khuôn mặt của cô mang theo cảm giác thoải mái.
Mà người phụ nữ trước mặt này, tuy rằng cô ấy không trang điểm với chỉnh chu trong cách ăn mặc, nhưng các đường nét trên khuôn Giang Tiểu Bạch giống như mẹ của cậu ta, vẫn luôn xinh đẹp không thể che dấu được, chỉ cần hơi để ý đến cách ăn mặc một chút là đã có thể xinh đẹp đến mức lấn át mọi thứ xung quanh.
“Này, tôi đang nói mà anh nghĩ cái gì vậy?”
Giang Tiểu Bạch đụng cánh tay của Tiêu Túc một chút mà cậu ta lúc này mới phát hiện tay mình đang bị Giang Tiểu Bạch nắm lấy.
Tiêu Túc rút cánh tay lại không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Cô diễn cũng đã xong rồi, không cần phải dựa vào tôi gần như vậy”
Tiêu Túc lập tức nhanh chóng thu tay về mà Giang Tiểu Bạch lúc này còn chưa kịp phản ứng được, suýt chút nước thì ngã chúi về phía trước, cô ấy nói có chút tức giận: “Anh, cái đồ đàn ông không có chút thương hoa tiếc ngọc nào sao?
Anh không đối xử được với phụ nữ ga-lăng một chút sao? Thôi anh quên đi. Nhìn anh như thế này chắc không hiểu những lời tôi nói rồi. Nếu anh hiểu thì đã không phải đi quán bar để chuốc say.
Hôm nay anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà anh lại không cần tôi mời đi ăn cơm thì không bằng tôi giúp anh bày kế theo đuổi người phụ nữ kia nhé?”
Nghe Giang Tiểu Bạch nói, Tiêu Túc hơi nhíu mày lại không trả lời.
“Không cần” Tiêu Túc từ chối lời đề nghị của Giang Tiểu Bạch, cậu ta không phải loại người đi làm cái chuyện xen ngang vào cuộc tình của một người phụ nữ đã tìm được hạnh phúc của riêng mình. Đối với Tiêu Túc, thấy Tiểu Nhan hạnh phúc với lựa chọn của mình là cậu ta vui vẻ rồi.
“Không cần á? Anh đúng là đồ không biết tốt xấu, có tôi ra tay mà anh còn sợ không tóm được bạn gái về tay mình sao? Để cho tôi giúp đỡ anh đi? Này? Dù sao vừa rồi anh đã giúp đỡ tôi rồi.”
Ting!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.