Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 1852
Thời Vũ
19/12/2021
Đôi mắt Hàn Thanh tối đi vài phần khi cô nhắc đến chuyện anh che giấu cô. Thực ra, không phải anh không muốn kể cho cô nghe những gì đã xảy ra khi anh còn nhỏ, mà là những ký ức đen tối đó không cần phải kể lại cho người con gái mà anh yêu.
Đó chỉ là những nỗi đau của riêng anh, tại sao lại phải nói ra và để cô gái nhỏ này phải chịu đựng cùng anh?
Anh chỉ muốn cho cô một cuộc sống ấm áp, hạnh phúc và tươi sáng.
Chứ không phải là cảnh tượng khắp nơi chìm trong ngọn lửa, đầy những tiếng kêu cứu thảm thiết khắp nơi.
“Anh không cố ý muốn gạt em.”
“Vậy tại sao anh lại không nói?” Tiểu Nhan vẫn không thể chấp nhận được sự thật bản thân đột nhiên trở thành người thứ ba.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, không đợi Hàn Thanh lên tiếng, cô đã quay người lại nói: “Được rồi, anh không cần giải thích, sự thật đã chứng minh tất cả. Khi tàu đến ga, anh hãy quay về đi, đừng đi theo tôi nữa.”
Cô tới đây là để thư giãn, nói cách khác là muốn quên Hàn Thanh đi.
Nếu anh cứ đi theo rồi lại dây dưa không dứt với cô thì chuyến đi lần này coi như vô ích rồi.
Càng nghĩ càng tức giận, Tiểu Nhan chỉ đơn giản kéo chăn lên che đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện với Hàn Thanh nữa.
Thật ra Hàn Thanh cũng không có ý định nói chuyện khi cô đang tức giận, bây giờ cô đang mất bình tĩnh, mặc dù anh luôn cảm thấy chuyện lần này dường như không quá nghiêm trọng đến mức đó.
Nhưng cô gái nhỏ này, bao lâu nay vẫn luôn sáng suốt, đột nhiên mọi thứ lại rối tinh lên, còn bị người khác xem là trò đùa, đương nhiên cô sẽ không thể ngừng suy nghĩ. Vì vậy Hàn Thanh quyết định ở bên cô mấy ngày, để cô muốn làm gì thì làm, cho đến khi cơn giận của cô nguôi ngoai một chút, bình tĩnh lại.
Anh mới kể cho cô nghe về quá khứ của mình.
Trên đầu có truyền đến tiếng thở dài, Tiểu Nhan hồi lâu mới nghe thấy Hàn Thanh nói: “Em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, anh ở đây canh cho em ngủ.”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan không khỏi thấy cay sống mũi, nước mắt trực trào.
Nếu là trước đây, nếu nghe được câu này, cô sẽ nghĩ rằng Hàn Thanh thực sự tốt với cô, cảm thấy vô cùng an toàn khi ở bên anh.
Nhưng bây giờ…cô lại cảm thấy trào phúng đến tận cùng.
Anh là một người đàn ông đã có vị hôn thế.
Vậy nhưng anh vẫn đuổi theo cô đến tận đây, còn vị hôn thê kia của anh, vẫn ở lại công ty không hay biết gì.
Càng nực cười là cô chẳng hề hay biết chuyện gì, còn đích thân đưa vị hôn thê kia đến trước mặt anh ta, còn cùng nhau đưa cô ta đi bệnh viện, đem đồ ăn cho cô ta.
Chắc hẳn Hứa Yến Uyển sẽ cười nhạo cô thật sự quá ngu ngốc.
Nhớ lại tin nhắn Hứa Yến Uyển đã gửi cho cô trước đây.
Nói cái gì mà, người ở bên anh lúc này là cô, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Cô không cần anh chịu trách nhiệm, cô không cần…
Nước mắt của Tiểu Nhan rất cứng đầu, nhưng vì Hàn Thanh đang ở bên cạnh nên cô chỉ có thể kìm nén tiếng khóc của mình, cắn chặt môi dưới, nuốt tất cả nghẹn ngào vào trong.
Nhưng mặc cho cô cố gắng kìm nén thế nào, bờ môi kia chẳng thể ngăn được tiếng nức nở thoát ra.
Hàn Thanh đang canh cho cô ngủ ở bên cạnh nghe được tiếng nức nở cô cố kìm nén, tim anh như bị ai đó bóp nghẹn.
Tiểu Nhan mua vé, cô cố tình tìm một chuyến đi xa, hai người phải ngồi trên tàu gần hai ngày mới đến nơi.
Tiểu Nhan nghĩ rằng một mình đi chuyển này chẳng có gì khó khăn.
Nhưng hiện tại Hàn Thanh đang ở bên cạnh canh cho cô ngủ, cô lại hối hận vì đã mua vé đi quá xa.
Nếu cô biết rằng anh sẽ đi theo mình, cô sẽ mua một vé đi một nơi gần hơn, sau khi đến nhà ga là hai người họ có thể tách ra, mỗi người một hướng được rồi.
Lúc đầu, Tiểu Nhan liên tục khóc, không gian xung quanh im lặng đến kỳ lạ.
Đó chỉ là những nỗi đau của riêng anh, tại sao lại phải nói ra và để cô gái nhỏ này phải chịu đựng cùng anh?
Anh chỉ muốn cho cô một cuộc sống ấm áp, hạnh phúc và tươi sáng.
Chứ không phải là cảnh tượng khắp nơi chìm trong ngọn lửa, đầy những tiếng kêu cứu thảm thiết khắp nơi.
“Anh không cố ý muốn gạt em.”
“Vậy tại sao anh lại không nói?” Tiểu Nhan vẫn không thể chấp nhận được sự thật bản thân đột nhiên trở thành người thứ ba.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, không đợi Hàn Thanh lên tiếng, cô đã quay người lại nói: “Được rồi, anh không cần giải thích, sự thật đã chứng minh tất cả. Khi tàu đến ga, anh hãy quay về đi, đừng đi theo tôi nữa.”
Cô tới đây là để thư giãn, nói cách khác là muốn quên Hàn Thanh đi.
Nếu anh cứ đi theo rồi lại dây dưa không dứt với cô thì chuyến đi lần này coi như vô ích rồi.
Càng nghĩ càng tức giận, Tiểu Nhan chỉ đơn giản kéo chăn lên che đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện với Hàn Thanh nữa.
Thật ra Hàn Thanh cũng không có ý định nói chuyện khi cô đang tức giận, bây giờ cô đang mất bình tĩnh, mặc dù anh luôn cảm thấy chuyện lần này dường như không quá nghiêm trọng đến mức đó.
Nhưng cô gái nhỏ này, bao lâu nay vẫn luôn sáng suốt, đột nhiên mọi thứ lại rối tinh lên, còn bị người khác xem là trò đùa, đương nhiên cô sẽ không thể ngừng suy nghĩ. Vì vậy Hàn Thanh quyết định ở bên cô mấy ngày, để cô muốn làm gì thì làm, cho đến khi cơn giận của cô nguôi ngoai một chút, bình tĩnh lại.
Anh mới kể cho cô nghe về quá khứ của mình.
Trên đầu có truyền đến tiếng thở dài, Tiểu Nhan hồi lâu mới nghe thấy Hàn Thanh nói: “Em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, anh ở đây canh cho em ngủ.”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan không khỏi thấy cay sống mũi, nước mắt trực trào.
Nếu là trước đây, nếu nghe được câu này, cô sẽ nghĩ rằng Hàn Thanh thực sự tốt với cô, cảm thấy vô cùng an toàn khi ở bên anh.
Nhưng bây giờ…cô lại cảm thấy trào phúng đến tận cùng.
Anh là một người đàn ông đã có vị hôn thế.
Vậy nhưng anh vẫn đuổi theo cô đến tận đây, còn vị hôn thê kia của anh, vẫn ở lại công ty không hay biết gì.
Càng nực cười là cô chẳng hề hay biết chuyện gì, còn đích thân đưa vị hôn thê kia đến trước mặt anh ta, còn cùng nhau đưa cô ta đi bệnh viện, đem đồ ăn cho cô ta.
Chắc hẳn Hứa Yến Uyển sẽ cười nhạo cô thật sự quá ngu ngốc.
Nhớ lại tin nhắn Hứa Yến Uyển đã gửi cho cô trước đây.
Nói cái gì mà, người ở bên anh lúc này là cô, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Cô không cần anh chịu trách nhiệm, cô không cần…
Nước mắt của Tiểu Nhan rất cứng đầu, nhưng vì Hàn Thanh đang ở bên cạnh nên cô chỉ có thể kìm nén tiếng khóc của mình, cắn chặt môi dưới, nuốt tất cả nghẹn ngào vào trong.
Nhưng mặc cho cô cố gắng kìm nén thế nào, bờ môi kia chẳng thể ngăn được tiếng nức nở thoát ra.
Hàn Thanh đang canh cho cô ngủ ở bên cạnh nghe được tiếng nức nở cô cố kìm nén, tim anh như bị ai đó bóp nghẹn.
Tiểu Nhan mua vé, cô cố tình tìm một chuyến đi xa, hai người phải ngồi trên tàu gần hai ngày mới đến nơi.
Tiểu Nhan nghĩ rằng một mình đi chuyển này chẳng có gì khó khăn.
Nhưng hiện tại Hàn Thanh đang ở bên cạnh canh cho cô ngủ, cô lại hối hận vì đã mua vé đi quá xa.
Nếu cô biết rằng anh sẽ đi theo mình, cô sẽ mua một vé đi một nơi gần hơn, sau khi đến nhà ga là hai người họ có thể tách ra, mỗi người một hướng được rồi.
Lúc đầu, Tiểu Nhan liên tục khóc, không gian xung quanh im lặng đến kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.