Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 1867
Thời Vũ
23/12/2021
Hàn Thanh nhìn cô chăm chú, trong mắt như có cảm xúc mãnh liệt, ngón tay chạm vào khóe mắt cô, anh ta thì thào nói: “Sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Cái gì?”
“Sau này em chỉ cần sống chung với anh thật tốt là được. Không cần dè dặt việc gì trước mặt anh, em muốn làm gì cũng được.”
Tiểu Nhan: “…”
Suy nghĩ lại một chút thì lần này cô thật sự đã vô cùng quá đáng. Thế nhưng Hàn Thanh vẫn luôn bao dung cho cô, hơn nữa còn theo cô chạy tới đây. Cô nói những lời làm tổn thương người khác như thế, nếu là người dễ tự ái thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thế nhưng Hàn Thanh vẫn không hề nổi giận, vẫn luôn đi theo cô, bao dung cô. Nếu… Nếu vừa rồi cô không nói gì về vị hôn thê của anh, liệu có phải thật sự chia tay với anh sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan muốn xin lỗi Hàn Thanh, nhưng cảm thấy khó xử và chỉ có thể khịt mũi một lần nữa.
“Anh đừng có mà đắc ý. Nếu không nhờ anh dạy em là những thứ này thì em đã muốn làm gì thì làm rồi.”
“Ừ, em muốn làm gì thì làm.”
Hai người họ im lặng một lúc lâu, không ai nói gì cả.
Một lúc sau, giọng nói trầm ấm của Hàn Thanh lại vang lên.
“Em có biết tại sao anh không muốn tổ chức sinh nhật cho mình không?”
Nghe vậy, nhịp tim của Tiểu Nhan đột nhiên đập mạnh, cô lo lắng chớp chớp mắt. Anh ta đang muốn nói với cô lý do vì sao anh không đến buổi tiệc sinh nhật sao?
Nói chung, không ai là không thích tổ chức sinh nhật.
Cho dù anh ta không có hứng thú với nó thì nếu như có người tổ chức sinh nhật cho anh ta thì chắc hẳn anh ta phải cảm thấy vui mừng mới phải.
Nếu như Hàn Thanh thật sự không thích thì chắc chắn ngày sinh nhật đã có chuyện gì đó khiến anh không muốn nhớ lại.
Tiểu Nhan bỗng nhớ tới lúc anh thổi bánh kém, dáng vẻ đau khổ kia của anh vì thế cô nhanh chóng nói: “Em không muốn biết.”
Cô lắc đầu, cố gắng chui ra khỏi vòng ôm của Hàn Thanh: “Em không hề muốn biết lý do vì sao anh không thích sinh nhật. Nếu như anh không muốn vậy thì sinh nhật những năm sau em sẽ không làm nữa, chỉ ở bên cạnh anh mà thôi.”
Nghe những lời đau lòng của cô gái nhỏ, lòng Hàn Thanh dịu lại, tâm trạng u ám mấy ngày nay của anh ta cũng biến mất, anh ta nhếch môi cười: “Thật sự không muốn biết sao? Lúc anh muốn nói em thật sự không muốn biết sao? Sẽ không? Nếu không thì lần sau cũng sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
“Không nghe đâu!” Cô gái nhỏ lắc đầu nguầy nguậy trong vòng tay của anh ta: “Anh muốn nói gì em cũng sẽ không nghe, em cũng không muốn biết.”
Đùa sao, hôm đó biểu cảm của anh ta đau khổ như thế. Cũng chỉ một chiếc bánh kem mà đã khiến anh ta đau khổ như thế, nếu bây giờ mà còn để anh ta kể lại những chuyện đã xảy ra lúc đó thì anh còn như thế nào nữa chứ?
Cô không tàn nhẫn như vậy. Điều này cũng giống như cô ép người ta phải moi tim moi phổi của mình rồi đưa cho cô xem vậy.
Này, cho em xem này, đây là vết thương của anh.
Cô cảm thấy đau khổ khi nghĩ về điều đói “Em không hề tức giận vê chuyện này, cái em tức giận là việc anh có vị hôn thê. Nếu đã nói rõ ràng hết rồi thì em cũng không giận nữa.’ Không chia tay nữa?”
“Đúng thế”
Tiểu Nhan gật đầu: “Không chia tay nữa.
“Thế em còn muốn lấy lại ví tiền và thẻ căn cước không?”
“Không”
“Vậy hôm nay cùng anh trở về nhé?”
Tiểu Nhan phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ai biết vừa ngẩng đầu lên, Hàn Thanh đã nắm lấy cằm cô rồi hôn lên môi cô. Lưỡi của anh bắt đầu thăm dò vào khoang miệng cô.
“Cái gì?”
“Sau này em chỉ cần sống chung với anh thật tốt là được. Không cần dè dặt việc gì trước mặt anh, em muốn làm gì cũng được.”
Tiểu Nhan: “…”
Suy nghĩ lại một chút thì lần này cô thật sự đã vô cùng quá đáng. Thế nhưng Hàn Thanh vẫn luôn bao dung cho cô, hơn nữa còn theo cô chạy tới đây. Cô nói những lời làm tổn thương người khác như thế, nếu là người dễ tự ái thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thế nhưng Hàn Thanh vẫn không hề nổi giận, vẫn luôn đi theo cô, bao dung cô. Nếu… Nếu vừa rồi cô không nói gì về vị hôn thê của anh, liệu có phải thật sự chia tay với anh sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan muốn xin lỗi Hàn Thanh, nhưng cảm thấy khó xử và chỉ có thể khịt mũi một lần nữa.
“Anh đừng có mà đắc ý. Nếu không nhờ anh dạy em là những thứ này thì em đã muốn làm gì thì làm rồi.”
“Ừ, em muốn làm gì thì làm.”
Hai người họ im lặng một lúc lâu, không ai nói gì cả.
Một lúc sau, giọng nói trầm ấm của Hàn Thanh lại vang lên.
“Em có biết tại sao anh không muốn tổ chức sinh nhật cho mình không?”
Nghe vậy, nhịp tim của Tiểu Nhan đột nhiên đập mạnh, cô lo lắng chớp chớp mắt. Anh ta đang muốn nói với cô lý do vì sao anh không đến buổi tiệc sinh nhật sao?
Nói chung, không ai là không thích tổ chức sinh nhật.
Cho dù anh ta không có hứng thú với nó thì nếu như có người tổ chức sinh nhật cho anh ta thì chắc hẳn anh ta phải cảm thấy vui mừng mới phải.
Nếu như Hàn Thanh thật sự không thích thì chắc chắn ngày sinh nhật đã có chuyện gì đó khiến anh không muốn nhớ lại.
Tiểu Nhan bỗng nhớ tới lúc anh thổi bánh kém, dáng vẻ đau khổ kia của anh vì thế cô nhanh chóng nói: “Em không muốn biết.”
Cô lắc đầu, cố gắng chui ra khỏi vòng ôm của Hàn Thanh: “Em không hề muốn biết lý do vì sao anh không thích sinh nhật. Nếu như anh không muốn vậy thì sinh nhật những năm sau em sẽ không làm nữa, chỉ ở bên cạnh anh mà thôi.”
Nghe những lời đau lòng của cô gái nhỏ, lòng Hàn Thanh dịu lại, tâm trạng u ám mấy ngày nay của anh ta cũng biến mất, anh ta nhếch môi cười: “Thật sự không muốn biết sao? Lúc anh muốn nói em thật sự không muốn biết sao? Sẽ không? Nếu không thì lần sau cũng sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
“Không nghe đâu!” Cô gái nhỏ lắc đầu nguầy nguậy trong vòng tay của anh ta: “Anh muốn nói gì em cũng sẽ không nghe, em cũng không muốn biết.”
Đùa sao, hôm đó biểu cảm của anh ta đau khổ như thế. Cũng chỉ một chiếc bánh kem mà đã khiến anh ta đau khổ như thế, nếu bây giờ mà còn để anh ta kể lại những chuyện đã xảy ra lúc đó thì anh còn như thế nào nữa chứ?
Cô không tàn nhẫn như vậy. Điều này cũng giống như cô ép người ta phải moi tim moi phổi của mình rồi đưa cho cô xem vậy.
Này, cho em xem này, đây là vết thương của anh.
Cô cảm thấy đau khổ khi nghĩ về điều đói “Em không hề tức giận vê chuyện này, cái em tức giận là việc anh có vị hôn thê. Nếu đã nói rõ ràng hết rồi thì em cũng không giận nữa.’ Không chia tay nữa?”
“Đúng thế”
Tiểu Nhan gật đầu: “Không chia tay nữa.
“Thế em còn muốn lấy lại ví tiền và thẻ căn cước không?”
“Không”
“Vậy hôm nay cùng anh trở về nhé?”
Tiểu Nhan phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ai biết vừa ngẩng đầu lên, Hàn Thanh đã nắm lấy cằm cô rồi hôn lên môi cô. Lưỡi của anh bắt đầu thăm dò vào khoang miệng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.