Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 1915
Thời Vũ
03/01/2022
Giang Tiểu Bạch ở trong phòng trang điểm, thay đồ rồi đi ra cửa, Lương Nha Hòa vừa nhìn thấy cô thì lập tức khen không dứt miệng.
“Tiểu Bạch nhà chúng ta hôm nay thật là đẹp mắt, nhất định có thể đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ”
Giang Tiểu Bạch: “Khụ khụ, bác gái, dẫu sao thì ngày hôm nay cũng là hôn lễ của người khác, đẹp lấn át cả hoa thơm cỏ lạ thì hình như không tốt lắm thì phải?”
Nghe cô nói vậy, Lương Nha Hòa bất chợt vỗ đầu một cái, cười ha hả nói: “Cũng đúng cũng đúng, cháu nhìn xem đầu óc của bác gái đi, chỉ mải quan tâm đến cháu, hoàn toàn quên hôm nay là hôn lễ”
Giang Tiểu Bạch xấu hổ cười một tiếng.
Cửa bị đẩy ra, Tiêu Túc và Tiêu Minh Chí cùng nhau đi vào.
“Đã chuẩn bị xong hay chưa vậy?”
Dứt lời, Tiêu Túc nhìn về phía Giang Tiểu Bạch.
Hôm nay Giang Tiểu Bạch mặc một chiếc váy dự tiệc kiểu ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác ngọc trai nhỏ màu trắng, để lộ ra một đôi chân trắng nõn lại nhỏ dài.
Dưới chân của cô đi một đôi giày cao gót màu da, gót giày rất cao, cụ thể thì không biết là cao bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy gót giày cao như vậy, Tiêu Túc lại nhíu mày lại theo bản năng: “Em đi giày cao như vậy, lát nữa đi bộ có thuận lợi không?”
Nghe Tiêu Túc hỏi câu này, Giang Tiểu Bạch kinh ngạc.
“Lúc bình thường em đều đi giày đế bằng, chắc chắn có thể đi?”
Vẫn còn chưa chờ được câu trả lời của Giang Tiểu Bạch, Lương Nha Hòa ở bên người cô đã nhanh chóng lao ra nói: “Con nói chuyện thế nào vậy? Một cô gái đi giày cao gót không phải là chuyện rất bình thường sao? Đi bộ thì làm sao mà không thuận lợi được chứ? Nếu như là không thuận lợi thì lát nữa con đỡ lấy Tiểu Bạch một chút không phải là được rồi hay sao? Tiểu Bạch là bạn gái của con, vậy mà chút ý thức này cũng không có sao?”
Tiêu Túc không nghĩ tới chính mình chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu, vậy mà lại bị mẹ ruột “võ đầu che mặt” rồi mắng cho một trận, ngượng ngùng sờ lên đầu mũi của bản thân một cái.
Được rồi, cậu ta không nên mở miệng nữa.
Mẹ mình thế này cũng quá là che chở cho Tiểu Bạch rồi, bây giờ vẫn chỉ là bạn gái mà thôi, lỡ như hai người thật sự là bạn trai bạn gái, tương lai lấy về nhà, vậy thì không phải là Lương Nha Hòa sẽ măng chết chính mình vì Tiểu Bạch hay sao?
Suy nghĩ một chút thôi cũng đã đủ khiến cho người run rẩy rồi, Tiêu Túc không nói chuyện thêm nữa.
“Bác gái, không có sao, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi đi thôi”
Tiêu Túc tự mình lái xe, vốn dĩ là Giang Tiểu Bạch muốn ngồi phía sau, nhường lại ghế phó lái cho một trong hai ông bà nhà họ Tiêu, nhưng mà không nghĩ tới được Lương Nha Hòa lại trực tiếp mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô, để cho cô đi vào.
Giang Tiểu Bạch cũng chỉ đành ngượng ngùng tiến lên, cúi người chui vào trong xe, sau đó nhanh chóng thắt chặt dây an toàn lại.
Sau khi chiếc xe được lái đi ra bên ngoài, Lương Nha Hòa mới bắt đầu ngồi ở phía sau gợi chuyện.
“Tiểu Bạch à, người em họ này của Tiêu Túc năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, nghe nói cô bạn gái này là người đã quen biết từ lúc còn đi học, hai người cũng đã yêu nhau được bốn năm rồi, tình cảm rất là thắm thiết, năm ngoái đính hôn, năm nay thì tổ chức hôn lễ. Con nói Tiêu Túc cái anh chàng này, cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, làm sao mà lại không biết học tập theo em họ của nó một chút vậy chứ?”
Giang Tiểu Bạch nghe xong thì có chút lúng túng, bởi vì thân phận của cô bây giờ vẫn là bạn gái của Tiêu Túc mà, nghe thấy Lương Nha Hòa nói những lời này có cảm giác thật giống như là đang thúc giục hai người bọn họ nhanh chóng kết hôn đi vậy.
Giang Tiểu Bạch còn đang suy nghĩ phải trả lời làm sao thì Tiêu Túc đã cau mày nói: “Mẹ, đừng nói cái này.”
Lương Nha Hòa nheo mắt lại, tức giận nói: “Sao hả, người làm mẹ như mẹ còn không thể nói được con có đúng hay không?”
Tiêu Minh Chí đụng vào cánh tay của Lương Nha Hòa một cái, tỏ ý ra hiệu rằng Tiểu Bạch vẫn còn ở nơi này nữa đấy.
Lương Nha Hòa cũng kịp thời phản ứng lại, sau đó cong khóe môi lên: “Tiểu Bạch à, cháu yên tâm đi, sau này cháu và Tiêu Túc kết hôn rồi, bác gái khẳng định sẽ đối xử tốt với cháu, nếu như mà Tiêu Túc dám bắt nạt cháu, bác gái nhất định sẽ không tha cho nó.”
Khụ khụ, Giang Tiểu Bạch lúng túng đến mức không được, khó trách Tiêu Túc lại nói chờ sau khi kết thúc hôn lễ quay trở về sẽ nói rõ ràng cho Lương Nha Hòa biết, hóa ra là vì mẹ của anh ta gấp gáp đến như vậy, chắc không phải là bà đã âm thầm thương lượng chuyện kết hôn của hai người bọn họ với Tiêu Túc rồi đấy chứ?
“Tiểu Bạch nhà chúng ta hôm nay thật là đẹp mắt, nhất định có thể đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ”
Giang Tiểu Bạch: “Khụ khụ, bác gái, dẫu sao thì ngày hôm nay cũng là hôn lễ của người khác, đẹp lấn át cả hoa thơm cỏ lạ thì hình như không tốt lắm thì phải?”
Nghe cô nói vậy, Lương Nha Hòa bất chợt vỗ đầu một cái, cười ha hả nói: “Cũng đúng cũng đúng, cháu nhìn xem đầu óc của bác gái đi, chỉ mải quan tâm đến cháu, hoàn toàn quên hôm nay là hôn lễ”
Giang Tiểu Bạch xấu hổ cười một tiếng.
Cửa bị đẩy ra, Tiêu Túc và Tiêu Minh Chí cùng nhau đi vào.
“Đã chuẩn bị xong hay chưa vậy?”
Dứt lời, Tiêu Túc nhìn về phía Giang Tiểu Bạch.
Hôm nay Giang Tiểu Bạch mặc một chiếc váy dự tiệc kiểu ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác ngọc trai nhỏ màu trắng, để lộ ra một đôi chân trắng nõn lại nhỏ dài.
Dưới chân của cô đi một đôi giày cao gót màu da, gót giày rất cao, cụ thể thì không biết là cao bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy gót giày cao như vậy, Tiêu Túc lại nhíu mày lại theo bản năng: “Em đi giày cao như vậy, lát nữa đi bộ có thuận lợi không?”
Nghe Tiêu Túc hỏi câu này, Giang Tiểu Bạch kinh ngạc.
“Lúc bình thường em đều đi giày đế bằng, chắc chắn có thể đi?”
Vẫn còn chưa chờ được câu trả lời của Giang Tiểu Bạch, Lương Nha Hòa ở bên người cô đã nhanh chóng lao ra nói: “Con nói chuyện thế nào vậy? Một cô gái đi giày cao gót không phải là chuyện rất bình thường sao? Đi bộ thì làm sao mà không thuận lợi được chứ? Nếu như là không thuận lợi thì lát nữa con đỡ lấy Tiểu Bạch một chút không phải là được rồi hay sao? Tiểu Bạch là bạn gái của con, vậy mà chút ý thức này cũng không có sao?”
Tiêu Túc không nghĩ tới chính mình chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện hỏi một câu, vậy mà lại bị mẹ ruột “võ đầu che mặt” rồi mắng cho một trận, ngượng ngùng sờ lên đầu mũi của bản thân một cái.
Được rồi, cậu ta không nên mở miệng nữa.
Mẹ mình thế này cũng quá là che chở cho Tiểu Bạch rồi, bây giờ vẫn chỉ là bạn gái mà thôi, lỡ như hai người thật sự là bạn trai bạn gái, tương lai lấy về nhà, vậy thì không phải là Lương Nha Hòa sẽ măng chết chính mình vì Tiểu Bạch hay sao?
Suy nghĩ một chút thôi cũng đã đủ khiến cho người run rẩy rồi, Tiêu Túc không nói chuyện thêm nữa.
“Bác gái, không có sao, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi đi thôi”
Tiêu Túc tự mình lái xe, vốn dĩ là Giang Tiểu Bạch muốn ngồi phía sau, nhường lại ghế phó lái cho một trong hai ông bà nhà họ Tiêu, nhưng mà không nghĩ tới được Lương Nha Hòa lại trực tiếp mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô, để cho cô đi vào.
Giang Tiểu Bạch cũng chỉ đành ngượng ngùng tiến lên, cúi người chui vào trong xe, sau đó nhanh chóng thắt chặt dây an toàn lại.
Sau khi chiếc xe được lái đi ra bên ngoài, Lương Nha Hòa mới bắt đầu ngồi ở phía sau gợi chuyện.
“Tiểu Bạch à, người em họ này của Tiêu Túc năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, nghe nói cô bạn gái này là người đã quen biết từ lúc còn đi học, hai người cũng đã yêu nhau được bốn năm rồi, tình cảm rất là thắm thiết, năm ngoái đính hôn, năm nay thì tổ chức hôn lễ. Con nói Tiêu Túc cái anh chàng này, cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, làm sao mà lại không biết học tập theo em họ của nó một chút vậy chứ?”
Giang Tiểu Bạch nghe xong thì có chút lúng túng, bởi vì thân phận của cô bây giờ vẫn là bạn gái của Tiêu Túc mà, nghe thấy Lương Nha Hòa nói những lời này có cảm giác thật giống như là đang thúc giục hai người bọn họ nhanh chóng kết hôn đi vậy.
Giang Tiểu Bạch còn đang suy nghĩ phải trả lời làm sao thì Tiêu Túc đã cau mày nói: “Mẹ, đừng nói cái này.”
Lương Nha Hòa nheo mắt lại, tức giận nói: “Sao hả, người làm mẹ như mẹ còn không thể nói được con có đúng hay không?”
Tiêu Minh Chí đụng vào cánh tay của Lương Nha Hòa một cái, tỏ ý ra hiệu rằng Tiểu Bạch vẫn còn ở nơi này nữa đấy.
Lương Nha Hòa cũng kịp thời phản ứng lại, sau đó cong khóe môi lên: “Tiểu Bạch à, cháu yên tâm đi, sau này cháu và Tiêu Túc kết hôn rồi, bác gái khẳng định sẽ đối xử tốt với cháu, nếu như mà Tiêu Túc dám bắt nạt cháu, bác gái nhất định sẽ không tha cho nó.”
Khụ khụ, Giang Tiểu Bạch lúng túng đến mức không được, khó trách Tiêu Túc lại nói chờ sau khi kết thúc hôn lễ quay trở về sẽ nói rõ ràng cho Lương Nha Hòa biết, hóa ra là vì mẹ của anh ta gấp gáp đến như vậy, chắc không phải là bà đã âm thầm thương lượng chuyện kết hôn của hai người bọn họ với Tiêu Túc rồi đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.