Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2051
Thời Vũ
09/02/2022
Dù sao quãng thời gian hai người quen nhau cũng không dài, hơn nữa nếu không phải bởi vì đêm hôm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ không ở bên nhau.
Tiêu Túc cảm thấy đây là một đề tài gây mất mạng, trên thực tế cậu ta cảm thấy lúc này gặp mặt đương nhiên không nhanh, nhưng mà cậu ta không thể tùy tiện trả lời, bằng không đến lúc đó Giang Tiểu Bạch sẽ không biết còn oán giận cậu ta như thế nào nữa.
Cho nên cậu ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Mặc kệ nhanh hay chậm, dù sao anh cũng tùy em”
Câu trả lời của cậu ta khiến Giang Tiểu Bạch rất là kinh ngạc, người này bị oán giận nhiều quá cho nên sinh bóng ma hay sao? Lúc nói chuyện tiến lui rất có độ, không lọt một giọt nước.
Vừa nghĩ tới cậu ta phải vận dụng tư duy suy nghĩ bảy bảy bốn chín lần trước khi trả lời, Giang Tiểu Bạch không khỏi buồn cười, khóe môi cũng không nhịn được cong lên.
“Tùy ý tôi? Đó là từ quyết định của tôi?”
“Có lúc nào thì không phải từ em quyết định sao?”
Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta một hòi lâu, đột nhiên nói: “Được, vậy ngày mai trước khi đi gặp ba mẹ tôi, chúng ta sẽ đi mau một ít quà rồi cùng anh đi gặp người trong lòng của anh”
Khi nghe thấy ba chữ “người trong lòng, Tiêu Túc rõ ràng có chút khựng lại, đại khái là do không ngờ Giang Tiểu Bạch sẽ nói như vậy, cũng chưa phản ứng được người trong lòng mà cô ấy nói là ai.
Thế là cậu ta vô thức hỏi: “Người trong lòng? Em nói là…”
Nói được một nửa, Tiêu Túc đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu ta đã phản ứng được người Giang Tiểu Bạch nói là al.
“Sao thế, chẳng lẽ người trong anh là ai anh cũng quên luôn rồi? Không cần tôi nhắc nhở anh đó chứ?”
Tiêu Túc nhếch môi mỏng, sắc mặt u ám nhìn cô gái ở trước mặt, rõ ràng đang kéo tay cậu ta, rõ ràng đôi mắt đáng yêu động lòng người, rõ ràng đêm hôm qua hai người còn ngọt ngào thân mật.
Thế nhưng mà lúc này cô ấy có thể vui cười nói ra chuyện này, nói ra mấy thứ như người trong lòng này, hơn nữa còn nói vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, giống như không hề để ý chút nào.
Không thể giải thích được, điều này khiến trái tim Tiêu Túc như có cái gì tích tụ, môi mỏng của cậu ta mím thành một đường, không trả lời Giang Tiểu Bạch.
“Nói một câu cũng không được sao?” Giang Tiểu Bạch buông tay cậu ta ra, cảm thán lên tiếng: “Ngày hôm đó tôi thấy anh khẩn trương như vậy, bảo anh đi mà anh không đi.”
“Chuyện này không thể bỏ qua sao?” Tiêu Túc ngắt lời cô.
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta, cong môi nói: “Tôi không nói là không thể bỏ qua, tôi đã sớm bỏ qua chuyện này rồi”
“Nếu đã bỏ qua thì tại sao còn nhắc lại?”
“Hiện tại tôi nhắc lại không phải là vì muốn gây sự với anh, chỉ là tôi nhận ra tâm trạng của anh, cho nên mới muốn giúp anh một chút. Gần đây không phải ngày nào anh cũng đi làm sao? Nhất định là không có cơ hội đến thăm người ta nhỉ? Hơn nữa người ta cũng là người đã kết hôn, anh một mình đến thăm cũng không tiện, cho nên bạn gái của anh nổi lòng tốt, mua quà cùng anh đi thăm. Chỉ cần nhìn một chút, biết đối phương không có việc gì là anh có thể yên tâm, đúng không?”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn dùng khuỷu đẩy nhẹ Tiêu Túc một cái: “Có phải bạn gái của anh rất hào phóng không?”
Chỗ khuỷu tay cô đụng đúng vào vị trí tim của Tiêu Túc, cậu ta bị đẩy hơi lùi về phía sau nửa bước, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
Giống như là rất hào phóng, nhưng mà cậu ta lại không hy vọng cô hào phóng như vậy.
Cậu ta đã biết Tiểu Nhan không sao, cho nên cậu ta thực sự không nghĩ đến việc đi thăm cô ấy, nhưng cậu ta không ngờ là Giang Tiểu Bạch lại nghĩ đến.
Sau khi Giang Tiểu Bạch xác nhận xong thì gọi điện thoại cho Đỗ Tiêu Vũ nói là chiều ngày mai sẽ trở về.
Buổi sáng dự định đến thăm Tiểu Nhan, nhưng trước khi đến thăm, Giang Tiểu Bạch hy vọng có thể gọi điện trước cho cô ấy, cho nên Giang Tiểu Bạch quấn lấy Tiêu Túc muốn số điện thoại của đối phương.
Tiêu Túc có số điện thoại của Tiểu Nhan, nhưng lúc đối mặt với yêu cầu của Giang Tiểu Bạch, đột nhiên Tiêu Túc lại không muốn cho.
“Cô ấy đã có người chăm sóc, thật ra chúng ta không cần phải đến xem”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch không nhịn được liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Anh nói cái gì đó? Tất cả đã sắp xếp xong rồi, anh yên tâm, lần trước tôi sợ anh xảy ra chuyện cho nên mới tức giận, lần này là tôi đề nghị dẫn anh đi thăm cho nên tôi sẽ không tức giận A,u,m đâu.
Tiêu Túc cảm thấy đây là một đề tài gây mất mạng, trên thực tế cậu ta cảm thấy lúc này gặp mặt đương nhiên không nhanh, nhưng mà cậu ta không thể tùy tiện trả lời, bằng không đến lúc đó Giang Tiểu Bạch sẽ không biết còn oán giận cậu ta như thế nào nữa.
Cho nên cậu ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Mặc kệ nhanh hay chậm, dù sao anh cũng tùy em”
Câu trả lời của cậu ta khiến Giang Tiểu Bạch rất là kinh ngạc, người này bị oán giận nhiều quá cho nên sinh bóng ma hay sao? Lúc nói chuyện tiến lui rất có độ, không lọt một giọt nước.
Vừa nghĩ tới cậu ta phải vận dụng tư duy suy nghĩ bảy bảy bốn chín lần trước khi trả lời, Giang Tiểu Bạch không khỏi buồn cười, khóe môi cũng không nhịn được cong lên.
“Tùy ý tôi? Đó là từ quyết định của tôi?”
“Có lúc nào thì không phải từ em quyết định sao?”
Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta một hòi lâu, đột nhiên nói: “Được, vậy ngày mai trước khi đi gặp ba mẹ tôi, chúng ta sẽ đi mau một ít quà rồi cùng anh đi gặp người trong lòng của anh”
Khi nghe thấy ba chữ “người trong lòng, Tiêu Túc rõ ràng có chút khựng lại, đại khái là do không ngờ Giang Tiểu Bạch sẽ nói như vậy, cũng chưa phản ứng được người trong lòng mà cô ấy nói là ai.
Thế là cậu ta vô thức hỏi: “Người trong lòng? Em nói là…”
Nói được một nửa, Tiêu Túc đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu ta đã phản ứng được người Giang Tiểu Bạch nói là al.
“Sao thế, chẳng lẽ người trong anh là ai anh cũng quên luôn rồi? Không cần tôi nhắc nhở anh đó chứ?”
Tiêu Túc nhếch môi mỏng, sắc mặt u ám nhìn cô gái ở trước mặt, rõ ràng đang kéo tay cậu ta, rõ ràng đôi mắt đáng yêu động lòng người, rõ ràng đêm hôm qua hai người còn ngọt ngào thân mật.
Thế nhưng mà lúc này cô ấy có thể vui cười nói ra chuyện này, nói ra mấy thứ như người trong lòng này, hơn nữa còn nói vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, giống như không hề để ý chút nào.
Không thể giải thích được, điều này khiến trái tim Tiêu Túc như có cái gì tích tụ, môi mỏng của cậu ta mím thành một đường, không trả lời Giang Tiểu Bạch.
“Nói một câu cũng không được sao?” Giang Tiểu Bạch buông tay cậu ta ra, cảm thán lên tiếng: “Ngày hôm đó tôi thấy anh khẩn trương như vậy, bảo anh đi mà anh không đi.”
“Chuyện này không thể bỏ qua sao?” Tiêu Túc ngắt lời cô.
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta, cong môi nói: “Tôi không nói là không thể bỏ qua, tôi đã sớm bỏ qua chuyện này rồi”
“Nếu đã bỏ qua thì tại sao còn nhắc lại?”
“Hiện tại tôi nhắc lại không phải là vì muốn gây sự với anh, chỉ là tôi nhận ra tâm trạng của anh, cho nên mới muốn giúp anh một chút. Gần đây không phải ngày nào anh cũng đi làm sao? Nhất định là không có cơ hội đến thăm người ta nhỉ? Hơn nữa người ta cũng là người đã kết hôn, anh một mình đến thăm cũng không tiện, cho nên bạn gái của anh nổi lòng tốt, mua quà cùng anh đi thăm. Chỉ cần nhìn một chút, biết đối phương không có việc gì là anh có thể yên tâm, đúng không?”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn dùng khuỷu đẩy nhẹ Tiêu Túc một cái: “Có phải bạn gái của anh rất hào phóng không?”
Chỗ khuỷu tay cô đụng đúng vào vị trí tim của Tiêu Túc, cậu ta bị đẩy hơi lùi về phía sau nửa bước, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
Giống như là rất hào phóng, nhưng mà cậu ta lại không hy vọng cô hào phóng như vậy.
Cậu ta đã biết Tiểu Nhan không sao, cho nên cậu ta thực sự không nghĩ đến việc đi thăm cô ấy, nhưng cậu ta không ngờ là Giang Tiểu Bạch lại nghĩ đến.
Sau khi Giang Tiểu Bạch xác nhận xong thì gọi điện thoại cho Đỗ Tiêu Vũ nói là chiều ngày mai sẽ trở về.
Buổi sáng dự định đến thăm Tiểu Nhan, nhưng trước khi đến thăm, Giang Tiểu Bạch hy vọng có thể gọi điện trước cho cô ấy, cho nên Giang Tiểu Bạch quấn lấy Tiêu Túc muốn số điện thoại của đối phương.
Tiêu Túc có số điện thoại của Tiểu Nhan, nhưng lúc đối mặt với yêu cầu của Giang Tiểu Bạch, đột nhiên Tiêu Túc lại không muốn cho.
“Cô ấy đã có người chăm sóc, thật ra chúng ta không cần phải đến xem”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch không nhịn được liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Anh nói cái gì đó? Tất cả đã sắp xếp xong rồi, anh yên tâm, lần trước tôi sợ anh xảy ra chuyện cho nên mới tức giận, lần này là tôi đề nghị dẫn anh đi thăm cho nên tôi sẽ không tức giận A,u,m đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.