Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2063
Thời Vũ
12/02/2022
Cậu ta bắt được thân thể của cô gái nhỏ phóng hỏa làm loạn, bế cô đứng lên rồi khàn giọng hỏi: ‘Uống say rồi thì gây hoạ lung tung có phải không? Có biết làm như vậy thì hậu quả sẽ như thế nào không?”
Sức lực của anh thì lớn còn Giang Tiểu Bạch thì nhỏ, bị anh bế lên mà không cần dùng một chút sức lực, Giang Tiểu Bạch vung tay lung tung: “Thả tôi xuống, tôi muốn hôn, tôi muốn ^ „ Øm.
Tiêu Túc nhanh chóng thích ứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm đường nét tinh tế của cô trong bóng đêm, buông cô ra sau đó lại ôm chầm lại, cúi thấp đầu dán vào trán cô: “Hôm nay em lại muốn vào vai nhân vật nào?”
“Hả? Nhân vật? Tôi mới không đóng vai nhân vật nào cả, anh là kẻ xấu, anh có phải là không quen biết tôi không?”
“Em là ai?” Tiêu Túc khàn khàn hỏi.
“Hừ, người xấu, người xấu, anh thật sự không còn biết tôi nữa. Tôi là cục cưng mà anh mang về từ hai mươi năm trước.”
Tiêu Túc suýt nữa bật cười thành tiếng, nhìn Giang Tiểu Bạch trước mặt có chút bất lực.
Làm thế nào mà cô lại trở thành đứa bé mà cậu ta đã mang về từ hai mươi năm trước?
Cậu ta ngay lúc này cũng dở khóc dở cười, Giang Tiểu Bạch đem môi kề sát lại gần: “Tuy rằng anh đã là một lão già, nhưng em vẫn yêu anh”
Tiêu Túc dừng lại một lát, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Bạch đang ở gần trong tay.
Hai người cách nhau rất gần, tình cảnh này trước đây chưa từng có, cũng chính là lần thổ lộ đầu tiên.
Vì vậy Tiêu Túc nhất thời có chút mất tập trung.
Giang Tiểu Bạch chủ động tiến lên, hôn lên môi anh, trên mặt lộ ra ý cười: “Em thích anh”
Tiêu Túc tiếp tục ngây ngốc, đơ ra như tượng.
“Em yêu anh!” Giang Tiểu Bạch hôn rồi lại hôn anh, thậm chí còn vươn hai tay ôm cổ anh, tha thiết nhìn anh hỏi: “Sao anh lại không trả lời em?”
Yết hâu của Tiêu Túc chập chờn lên xuống, khóe môi nhếch lên, nhưng mà một câu còn chưa nói ra, như thể đã bị mất giọng, mất một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng bộ dàng lại giống như bị khàn đặc nói không lên vậy.
“Anh, anh cũng vậy…
Yêu em.
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Giang Tiểu Bạch hiển nhiên không hài lòng, không ngừng hỏi anh: “Anh làm sao vậy? Anh không yêu em sao?”
Tiêu Túc vươn tay túm cổ tay cô: “Tiểu Bạch, em say rồi”
“Ưm, em không say. Anh mau trả lời câu hỏi, anh có yêu em hay không?”
Đôi môi cô cách rất gần, đỏ mọng mà trơn bóng, ẩm ướt bông hồng như vừa nở rộ dưới nắng xuân, như trải qua lễ rửa tội bằng sương vào sáng sớm.
Cuối cùng, Tiêu Túc không tự chủ được bản thân, cúi đầu che lại đôi môi của cô, cũng bịt kín luôn suy nghĩ lộn xộn của cô, trong đó có câu nói kia, anh có yêu em hay không?
Anh không để ý tới liền nhắm mắt lại.
“Ưm”
Giang Tiểu Bạch ưm một tiếng, ôm chặt lấy cổ của anh.
Ban đầu chỉ là hôn môi, hôn xong liền mất khống chế, dù sao ngọn lửa trước đós vẫn còn.
Trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng giác quan lại càng rõ ràng hơn.
Quần áo của hai người dân dân tuột xuống dưới chân nhau…
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Bạch ngồi dậy với cái đầu đau đớn, khó khăn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng, xem tiết trời có lẽ cũng đã đến trưa rồi.
Cô đã thực sự ngủ cho đến lúc này?
Bởi vì tối hôm qua uống rượu nên Giang Tiểu Bạch không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó, cô chỉ đứng dậy như thường lệ rồi đi tắm rửa.
Ai biết vừa bước chân xuống đất, hai chân mềm nhữn, cả người ngã ngồi trên mặt đất lạnh giá.
Sức lực của anh thì lớn còn Giang Tiểu Bạch thì nhỏ, bị anh bế lên mà không cần dùng một chút sức lực, Giang Tiểu Bạch vung tay lung tung: “Thả tôi xuống, tôi muốn hôn, tôi muốn ^ „ Øm.
Tiêu Túc nhanh chóng thích ứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm đường nét tinh tế của cô trong bóng đêm, buông cô ra sau đó lại ôm chầm lại, cúi thấp đầu dán vào trán cô: “Hôm nay em lại muốn vào vai nhân vật nào?”
“Hả? Nhân vật? Tôi mới không đóng vai nhân vật nào cả, anh là kẻ xấu, anh có phải là không quen biết tôi không?”
“Em là ai?” Tiêu Túc khàn khàn hỏi.
“Hừ, người xấu, người xấu, anh thật sự không còn biết tôi nữa. Tôi là cục cưng mà anh mang về từ hai mươi năm trước.”
Tiêu Túc suýt nữa bật cười thành tiếng, nhìn Giang Tiểu Bạch trước mặt có chút bất lực.
Làm thế nào mà cô lại trở thành đứa bé mà cậu ta đã mang về từ hai mươi năm trước?
Cậu ta ngay lúc này cũng dở khóc dở cười, Giang Tiểu Bạch đem môi kề sát lại gần: “Tuy rằng anh đã là một lão già, nhưng em vẫn yêu anh”
Tiêu Túc dừng lại một lát, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Bạch đang ở gần trong tay.
Hai người cách nhau rất gần, tình cảnh này trước đây chưa từng có, cũng chính là lần thổ lộ đầu tiên.
Vì vậy Tiêu Túc nhất thời có chút mất tập trung.
Giang Tiểu Bạch chủ động tiến lên, hôn lên môi anh, trên mặt lộ ra ý cười: “Em thích anh”
Tiêu Túc tiếp tục ngây ngốc, đơ ra như tượng.
“Em yêu anh!” Giang Tiểu Bạch hôn rồi lại hôn anh, thậm chí còn vươn hai tay ôm cổ anh, tha thiết nhìn anh hỏi: “Sao anh lại không trả lời em?”
Yết hâu của Tiêu Túc chập chờn lên xuống, khóe môi nhếch lên, nhưng mà một câu còn chưa nói ra, như thể đã bị mất giọng, mất một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng bộ dàng lại giống như bị khàn đặc nói không lên vậy.
“Anh, anh cũng vậy…
Yêu em.
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Giang Tiểu Bạch hiển nhiên không hài lòng, không ngừng hỏi anh: “Anh làm sao vậy? Anh không yêu em sao?”
Tiêu Túc vươn tay túm cổ tay cô: “Tiểu Bạch, em say rồi”
“Ưm, em không say. Anh mau trả lời câu hỏi, anh có yêu em hay không?”
Đôi môi cô cách rất gần, đỏ mọng mà trơn bóng, ẩm ướt bông hồng như vừa nở rộ dưới nắng xuân, như trải qua lễ rửa tội bằng sương vào sáng sớm.
Cuối cùng, Tiêu Túc không tự chủ được bản thân, cúi đầu che lại đôi môi của cô, cũng bịt kín luôn suy nghĩ lộn xộn của cô, trong đó có câu nói kia, anh có yêu em hay không?
Anh không để ý tới liền nhắm mắt lại.
“Ưm”
Giang Tiểu Bạch ưm một tiếng, ôm chặt lấy cổ của anh.
Ban đầu chỉ là hôn môi, hôn xong liền mất khống chế, dù sao ngọn lửa trước đós vẫn còn.
Trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng giác quan lại càng rõ ràng hơn.
Quần áo của hai người dân dân tuột xuống dưới chân nhau…
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Bạch ngồi dậy với cái đầu đau đớn, khó khăn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng, xem tiết trời có lẽ cũng đã đến trưa rồi.
Cô đã thực sự ngủ cho đến lúc này?
Bởi vì tối hôm qua uống rượu nên Giang Tiểu Bạch không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó, cô chỉ đứng dậy như thường lệ rồi đi tắm rửa.
Ai biết vừa bước chân xuống đất, hai chân mềm nhữn, cả người ngã ngồi trên mặt đất lạnh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.