Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2084
Thời Vũ
18/02/2022
“Tất cả cũng bởi vì mẹ không nghe lời con, nếu như mẹ nguyện ý nghe lời con nói thì sẽ không xảy ra loại chuyện như thế này!”
“Trước đó con không muốn nói nhưng mẹ lại bắt con nói làm cho con không dám về nhà mà chỉ có thể thuê phòng ở bên ngoài. Bây giờ con nói thì mẹ lại muốn ép con tách khỏi anh ấy.
Mẹ, mẹ thật sự là vì muốn tốt cho con sao? Tại sao cuộc đời của con chắc chắn phải dựa vào suy nghĩ và quy tắc của mẹ chứ? Con cũng không còn là con nít nữa mà con đã là người trưởng thành nên con muốn tự mình sắp xếp cuộc đời của mình không được sao?”
“Đó đều là những lời thật lòng của con, con không muốn sống những ngày phải theo quy tắc của mẹ, con muốn sống cuộc đời của con, cho dù có hậu quả như thế nào thì con cũng sẽ tự mình chịu trách nhiệm”
Con gái của bà ấy luôn khôn ngoan, bởi vì là con một cho nên con bé muốn cái gì bà ấy cũng cho, từ xưa đến nay Đỗ Tiêu Vũ không bạc đãi con gái của mình mà cưng chiều đồng thời cũng nuôi lớn con bé trở thành dáng vẻ mà bà ấy mong muốn, muốn con bé sống theo ý của mình.
Nếu như không phải lân này Giang Tiểu Bạch phản kháng thì Đỗ Tiêu Vũ thật sự chưa từng nghĩ những chuyện mà mình đã làm lúc trước lại gây ra ảnh hưởng lớn với con bé như vậy.
Đúng vậy, con gái của bà ấy đã lớn chứ không còn là con nít nữa.
Cũng không phải là con rối thì làm sao có thể để mặc cho người ta định đoạt chứ?
Ôi đáng tiếc, bà ấy biết quá muộn.
Nếu như bà ấy kịp phản ứng sớm thì có lẽ sẽ không nói với con bé chuyện này, bây giờ Tiểu Bạch đã biết mà Lương Nha Hòa rõ ràng càng tôn trọng con cái hơn bà ấy cũng tôn trọng bà ấy, Lương Nha Hòa nhịn cả một buổi tối đến bây giờ mới gọi điện thoại tới thương lượng chuyện này với bà ấy.
Nghĩ tới đây Đỗ Tiêu Vũ đã cảm thấy vô cùng áy náy.
“Nha Hòa thật xin lỗi, buổi sáng tôi đã nói với con gái rồi”
“Cái gì?” Lương Nha Hòa hơi ngạc nhiên: “Đã nói rồi? Bà nói lúc nào?”
“Trước khi bà gọi điện thoại không) lâu: Lương Nha Hòa đột nhiên mất tiếng, không biết phải nói gì.
“Nhưng có thể là tôi đã sai rồi, thật xin lỗi”
Lương Nha Hòa mất một lúc lâu mới phản ứng được, cười nói: “Không sao, dù sao cũng là ba mẹ nên bà nói loại chuyện này tôi cũng có thể hiểu được, vậy bên này tôi sẽ không nói với Tiêu Túc, Tiểu Bạch biết thì biết tất cả đều xem ý của Tiểu Bạch thế nào, nếu như Tiểu Bạch không nguyện ý vậy thì nhà họ Tiêu chúng tôi cũng sẽ không làm khó”
Nghe vậy Đỗ Tiêu Vũ hơi ngạc nhiên: “Bà không cảm thấy như vậy rất không công bằng với Tiêu Túc sao?”
“Thật vất vả con trai tôi mới nói về bạn gái nên tôi tin tưởng ánh mắt của thằng bé cũng tin tưởng năng lực xử lý mọi việc của thằng bé, hơn nữa có rất nhiều chuyện đều phải dựa vào bản thân làm sao có thể để cho ông trời định đoạt chứ? Nếu như nói ông trời để bà tâm thường chẳng có tài cán gì chẳng lẽ bà sẽ thật sự không cố gắng sao? Con trai tôi cũng không phải là loại người cam chịu số phận nên chắc chắn sẽ không để ý tới những thứ này”
Sau khi cúp điện thoại trong lòng Đỗ Tiêu Vũ mãi vẫn không thể bình tĩnh được.
Đối phương đã hoàn toàn bày hết thành ý của bản thân nên tiếp theo cũng chỉ có thể xem Tiểu Bạch nghĩ thế nào mà thôi.
Buổi tối sau khi tam làm Tiêu Túc trở về đẩy cửa ra đã cảm thấy bầu không khí trong nhà dường như không đúng cho lắm.
Trong phòng khách không bật đèn, khắp nơi đều lấm tấm màu đen, anh hơi sửng sốt sau đó mở đèn thì phát hiện trên mặt bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt, mà Giang Tiểu Bạch mặc áo ngủ nằm ở trên ghế salon ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy cảnh này Tiêu Túc không nhịn được nhíu lông mày thay giày đi tới.
Cô nhóc này muốn ngủ sao không vào trong phòng ngủ mà lại nằm ở trên ghế sa lon, mặc dù trong phòng có hơi ấm nhưng dù sao cũng là mùa đông nên nằm như vậy rất dễ bị cảm lạnh.
Tiêu Túc nhanh chóng đi tới bế Giang Tiểu Bạch lên chuẩn bị ôm cô vào trong phòng ngủ.
Ai biết anh vừa ôm thì Giang Tiểu Bạch đã tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt, ánh mắt hơi buồn ngủ.
“A, anh về rồi sao?”
Tiêu Túc khẽ giật mũi giật nhếch đôi môi mỏng hỏi thăm cô: “Em uống rượu sao?”
“Trước đó con không muốn nói nhưng mẹ lại bắt con nói làm cho con không dám về nhà mà chỉ có thể thuê phòng ở bên ngoài. Bây giờ con nói thì mẹ lại muốn ép con tách khỏi anh ấy.
Mẹ, mẹ thật sự là vì muốn tốt cho con sao? Tại sao cuộc đời của con chắc chắn phải dựa vào suy nghĩ và quy tắc của mẹ chứ? Con cũng không còn là con nít nữa mà con đã là người trưởng thành nên con muốn tự mình sắp xếp cuộc đời của mình không được sao?”
“Đó đều là những lời thật lòng của con, con không muốn sống những ngày phải theo quy tắc của mẹ, con muốn sống cuộc đời của con, cho dù có hậu quả như thế nào thì con cũng sẽ tự mình chịu trách nhiệm”
Con gái của bà ấy luôn khôn ngoan, bởi vì là con một cho nên con bé muốn cái gì bà ấy cũng cho, từ xưa đến nay Đỗ Tiêu Vũ không bạc đãi con gái của mình mà cưng chiều đồng thời cũng nuôi lớn con bé trở thành dáng vẻ mà bà ấy mong muốn, muốn con bé sống theo ý của mình.
Nếu như không phải lân này Giang Tiểu Bạch phản kháng thì Đỗ Tiêu Vũ thật sự chưa từng nghĩ những chuyện mà mình đã làm lúc trước lại gây ra ảnh hưởng lớn với con bé như vậy.
Đúng vậy, con gái của bà ấy đã lớn chứ không còn là con nít nữa.
Cũng không phải là con rối thì làm sao có thể để mặc cho người ta định đoạt chứ?
Ôi đáng tiếc, bà ấy biết quá muộn.
Nếu như bà ấy kịp phản ứng sớm thì có lẽ sẽ không nói với con bé chuyện này, bây giờ Tiểu Bạch đã biết mà Lương Nha Hòa rõ ràng càng tôn trọng con cái hơn bà ấy cũng tôn trọng bà ấy, Lương Nha Hòa nhịn cả một buổi tối đến bây giờ mới gọi điện thoại tới thương lượng chuyện này với bà ấy.
Nghĩ tới đây Đỗ Tiêu Vũ đã cảm thấy vô cùng áy náy.
“Nha Hòa thật xin lỗi, buổi sáng tôi đã nói với con gái rồi”
“Cái gì?” Lương Nha Hòa hơi ngạc nhiên: “Đã nói rồi? Bà nói lúc nào?”
“Trước khi bà gọi điện thoại không) lâu: Lương Nha Hòa đột nhiên mất tiếng, không biết phải nói gì.
“Nhưng có thể là tôi đã sai rồi, thật xin lỗi”
Lương Nha Hòa mất một lúc lâu mới phản ứng được, cười nói: “Không sao, dù sao cũng là ba mẹ nên bà nói loại chuyện này tôi cũng có thể hiểu được, vậy bên này tôi sẽ không nói với Tiêu Túc, Tiểu Bạch biết thì biết tất cả đều xem ý của Tiểu Bạch thế nào, nếu như Tiểu Bạch không nguyện ý vậy thì nhà họ Tiêu chúng tôi cũng sẽ không làm khó”
Nghe vậy Đỗ Tiêu Vũ hơi ngạc nhiên: “Bà không cảm thấy như vậy rất không công bằng với Tiêu Túc sao?”
“Thật vất vả con trai tôi mới nói về bạn gái nên tôi tin tưởng ánh mắt của thằng bé cũng tin tưởng năng lực xử lý mọi việc của thằng bé, hơn nữa có rất nhiều chuyện đều phải dựa vào bản thân làm sao có thể để cho ông trời định đoạt chứ? Nếu như nói ông trời để bà tâm thường chẳng có tài cán gì chẳng lẽ bà sẽ thật sự không cố gắng sao? Con trai tôi cũng không phải là loại người cam chịu số phận nên chắc chắn sẽ không để ý tới những thứ này”
Sau khi cúp điện thoại trong lòng Đỗ Tiêu Vũ mãi vẫn không thể bình tĩnh được.
Đối phương đã hoàn toàn bày hết thành ý của bản thân nên tiếp theo cũng chỉ có thể xem Tiểu Bạch nghĩ thế nào mà thôi.
Buổi tối sau khi tam làm Tiêu Túc trở về đẩy cửa ra đã cảm thấy bầu không khí trong nhà dường như không đúng cho lắm.
Trong phòng khách không bật đèn, khắp nơi đều lấm tấm màu đen, anh hơi sửng sốt sau đó mở đèn thì phát hiện trên mặt bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt, mà Giang Tiểu Bạch mặc áo ngủ nằm ở trên ghế salon ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy cảnh này Tiêu Túc không nhịn được nhíu lông mày thay giày đi tới.
Cô nhóc này muốn ngủ sao không vào trong phòng ngủ mà lại nằm ở trên ghế sa lon, mặc dù trong phòng có hơi ấm nhưng dù sao cũng là mùa đông nên nằm như vậy rất dễ bị cảm lạnh.
Tiêu Túc nhanh chóng đi tới bế Giang Tiểu Bạch lên chuẩn bị ôm cô vào trong phòng ngủ.
Ai biết anh vừa ôm thì Giang Tiểu Bạch đã tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt, ánh mắt hơi buồn ngủ.
“A, anh về rồi sao?”
Tiêu Túc khẽ giật mũi giật nhếch đôi môi mỏng hỏi thăm cô: “Em uống rượu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.