Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2091
Thời Vũ
20/02/2022
Vì thế Giang Tiểu Bạch đã kéo Tiêu Túc ra khỏi cửa hàng, sau đó khẽ nói: “Đặt làm trước rất đắt, chỉ là một cái nhẫn cưới mà thôi, không cần thiết làm long trọng như thế. Tiệm này chúng ta cảm thấy không được thì có thể xem cửa hàng khác, thế nào cũng tìm được loại chúng ta thích.”
“Cả đời này của Tiêu Túc anh chỉ kết hôn một lần, chiếc nhẫn kết hôn rất quan trọng, cái gì gọi là mà thôi? Chắc chắn đặt làm sẽ hợp ý hơn mình chọn”
“Nhưng mà phải tiêu rất nhiều tiên?
Lần trước ở khách sạn anh đã bỏ ra nhiều tiền như thế. Mặc dù em sẽ kết hôn với anh, nhưng em không muốn anh tiêu nhiều như thết”
“Không phải chi, đều là anh tự nguyện” Tiêu Túc mấp máy môi, sau đó nhìn cô nghiêm túc nói: “Dù sao anh cũng không phung phí tiền nhiều năm rồi, đều luôn tích lũy, sau khi kết hôn đều là của em”
“Hừ!” Giang Tiểu Bạch lập tức khinh bỉ anh một câu: “Ai thèm tiền của anh, tự mình Giang Tiểu Bạch em cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy?
Được thôi, anh đã hào phóng như thế, vậy đến lúc đó em sẽ thêm nhiều của hồi môn một chút, em sẽ không lấy không của anhl”
Mặc dù kết hôn, nhưng cũng không thể chỉ một người chỉ tiền được, điều này Giang Tiểu Bạch hiểu rất rõ.
Mà sau khi Tiêu Túc nghe được lại nhíu mày, đáng tiếc Giang Tiểu Bạch đã mặc kệ anh, chỉ kéo anh vào trong cửa hàng: “Trước tiên chúng ta nói suy nghĩ của mình ra, sau đó hợp thành một chiếc, anh cảm thấy thế này được không?”
“Được”
Hai người tốn khoảng ba tiếng mới xong việc. Lúc bọn họ rời đi, Giang Tiểu Bạch mới để ý cửa hàng người ta đã sắp đóng cửa, mà bọn họ lại làm trễ giờ tan ca của người ta hơn nửa tiếng.
Nhưng nhãn hiệu lớn chính là nhãn hiệu lớn, dù cho làm trễ giờ người ta tan ca, thì thái độ phục vụ của bọn họ rất tốt như cũ.
Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng đói, ôm cánh tay Tiêu Túc nũng nịu: “Thời tiết lạnh quá, chúng ta đi ăn lẩu đi: “Được.’ Tiêu Túc cũng không nghĩ tốn nhiều thời gian như thế, đối với đàn ông mà nói, mua đồ coi trọng nhất là vừa mắt.
Nhưng phụ nữ thì khác. Hơn nữa theo Tiểu Bạch chọn lựa, Tiêu Túc mới phát hiện rất nhiều thứ cần phải có kiến thức.
Mặc dù đêm hôm khuya khoắt, nhưng người ăn lẩu cũng không ít. May mà Tiêu Túc và Tiểu Bạch tới sớm, có được vị trí cuối cùng.
Đợi hai người bọn họ ngồi xuống, mấy người ở phía sau đều phải xếp hàng.
Lúc chờ thêm thức ăn, đột nhiên Giang Tiểu Bạch nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình, dưới ánh đèn phát ra tia sáng chói lóa. Cô lắc ngón tay trước mặt Tiêu Túc: “Chiếc nhẫn này lúc trước anh mua bao nhiêu tiền, nếu không chúng ta trả lại đi?”
Nghe vậy, Tiêu Túc ngẩn người một chút, giống như không nghĩ tới có thể như thế. Tiêu Túc ngạc nhiên một lát mới nói: ‘Đồ đưa cho em rồi, sao có thể lấy lại được? Trừ khi em không cần anh mới làm như thế”
Không cần anh sao?
Nghe thấy điềm xấu, Giang Tiểu Bạch nhanh chóng che chiếc nhãn lại, dáng vẻ như bảo bối: “Vậy thì được rồi, không trả được thì em giữ nó lại, mãi mãi cũng không trả cho anh”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn chọc ngón tay của Tiêu Túc.
“Ừm, em nói với anh, quyết định này một khi đã chọn thì không thể đổi ý. Sau khi định ra hôn sự, cho dù anh không cần em, anh cũng không thoát khỏi em được.”
Những lời này cô muốn cố ý khích anh, cô muốn để Tiêu Túc biết kết hôn không phải trò đùa, đây là chuyện cả đời.
Mới đầu Tiêu Túc còn yên lặng, qua vài giây, anh cầm ngón tay Giang Tiểu Bạch đã chọt anh: “Chỉ cần em không bỏ mặc anh, cả đời này Tiêu Túc sẽ không phản bội em”
Anh hiếm khi hứa hẹn, nhưng nếu đã hứa hẹn thì đời này nhất định phải làm được.
Bầu không khí giữa bọn họ rất tốt, nếu không phải đang ở tiệm lẩu, Giang Tiểu Bạch thật sự muốn nhào tới hôn anh.
Nhưng mà lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên, cắt ngang bầu không khí giữa Tiểu Bạch và Tiêu Túc.
Giang Tiểu Bạch đành phải rụt tay về, chờ nồi lẩu sôi, hai người bắt đầu ăn bữa tối.
“Cả đời này của Tiêu Túc anh chỉ kết hôn một lần, chiếc nhẫn kết hôn rất quan trọng, cái gì gọi là mà thôi? Chắc chắn đặt làm sẽ hợp ý hơn mình chọn”
“Nhưng mà phải tiêu rất nhiều tiên?
Lần trước ở khách sạn anh đã bỏ ra nhiều tiền như thế. Mặc dù em sẽ kết hôn với anh, nhưng em không muốn anh tiêu nhiều như thết”
“Không phải chi, đều là anh tự nguyện” Tiêu Túc mấp máy môi, sau đó nhìn cô nghiêm túc nói: “Dù sao anh cũng không phung phí tiền nhiều năm rồi, đều luôn tích lũy, sau khi kết hôn đều là của em”
“Hừ!” Giang Tiểu Bạch lập tức khinh bỉ anh một câu: “Ai thèm tiền của anh, tự mình Giang Tiểu Bạch em cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy?
Được thôi, anh đã hào phóng như thế, vậy đến lúc đó em sẽ thêm nhiều của hồi môn một chút, em sẽ không lấy không của anhl”
Mặc dù kết hôn, nhưng cũng không thể chỉ một người chỉ tiền được, điều này Giang Tiểu Bạch hiểu rất rõ.
Mà sau khi Tiêu Túc nghe được lại nhíu mày, đáng tiếc Giang Tiểu Bạch đã mặc kệ anh, chỉ kéo anh vào trong cửa hàng: “Trước tiên chúng ta nói suy nghĩ của mình ra, sau đó hợp thành một chiếc, anh cảm thấy thế này được không?”
“Được”
Hai người tốn khoảng ba tiếng mới xong việc. Lúc bọn họ rời đi, Giang Tiểu Bạch mới để ý cửa hàng người ta đã sắp đóng cửa, mà bọn họ lại làm trễ giờ tan ca của người ta hơn nửa tiếng.
Nhưng nhãn hiệu lớn chính là nhãn hiệu lớn, dù cho làm trễ giờ người ta tan ca, thì thái độ phục vụ của bọn họ rất tốt như cũ.
Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng đói, ôm cánh tay Tiêu Túc nũng nịu: “Thời tiết lạnh quá, chúng ta đi ăn lẩu đi: “Được.’ Tiêu Túc cũng không nghĩ tốn nhiều thời gian như thế, đối với đàn ông mà nói, mua đồ coi trọng nhất là vừa mắt.
Nhưng phụ nữ thì khác. Hơn nữa theo Tiểu Bạch chọn lựa, Tiêu Túc mới phát hiện rất nhiều thứ cần phải có kiến thức.
Mặc dù đêm hôm khuya khoắt, nhưng người ăn lẩu cũng không ít. May mà Tiêu Túc và Tiểu Bạch tới sớm, có được vị trí cuối cùng.
Đợi hai người bọn họ ngồi xuống, mấy người ở phía sau đều phải xếp hàng.
Lúc chờ thêm thức ăn, đột nhiên Giang Tiểu Bạch nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình, dưới ánh đèn phát ra tia sáng chói lóa. Cô lắc ngón tay trước mặt Tiêu Túc: “Chiếc nhẫn này lúc trước anh mua bao nhiêu tiền, nếu không chúng ta trả lại đi?”
Nghe vậy, Tiêu Túc ngẩn người một chút, giống như không nghĩ tới có thể như thế. Tiêu Túc ngạc nhiên một lát mới nói: ‘Đồ đưa cho em rồi, sao có thể lấy lại được? Trừ khi em không cần anh mới làm như thế”
Không cần anh sao?
Nghe thấy điềm xấu, Giang Tiểu Bạch nhanh chóng che chiếc nhãn lại, dáng vẻ như bảo bối: “Vậy thì được rồi, không trả được thì em giữ nó lại, mãi mãi cũng không trả cho anh”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn chọc ngón tay của Tiêu Túc.
“Ừm, em nói với anh, quyết định này một khi đã chọn thì không thể đổi ý. Sau khi định ra hôn sự, cho dù anh không cần em, anh cũng không thoát khỏi em được.”
Những lời này cô muốn cố ý khích anh, cô muốn để Tiêu Túc biết kết hôn không phải trò đùa, đây là chuyện cả đời.
Mới đầu Tiêu Túc còn yên lặng, qua vài giây, anh cầm ngón tay Giang Tiểu Bạch đã chọt anh: “Chỉ cần em không bỏ mặc anh, cả đời này Tiêu Túc sẽ không phản bội em”
Anh hiếm khi hứa hẹn, nhưng nếu đã hứa hẹn thì đời này nhất định phải làm được.
Bầu không khí giữa bọn họ rất tốt, nếu không phải đang ở tiệm lẩu, Giang Tiểu Bạch thật sự muốn nhào tới hôn anh.
Nhưng mà lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên, cắt ngang bầu không khí giữa Tiểu Bạch và Tiêu Túc.
Giang Tiểu Bạch đành phải rụt tay về, chờ nồi lẩu sôi, hai người bắt đầu ăn bữa tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.