Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2188
Thời Vũ
17/03/2022
Đối mặt với Lương Nha Hòa đánh mắng, Tiêu Túc không đánh trả, cũng không chống cự, từ đầu đến cuối cứ đứng ở đó như một khúc gỗ, để mặc cho người khác vừa đánh vừa mắng.
Cuối cùng vấn là Đỗ Tiêu Vũ nhìn không nổi nữa, tiến lên kéo Lương Nha Hòa: “Được rồi, đừng tức giận nữa, Tiểu Bạch đã đi rồi, bây giờ cho dù đánh chết nó thì cũng không có chút tác dụng gì cả”
“Sao lại không có chút tác dụng nào chứ, tôi đánh chết nó tôi có thể hả giận, thằng nhóc này thật sự là làm tôi quá thất vọng”
“Được rồi!” Giọng nói của Đỗ Tiêu Vũ nặng mấy phần, kéo bà sang một bên: “Đừng thế này nữa, mặc dù Tiêu Túc là con của bà, nhưng bà cũng không thể đánh mắng nó như thế này, bỏ đi. Huống chỉ trong chuyện này, Tiểu Bạch rời đi cũng không phải hoàn toàn không sai, nhưng bọn trẻ đã có lựa chọn của mình, vậy thì chúng ta cứ để yên cho bọn chúng thực hiện lựa chọn của mình đi”
Nói đến đây, Đỗ Tiêu Vũ dừng lại một chút, rồi chậm rãi mở miệng: “Cũng giống như lúc trước chúng ta đi coi bói vậy, bọn chúng vẫn muốn kết hôn, bây giờ cũng như vậy, tôn trọng suy nghĩ của bọn trẻ đi”
Lương Nha Hòa bị bà nói trúng, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại.
Đứa bé trong phòng đột nhiên lớn tiếng khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng dữ dội, Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ nhanh đi dỗ đứa bé, để lại một mình Tiêu Túc đứng yên tại chỗ.
Trước đó có Lương Nha Hòa níu lấy cổ áo của cậu ta, cậu ta mới có thể đứng vững được, sau khi bà rời đi, cậu †a dựa vào vách tường, vô lực ngã xuống.
Tiểu Bạch đi… đi thật rồi.
Cô rời khỏi cậu ta rồi, sau này còn có thể trở về sao?
Tuy rằng cậu ta nguyện ý chờ, nhưng mà cậu ta có thể chờ đến mức đó sao?
Tiêu Túc nhắm mắt lại, tim như bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, trước mắt hiển hiện lại quá khứ cùng với Giang Tiểu Bạch, một chút hình ảnh dư thừa của người khác cũng không có.
Thì ra trái tim của cậu ta đã sớm bị cô gái hào phóng đó chiếm hết chỗ rồi, chỉ là cậu ta không biết mà thôi, cứ ngơ ngơ ngác ngác, không nghiêm túc nói với cô.
Nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa, cậu ta sẽ còn đưa ra lựa chọn thế này sao?
Ý nghĩ như vậy cứ vòng qua vòng lại trong đầu Tiêu Túc, cực kì đau khổ.
Cứ như vậy nhịn một đêm, Đỗ Tiêu Vũ nấu cháo, gọi cậu ta đi ăn.
“Cảm ơn mẹ nhưng con không đói bụng” Tiêu Túc uyển chuyển từ chối Đỗ Tiêu Vũ, rồi đứng dậy đi vào phòng của mình.
“Tiêu Túc, con dừng lại!” Đỗ Tiêu Vũ trực tiếp gọi cậu ta lại: “Bây giờ con là muốn không ăn không ngủ sao? Con thế này xứng với Tiểu Bạch không?”
Nghe vậy, bước chân của Tiêu Túc dừng lại, không tiếp tục đi về phía †rước nữa.
“Bây giờ Tiểu Bạch đã đi rồi, con còn không tỉnh táo lại, làm sao chăm sóc đứa bé? Nó để đứa bé lại, chính là hi vọng con có thể chăm nó thằng bé thật tốt”
Đỗ Tiêu Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mẹ biết, là mẹ của Tiểu Bạch, nói ra lời này có chút ích kỷ, nhưng mà Tiểu Bạch là con gái của mẹ, mẹ rất hiểu nó, nó sẽ không vô duyên vô cớ mà làm ra chuyện gì quá đáng, nó rời khỏi con nhất định là có nguyên nhân, còn về phần đó là nguyên nhân gì mẹ không muốn xen vào”
Lời nói này đã đi vào lòng cậu ta.
Hoàn toàn chính xác, Tiểu Bạch rời đi là có nguyên nhân, là lỗi của cậu ta.
“Thật có lỗi, là do con không tốt”
“Vậy bây giờ con đang làm cái gì đấy? Lúc trước mẹ có nói với Tiểu Bạch về chuyện xem bói, nhưng con bé này kiên quyết muốn gả cho con, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng thấy nó cố chấp muốn làm chuyện gì, kết quả thì sao? Mẹ cho rằng nó đã tìm được hạnh phúc, ai biết được hai người các con vừa mới kết hôn không lâu thì đã xảy ra chuyện như vậy, con nói thật đi, có phải con đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Bạch rồi hay không?”
Thấy mẹ vợ chất vấn, Tiêu Túc gần như không trả lời được vấn đề này.
“Không trả lời được hay là không muốn trả lời?”
Tiêu Túc cũng không nói tiếp.
“Nếu như cái gì con cũng không nói được, vậy bây giờ con liền ăn cho mẹ, sau đó đi nghỉ ngơi, tỉnh táo lại.
Tính cách của con gái mẹ mẹ biết rất rõ, chờ đến khi nó nghĩ thông suốt rồi, có lẽ sẽ trở về.”
Nghe đến đây, hai mắt của Tiêu Túc sáng lên: “Thật sao?”
Cuối cùng vấn là Đỗ Tiêu Vũ nhìn không nổi nữa, tiến lên kéo Lương Nha Hòa: “Được rồi, đừng tức giận nữa, Tiểu Bạch đã đi rồi, bây giờ cho dù đánh chết nó thì cũng không có chút tác dụng gì cả”
“Sao lại không có chút tác dụng nào chứ, tôi đánh chết nó tôi có thể hả giận, thằng nhóc này thật sự là làm tôi quá thất vọng”
“Được rồi!” Giọng nói của Đỗ Tiêu Vũ nặng mấy phần, kéo bà sang một bên: “Đừng thế này nữa, mặc dù Tiêu Túc là con của bà, nhưng bà cũng không thể đánh mắng nó như thế này, bỏ đi. Huống chỉ trong chuyện này, Tiểu Bạch rời đi cũng không phải hoàn toàn không sai, nhưng bọn trẻ đã có lựa chọn của mình, vậy thì chúng ta cứ để yên cho bọn chúng thực hiện lựa chọn của mình đi”
Nói đến đây, Đỗ Tiêu Vũ dừng lại một chút, rồi chậm rãi mở miệng: “Cũng giống như lúc trước chúng ta đi coi bói vậy, bọn chúng vẫn muốn kết hôn, bây giờ cũng như vậy, tôn trọng suy nghĩ của bọn trẻ đi”
Lương Nha Hòa bị bà nói trúng, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại.
Đứa bé trong phòng đột nhiên lớn tiếng khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng dữ dội, Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ nhanh đi dỗ đứa bé, để lại một mình Tiêu Túc đứng yên tại chỗ.
Trước đó có Lương Nha Hòa níu lấy cổ áo của cậu ta, cậu ta mới có thể đứng vững được, sau khi bà rời đi, cậu †a dựa vào vách tường, vô lực ngã xuống.
Tiểu Bạch đi… đi thật rồi.
Cô rời khỏi cậu ta rồi, sau này còn có thể trở về sao?
Tuy rằng cậu ta nguyện ý chờ, nhưng mà cậu ta có thể chờ đến mức đó sao?
Tiêu Túc nhắm mắt lại, tim như bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, trước mắt hiển hiện lại quá khứ cùng với Giang Tiểu Bạch, một chút hình ảnh dư thừa của người khác cũng không có.
Thì ra trái tim của cậu ta đã sớm bị cô gái hào phóng đó chiếm hết chỗ rồi, chỉ là cậu ta không biết mà thôi, cứ ngơ ngơ ngác ngác, không nghiêm túc nói với cô.
Nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa, cậu ta sẽ còn đưa ra lựa chọn thế này sao?
Ý nghĩ như vậy cứ vòng qua vòng lại trong đầu Tiêu Túc, cực kì đau khổ.
Cứ như vậy nhịn một đêm, Đỗ Tiêu Vũ nấu cháo, gọi cậu ta đi ăn.
“Cảm ơn mẹ nhưng con không đói bụng” Tiêu Túc uyển chuyển từ chối Đỗ Tiêu Vũ, rồi đứng dậy đi vào phòng của mình.
“Tiêu Túc, con dừng lại!” Đỗ Tiêu Vũ trực tiếp gọi cậu ta lại: “Bây giờ con là muốn không ăn không ngủ sao? Con thế này xứng với Tiểu Bạch không?”
Nghe vậy, bước chân của Tiêu Túc dừng lại, không tiếp tục đi về phía †rước nữa.
“Bây giờ Tiểu Bạch đã đi rồi, con còn không tỉnh táo lại, làm sao chăm sóc đứa bé? Nó để đứa bé lại, chính là hi vọng con có thể chăm nó thằng bé thật tốt”
Đỗ Tiêu Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mẹ biết, là mẹ của Tiểu Bạch, nói ra lời này có chút ích kỷ, nhưng mà Tiểu Bạch là con gái của mẹ, mẹ rất hiểu nó, nó sẽ không vô duyên vô cớ mà làm ra chuyện gì quá đáng, nó rời khỏi con nhất định là có nguyên nhân, còn về phần đó là nguyên nhân gì mẹ không muốn xen vào”
Lời nói này đã đi vào lòng cậu ta.
Hoàn toàn chính xác, Tiểu Bạch rời đi là có nguyên nhân, là lỗi của cậu ta.
“Thật có lỗi, là do con không tốt”
“Vậy bây giờ con đang làm cái gì đấy? Lúc trước mẹ có nói với Tiểu Bạch về chuyện xem bói, nhưng con bé này kiên quyết muốn gả cho con, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng thấy nó cố chấp muốn làm chuyện gì, kết quả thì sao? Mẹ cho rằng nó đã tìm được hạnh phúc, ai biết được hai người các con vừa mới kết hôn không lâu thì đã xảy ra chuyện như vậy, con nói thật đi, có phải con đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Bạch rồi hay không?”
Thấy mẹ vợ chất vấn, Tiêu Túc gần như không trả lời được vấn đề này.
“Không trả lời được hay là không muốn trả lời?”
Tiêu Túc cũng không nói tiếp.
“Nếu như cái gì con cũng không nói được, vậy bây giờ con liền ăn cho mẹ, sau đó đi nghỉ ngơi, tỉnh táo lại.
Tính cách của con gái mẹ mẹ biết rất rõ, chờ đến khi nó nghĩ thông suốt rồi, có lẽ sẽ trở về.”
Nghe đến đây, hai mắt của Tiêu Túc sáng lên: “Thật sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.