Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2205
Thời Vũ
24/03/2022
“Ừ” Tiêu Túc gật đầu, “Đối với em, anh luôn đáp ứng”
Đột nhiên, Giang Tiểu Bạch không biết nên nói gì, cô ấy chậm rãi duỗi tay cầm lấy ly sữa, nhiệt độ của sữa vừa đủ, cô ấy cầm trong lòng bàn tay, hơi ấm theo lòng bàn tay chảy vào trong lòng.
Cô ấy cầm lấy ly sữa, một lúc lâu cũng không nói gì.
Nửa ngày sau mới nói với Tiêu Túc: “Nửa năm nay, anh có hối hận không?”
Tiêu Túc cười khổ một tiếng: “Hối hận thì sao, mà không hối hận thì thế nào? Em còn muốn trở về bên cạnh anh sao?”
Cậu ta nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của Giang Tiểu Bạch: “Cho dù anh có đau khổ muốn chết, sống không bằng chết, em cũng không muốn quay trở về bên cạnh anh.
Có những chuyện đã xảy ra rồi, anh đã gây ra hiểu lầm, cũng không biết nên làm gì để bù đắp, mà em cũng không đồng ý cho anh cơ hội để bù đắp”
“Nếu như…nếu như có thể” Tiêu Túc cười khổ ra tiếng, hạ thấp tầm mắt: “Anh nguyện dùng cả đời này để bù “4n”
đấp.
Đáy lòng Giang Tiểu Bạch rung động mãnh liệt, khư khư cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau mới hỏi: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận chuyện kia anh đã làm sai rồi sao?”
“Không phải là làm sai, mà là không nên làm” Tiêu Túc mím chặt môi: “Là anh đã suy xét không chu toàn, là anh không đảm đương không dám chịu trách nhiệm, đáng ra anh nên sắp xếp lại tình cảm của mình cho ổn định trước khi ở cùng em, càng không nên quan tâm người khác sau khi ở bên cạnh em”
Quan tâm người khác câu này đã kích động tới Giang Tiểu Bạch, sắc mặt cô ấy trắng bệch đi chút ít: “Đừng nói nữa”
“Nhưng mà Tiểu Bạch!” Tiêu Túc đột nhiên ngẩng đầu, thành thật nhìn cô ấy, tay giữ chặt lấy vai của cô ấy: “Chỉ có lần đó thôi, chỉ một lân đó, sau sự việc ở siêu thị, trong lòng anh đã sớm tràn đầy hình bóng của em, không có người khác.
“Anh nói cái gì?” Giang Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta.
“Anh biết là em có thể không tin, nhưng anh có thể thề với trời, những gì anh nói không phải là lời nói dối, có thể lần đầu tiên trong lòng anh vẫn còn nút thắt với cô ta, nhưng sau đó hoàn toàn là hình ảnh của em lấp đầy, không thể chứa thêm người khác.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Tiêu Túc tương đối thành khẩn, ánh mắt cũng rất trong trẻo rõ ràng, cả người anh đều ở đây, tiện thì hãy kiểm tra xem, nếu như vẫn không tin thì thậm chí có thể moi tim gan ra để em kiểm tra xem có đúng không.
Điều mà Giang Tiểu Bạch quan tâm, luôn là việc cậu ta có yêu cô ấy hay không.
Bây giờ cậu ta lại chủ động thành thật với cô, cô ấy cảm thấy trái tim của mình bị đụng mạnh một cái, đồng thời lại như có một đôi bàn tay to lớn giữ chặt lấy, cô ấy không có cách nào để thoát ra.
Cô ấy cắn chặt môi dưới, trợn mắt nhìn cậu ta đầy hung dữ.
“Có phải vì anh muốn giữ em lại nên cố ý nói dối đúng không? Tên lừa đảo nhà anh, nếu như trong lòng anh thật sự không thể có thêm một ai khác, vậy vì cái gì mà lúc đó vứt bỏ em mà đi? Đồ lừa đảo nhà anh, lời anh nói căn bản là không phải lời thật lòng!”
“Nếu như trong lòng anh vẫn còn nửa phần vị trí của cô ấy, lúc đó nhất định sẽ chột dạ, làm sao có thể thẳng thắn đưa cô ấy đi bệnh viện được?
Tiểu Bạch, em không những không tin tưởng anh, mà em còn không tin tưởng chính bản thân em”
Nghe xong, Giang Tiểu Bạch lặng người. .
||||| Truyện đề cử: Hái Hồng |||||
“Em không tin tưởng bản thân có thể giữ được trái tim của anh, nên mới suy tính thiệt hơn, bất an đến cực điểm, có đúng không?”
Đáng tiếc, tâm tư của Giang Tiểu Bạch hoàn toàn bị Tiêu Túc nói toạc ra, chuyện đầu tiên mà cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, dây đàn trực tiếp bị đứt, sau đó lại một lần khác, hoàn toàn bị đứt Thậm chí ngay cả ly sữa cô ấy cũng cầm không nổi, chỉ có thể đẩy cậu ta ra, sau đó đặt lý sữa sang bên cạnh.
“Anh đừng nói nữa, kể cả anh tất cả những gì anh nói đều đúng, em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa, em đã quyết định rồi thì em sẽ không.”
“Cho anh thêm một cơ hội được không?” Tiêu Túc đột nhiên tiến về phía trước ôm lấy eo của cô ấy, tựa vào tai cô ấy thì thâm: “Khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, đừng chia cắt như thế này, có được không?”
Giang Tiểu Bạch không nói gì, chỉ là lòng mi đang giật.
“Con cũng còn quá nhỏ, em có nỡ không? Nếu như thằng bé chỉ có mẹ không có bố, sau này cuộc đời của nó có đầy đủ không? Bây giờ trong mắt trong tim anh hoàn toàn là hình bóng của em, cho dù anh có như thế này đi nữa, em cũng không có cách nào chấp nhận anh sao?”
“Đừng nói nữa”“
Đột nhiên, Giang Tiểu Bạch không biết nên nói gì, cô ấy chậm rãi duỗi tay cầm lấy ly sữa, nhiệt độ của sữa vừa đủ, cô ấy cầm trong lòng bàn tay, hơi ấm theo lòng bàn tay chảy vào trong lòng.
Cô ấy cầm lấy ly sữa, một lúc lâu cũng không nói gì.
Nửa ngày sau mới nói với Tiêu Túc: “Nửa năm nay, anh có hối hận không?”
Tiêu Túc cười khổ một tiếng: “Hối hận thì sao, mà không hối hận thì thế nào? Em còn muốn trở về bên cạnh anh sao?”
Cậu ta nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của Giang Tiểu Bạch: “Cho dù anh có đau khổ muốn chết, sống không bằng chết, em cũng không muốn quay trở về bên cạnh anh.
Có những chuyện đã xảy ra rồi, anh đã gây ra hiểu lầm, cũng không biết nên làm gì để bù đắp, mà em cũng không đồng ý cho anh cơ hội để bù đắp”
“Nếu như…nếu như có thể” Tiêu Túc cười khổ ra tiếng, hạ thấp tầm mắt: “Anh nguyện dùng cả đời này để bù “4n”
đấp.
Đáy lòng Giang Tiểu Bạch rung động mãnh liệt, khư khư cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau mới hỏi: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận chuyện kia anh đã làm sai rồi sao?”
“Không phải là làm sai, mà là không nên làm” Tiêu Túc mím chặt môi: “Là anh đã suy xét không chu toàn, là anh không đảm đương không dám chịu trách nhiệm, đáng ra anh nên sắp xếp lại tình cảm của mình cho ổn định trước khi ở cùng em, càng không nên quan tâm người khác sau khi ở bên cạnh em”
Quan tâm người khác câu này đã kích động tới Giang Tiểu Bạch, sắc mặt cô ấy trắng bệch đi chút ít: “Đừng nói nữa”
“Nhưng mà Tiểu Bạch!” Tiêu Túc đột nhiên ngẩng đầu, thành thật nhìn cô ấy, tay giữ chặt lấy vai của cô ấy: “Chỉ có lần đó thôi, chỉ một lân đó, sau sự việc ở siêu thị, trong lòng anh đã sớm tràn đầy hình bóng của em, không có người khác.
“Anh nói cái gì?” Giang Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta.
“Anh biết là em có thể không tin, nhưng anh có thể thề với trời, những gì anh nói không phải là lời nói dối, có thể lần đầu tiên trong lòng anh vẫn còn nút thắt với cô ta, nhưng sau đó hoàn toàn là hình ảnh của em lấp đầy, không thể chứa thêm người khác.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Tiêu Túc tương đối thành khẩn, ánh mắt cũng rất trong trẻo rõ ràng, cả người anh đều ở đây, tiện thì hãy kiểm tra xem, nếu như vẫn không tin thì thậm chí có thể moi tim gan ra để em kiểm tra xem có đúng không.
Điều mà Giang Tiểu Bạch quan tâm, luôn là việc cậu ta có yêu cô ấy hay không.
Bây giờ cậu ta lại chủ động thành thật với cô, cô ấy cảm thấy trái tim của mình bị đụng mạnh một cái, đồng thời lại như có một đôi bàn tay to lớn giữ chặt lấy, cô ấy không có cách nào để thoát ra.
Cô ấy cắn chặt môi dưới, trợn mắt nhìn cậu ta đầy hung dữ.
“Có phải vì anh muốn giữ em lại nên cố ý nói dối đúng không? Tên lừa đảo nhà anh, nếu như trong lòng anh thật sự không thể có thêm một ai khác, vậy vì cái gì mà lúc đó vứt bỏ em mà đi? Đồ lừa đảo nhà anh, lời anh nói căn bản là không phải lời thật lòng!”
“Nếu như trong lòng anh vẫn còn nửa phần vị trí của cô ấy, lúc đó nhất định sẽ chột dạ, làm sao có thể thẳng thắn đưa cô ấy đi bệnh viện được?
Tiểu Bạch, em không những không tin tưởng anh, mà em còn không tin tưởng chính bản thân em”
Nghe xong, Giang Tiểu Bạch lặng người. .
||||| Truyện đề cử: Hái Hồng |||||
“Em không tin tưởng bản thân có thể giữ được trái tim của anh, nên mới suy tính thiệt hơn, bất an đến cực điểm, có đúng không?”
Đáng tiếc, tâm tư của Giang Tiểu Bạch hoàn toàn bị Tiêu Túc nói toạc ra, chuyện đầu tiên mà cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, dây đàn trực tiếp bị đứt, sau đó lại một lần khác, hoàn toàn bị đứt Thậm chí ngay cả ly sữa cô ấy cũng cầm không nổi, chỉ có thể đẩy cậu ta ra, sau đó đặt lý sữa sang bên cạnh.
“Anh đừng nói nữa, kể cả anh tất cả những gì anh nói đều đúng, em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa, em đã quyết định rồi thì em sẽ không.”
“Cho anh thêm một cơ hội được không?” Tiêu Túc đột nhiên tiến về phía trước ôm lấy eo của cô ấy, tựa vào tai cô ấy thì thâm: “Khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, đừng chia cắt như thế này, có được không?”
Giang Tiểu Bạch không nói gì, chỉ là lòng mi đang giật.
“Con cũng còn quá nhỏ, em có nỡ không? Nếu như thằng bé chỉ có mẹ không có bố, sau này cuộc đời của nó có đầy đủ không? Bây giờ trong mắt trong tim anh hoàn toàn là hình bóng của em, cho dù anh có như thế này đi nữa, em cũng không có cách nào chấp nhận anh sao?”
“Đừng nói nữa”“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.