Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2225
Thời Vũ
30/03/2022
“Vâng, bây giờ con qua đó liên, mẹ yên tâm, con sẽ giúp Viên Viên dọn dẹp xong xuôi rồi mới đi”
“Không được bắt nạt con gái nhà người ta đấy”
“Hơ” Uất Trì Diệc Thù khẽ cười một tiếng, thấp giọng: “Làm sao mà thế được? Con chiều em ấy từ bé đến lớn, đã từng bắt nạt em ấy cái gì nào?
Được rồi, xe buýt đến rồi, con tắt máy trước nhé”
Nói xong, Uất Trì Diệc Thù cất điện thoại đi, giấu đi sự dịu dàng của tình thân trong ánh mắt.
Bên cạnh cậu có một chàng trai chiều cao tương đương, trông vô cùng rạng rỡ, lúc cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh, bàn tay cậu ta khoác lên vai Uất Trì Diệc Thù.
“Dì cũng chiều cô bé họ Đường đó quá rồi, lại còn phải đặc biệt gọi điện dặn dò cậu một câu.”
Chung Sở Phong, bạn học của Uất Trì Diệc Thù, hai người rất thân thiết, họ có thể chơi với nhau cũng vì có duyên từ một sự việc hồi nhỏ.
Ngày đó Chung Sở Phong gặp tai nạn xe, vừa hay được Uất Trì Diệc Thù đi ngang qua cứu giúp, sau đó Chung Sở Phong liền nói ơn cứu mạng là lớn nhất, không có gì để báo đáp chỉ có thể trở thành anh em tốt với cậu, sau đó thì cậu ta luôn đi theo Uất Trì Diệc Thù.
“Em ấy còn nhỏ, cũng nên được cưng chiều một chút” Trên mặt Uất Trì Diệc Thù không có chút cảm xúc gì, khá hờ hững.
“Haiz, cậu bảo xem, cô bé đó bây giờ thế nào rồi? Cô ấy đã mười sáu tuổi rồi, không thể nào vẫn giống y trước đây đâu nhỉ? Cũng phải nói là Viên Viên cô bé này trông rất đáng yêu, chỉ là hơi tham ăn một chút”
Còn chưa nói hết câu, Chung Sở Phong liền cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng u ám dừng trên mặt mình, cậu nhìn Uất Trì Diệc Thù, trông nét mặt cậu ta không lấy gì làm vui vẻ, lúc này mới vội vàng dừng lại.
“Anh Thù, em sai rồi em sai rồi, em không nên nói cô ấy béo, Viên Viên rất đáng yêu.”
Uất Trì Diệc Thù lúc này mới lạnh lùng nói: “Sau này đừng nhắc đến từ này trước mặt em ấy, em ấy đã lớn rồi”
“Biết rồi, anh Thù đã dặn dò, em nào dám không nghe?”
Xe buýt rất nhanh đã tới bến, hai thiếu niên cao gầy bước lên xe, họ ngay lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều cô gái trên xe buýt.
“Đẹp trai quá”
“Hai người này là học sinh trường nào thế? Cậu nhìn người bên cạnh cửa sổ kia kìa, ôi thật đẹp trai quá đi”
Vì hôm nay là ngày nhập học, cho nên trên chiếc xe buýt này rất đông người đều là học sinh, sau khi trông thấy Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong, đều không nhịn được mà cầm điện thoại lên muốn chụp ảnh họ.
Uất Trì Diệc Thù nhận ra điều gì, cậu hơi chau mày nhìn vê hướng mấy cô gái cầm điện thoại kia.
Chung Sở Phong cười hì hì đi đến trước mặt họ: “Các em gái ơi, tuy rằng bọn anh rất đẹp trai nhưng cũng không thể tuỳ tiện chụp ảnh được đâu”
Các cô gái bị Chung Sở Phong nói vậy liền lập tức đỏ bừng mặt, cất điện thoại đi.
“Thật ngại quá đàn anh, thế thì chúng em không chụp nữa ạ”
“Thế này mới là đàn em tốt chứ”
Sau khi chắc chắn rằng bọn họ sẽ không chụp ảnh nữa, Chung Sở Phong mới quay về bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, lắc đầu: “Lần nào đi ra ngoài cùng cậu cũng khoa trương thế này, cậu nói xem cậu mang khuôn mặt như thế này, đi làm ngôi sao luôn đi có phải tốt biết bao không? Còn đi học trường cảnh sát gì chứ?”
Nói xong, Chung Sở Phong cũng chẳng đợi Uất Trì Diệc Thù lên tiếng, cậu tiếp lời ngay: “Haiz, nếu tớ mà được giống cậu như thế này, thì tớ đi làm ngôi sao rồi, cậu có biết xã hội bây giờ, hoàn toàn khác với trước kia rồi, ai mà trông ưa nhìn thì đứng ở đâu cũng có người nguyện làm người hâm mộ.”
“Cậu có thôi đi không?” Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn cậu ta, “Từ sáng đến tối đều lắm lời như vậy.”
“Tớ nói cậu còn không thích nghe à?
Tít tít…
Tiếng điện thoại của Uất Trì Diệc Thù vang lên.
“Không được bắt nạt con gái nhà người ta đấy”
“Hơ” Uất Trì Diệc Thù khẽ cười một tiếng, thấp giọng: “Làm sao mà thế được? Con chiều em ấy từ bé đến lớn, đã từng bắt nạt em ấy cái gì nào?
Được rồi, xe buýt đến rồi, con tắt máy trước nhé”
Nói xong, Uất Trì Diệc Thù cất điện thoại đi, giấu đi sự dịu dàng của tình thân trong ánh mắt.
Bên cạnh cậu có một chàng trai chiều cao tương đương, trông vô cùng rạng rỡ, lúc cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh, bàn tay cậu ta khoác lên vai Uất Trì Diệc Thù.
“Dì cũng chiều cô bé họ Đường đó quá rồi, lại còn phải đặc biệt gọi điện dặn dò cậu một câu.”
Chung Sở Phong, bạn học của Uất Trì Diệc Thù, hai người rất thân thiết, họ có thể chơi với nhau cũng vì có duyên từ một sự việc hồi nhỏ.
Ngày đó Chung Sở Phong gặp tai nạn xe, vừa hay được Uất Trì Diệc Thù đi ngang qua cứu giúp, sau đó Chung Sở Phong liền nói ơn cứu mạng là lớn nhất, không có gì để báo đáp chỉ có thể trở thành anh em tốt với cậu, sau đó thì cậu ta luôn đi theo Uất Trì Diệc Thù.
“Em ấy còn nhỏ, cũng nên được cưng chiều một chút” Trên mặt Uất Trì Diệc Thù không có chút cảm xúc gì, khá hờ hững.
“Haiz, cậu bảo xem, cô bé đó bây giờ thế nào rồi? Cô ấy đã mười sáu tuổi rồi, không thể nào vẫn giống y trước đây đâu nhỉ? Cũng phải nói là Viên Viên cô bé này trông rất đáng yêu, chỉ là hơi tham ăn một chút”
Còn chưa nói hết câu, Chung Sở Phong liền cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng u ám dừng trên mặt mình, cậu nhìn Uất Trì Diệc Thù, trông nét mặt cậu ta không lấy gì làm vui vẻ, lúc này mới vội vàng dừng lại.
“Anh Thù, em sai rồi em sai rồi, em không nên nói cô ấy béo, Viên Viên rất đáng yêu.”
Uất Trì Diệc Thù lúc này mới lạnh lùng nói: “Sau này đừng nhắc đến từ này trước mặt em ấy, em ấy đã lớn rồi”
“Biết rồi, anh Thù đã dặn dò, em nào dám không nghe?”
Xe buýt rất nhanh đã tới bến, hai thiếu niên cao gầy bước lên xe, họ ngay lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều cô gái trên xe buýt.
“Đẹp trai quá”
“Hai người này là học sinh trường nào thế? Cậu nhìn người bên cạnh cửa sổ kia kìa, ôi thật đẹp trai quá đi”
Vì hôm nay là ngày nhập học, cho nên trên chiếc xe buýt này rất đông người đều là học sinh, sau khi trông thấy Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong, đều không nhịn được mà cầm điện thoại lên muốn chụp ảnh họ.
Uất Trì Diệc Thù nhận ra điều gì, cậu hơi chau mày nhìn vê hướng mấy cô gái cầm điện thoại kia.
Chung Sở Phong cười hì hì đi đến trước mặt họ: “Các em gái ơi, tuy rằng bọn anh rất đẹp trai nhưng cũng không thể tuỳ tiện chụp ảnh được đâu”
Các cô gái bị Chung Sở Phong nói vậy liền lập tức đỏ bừng mặt, cất điện thoại đi.
“Thật ngại quá đàn anh, thế thì chúng em không chụp nữa ạ”
“Thế này mới là đàn em tốt chứ”
Sau khi chắc chắn rằng bọn họ sẽ không chụp ảnh nữa, Chung Sở Phong mới quay về bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, lắc đầu: “Lần nào đi ra ngoài cùng cậu cũng khoa trương thế này, cậu nói xem cậu mang khuôn mặt như thế này, đi làm ngôi sao luôn đi có phải tốt biết bao không? Còn đi học trường cảnh sát gì chứ?”
Nói xong, Chung Sở Phong cũng chẳng đợi Uất Trì Diệc Thù lên tiếng, cậu tiếp lời ngay: “Haiz, nếu tớ mà được giống cậu như thế này, thì tớ đi làm ngôi sao rồi, cậu có biết xã hội bây giờ, hoàn toàn khác với trước kia rồi, ai mà trông ưa nhìn thì đứng ở đâu cũng có người nguyện làm người hâm mộ.”
“Cậu có thôi đi không?” Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn cậu ta, “Từ sáng đến tối đều lắm lời như vậy.”
“Tớ nói cậu còn không thích nghe à?
Tít tít…
Tiếng điện thoại của Uất Trì Diệc Thù vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.