Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2245
Thời Vũ
04/04/2022
Trong đó có một người khuyên: “Hay là bỏ đi, trong trường mình thì Uất Trì Diệc Thù là người khó theo đuổi nhất. Mặc dù bình thường cậu hay hỏi cậu ta những vấn đề trong học tập, cậu ta sẽ nói cho cậu biết. Nhưng mình cảm thấy cậu ta căn bản không thích nói chuyện yêu đương, giống như trong lòng chỉ có chuyện học tập thôi”
“Đúng vậy, từ trước đến giờ tớ chưa thấy cậu ta xem trọng người côn gái nào cả.”
Nói tới đây thì trong lòng của Ôn Cảnh Nhu còn thấy dễ chịu một chút vì nếu nói Uất Trì Diệc Thù đã thích người khác thì cô ta còn thấy khó chịu đến chết mất.
May mà trong lòng cậu chỉ có sách vở và bài †ập nên mới không nghĩ tới chuyện hẹn hò yêu đương này nọ.
Ôn Cảnh Nhu tỉnh táo lại: “Vậy tớ đã đợi cậu ta lâu Tồi, đã đợi được hai năm rồi. Năm nay cậu ta không nói chuyện yêu đương, tớ không tin sang năm cậu ta cũng sẽ không nói. Nếu sang năm không nói thì tớ không tin sang năm nữa cậu ta cũng sẽ lại không nói”
“Cảnh Nhu, cậu đã hạ nhiều quyết tâm như vậy sao? Thật ra trong trường học của chúng ta cũng có nhiều nam sinh ưu tú lắm mà. Không cần nói đến cái khác, chỉ cần nói đến hoàn cảnh gia đình, vóc dáng và khuôn mặt thì cũng có nhiều người tốt lắm”
“Đúng vậy, chỉ là đàn ông thồi mà. Người này không được thì còn có người khác. Mặc dù Uất Trì Diệc Thù rất tốt nhưng những người khác cũng đâu thua kém gì. Cảnh Nhu à, cậu có muốn suy nghĩ lại không đó.”
“Vậy thì có liên quan gì đến tớ chứ?” Ôn Cảnh Nhu đưa tay đặt ở trước ngực rồi kiêu căng ngạo mạn nói: “Trên đời này có nhiều đàn ông nhưng tớ chỉ thích một mình Uất Trì Diệc Thù thôi. Ngoại trừ cậu ta ra thì tớ không thích ai cả”
Ôn Cảnh Nhu không biết được rằng trong tương lai cô ta sẽ trả giá rất đắt vì những lời nói này. Cũng là cho đến lúc đó thì cô ta mới biết được rằng có một số việc thật sự gò ép thì sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Nhưng chuyện đó để sau hãy nói, bây giờ cô ta vẫn khăng khăng như trước, vẫn cố chấp thích Uất Trì Diệc Thù. Cô ta lại tiếp tục ăn mặc trang điểm như một quý bà trưởng thành chín chắn, một nữ sinh có phong cách quái đản.
Sau khi khai giảng được một tuần thì cuối cùng cũng được nghỉ. Đường Viên Viên vừa ra khỏi cổng trường thì bảt gặp Uất Trì Diệc Thù.
“Anh trai, anh đến đây từ lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến”
“Là dì Minh Thư kêu anh đến đón em phải không?”
“Ừ, gần như là vậy” Thật ra thì cũng có nguyên nhân do cậu nữa vì từ sau khi Đường Viên Viên đi học thì Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn đảm nhiệm vai trò đón cô bé mỗi khi tan học.
Cậu luôn xem nó một thói quen, mặc kệ dì Hàn Minh Thư có căn dặn hay không.
“Gần như là vậy là sao? Vậy rốt cuộc là anh tới đón em hay là dì Minh Thư bảo anh đến đón em V ậy?”
“Là tự anh muốn đến đón em, được rồi chứ?”
Uất Trì Diệc Thù biết trong lòng Đường Viên Viên có sự tính toán nho nhỏ nên liền chiều theo ý của cô bé.
Quả nhiên Đường Viên Viên vừa nghe xong thì khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn đáng yêu liền tươi cười, cô bé chạy đến ôm cánh tay của Uất Trì Diệc Thù: “Anh thật là tốt.”
Mạnh Khả Phi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì nghĩ thầm có anh trai thật tốt, không giống như cô bé…
Đường Viên Viên nhớ đến điều gì đó thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Khả Phi.
“Khả Phi,chúng ta quen biết lâu như vậy rồi mà cậu vẫn chưa qua nhà tớ phải không? Hay là lần này cậu theo tớ về nhà đi.”
Nghe vậy thì Mạnh Khả Phi bối rối rồi cô bé vội vàng xua tay: “Chuyện này không tiện lắm”
“Gó gì mà không được chứ? Cậu đã quen biết với tớ nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng cùng đi xe chung với tớ. Chẳng phải mẹ của cậu không có ở nhà sao, nếu cậu về nhà thì cũng chỉ có một mình. Hay là sau này mỗi cuối tuần cậu theo tớ về nhà đi”
Nói xong Đường Viên Viên ngẩng mặt nhìn Uất Trì Diệc Thù để xin ý kiến của anh: “Anh à, em có thể dẫn Khả Phi về cùng không?”
Ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù dừng lại trên gương mặt của Mạnh Khả Phi.
Hai lỗ tai của Mạnh Khả Phi đỏ bừng, sợ tới mức lùi lại phía sau hai bước rồi xua tay nói: “Thật sự không cần đâu, tớ ngồi xe buýt về nhà cũng nhanh thôi, huống hồ tớ…”
“Đúng vậy, từ trước đến giờ tớ chưa thấy cậu ta xem trọng người côn gái nào cả.”
Nói tới đây thì trong lòng của Ôn Cảnh Nhu còn thấy dễ chịu một chút vì nếu nói Uất Trì Diệc Thù đã thích người khác thì cô ta còn thấy khó chịu đến chết mất.
May mà trong lòng cậu chỉ có sách vở và bài †ập nên mới không nghĩ tới chuyện hẹn hò yêu đương này nọ.
Ôn Cảnh Nhu tỉnh táo lại: “Vậy tớ đã đợi cậu ta lâu Tồi, đã đợi được hai năm rồi. Năm nay cậu ta không nói chuyện yêu đương, tớ không tin sang năm cậu ta cũng sẽ không nói. Nếu sang năm không nói thì tớ không tin sang năm nữa cậu ta cũng sẽ lại không nói”
“Cảnh Nhu, cậu đã hạ nhiều quyết tâm như vậy sao? Thật ra trong trường học của chúng ta cũng có nhiều nam sinh ưu tú lắm mà. Không cần nói đến cái khác, chỉ cần nói đến hoàn cảnh gia đình, vóc dáng và khuôn mặt thì cũng có nhiều người tốt lắm”
“Đúng vậy, chỉ là đàn ông thồi mà. Người này không được thì còn có người khác. Mặc dù Uất Trì Diệc Thù rất tốt nhưng những người khác cũng đâu thua kém gì. Cảnh Nhu à, cậu có muốn suy nghĩ lại không đó.”
“Vậy thì có liên quan gì đến tớ chứ?” Ôn Cảnh Nhu đưa tay đặt ở trước ngực rồi kiêu căng ngạo mạn nói: “Trên đời này có nhiều đàn ông nhưng tớ chỉ thích một mình Uất Trì Diệc Thù thôi. Ngoại trừ cậu ta ra thì tớ không thích ai cả”
Ôn Cảnh Nhu không biết được rằng trong tương lai cô ta sẽ trả giá rất đắt vì những lời nói này. Cũng là cho đến lúc đó thì cô ta mới biết được rằng có một số việc thật sự gò ép thì sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
Nhưng chuyện đó để sau hãy nói, bây giờ cô ta vẫn khăng khăng như trước, vẫn cố chấp thích Uất Trì Diệc Thù. Cô ta lại tiếp tục ăn mặc trang điểm như một quý bà trưởng thành chín chắn, một nữ sinh có phong cách quái đản.
Sau khi khai giảng được một tuần thì cuối cùng cũng được nghỉ. Đường Viên Viên vừa ra khỏi cổng trường thì bảt gặp Uất Trì Diệc Thù.
“Anh trai, anh đến đây từ lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến”
“Là dì Minh Thư kêu anh đến đón em phải không?”
“Ừ, gần như là vậy” Thật ra thì cũng có nguyên nhân do cậu nữa vì từ sau khi Đường Viên Viên đi học thì Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn đảm nhiệm vai trò đón cô bé mỗi khi tan học.
Cậu luôn xem nó một thói quen, mặc kệ dì Hàn Minh Thư có căn dặn hay không.
“Gần như là vậy là sao? Vậy rốt cuộc là anh tới đón em hay là dì Minh Thư bảo anh đến đón em V ậy?”
“Là tự anh muốn đến đón em, được rồi chứ?”
Uất Trì Diệc Thù biết trong lòng Đường Viên Viên có sự tính toán nho nhỏ nên liền chiều theo ý của cô bé.
Quả nhiên Đường Viên Viên vừa nghe xong thì khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn đáng yêu liền tươi cười, cô bé chạy đến ôm cánh tay của Uất Trì Diệc Thù: “Anh thật là tốt.”
Mạnh Khả Phi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì nghĩ thầm có anh trai thật tốt, không giống như cô bé…
Đường Viên Viên nhớ đến điều gì đó thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Khả Phi.
“Khả Phi,chúng ta quen biết lâu như vậy rồi mà cậu vẫn chưa qua nhà tớ phải không? Hay là lần này cậu theo tớ về nhà đi.”
Nghe vậy thì Mạnh Khả Phi bối rối rồi cô bé vội vàng xua tay: “Chuyện này không tiện lắm”
“Gó gì mà không được chứ? Cậu đã quen biết với tớ nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng cùng đi xe chung với tớ. Chẳng phải mẹ của cậu không có ở nhà sao, nếu cậu về nhà thì cũng chỉ có một mình. Hay là sau này mỗi cuối tuần cậu theo tớ về nhà đi”
Nói xong Đường Viên Viên ngẩng mặt nhìn Uất Trì Diệc Thù để xin ý kiến của anh: “Anh à, em có thể dẫn Khả Phi về cùng không?”
Ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù dừng lại trên gương mặt của Mạnh Khả Phi.
Hai lỗ tai của Mạnh Khả Phi đỏ bừng, sợ tới mức lùi lại phía sau hai bước rồi xua tay nói: “Thật sự không cần đâu, tớ ngồi xe buýt về nhà cũng nhanh thôi, huống hồ tớ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.