Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2320
Thời Vũ
23/04/2022
Chưa đẩy thì không sao, vừa đẩy xong thì Đường Viên Viên thấy trước mặt mình có thêm hai cái bánh. Cô bé liếc mắt nhìn An Thiến gầy gò, lại nghĩ đến những gì cô ta nói tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy mình không còn cảm giác ngon miệng nữa.
Cô bé lắc đầu: “Không cần, mọi người cứ ăn phần của mình đi”
Nếu là trước đây, chắc chắn cô bé sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ cô bé thực sự… có lẽ là đang làm kiêu đấy.
May mắn thay, lúc này Uất Trì Diệc Thù đã giải vây thay cô bé.
“Mọi người tự ăn phần của mình đi, đưa cho em ấy làm gì, trên bàn này cũng đâu thiếu đồ ăn, đúng không?”
Chung Sở Phong bĩu môi: “Không phải là do cô ấy thích sao? Thế nào? Tớ đối tốt với em gái cậu, cậu vẫn không vui sao?”
“Ăn của cậu đi.”
Đường Viên Viên có hơi rầu rí buồn bực mà ăn xong một cái bánh, tiếp đó cũng không ăn một cách ngốn nga ngốn nghiến nữa. Sau khi ăn xong chỉ húp non nửa chén cháo rồi cô bé lập tức lau tay, sau đó mở miệng nói: “Em no rồi.” . ngôn tình ngược
Vừa dứt lời, ba người trên bàn đều đưa mắt nhìn về phía cô bé.
Bất thình lình bị ba người đồng thời nhìn sang, trong nháy mắt Đường Viên Viên xấu hổ đến mức không khỏi đỏ mặt lên.
“Sao, sao vậy?”
Chung Sở Phong nghẹn nửa ngày mà không nói được câu nào, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Dù sao thì sức ăn bình thường của Đường Viên Viên nào có nhỏ như vậy đâu. Cho cô bé thêm mấy cái bánh thì cô bé đều có thể ăn hết, sau đó còn ăn thêm được những món khác, hệt như con lợn con vậy, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà hiện giờ, cô bé lại chỉ ăn có một cái, còn nói mình đã no rồi.
Là bởi vì những lời mà An Thiến đã nói với cô bé vào tối hôm qua ư? Tuy rằng cậu đã an ủi cô bé, nhưng lời nói đã thốt ra chính là bát nước đổ đi, làm sao có thể xóa sạch ám ảnh tâm lý để lại được, đúng không?
Chung Sở Phong đột nhiên rất hối hận, hối hận vì để An Thiến cùng tham gia chuyến đi này.
Nếu không có cô ta, chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Ngược lại, biểu cảm của Uất Trì Diệc Thù lại rất thờ ơ, như thể cậu đã biết gì đó nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gắp thêm mấy món vào trong chén của Đường Viên Viên, nhỏ giọng nói: “Vậy thì ngồi ăn cơm với anh trai thêm chút đi. Em còn đang lớn nên không thể ăn quá ít”
“Nhưng mà…” Đường Viên Viên suýt chút nữa đã thốt lên rằng mình quá béo, nhưng khi lời nói đến bên môi lại miễn cưỡng kiểm soát lại được.
“Được rồi, em sẽ ăn cùng anh trai thêm chút nữa” Cuối cùng, Đường Viên Viên cũng ăn xong một chút. Uất Trì Diệc Thù lại gắp cho cô bé thêm một miếng nữa, rốt cuộc cũng lấp đầy bụng của cô bé. Đường Viên Viên nhận ra mình không thể ăn thêm được nữa, chỉ có thể kéo tay áo của Uất Trì Diệc Thù dưới gầm bàn mà thì thầm: “Anh trai à, em thật sự không thể ăn được nữa”
Lúc này Uất Trì Diệc Thù mới dừng lại: “Ăn no rồi thì ra ngoài đi dạo một chút’“
Nói xong, cậu trực tiếp đứng dậy nói với Chung Sở Phong: “Tớ đưa em ấy đi dạo”
Chung Sở Phong sững sờ vài giây: “Được.”
Điều này có nghĩa là cậu không muốn Chung Sở Phong đi theo. Cậu ta và Uất Trì Diệc Thù đã là bạn của nhau nhiều năm rồi nên cậu ta có thể hiểu được ý của Diệc Thù.
An Thiến cũng buông chiếc thìa trong tay xuống: “Em cũng no rồi, em phải đi dạo một chút.”
Kết quả cô ta vừa đứng dậy liền bị Chung Sở Phong ép ngồi lại trên ghế: “Em đi làm gì? Em mới ăn có bao nhiêu đâu, ngồi xuống ăn nhiều thêm một chút’“
“Em no căng bụng rồi.”
“No rồi cũng ngồi ở đây”
Giọng điệu của Chung Sở Phong trở nên lạnh lùng, sau khi xác định Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên đã đi ra ngoài rồi thì mới nói với vẻ không vui: “Không thấy người ta không muốn cho em đi theo sao? Không có mắt à?”
“Chung Sở Phong, dựa vào đâu mà anh lại nói như vậy với em?
Cô bé lắc đầu: “Không cần, mọi người cứ ăn phần của mình đi”
Nếu là trước đây, chắc chắn cô bé sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ cô bé thực sự… có lẽ là đang làm kiêu đấy.
May mắn thay, lúc này Uất Trì Diệc Thù đã giải vây thay cô bé.
“Mọi người tự ăn phần của mình đi, đưa cho em ấy làm gì, trên bàn này cũng đâu thiếu đồ ăn, đúng không?”
Chung Sở Phong bĩu môi: “Không phải là do cô ấy thích sao? Thế nào? Tớ đối tốt với em gái cậu, cậu vẫn không vui sao?”
“Ăn của cậu đi.”
Đường Viên Viên có hơi rầu rí buồn bực mà ăn xong một cái bánh, tiếp đó cũng không ăn một cách ngốn nga ngốn nghiến nữa. Sau khi ăn xong chỉ húp non nửa chén cháo rồi cô bé lập tức lau tay, sau đó mở miệng nói: “Em no rồi.” . ngôn tình ngược
Vừa dứt lời, ba người trên bàn đều đưa mắt nhìn về phía cô bé.
Bất thình lình bị ba người đồng thời nhìn sang, trong nháy mắt Đường Viên Viên xấu hổ đến mức không khỏi đỏ mặt lên.
“Sao, sao vậy?”
Chung Sở Phong nghẹn nửa ngày mà không nói được câu nào, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Dù sao thì sức ăn bình thường của Đường Viên Viên nào có nhỏ như vậy đâu. Cho cô bé thêm mấy cái bánh thì cô bé đều có thể ăn hết, sau đó còn ăn thêm được những món khác, hệt như con lợn con vậy, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà hiện giờ, cô bé lại chỉ ăn có một cái, còn nói mình đã no rồi.
Là bởi vì những lời mà An Thiến đã nói với cô bé vào tối hôm qua ư? Tuy rằng cậu đã an ủi cô bé, nhưng lời nói đã thốt ra chính là bát nước đổ đi, làm sao có thể xóa sạch ám ảnh tâm lý để lại được, đúng không?
Chung Sở Phong đột nhiên rất hối hận, hối hận vì để An Thiến cùng tham gia chuyến đi này.
Nếu không có cô ta, chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Ngược lại, biểu cảm của Uất Trì Diệc Thù lại rất thờ ơ, như thể cậu đã biết gì đó nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gắp thêm mấy món vào trong chén của Đường Viên Viên, nhỏ giọng nói: “Vậy thì ngồi ăn cơm với anh trai thêm chút đi. Em còn đang lớn nên không thể ăn quá ít”
“Nhưng mà…” Đường Viên Viên suýt chút nữa đã thốt lên rằng mình quá béo, nhưng khi lời nói đến bên môi lại miễn cưỡng kiểm soát lại được.
“Được rồi, em sẽ ăn cùng anh trai thêm chút nữa” Cuối cùng, Đường Viên Viên cũng ăn xong một chút. Uất Trì Diệc Thù lại gắp cho cô bé thêm một miếng nữa, rốt cuộc cũng lấp đầy bụng của cô bé. Đường Viên Viên nhận ra mình không thể ăn thêm được nữa, chỉ có thể kéo tay áo của Uất Trì Diệc Thù dưới gầm bàn mà thì thầm: “Anh trai à, em thật sự không thể ăn được nữa”
Lúc này Uất Trì Diệc Thù mới dừng lại: “Ăn no rồi thì ra ngoài đi dạo một chút’“
Nói xong, cậu trực tiếp đứng dậy nói với Chung Sở Phong: “Tớ đưa em ấy đi dạo”
Chung Sở Phong sững sờ vài giây: “Được.”
Điều này có nghĩa là cậu không muốn Chung Sở Phong đi theo. Cậu ta và Uất Trì Diệc Thù đã là bạn của nhau nhiều năm rồi nên cậu ta có thể hiểu được ý của Diệc Thù.
An Thiến cũng buông chiếc thìa trong tay xuống: “Em cũng no rồi, em phải đi dạo một chút.”
Kết quả cô ta vừa đứng dậy liền bị Chung Sở Phong ép ngồi lại trên ghế: “Em đi làm gì? Em mới ăn có bao nhiêu đâu, ngồi xuống ăn nhiều thêm một chút’“
“Em no căng bụng rồi.”
“No rồi cũng ngồi ở đây”
Giọng điệu của Chung Sở Phong trở nên lạnh lùng, sau khi xác định Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên đã đi ra ngoài rồi thì mới nói với vẻ không vui: “Không thấy người ta không muốn cho em đi theo sao? Không có mắt à?”
“Chung Sở Phong, dựa vào đâu mà anh lại nói như vậy với em?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.