Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2385
Thời Vũ
20/05/2022
Ôn Cảnh Nhu bước đến gần mấy bước, biểu cảm trên mặt cô ta thoáng chút không hài lòng: “Coi như anh lợi dụng tôi, tôi trừng phạt lại anh. Lúc này tôi còn nói cho anh là tốt rồi”
Uất Trì Diệc Thù cũng yên lặng một lúc: “Cảm ơn cô”
Nói xong, lập tức, anh xoay người đi, bước chân rất nhanh. Nụ cười trên mặt Ôn Cảnh Nhu biến mất hoàn toàn. Cô ta đứng tại chỗ nhìn vào.
bóng lưng Uất Trì Diệc Thù mà cắn răng nghiến lợi.
“Chết tiệt, người đàn ông ưu tú như vậy. Mình đã gặp được người tốt như vậy, thì sau này làm sao mình có thể tìm được đối tượng khác chứ?”
Đường Viên Viên rời khỏi sân chơi, vẫn tiếp tục đi về phía trước một cách không có chủ đích.
Cô không biết bản thân đã đi bao lâu. Lúc sau ngẩng đầu lên, trước mặt đã là một tiệm trà sữa. Cô không hề nghĩ ngợi gì cả, cô cắm đầu đi thẳng vào quán.
“Xin chào cô, xin hỏi cô muốn uống gì nhỉ?”
“Trà sữa”
” Được, mời cô chờ một chút”
“Chờ một chút.” Đường Viên Viên gọi nhân viên phục vụ quay lại, biểu cảm thoáng sự ngây ngốc nói: “Tôi muốn mười cốc trà sữa”
Mặt nhân viên phục vụ dường như cứng đờ: “Mười, tận mười ly sao?
Cô muốn bỏ vào túi mang đi phải không?”
“Không phải, tôi muốn uống ở đây luôn”
Nói xong, Đường Viên Viên đưa tiền thanh toán: “Cảm ơn cô”
Nhân viên phục vụ thấy cô đưa tiền cho mình, lúng túng giải thích: “Tôi không có ý này đâu, nhưng chẳng qua tôi cảm thấy rằng, liệu cô có thể uống hết tận mười cốc sao?”
“Uống hết được”
“Được rồi, để tôi làm cho cô”
Trong quá trình đợi trà sữa mang đến, Đường Viên Viên rũ đầu nhìn chäm chằm vào mặt bàn.”
Khoảng thời gian gần đây, cô đã bỏ trà sữa và socola vì muốn có một khuôn mặt đẹp nhất đến gặp anh, nhưng còn lại gì chứ?
Hóa ra tất cả mọi thứ, đều là do tự bản thân cô tưởng tượng sinh tình.
Bất kể cô biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, thì không thích chính là không thích, nếu như thích thì cũng chẳng thèm để ý xem cô như thế nào cả.
Cũng như việc cô không thích anh Sở Phong. Cho nên, dù anh Sở Phong có đối xử tốt với cô hơn nữa, thì tình cảm của cô đối với Sở Phong cũng chỉ có thể là tình anh em mà thôi. Tuyệt đối cũng sẽ không thay đổi được thành tình cảm khác.
Cho nên anh đối với cô cũng chỉ là như vậy, bởi ngay từ đầu, anh đã chỉ coi cô là em gái, coi là người nhà, thì cũng sẽ mãi mãi không thích cô.
Không chỉ mỗi bây giờ, mà tương lai cũng không thể khác.
Sau đó rất nhanh, mười cốc trà sữa đã được mang lên hết.
Đường Viên Viên kịp phản ứng lại, cầm một cốc lên uống.
Mới uống được một ngụm, hương vị của trà sữa đã cuốn bay mọi vị giác của cô.
“Tách tách”
Nước mắt cũng vô thức rơi xuống, nhân viên phục vụ còn chưa kịp đi khỏi, đúng lúc thấy cảnh này, thoáng sự lo lắng hỏi: “Cô có sao không?”
Cô vừa mở miệng hỏi, nước mắt Đường Viên Viên càng rơi nhiều hơn. Giọt nước mắt như những viên trân châu. Từng giọt một rơi vào cốc trà sữa.
€ô vừa khóc, vừa uống trà sữa, vừa lắc đầu.
Uất Trì Diệc Thù cũng yên lặng một lúc: “Cảm ơn cô”
Nói xong, lập tức, anh xoay người đi, bước chân rất nhanh. Nụ cười trên mặt Ôn Cảnh Nhu biến mất hoàn toàn. Cô ta đứng tại chỗ nhìn vào.
bóng lưng Uất Trì Diệc Thù mà cắn răng nghiến lợi.
“Chết tiệt, người đàn ông ưu tú như vậy. Mình đã gặp được người tốt như vậy, thì sau này làm sao mình có thể tìm được đối tượng khác chứ?”
Đường Viên Viên rời khỏi sân chơi, vẫn tiếp tục đi về phía trước một cách không có chủ đích.
Cô không biết bản thân đã đi bao lâu. Lúc sau ngẩng đầu lên, trước mặt đã là một tiệm trà sữa. Cô không hề nghĩ ngợi gì cả, cô cắm đầu đi thẳng vào quán.
“Xin chào cô, xin hỏi cô muốn uống gì nhỉ?”
“Trà sữa”
” Được, mời cô chờ một chút”
“Chờ một chút.” Đường Viên Viên gọi nhân viên phục vụ quay lại, biểu cảm thoáng sự ngây ngốc nói: “Tôi muốn mười cốc trà sữa”
Mặt nhân viên phục vụ dường như cứng đờ: “Mười, tận mười ly sao?
Cô muốn bỏ vào túi mang đi phải không?”
“Không phải, tôi muốn uống ở đây luôn”
Nói xong, Đường Viên Viên đưa tiền thanh toán: “Cảm ơn cô”
Nhân viên phục vụ thấy cô đưa tiền cho mình, lúng túng giải thích: “Tôi không có ý này đâu, nhưng chẳng qua tôi cảm thấy rằng, liệu cô có thể uống hết tận mười cốc sao?”
“Uống hết được”
“Được rồi, để tôi làm cho cô”
Trong quá trình đợi trà sữa mang đến, Đường Viên Viên rũ đầu nhìn chäm chằm vào mặt bàn.”
Khoảng thời gian gần đây, cô đã bỏ trà sữa và socola vì muốn có một khuôn mặt đẹp nhất đến gặp anh, nhưng còn lại gì chứ?
Hóa ra tất cả mọi thứ, đều là do tự bản thân cô tưởng tượng sinh tình.
Bất kể cô biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, thì không thích chính là không thích, nếu như thích thì cũng chẳng thèm để ý xem cô như thế nào cả.
Cũng như việc cô không thích anh Sở Phong. Cho nên, dù anh Sở Phong có đối xử tốt với cô hơn nữa, thì tình cảm của cô đối với Sở Phong cũng chỉ có thể là tình anh em mà thôi. Tuyệt đối cũng sẽ không thay đổi được thành tình cảm khác.
Cho nên anh đối với cô cũng chỉ là như vậy, bởi ngay từ đầu, anh đã chỉ coi cô là em gái, coi là người nhà, thì cũng sẽ mãi mãi không thích cô.
Không chỉ mỗi bây giờ, mà tương lai cũng không thể khác.
Sau đó rất nhanh, mười cốc trà sữa đã được mang lên hết.
Đường Viên Viên kịp phản ứng lại, cầm một cốc lên uống.
Mới uống được một ngụm, hương vị của trà sữa đã cuốn bay mọi vị giác của cô.
“Tách tách”
Nước mắt cũng vô thức rơi xuống, nhân viên phục vụ còn chưa kịp đi khỏi, đúng lúc thấy cảnh này, thoáng sự lo lắng hỏi: “Cô có sao không?”
Cô vừa mở miệng hỏi, nước mắt Đường Viên Viên càng rơi nhiều hơn. Giọt nước mắt như những viên trân châu. Từng giọt một rơi vào cốc trà sữa.
€ô vừa khóc, vừa uống trà sữa, vừa lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.