Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 870
Thời Vũ
18/07/2021
Vì vậy, Uất Trì Thậm rốt cuộc là đã nghe được bao nhiều rồi hả? Kiều Trị nặng nề họ ra một tiếng và đứng dậy “Uất Trì Thần à, sao câu lại ở đây vậy hả? Ha ha ha ha, máu, máu vào đây ngồi đi chứ, tôi đã gọi rất nhiều món rồi đấy, phục vụ đầu rồi hả? Sao thức ăn lên chặm như thế hả? Ay ya, nhà hàng này chất lượng phục vụ sao lại kém như thế này chứ hả? Lên có vài món ăn thôi mà cũng chậm chạp như vậy, phục vụ đầu rồi? Phục vụ đầu rồi hả?”
Anh ta đang không ngừng gảo thiết tên của người phục vụ, sau đó đứng dậy và đi ra ngoài, cái ý nghĩ muốn nhân cơ hội trốn thoát khỏi đây của anh ta đã sớm bị Dạ Âu Thần vươn tay ra và chặn lại rồi.
Thấy Dạ Âu Thần đưa tay ra cản mình, nụ cười trên mặt Kiều Trị dần trở nên gượng gạo, nhưng vì thân là đàn ông mà, anh ta vẫn phải cố mim cười.
“Uất Trì, tôi chỉ là muốn đi hỏi xem tại sao quán ăn này lại phục vụ chậm như vậy thôi mà, cầu ngăn cản tôi làm gì chứ?”
Ảnh mặt Dạ Mạc Thậm lúc này lạnh như băng
Anh chỉ mím môi, cũng không mở miệng nói chuyện, như vậy chắc anh đã nguôi giận rồi, nhưng luồng không khí này cũng khiến khi thế của Kiều Trị giảm đi, anh ta đành phải quay về chỗ ngồi. “Được rồi, vậy tôi không ra ngoài quây nữa? Ngồi đây đợi nhân viên phục vụ đem thức ăn lên vậy”
Nói xong, anh ta nhanh chóng quay về bản ăn, nhân lúc Dạ Âu Thần còn chưa tới liên dùng ánh mắt ra hiệu với Hàn Minh Thư
Tay Hàn Minh Thư đặt dưới gầm bàn, tuy người khác không nhìn thấy, nhưng bản thân có biết, tay cô sắp chuột rút rồi.
Bởi vì chuyện cô và Kiều Trị đang nói rất quan trọng, mà có lại muốn giữ bí mật không cho người khác biết.
Nhưng Dạ Âu Thần lại đột ngột xuất hiện, chỉ một câu nói xen vào
Cô cũng không biết, anh vừa mới đến… hay đã đứng ở bên ngoài một lúc rồi, có phải anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô với Kiều Trị hay không.
Cho nên bây giờ cô ấy cũng không dám hành động hấp tấp, chỉ có thể ngồi tại chỗ, lắng lặng nhìn Dạ Âu Thần
Da Mạc Thầm bình thản bước tới, nhưng mỗi một bước chân của anh lại như muốn giảm lên trái tim nhỏ bé của Hàn Minh Thư.
Đợi đến khi Da Mạc Thầm đi tới trước mặt mình, Hàn Minh Thư cảm giác lưng mình như đã ướt đầm, cô bối rối ngẩng đầu lên.
Đúng lúc đụng phải đối mặt sâu không thấy đáy.
Đôi mắt của anh luôn tối đen, lúc này càng yên tĩnh như bóng đêm, cho dù là muốn thăm dò cũng không thể thăm dò được cảm xúc của anh. Có lẽ nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí này, nhưng lúc này mỗi cô lại mấp máy chẳng nói được lời nào.
Sau khoảng vài giây trôi qua, Dạ Âu Thần đột nhiên củi người xuống, một tay đỡ bên tay vịn của Hàn Minh Thư, lạnh lùng nói: “Ai bị bao nuôi, hả?”
Anh đột nhiên đến gần, khi chất đàn ông trên người anh trong nháy mắt đã vây lấy cô
Hàn Minh Thư như sắp nghẹt thở Kiều Trị ở phía sau nghe anh nói như vậy, đầu óc có chút quay cuồng, sau đó anh ta ngập ngừng bước tới. “Ngoài câu ra thì còn ai nữa chứ? Tối hôm qua ông nội câu gọi điện thoại cho tôi, tôi có chút lo lắng, cho nên liên hẹn trợ lý của cậu đi ra nói chuyện một chút, nói về chuyện đinh hòn của cậu, tôi nói thật là không ổn nên bảo có trợ lý của cậu bắt giam cậu lại, vậy có sao không?”
Những lời vừa rồi là do anh ta tùy tiện bia ra, có lẽ Dạ Mạc Thảm căn bản chỉ nghe được câu cuối cùng, nếu như Dạ Âu Thần đã nghe hết, thì anh nhất định đã biết rõ những lời Kiều Trị vừa nói.
Nếu anh không hiểu hết những lời đó, thi chắc chắn anh chưa nghe được gì nhiều.
Đến lúc đó anh ta chỉ cần phối hợp cùng chị dầu một chút, đã có thể tạm thời giấu diểm chuyện này.
Quả nhiên, Dạ Âu Thần cau mày, trong đôi mắt màu mực của anh hiện lên vẻ gì đó không vui
“Cậu ta đã nói với em chuyện tối qua rồi sao?”
Những lời này là hỏi Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư sững sở một lát, sau đó ngày người gật đầu. Có chớp chớp mắt với Kiều Trị ở phía sau Da Mạc Thâm, Kiều Trị cũng ra hiệu bằng ảnh mặt với cô rằng đã ổn rồi, lúc này Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhõm
Nghe giọng điệu của Dạ Âu Thần, hắn là chưa nghe được cuộc đối thoại khi nãy của họ.
Nếu không, bây giờ anh sẽ không hỏi những lời này.
Hàn Minh Thư họ nhẹ một tiếng, để tránh đi ánh mắt của Dạ Âu Thần, nói: “Ừm, em đã biết rồi.”
Anh ta đang không ngừng gảo thiết tên của người phục vụ, sau đó đứng dậy và đi ra ngoài, cái ý nghĩ muốn nhân cơ hội trốn thoát khỏi đây của anh ta đã sớm bị Dạ Âu Thần vươn tay ra và chặn lại rồi.
Thấy Dạ Âu Thần đưa tay ra cản mình, nụ cười trên mặt Kiều Trị dần trở nên gượng gạo, nhưng vì thân là đàn ông mà, anh ta vẫn phải cố mim cười.
“Uất Trì, tôi chỉ là muốn đi hỏi xem tại sao quán ăn này lại phục vụ chậm như vậy thôi mà, cầu ngăn cản tôi làm gì chứ?”
Ảnh mặt Dạ Mạc Thậm lúc này lạnh như băng
Anh chỉ mím môi, cũng không mở miệng nói chuyện, như vậy chắc anh đã nguôi giận rồi, nhưng luồng không khí này cũng khiến khi thế của Kiều Trị giảm đi, anh ta đành phải quay về chỗ ngồi. “Được rồi, vậy tôi không ra ngoài quây nữa? Ngồi đây đợi nhân viên phục vụ đem thức ăn lên vậy”
Nói xong, anh ta nhanh chóng quay về bản ăn, nhân lúc Dạ Âu Thần còn chưa tới liên dùng ánh mắt ra hiệu với Hàn Minh Thư
Tay Hàn Minh Thư đặt dưới gầm bàn, tuy người khác không nhìn thấy, nhưng bản thân có biết, tay cô sắp chuột rút rồi.
Bởi vì chuyện cô và Kiều Trị đang nói rất quan trọng, mà có lại muốn giữ bí mật không cho người khác biết.
Nhưng Dạ Âu Thần lại đột ngột xuất hiện, chỉ một câu nói xen vào
Cô cũng không biết, anh vừa mới đến… hay đã đứng ở bên ngoài một lúc rồi, có phải anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô với Kiều Trị hay không.
Cho nên bây giờ cô ấy cũng không dám hành động hấp tấp, chỉ có thể ngồi tại chỗ, lắng lặng nhìn Dạ Âu Thần
Da Mạc Thầm bình thản bước tới, nhưng mỗi một bước chân của anh lại như muốn giảm lên trái tim nhỏ bé của Hàn Minh Thư.
Đợi đến khi Da Mạc Thầm đi tới trước mặt mình, Hàn Minh Thư cảm giác lưng mình như đã ướt đầm, cô bối rối ngẩng đầu lên.
Đúng lúc đụng phải đối mặt sâu không thấy đáy.
Đôi mắt của anh luôn tối đen, lúc này càng yên tĩnh như bóng đêm, cho dù là muốn thăm dò cũng không thể thăm dò được cảm xúc của anh. Có lẽ nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí này, nhưng lúc này mỗi cô lại mấp máy chẳng nói được lời nào.
Sau khoảng vài giây trôi qua, Dạ Âu Thần đột nhiên củi người xuống, một tay đỡ bên tay vịn của Hàn Minh Thư, lạnh lùng nói: “Ai bị bao nuôi, hả?”
Anh đột nhiên đến gần, khi chất đàn ông trên người anh trong nháy mắt đã vây lấy cô
Hàn Minh Thư như sắp nghẹt thở Kiều Trị ở phía sau nghe anh nói như vậy, đầu óc có chút quay cuồng, sau đó anh ta ngập ngừng bước tới. “Ngoài câu ra thì còn ai nữa chứ? Tối hôm qua ông nội câu gọi điện thoại cho tôi, tôi có chút lo lắng, cho nên liên hẹn trợ lý của cậu đi ra nói chuyện một chút, nói về chuyện đinh hòn của cậu, tôi nói thật là không ổn nên bảo có trợ lý của cậu bắt giam cậu lại, vậy có sao không?”
Những lời vừa rồi là do anh ta tùy tiện bia ra, có lẽ Dạ Mạc Thảm căn bản chỉ nghe được câu cuối cùng, nếu như Dạ Âu Thần đã nghe hết, thì anh nhất định đã biết rõ những lời Kiều Trị vừa nói.
Nếu anh không hiểu hết những lời đó, thi chắc chắn anh chưa nghe được gì nhiều.
Đến lúc đó anh ta chỉ cần phối hợp cùng chị dầu một chút, đã có thể tạm thời giấu diểm chuyện này.
Quả nhiên, Dạ Âu Thần cau mày, trong đôi mắt màu mực của anh hiện lên vẻ gì đó không vui
“Cậu ta đã nói với em chuyện tối qua rồi sao?”
Những lời này là hỏi Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư sững sở một lát, sau đó ngày người gật đầu. Có chớp chớp mắt với Kiều Trị ở phía sau Da Mạc Thâm, Kiều Trị cũng ra hiệu bằng ảnh mặt với cô rằng đã ổn rồi, lúc này Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhõm
Nghe giọng điệu của Dạ Âu Thần, hắn là chưa nghe được cuộc đối thoại khi nãy của họ.
Nếu không, bây giờ anh sẽ không hỏi những lời này.
Hàn Minh Thư họ nhẹ một tiếng, để tránh đi ánh mắt của Dạ Âu Thần, nói: “Ừm, em đã biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.