Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 965
Thời Vũ
28/07/2021
Uất Trì Thần thật sự nhịn không được nữa bèn hét lên một tiếng.
Ông ta không phải là kẻ ngu, lời nói của người hầu đến đây, ông ta sao có thể nghe không hiểu chứ.
Chỉ là ông ta thật sự không dám tin Đoan Mộc Tuyết lại làm ra những chuyện như thế, nếu như tiếp tục nói tiếp…
“Ông ngoại, là đang thương xót Đoan Mộc Tuyết?”
Môi của Dạ Âu Thần công lên thành hình cung: “Vậy còn cháu?
Con cháu thì sao?”
Câu hỏi này trong phút chốc chạm đến tận đáy lòng của Uất Trì Thần, con ngươi của ông ta khẽ co lại, nhìn Dạ Âu Thần không nói nên lời.
“Cháu là cháu ngoại ruột của ông ngoại đúng không?”
Uất Trì Thần nói: “Đương nhiên rồi, cái này còn cần phải nghi ngờ sao?”
“Vậy thì tại sao, cháu ngoại của ông chịu uất ức, ông ngược lại đi giúp người ngoài che giấu?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần quặn chặt ông ta, ánh mặt anh lạnh như băng và thâm thúy.
Nhìn đôi mắt này, Uất Trì Thần mới biết, nếu như chuyện này không để cho anh làm xong, chỉ sợ là anh đối với người ông ngoại này sẽ trở nên lạnh lòng.
“Tiếp tục đi.”
Nhìn thấy Uất Trì Thần không ngăn cản nữa, Dạ Âu Thần cong khóe môi lên, lạnh lùng nói.
Kièu Trị chỉ người làm: “Đã nghe thấy chưa, nhanh nói đi, tôi nói cho cô biết nếu không phải thấy cô là phụ nữ, thì tôi đã ra tay với cô lâu rồi, cô chắc là sẽ không muốn nếm thử mùi vị nắm đấm đó chứ nhỉ?”
Cũng không biết là có phải do bị Kièu Trị uy hiếp, người làm lắp bấp ngay lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói hết! Dạ là do cô Đoan Mộc Tuyết chỉ thị tôi làm như vậy!” Nói xong, cô ta gần như muốn sụp đổ, khóe mắt bỗng đỏ hoe, giọng nói run rẩy nói: “tối qua tôi dựa theo thông lệ mang tra cho ông cụ và cậu chủ Thần, rồi cô Đoan đột nhiên xuất hiện đưa cho tôi một bao thuốc, bảo tôi phải bỏ vào tách trà của cậu chủ Thần, sau đó nói sẽ cho tôi một số tiền lớn, nói sẽ cho cả nhà tôi cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc, tôi lo lắng sẽ bị phát hiện, nhưng cô Đoan Mộc lại nói thuốc này không màu không mùi không vị, căn bản là sẽ không bị phát hiện đâu, cô Đoan Mộc còn nói, chỉ cần tôi làm chuyện này, cô ta sẽ ngay lập tức sắp xếp người đưa tôi rời khỏi đây, đến lúc đó…
Sẽ không có ai tìm thấy tôi nữa.”
Ai biết được bản thân của Đoan Mộc Tuyết lại bị thương, và cũng không thành công, sắp xếp người đưa cô ta rời khỏi cũng chậm đi đi rất nhiều, những loại truyện tranh thử từng giây từng phút này, cô ta rất nhanh đã bị tóm được.
“Nói đã nói hết những gì tôi biết rồi, ông cụ, cậu chủ Thần, tôi đã biết sai rồi, tôi cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến mới làm ra những chuyện đó, có thể nào nể mặt tôi đã làm cho nhà họ Uất Trì nhiều năm như thế, mà tha cho tôi một lần đi!”
Uất Trì Thần mệt mỏi nhắm mặt lại, nặng nề thở dài một cái.
Chuyện phát triển đến nước này, Uất Trì Thần hoàn toàn không ngờ tới.
Đoan Mộc Tuyết sẽ làm ra loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này, cũng không phải ông ta có thể nghĩ tới.
Uất Trì Thần nhắm mắt lại, tiêu hóa hết những sự thay đổi đột ngột này, một lát sau ông ta mở to mắt lần nữa, phun ra một khí đục: “Chuyện này không thể nói ra.”
Nói xong, ông ta nhìn lướt qua người ở đây, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.
Sau khi Kièu Trị nghe cũng có thể hiểu được, dù sao đây là chuyện của nhà làm quan lớn, một thiên kim của tập đoàn lớn thế mà làm ra loại chuyện hạ lưu này, nói ra chẳng phải mất mặt sao?
Nhưng ngay sau đó, lời ông cụ Uất Trì nói khiến Kièu Trị mở rộng tầm mắt. Ông cụ Uất Trì nhìn về phía Dạ Âu Thần, bởi vì biết chuyện này, ông ta dường như thất vọng với Đoan Mộc Tuyết, trong đôi mắt già nua lộ vẻ mệt mỏi nói: “Cho dù con bé bỏ thuốc cậu là thật, nhưng cậu hại con bé bị thương, mặt mày hốc hác cũng là thật đúng không?”
Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, ánh mắt lạnh như băng, đứng ở đó như pho tượng được đắp nặn, cũng chưa hề đụng tới.
Hơi thở quanh người anh đều âm u, anh mím chặt môi mỏng như đường thẳng, anh dường như có lẽ đoán được sau đó Uất Trì Thần sẽ nói cái gì.
Uất Trì Thần suy nghĩ nói: “Cho nên chuyện này xem như hòa nhau, được không?”
Kièu Trị một bên kinh ngạc mở to mắt nhìn, ngay cả quản gia Vu Ba cũng hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ tới những chuyện xảy ra sau này, ông cụ thế mà… sẽ còn thiên vị Đoan Mộc Tuyết như vậy.
Cứ theo cái đà này, chỉ sợ không hay lắm.
Quả nhiên sau khi Dạ Âu Thần nghe ông ta nói, môi mỏng nở nụ cười không để ý lắm, dường như không hề bất ngờ, lạnh lùng nhíu mày.
“Sau đó thì sao? Sau khi hòa nhau, ông ngoại sẽ không để cháu và cô ta đính hôn nữa chứ?”
Sắc mặt Uất Trì Thần cũng khó coi.
Nhưng Dạ Âu Thần quả thật nói trúng suy nghĩ của ông ta, thật sự là ông ta cảm thấy sau khi hòa nhau, lại để cho hai đứa trẻ này đính hôn tiếp.
Dù sao vết thương trên trán Đoan Mộc Tuyết kia sâu như vậy. Quan trọng chính là Uất Trì Thần không muốn để anh và người phụ nữ kia bên nhau.
Ông ta không phải là kẻ ngu, lời nói của người hầu đến đây, ông ta sao có thể nghe không hiểu chứ.
Chỉ là ông ta thật sự không dám tin Đoan Mộc Tuyết lại làm ra những chuyện như thế, nếu như tiếp tục nói tiếp…
“Ông ngoại, là đang thương xót Đoan Mộc Tuyết?”
Môi của Dạ Âu Thần công lên thành hình cung: “Vậy còn cháu?
Con cháu thì sao?”
Câu hỏi này trong phút chốc chạm đến tận đáy lòng của Uất Trì Thần, con ngươi của ông ta khẽ co lại, nhìn Dạ Âu Thần không nói nên lời.
“Cháu là cháu ngoại ruột của ông ngoại đúng không?”
Uất Trì Thần nói: “Đương nhiên rồi, cái này còn cần phải nghi ngờ sao?”
“Vậy thì tại sao, cháu ngoại của ông chịu uất ức, ông ngược lại đi giúp người ngoài che giấu?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần quặn chặt ông ta, ánh mặt anh lạnh như băng và thâm thúy.
Nhìn đôi mắt này, Uất Trì Thần mới biết, nếu như chuyện này không để cho anh làm xong, chỉ sợ là anh đối với người ông ngoại này sẽ trở nên lạnh lòng.
“Tiếp tục đi.”
Nhìn thấy Uất Trì Thần không ngăn cản nữa, Dạ Âu Thần cong khóe môi lên, lạnh lùng nói.
Kièu Trị chỉ người làm: “Đã nghe thấy chưa, nhanh nói đi, tôi nói cho cô biết nếu không phải thấy cô là phụ nữ, thì tôi đã ra tay với cô lâu rồi, cô chắc là sẽ không muốn nếm thử mùi vị nắm đấm đó chứ nhỉ?”
Cũng không biết là có phải do bị Kièu Trị uy hiếp, người làm lắp bấp ngay lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói hết! Dạ là do cô Đoan Mộc Tuyết chỉ thị tôi làm như vậy!” Nói xong, cô ta gần như muốn sụp đổ, khóe mắt bỗng đỏ hoe, giọng nói run rẩy nói: “tối qua tôi dựa theo thông lệ mang tra cho ông cụ và cậu chủ Thần, rồi cô Đoan đột nhiên xuất hiện đưa cho tôi một bao thuốc, bảo tôi phải bỏ vào tách trà của cậu chủ Thần, sau đó nói sẽ cho tôi một số tiền lớn, nói sẽ cho cả nhà tôi cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc, tôi lo lắng sẽ bị phát hiện, nhưng cô Đoan Mộc lại nói thuốc này không màu không mùi không vị, căn bản là sẽ không bị phát hiện đâu, cô Đoan Mộc còn nói, chỉ cần tôi làm chuyện này, cô ta sẽ ngay lập tức sắp xếp người đưa tôi rời khỏi đây, đến lúc đó…
Sẽ không có ai tìm thấy tôi nữa.”
Ai biết được bản thân của Đoan Mộc Tuyết lại bị thương, và cũng không thành công, sắp xếp người đưa cô ta rời khỏi cũng chậm đi đi rất nhiều, những loại truyện tranh thử từng giây từng phút này, cô ta rất nhanh đã bị tóm được.
“Nói đã nói hết những gì tôi biết rồi, ông cụ, cậu chủ Thần, tôi đã biết sai rồi, tôi cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến mới làm ra những chuyện đó, có thể nào nể mặt tôi đã làm cho nhà họ Uất Trì nhiều năm như thế, mà tha cho tôi một lần đi!”
Uất Trì Thần mệt mỏi nhắm mặt lại, nặng nề thở dài một cái.
Chuyện phát triển đến nước này, Uất Trì Thần hoàn toàn không ngờ tới.
Đoan Mộc Tuyết sẽ làm ra loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này, cũng không phải ông ta có thể nghĩ tới.
Uất Trì Thần nhắm mắt lại, tiêu hóa hết những sự thay đổi đột ngột này, một lát sau ông ta mở to mắt lần nữa, phun ra một khí đục: “Chuyện này không thể nói ra.”
Nói xong, ông ta nhìn lướt qua người ở đây, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.
Sau khi Kièu Trị nghe cũng có thể hiểu được, dù sao đây là chuyện của nhà làm quan lớn, một thiên kim của tập đoàn lớn thế mà làm ra loại chuyện hạ lưu này, nói ra chẳng phải mất mặt sao?
Nhưng ngay sau đó, lời ông cụ Uất Trì nói khiến Kièu Trị mở rộng tầm mắt. Ông cụ Uất Trì nhìn về phía Dạ Âu Thần, bởi vì biết chuyện này, ông ta dường như thất vọng với Đoan Mộc Tuyết, trong đôi mắt già nua lộ vẻ mệt mỏi nói: “Cho dù con bé bỏ thuốc cậu là thật, nhưng cậu hại con bé bị thương, mặt mày hốc hác cũng là thật đúng không?”
Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, ánh mắt lạnh như băng, đứng ở đó như pho tượng được đắp nặn, cũng chưa hề đụng tới.
Hơi thở quanh người anh đều âm u, anh mím chặt môi mỏng như đường thẳng, anh dường như có lẽ đoán được sau đó Uất Trì Thần sẽ nói cái gì.
Uất Trì Thần suy nghĩ nói: “Cho nên chuyện này xem như hòa nhau, được không?”
Kièu Trị một bên kinh ngạc mở to mắt nhìn, ngay cả quản gia Vu Ba cũng hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ tới những chuyện xảy ra sau này, ông cụ thế mà… sẽ còn thiên vị Đoan Mộc Tuyết như vậy.
Cứ theo cái đà này, chỉ sợ không hay lắm.
Quả nhiên sau khi Dạ Âu Thần nghe ông ta nói, môi mỏng nở nụ cười không để ý lắm, dường như không hề bất ngờ, lạnh lùng nhíu mày.
“Sau đó thì sao? Sau khi hòa nhau, ông ngoại sẽ không để cháu và cô ta đính hôn nữa chứ?”
Sắc mặt Uất Trì Thần cũng khó coi.
Nhưng Dạ Âu Thần quả thật nói trúng suy nghĩ của ông ta, thật sự là ông ta cảm thấy sau khi hòa nhau, lại để cho hai đứa trẻ này đính hôn tiếp.
Dù sao vết thương trên trán Đoan Mộc Tuyết kia sâu như vậy. Quan trọng chính là Uất Trì Thần không muốn để anh và người phụ nữ kia bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.