Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 131: Cô hoàn toàn không xứng
Thời Vũ
22/01/2021
Nhịn nửa ngày, cuối cùng Thẩm Cửu cũng tức giận lườm anh một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Đứng lại!"
Dạ Âu Thần gọi cô lại.
Thẩm Cửu dừng bước lại, dù sao cô cũng phải nghe theo mệnh lệnh của anh, nhưng sau khi dừng lại, cô xoay lưng về phía anh chứ không quay đầu lại nhìn anh.
Kết quả là giây tiếp theo, Dạ Âu Thần đã ôm cả người cô vào lòng, Thẩm Cửu sợ hãi kêu lên.
Bàn tay to nóng rực của Dạ Âu Thần chạm vào cổ cô, gằn giọng nói.
"Trên người cô còn mặc đồ của tôi đấy? Đã vậy mà kêu gào om sòm, cô đã hỏi ý tôi chưa?"
Hai tay anh ôm chặt eo cô như gọng kìm, khiến cô không thể động đậy, Thẩm Cửu tức giận quay đầu trừng mắt với anh: "Anh chơi tôi!"
Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Âu Thần mang theo vài phần tà ác, anh nghiêng người đè lên mình cô: "Chẳng lẽ tôi trả lời sai rồi sao?"
Thẩm Cửu: "Dù sao anh cũng chính là cố ý chơi tôi."
Nếu anh không cố ý chơi với cô, vậy tại sao ngay từ đầu anh không nói nhà hàng kia là tài sản của Dạ thị, mà nhất định phải đợi đến lúc cô chạy vội ra ngoài rồi mới nói cho cô biết đó là sản nghiệp của Dạ thị. Trước đó anh vòng vo cả buổi, đợi sau đó mới giải thích.
Tức chết cô mà!
"Được, coi như tôi cố ý đi nhưng cô có thể làm gì được tôi?" Dạ Âu Thần dứt khoát phát huy tối đa bản lĩnh không biết xấu hổ của mình tới cực hạn, khiến người ta phải sững sờ.
"Vừa nãy lúc ở trong phòng rửa tay của nhà ăn tôi đã nói gì?" Dạ Âu Thần cởi áo khoác vest trên người cô ra, giọng nói từ từ nhỏ lại: "Tôi có cảm giác rồi."
Thẩm Cửu trợn tròn mắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Tất nhiên cô biết anh muốn nói gì rồi, cho dù cô không biết nhưng anh đã thể hiện bằng hành động ra rồi...
Thẩm Cửu trong vòng tay anh, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt: "Dạ Âu Thần, anh có ý gì?"
Sau khi áo khoác vest được cởi ra, liền bị vứt mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo.
Đôi bàn tay nóng ấm và to lớn của Dạ Âu Thần vừa vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, vừa hỏi: "Lúc trở về cứ mặc mãi áo khoác vest như vậy nhé? Người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi không phải ai cũng có thể nhìn thấy được."
Thẩm Cửu: "..." Rốt cuộc anh có nghe cô nói gì không?
Sự thực chứng minh Dạ Âu Thần đúng là không có nghe lời cô nói.
Anh cúi xuống, môi mỏng dán lên cổ cô, Thẩm Cửu cực kỳ bất dắc dĩ, đẩy anh ra: "Anh làm gì thế?"
Giọng nói của Dạ Âu Thân trở nên khàn đục: "Tiếp tục."
"Tiếp tục?"
"Chuyện vẫn chưa làm xong ở phòng rửa tay."
Bị cắt ngang, giữa hàng lông mày của anh lộ ra cảm xúc thiếu kiên nhẫn, anh lập tức cắn cô một cái, Thẩm Cửu đau đớn kêu lên.
Chuyện tiếp theo xảy ra vô cùng đột ngột, Thẩm Cửu không ngờ Dạ Âu Thần lại đột ngột như vậy... Uh, nhiệt tình, anh thực sự đã cởi hết quần áo và vùi giữa cổ cô dần dần xuống dưới.
Bản thân anh làm vô cùng hăng hái, nhưng mỗi một tấc da thịt nóng bỏng do đôi bàn tay hừng hực kia để lại đối với Thẩm Cửu mà nói đó chính là một kiểu nhục nhã.
Anh hoàn toàn không thích cô.
Trước đây, rõ ràng anh ghét cô như vậy, luôn nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm đã vậy còn nói những lời tổn thương người khác. Nói đứa con trong bụng không phải của anh, đổi thành người đàn ông nào đó mà nói, mãi mãi cũng không thể thích kiểu phụ nữ như cô.
Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện kia, thái độ của anh đối với cô đã hoàn toàn thay đổi, dùng đủ mọi kiểu để đùa giỡn cô.
Cô chợt nghĩ đến lời mà nhân viên công ty nói lúc trước, tình nhân.
Dạ Âu Thần hoàn toàn không coi cô là vợ, chỉ nói rằng đó là người phụ nữ của anh. Nửa năm sau cô lại sẽ rời đi, cho nên trong khoảng thời gian này anh xem cô là tình nhân sao?
Không...
Cô không muốn như vậy!
Con ngươi của Thẩm Cửu đột nhiên mở lớn, cô dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.
"Buông tôi ra, buông tôi ra!" Cô nói liên tục, đẩy anh liên tục, Dạ Âu Thần gần như đã vào được chủ đề chính rồi, ai biết được cô lại cứ đẩy anh ra.
Lúc đầu, anh có thể phớt lờ cô, nhưng sau đó anh thực sự bị cô ảnh hưởng, dứt khoát trói chặt cổ tay cô lại, bẻ ngoặt cổ tay cô ra sau lưng để cơ thể mềm mại của cô dán sát vào người anh hơn, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại.
"Cô có biết cô đang ngồi trên đùi của ai không? Hành động này của cô chỉ càng thổi thêm lửa mà thôi ..."
Nghe vậy, sắc mặt Thần Cửu hơi thay đổi: "Dạ Âu Thần anh đừng như vậy, không phải anh ghét tôi sao? Không phải là vì chán ghét nên không đụng vào tôi sao? Vậy bây giờ anh đang làm gì chứ?"
Nói đến cuối cùng, Thẩm Cửu gần như không thể kiểm soát được tâm trạng của mình: "Có phải anh hoàn toàn chỉ xem tôi là một món đồ chơi, bởi vì tôi đã ly hôn, lại mang thai đứa con không phải của anh, cho nên anh...dùng cách này để trừng phạt tôi không?"
Cánh tay đang trói chặt cổ tay cô của Dạ Âu Thần hơi dừng lại, anh híp mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: "Cô cho rằng tôi đang trừng phạt cô?"
"Nếu không thì sao?" Thẩm Cửu nhìn vào mắt Dạ Âu Thần thấp giọng nói: "Lúc trước rõ ràng anh rất ghét tôi, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi? Chính là vì chuyện xảy ra đêm đó sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, nếu là vì chúng ta xảy ra quan hệ đêm đó, vậy thì anh không cần phải như thế, bởi vì... tôi đã bị người ta chuốc thuốc, hoàn toàn không phải là tôi tự nguyện."
Câu nói sau đã thành công khiến khuôn mặt khó coi của Dạ Âu Thần tối sầm lại, anh tức giận nghiến răng: "Cô lặp lại những lời đó một lần nữa cho tôi xem?"
Thẩm Cửu cắn môi, quật cường nhìn thẳng vào anh.
Anh bóp lấy cằm cô, lần này Dạ Âu Thần dùng sức thật mạnh, anh nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: "Hả? Cô hoàn toàn không muốn, cho nên là tôi ép buộc cô?"
"Tôi không trách anh." Thẩm Cửu giải thích: "Tối hôm đó trong phòng có mùi hương. Lục Chiêu vốn dĩ muốn đối phó với anh. Anh ta tưởng anh không được… cho nên muốn khiến cho anh nếm thử cảm giác đau đớn không chịu nổi, chỉ là không ngờ anh..."
Thẩm Cửu không nói tiếp nữa.
Cho dù đêm đó cô gần như mất đi tỉnh táo, nhưng dựa vào ký ức vụn vặt vẫn có thể nghĩ ra chút ít. Chỉ có điều cũng chính vì một chút xíu đó nhưng đến ngày thứ hai những vết tích khắp người cô là không thể gạt ai được.
"Không nghĩ đến cái gì?" Hai mắt Dạ Âu Thần tối tăm, tia sáng trong mắt lóe lên, anh lại bóp mạnh cằm cô: "Có phải đêm đó cô hoàn toàn không nghĩ tới người cứu cô sẽ là tôi, hay là nói trong lòng cô hoàn toàn nghĩ tới người khác?"
Thẩm Cửu: "Tôi..."
Anh làm sao vậy? Lời này của anh quả thật giống như đang ghen, nhưng là anh ghen với ai chứ?
Không đúng, sao anh có thể ghen với chính bản thân mình chứ?
Cô rõ ràng là người anh chán ghét mà.
Cô là người tự biết mình cho nên sẽ không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Cửu quay đầu lại, liều mạng nói: "Dù sao đêm đó anh và tôi đều là bị ép buộc, chuyện này hãy cứ bỏ qua đi, đừng quá coi trọng."
Dạ Âu Thần: "... Đây là điều cô muốn?"
Thẩm Cửu mím môi không lên tiếng.
Cô muốn gì, trong lòng cô cũng mê man nhưng tuyệt đối không phải là bởi vì đã xảy ra quan hệ nên Dạ Âu Thần mỗi ngày đều ôm cô, hôn cô.
Cô không muốn kiểu này.
Cô muốn... muốn...
Thẩm Cửu nhắm mắt lại, đừng nghĩ nữa.
Thẩm Cửu, cô hoàn toàn không xứng.
"Đứng lại!"
Dạ Âu Thần gọi cô lại.
Thẩm Cửu dừng bước lại, dù sao cô cũng phải nghe theo mệnh lệnh của anh, nhưng sau khi dừng lại, cô xoay lưng về phía anh chứ không quay đầu lại nhìn anh.
Kết quả là giây tiếp theo, Dạ Âu Thần đã ôm cả người cô vào lòng, Thẩm Cửu sợ hãi kêu lên.
Bàn tay to nóng rực của Dạ Âu Thần chạm vào cổ cô, gằn giọng nói.
"Trên người cô còn mặc đồ của tôi đấy? Đã vậy mà kêu gào om sòm, cô đã hỏi ý tôi chưa?"
Hai tay anh ôm chặt eo cô như gọng kìm, khiến cô không thể động đậy, Thẩm Cửu tức giận quay đầu trừng mắt với anh: "Anh chơi tôi!"
Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Âu Thần mang theo vài phần tà ác, anh nghiêng người đè lên mình cô: "Chẳng lẽ tôi trả lời sai rồi sao?"
Thẩm Cửu: "Dù sao anh cũng chính là cố ý chơi tôi."
Nếu anh không cố ý chơi với cô, vậy tại sao ngay từ đầu anh không nói nhà hàng kia là tài sản của Dạ thị, mà nhất định phải đợi đến lúc cô chạy vội ra ngoài rồi mới nói cho cô biết đó là sản nghiệp của Dạ thị. Trước đó anh vòng vo cả buổi, đợi sau đó mới giải thích.
Tức chết cô mà!
"Được, coi như tôi cố ý đi nhưng cô có thể làm gì được tôi?" Dạ Âu Thần dứt khoát phát huy tối đa bản lĩnh không biết xấu hổ của mình tới cực hạn, khiến người ta phải sững sờ.
"Vừa nãy lúc ở trong phòng rửa tay của nhà ăn tôi đã nói gì?" Dạ Âu Thần cởi áo khoác vest trên người cô ra, giọng nói từ từ nhỏ lại: "Tôi có cảm giác rồi."
Thẩm Cửu trợn tròn mắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Tất nhiên cô biết anh muốn nói gì rồi, cho dù cô không biết nhưng anh đã thể hiện bằng hành động ra rồi...
Thẩm Cửu trong vòng tay anh, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt: "Dạ Âu Thần, anh có ý gì?"
Sau khi áo khoác vest được cởi ra, liền bị vứt mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo.
Đôi bàn tay nóng ấm và to lớn của Dạ Âu Thần vừa vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, vừa hỏi: "Lúc trở về cứ mặc mãi áo khoác vest như vậy nhé? Người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi không phải ai cũng có thể nhìn thấy được."
Thẩm Cửu: "..." Rốt cuộc anh có nghe cô nói gì không?
Sự thực chứng minh Dạ Âu Thần đúng là không có nghe lời cô nói.
Anh cúi xuống, môi mỏng dán lên cổ cô, Thẩm Cửu cực kỳ bất dắc dĩ, đẩy anh ra: "Anh làm gì thế?"
Giọng nói của Dạ Âu Thân trở nên khàn đục: "Tiếp tục."
"Tiếp tục?"
"Chuyện vẫn chưa làm xong ở phòng rửa tay."
Bị cắt ngang, giữa hàng lông mày của anh lộ ra cảm xúc thiếu kiên nhẫn, anh lập tức cắn cô một cái, Thẩm Cửu đau đớn kêu lên.
Chuyện tiếp theo xảy ra vô cùng đột ngột, Thẩm Cửu không ngờ Dạ Âu Thần lại đột ngột như vậy... Uh, nhiệt tình, anh thực sự đã cởi hết quần áo và vùi giữa cổ cô dần dần xuống dưới.
Bản thân anh làm vô cùng hăng hái, nhưng mỗi một tấc da thịt nóng bỏng do đôi bàn tay hừng hực kia để lại đối với Thẩm Cửu mà nói đó chính là một kiểu nhục nhã.
Anh hoàn toàn không thích cô.
Trước đây, rõ ràng anh ghét cô như vậy, luôn nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm đã vậy còn nói những lời tổn thương người khác. Nói đứa con trong bụng không phải của anh, đổi thành người đàn ông nào đó mà nói, mãi mãi cũng không thể thích kiểu phụ nữ như cô.
Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện kia, thái độ của anh đối với cô đã hoàn toàn thay đổi, dùng đủ mọi kiểu để đùa giỡn cô.
Cô chợt nghĩ đến lời mà nhân viên công ty nói lúc trước, tình nhân.
Dạ Âu Thần hoàn toàn không coi cô là vợ, chỉ nói rằng đó là người phụ nữ của anh. Nửa năm sau cô lại sẽ rời đi, cho nên trong khoảng thời gian này anh xem cô là tình nhân sao?
Không...
Cô không muốn như vậy!
Con ngươi của Thẩm Cửu đột nhiên mở lớn, cô dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.
"Buông tôi ra, buông tôi ra!" Cô nói liên tục, đẩy anh liên tục, Dạ Âu Thần gần như đã vào được chủ đề chính rồi, ai biết được cô lại cứ đẩy anh ra.
Lúc đầu, anh có thể phớt lờ cô, nhưng sau đó anh thực sự bị cô ảnh hưởng, dứt khoát trói chặt cổ tay cô lại, bẻ ngoặt cổ tay cô ra sau lưng để cơ thể mềm mại của cô dán sát vào người anh hơn, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại.
"Cô có biết cô đang ngồi trên đùi của ai không? Hành động này của cô chỉ càng thổi thêm lửa mà thôi ..."
Nghe vậy, sắc mặt Thần Cửu hơi thay đổi: "Dạ Âu Thần anh đừng như vậy, không phải anh ghét tôi sao? Không phải là vì chán ghét nên không đụng vào tôi sao? Vậy bây giờ anh đang làm gì chứ?"
Nói đến cuối cùng, Thẩm Cửu gần như không thể kiểm soát được tâm trạng của mình: "Có phải anh hoàn toàn chỉ xem tôi là một món đồ chơi, bởi vì tôi đã ly hôn, lại mang thai đứa con không phải của anh, cho nên anh...dùng cách này để trừng phạt tôi không?"
Cánh tay đang trói chặt cổ tay cô của Dạ Âu Thần hơi dừng lại, anh híp mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: "Cô cho rằng tôi đang trừng phạt cô?"
"Nếu không thì sao?" Thẩm Cửu nhìn vào mắt Dạ Âu Thần thấp giọng nói: "Lúc trước rõ ràng anh rất ghét tôi, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi? Chính là vì chuyện xảy ra đêm đó sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, nếu là vì chúng ta xảy ra quan hệ đêm đó, vậy thì anh không cần phải như thế, bởi vì... tôi đã bị người ta chuốc thuốc, hoàn toàn không phải là tôi tự nguyện."
Câu nói sau đã thành công khiến khuôn mặt khó coi của Dạ Âu Thần tối sầm lại, anh tức giận nghiến răng: "Cô lặp lại những lời đó một lần nữa cho tôi xem?"
Thẩm Cửu cắn môi, quật cường nhìn thẳng vào anh.
Anh bóp lấy cằm cô, lần này Dạ Âu Thần dùng sức thật mạnh, anh nguy hiểm nhìn cô chằm chằm: "Hả? Cô hoàn toàn không muốn, cho nên là tôi ép buộc cô?"
"Tôi không trách anh." Thẩm Cửu giải thích: "Tối hôm đó trong phòng có mùi hương. Lục Chiêu vốn dĩ muốn đối phó với anh. Anh ta tưởng anh không được… cho nên muốn khiến cho anh nếm thử cảm giác đau đớn không chịu nổi, chỉ là không ngờ anh..."
Thẩm Cửu không nói tiếp nữa.
Cho dù đêm đó cô gần như mất đi tỉnh táo, nhưng dựa vào ký ức vụn vặt vẫn có thể nghĩ ra chút ít. Chỉ có điều cũng chính vì một chút xíu đó nhưng đến ngày thứ hai những vết tích khắp người cô là không thể gạt ai được.
"Không nghĩ đến cái gì?" Hai mắt Dạ Âu Thần tối tăm, tia sáng trong mắt lóe lên, anh lại bóp mạnh cằm cô: "Có phải đêm đó cô hoàn toàn không nghĩ tới người cứu cô sẽ là tôi, hay là nói trong lòng cô hoàn toàn nghĩ tới người khác?"
Thẩm Cửu: "Tôi..."
Anh làm sao vậy? Lời này của anh quả thật giống như đang ghen, nhưng là anh ghen với ai chứ?
Không đúng, sao anh có thể ghen với chính bản thân mình chứ?
Cô rõ ràng là người anh chán ghét mà.
Cô là người tự biết mình cho nên sẽ không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Cửu quay đầu lại, liều mạng nói: "Dù sao đêm đó anh và tôi đều là bị ép buộc, chuyện này hãy cứ bỏ qua đi, đừng quá coi trọng."
Dạ Âu Thần: "... Đây là điều cô muốn?"
Thẩm Cửu mím môi không lên tiếng.
Cô muốn gì, trong lòng cô cũng mê man nhưng tuyệt đối không phải là bởi vì đã xảy ra quan hệ nên Dạ Âu Thần mỗi ngày đều ôm cô, hôn cô.
Cô không muốn kiểu này.
Cô muốn... muốn...
Thẩm Cửu nhắm mắt lại, đừng nghĩ nữa.
Thẩm Cửu, cô hoàn toàn không xứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.