Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 72: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU CÔ MUỐN NHẤT SAO?
Thời Vũ
21/01/2021
“Tại sao lại phải vạch trần cô?” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói.
Thẩm Cửu khẽ cau mày, cô không thể hiểu nổi: “Nếu là cuộc hôn nhân do anh ta chủ trương, vậy nếu phát hiện tôi không phải Thẩm Nhã, tại sao không vạch trần?”
“Ha.” Dạ Âu Thần ngước mắt thích thú liếc nhìn cô, anh nhìn Thẩm Cửu như một kẻ ngốc: “Não của cô được sinh ra như một vật trang trí sao?”
“Tôi…” Thẩm Cửu biến sắc vì bị anh chất vấn: “Anh nhất định phải nói như vậy mới cam tâm ư?”
“Loại phụ nữ như cô, cần sao?”
Thẩm Cửu: “Trong mắt anh, tôi chỉ là một người phụ nữ thích phù phiếm, tâm địa thâm sâu và không có đầu óc?”
Dạ Âu Thần nhếch môi, ánh mắt giễu cợt: “Tự hiểu biết, cũng không tồi.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu nắm chặt tay mình, nhìn anh chằm chằm: “Vậy xin hỏi, làm sao một người phụ nữ có tâm địa thâm sâu lại không có đầu óc? Dạ Âu Thần, lời nói của anh hơi mâu thuẫn phải không?”
Mí mắt Dạ Âu Thần giật giật, nguy hiểm nheo mắt lại.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Anh nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt sắc bén bắn về phía cô.
“Nói lại lần nữa xem?”
Thẩm Cửu bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho giật mình, vai cô theo bản năng co rút lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào anh.
“A.” Dạ Âu Thần chế nhạo, người phụ nữ này là đồ ngốc sao? Rõ ràng là cô sợ, nhưng vẫn phải dùng đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn mình.
“Nếu cô không có gan, đừng tùy tiện kích động tôi.”
Khi giọng nói của anh ta rơi xuống, cửa thang máy mở ra với một tiếng vang.
Thẩm Cửu tức giận ngẩng đầu lên mà đi thẳng.
Chân mày của Dạ Âu Thần nhảy lên kịch liệt, ngay khi anh muốn mắng cô, bước chân của Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại, cô dừng lại tại chỗ, quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần.
Hai mắt chạm nhau trong không khí, Dạ Âu Thần có thể nhìn thấy sự vướng bận trong mắt Thẩm Cửu.
Ôi, người phụ nữ này thực sự là không giấu được cảm xúc.
Trong lòng nghĩ gì, tất cả đều thể hiện hết lên trên khuôn mặt và đôi mắt.
Thẩm Cửu cắn môi dưới nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần một hồi, sau đó chậm rãi xoay người.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi nhếch lên, đôi mắt đen đầy sắc bén, khi anh nghĩ cô sẽ lại đẩy anh ra, Thẩm Cửu nhăn mặt nhìn anh, rồi giận dữ nói: “Tôi không có gan, nếu anh có khả năng thì tự mình đi ra đi.”
Sau khi nói xong, Thẩm Cửu quay người bỏ đi mặc cho Dạ Âu Thần đột nhiên tái mặt.
“Người phụ nữ chết tiệt, quay lại đây!” Dạ Âu Thần nhìn thấy cô quay người rời đi, trước khi rời đi còn làm mặt quỷ với anh. Thực sự nghĩ khiêu khích anh như vậy vui lắm sao?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần linh hoạt trượt xe lăn ra khỏi thang máy.
Thẩm Cửu một mình rời khỏi cửa hàng ăn sáng, lúc chuẩn bị một mình rời đi cô vẫn dừng lại một chút, sau đó tìm kiếm bóng dáng của Lang An, thấy anh đang dựa vào xe, liền đi tới vỗ vai.
“Trợ lý Thẩm? Sao cô về đột ngột vậy? Không phải hai người định ăn sáng sao?”
Vẻ mặt Thẩm Cửu không vui, giọng nói của cô không thể cất lên được cảm xúc gì: “Không ăn nữa.”
“Sao thế?” Lang An nhìn về phía sau cô, không thấy bóng dáng của Dạ Âu Thần, anh ta hỏi: “Còn cậu Dạ thì sao?”
Thẩm Cửu mím môi nói nhỏ: “Anh ấy… có thể vẫn ở trong thang máy. Anh đi xem anh ấy đi.”
Lang An nghe nói vậy, nhịn không được mà trừng to mắt: “Trong thang máy? Trợ lý Thẩm? Tại sao cô không đưa cậu Dạ ra ngoài? Cô… cậu Dạ?”
Lang An còn chưa kịp quở trách Thẩm Cửu, anh đã nhìn chằm chằm vào sau lưng của Thẩm Cửu.
Cùng lúc đó, Thẩm Cửu cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cô không cần nghĩ cũng biết Dạ Âu Thần đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô cứng người một chút, bắt đầu mở rộng bước chân muốn đi.
“Nếu cô dám tiến thêm một bước nữa, cô sẽ chết.”
Kết quả là, chân của cô còn chưa kịp bước lên, giọng nói lạnh như băng của Dạ Âu Thần như vang lên từ địa ngục đã truyền đến trước, khiến cho bước chân của Thẩm Cửu dừng lại tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Lang An đảo mắt, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây bão táp, đứng ở ven đường quan sát.
Thẩm Cửu nhìn thấy cảnh này thì thấy hơi buồn.
Cảm giác được khí lạnh trên người Dạ Âu Thần càng ngày càng gần mình, Thẩm Cửu lo lắng, hai tay nắm chặt lấy nhau, đột nhiên quay đầu lại.
“Tôi không cố ý làm vậy với anh, chính anh là người đã nói chuyện quá…” Lời nói còn chưa có lối ra, đầu gối của Thẩm Cửu đã va vào xe lăn, khuôn mặt cô thay đổi rất nhiều vì cơn đau, chân cô mềm ra, nhào về phía trước trong vòng tay của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần không dự liệu được sự thay đổi bất ngờ này, anh vốn là mặt lạnh nhưng khi thấy Thần Cửu đột nhiên lao về phía mình, tay anh ta thực sự theo bản năng đỡ cô.
Lang An ở bên cạnh kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
Anh ta thực sự không biết Thẩm Cửu là ngốc hay là ngây thơ, tại sao lúc này lại ngã xuống chứ?
Thẩm Cửu dựa vào trong vòng tay Dạ Âu Thần, não cô ngây ra, cô có thể cảm nhận được bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần đang bóp trên eo cô, hơi nóng của lòng bàn tay truyền qua lớp quần áo mỏng manh của cô.
“Chỉ ôm ấp yêu thương để bồi tội như thế này thôi à?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô.
Thẩm Cửu nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng lướt qua cằm rắn chắc của Dạ Âu Thần.
Vẻ mặt anh ủ rũ, màu mực trong mắt từ từ ngưng tụ, nhưng sắc mặt Thẩm Cửu dần trở nên tái nhợt, cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại không có chỗ để đặt tay lên người anh, cô lo lắng chuyện xảy ra hồi sáng sẽ xảy ra một lần nữa.
Thế là cô chỉ có thể lo lắng nói: “Tôi không cố ý…”
“Anh… anh cho tôi đứng lên!” Sau khi xin lỗi, Thẩm Cửu lặng lẽ cầu xin.
Dạ Âu Thần hung hăng tóm lấy cô như một con sói, sau đó dán chặt tay vào đôi môi đỏ mọng của cô.
“Không phải cố ý? Có sự trùng hợp như vậy sao? Thèm muốn tôi thì cứ nói, tôi có lẽ có thể toại nguyện cô.” Tay anh bóp trên eo cô từ từ siết chặt, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng lên.
Khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Cửu phút chốc đỏ bừng, cô cắn chặt môi dưới, gần như có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ từ người xung quanh, cô sợ hãi đẩy Dạ Âu Thần ra: “Đây, đây là bên ngoài, đừng như thế này, mau buông tôi ra!”
Giọng nói của cô bối rối, đôi mắt cô đơn thần sắc lo lắng liếc nhìn xung quanh, tựa hồ đang tĩnh lặng đột nhiên sôi trào, giọt nước hoảng sợ bay tứ tung, càng làm cho người ta muốn vươn tay tóm lấy.
Dạ Âu Thần nhếch môi, đưa bàn tay to di chuyển dọc theo vòng eo của cô, sau đó đột ngột di chuyển về phía sau lưng cô, chạm vào sống lưng cô, mới nhận ra người phụ nữ này quá gầy.
“Buông tôi ra!”
Thẩm Cửu không đẩy thì không sao, với cú đẩy này, Dạ Âu Thần tỉnh táo lại, đột nhiên đè lại sau lưng cô, áp thẳng về phía cô.
Bùm!
Thẩm Cửu vừa rồi đang đứng khom người xuống, bị anh đè nặng như vậy, cô hoàn toàn ngã ở trên người anh.
Thẩm Cửu: “…”
Lang An ở bên cạnh: “…”
Chết tiệt, anh ta suýt chút nữa đã mù luôn rồi.
Cậu Dạ, cho dù muốn quấy rối trợ lý Thẩm thì cũng phải nhìn xem dịp gì đúng không?
Tuy nhiên anh chỉ dám hét lên những lời này trong lòng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Thẩm Cửu tức giận đến mức duỗi tay nắm chặt lại, vỗ mạnh vào ngực Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần vươn tay siết chặt lấy cổ tay cô, mặt không chút biểu cảm mà nói: “Đối với một người phụ nữ đang nghĩ cách quyến rũ tôi mọi lúc mọi nơi như cô, đây chẳng phải là điều cô muốn nhất sao?”
Thẩm Cửu khẽ cau mày, cô không thể hiểu nổi: “Nếu là cuộc hôn nhân do anh ta chủ trương, vậy nếu phát hiện tôi không phải Thẩm Nhã, tại sao không vạch trần?”
“Ha.” Dạ Âu Thần ngước mắt thích thú liếc nhìn cô, anh nhìn Thẩm Cửu như một kẻ ngốc: “Não của cô được sinh ra như một vật trang trí sao?”
“Tôi…” Thẩm Cửu biến sắc vì bị anh chất vấn: “Anh nhất định phải nói như vậy mới cam tâm ư?”
“Loại phụ nữ như cô, cần sao?”
Thẩm Cửu: “Trong mắt anh, tôi chỉ là một người phụ nữ thích phù phiếm, tâm địa thâm sâu và không có đầu óc?”
Dạ Âu Thần nhếch môi, ánh mắt giễu cợt: “Tự hiểu biết, cũng không tồi.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu nắm chặt tay mình, nhìn anh chằm chằm: “Vậy xin hỏi, làm sao một người phụ nữ có tâm địa thâm sâu lại không có đầu óc? Dạ Âu Thần, lời nói của anh hơi mâu thuẫn phải không?”
Mí mắt Dạ Âu Thần giật giật, nguy hiểm nheo mắt lại.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Anh nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt sắc bén bắn về phía cô.
“Nói lại lần nữa xem?”
Thẩm Cửu bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho giật mình, vai cô theo bản năng co rút lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào anh.
“A.” Dạ Âu Thần chế nhạo, người phụ nữ này là đồ ngốc sao? Rõ ràng là cô sợ, nhưng vẫn phải dùng đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn mình.
“Nếu cô không có gan, đừng tùy tiện kích động tôi.”
Khi giọng nói của anh ta rơi xuống, cửa thang máy mở ra với một tiếng vang.
Thẩm Cửu tức giận ngẩng đầu lên mà đi thẳng.
Chân mày của Dạ Âu Thần nhảy lên kịch liệt, ngay khi anh muốn mắng cô, bước chân của Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại, cô dừng lại tại chỗ, quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần.
Hai mắt chạm nhau trong không khí, Dạ Âu Thần có thể nhìn thấy sự vướng bận trong mắt Thẩm Cửu.
Ôi, người phụ nữ này thực sự là không giấu được cảm xúc.
Trong lòng nghĩ gì, tất cả đều thể hiện hết lên trên khuôn mặt và đôi mắt.
Thẩm Cửu cắn môi dưới nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần một hồi, sau đó chậm rãi xoay người.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi nhếch lên, đôi mắt đen đầy sắc bén, khi anh nghĩ cô sẽ lại đẩy anh ra, Thẩm Cửu nhăn mặt nhìn anh, rồi giận dữ nói: “Tôi không có gan, nếu anh có khả năng thì tự mình đi ra đi.”
Sau khi nói xong, Thẩm Cửu quay người bỏ đi mặc cho Dạ Âu Thần đột nhiên tái mặt.
“Người phụ nữ chết tiệt, quay lại đây!” Dạ Âu Thần nhìn thấy cô quay người rời đi, trước khi rời đi còn làm mặt quỷ với anh. Thực sự nghĩ khiêu khích anh như vậy vui lắm sao?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần linh hoạt trượt xe lăn ra khỏi thang máy.
Thẩm Cửu một mình rời khỏi cửa hàng ăn sáng, lúc chuẩn bị một mình rời đi cô vẫn dừng lại một chút, sau đó tìm kiếm bóng dáng của Lang An, thấy anh đang dựa vào xe, liền đi tới vỗ vai.
“Trợ lý Thẩm? Sao cô về đột ngột vậy? Không phải hai người định ăn sáng sao?”
Vẻ mặt Thẩm Cửu không vui, giọng nói của cô không thể cất lên được cảm xúc gì: “Không ăn nữa.”
“Sao thế?” Lang An nhìn về phía sau cô, không thấy bóng dáng của Dạ Âu Thần, anh ta hỏi: “Còn cậu Dạ thì sao?”
Thẩm Cửu mím môi nói nhỏ: “Anh ấy… có thể vẫn ở trong thang máy. Anh đi xem anh ấy đi.”
Lang An nghe nói vậy, nhịn không được mà trừng to mắt: “Trong thang máy? Trợ lý Thẩm? Tại sao cô không đưa cậu Dạ ra ngoài? Cô… cậu Dạ?”
Lang An còn chưa kịp quở trách Thẩm Cửu, anh đã nhìn chằm chằm vào sau lưng của Thẩm Cửu.
Cùng lúc đó, Thẩm Cửu cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cô không cần nghĩ cũng biết Dạ Âu Thần đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô cứng người một chút, bắt đầu mở rộng bước chân muốn đi.
“Nếu cô dám tiến thêm một bước nữa, cô sẽ chết.”
Kết quả là, chân của cô còn chưa kịp bước lên, giọng nói lạnh như băng của Dạ Âu Thần như vang lên từ địa ngục đã truyền đến trước, khiến cho bước chân của Thẩm Cửu dừng lại tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Lang An đảo mắt, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây bão táp, đứng ở ven đường quan sát.
Thẩm Cửu nhìn thấy cảnh này thì thấy hơi buồn.
Cảm giác được khí lạnh trên người Dạ Âu Thần càng ngày càng gần mình, Thẩm Cửu lo lắng, hai tay nắm chặt lấy nhau, đột nhiên quay đầu lại.
“Tôi không cố ý làm vậy với anh, chính anh là người đã nói chuyện quá…” Lời nói còn chưa có lối ra, đầu gối của Thẩm Cửu đã va vào xe lăn, khuôn mặt cô thay đổi rất nhiều vì cơn đau, chân cô mềm ra, nhào về phía trước trong vòng tay của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần không dự liệu được sự thay đổi bất ngờ này, anh vốn là mặt lạnh nhưng khi thấy Thần Cửu đột nhiên lao về phía mình, tay anh ta thực sự theo bản năng đỡ cô.
Lang An ở bên cạnh kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
Anh ta thực sự không biết Thẩm Cửu là ngốc hay là ngây thơ, tại sao lúc này lại ngã xuống chứ?
Thẩm Cửu dựa vào trong vòng tay Dạ Âu Thần, não cô ngây ra, cô có thể cảm nhận được bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần đang bóp trên eo cô, hơi nóng của lòng bàn tay truyền qua lớp quần áo mỏng manh của cô.
“Chỉ ôm ấp yêu thương để bồi tội như thế này thôi à?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô.
Thẩm Cửu nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng lướt qua cằm rắn chắc của Dạ Âu Thần.
Vẻ mặt anh ủ rũ, màu mực trong mắt từ từ ngưng tụ, nhưng sắc mặt Thẩm Cửu dần trở nên tái nhợt, cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại không có chỗ để đặt tay lên người anh, cô lo lắng chuyện xảy ra hồi sáng sẽ xảy ra một lần nữa.
Thế là cô chỉ có thể lo lắng nói: “Tôi không cố ý…”
“Anh… anh cho tôi đứng lên!” Sau khi xin lỗi, Thẩm Cửu lặng lẽ cầu xin.
Dạ Âu Thần hung hăng tóm lấy cô như một con sói, sau đó dán chặt tay vào đôi môi đỏ mọng của cô.
“Không phải cố ý? Có sự trùng hợp như vậy sao? Thèm muốn tôi thì cứ nói, tôi có lẽ có thể toại nguyện cô.” Tay anh bóp trên eo cô từ từ siết chặt, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng lên.
Khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Cửu phút chốc đỏ bừng, cô cắn chặt môi dưới, gần như có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ từ người xung quanh, cô sợ hãi đẩy Dạ Âu Thần ra: “Đây, đây là bên ngoài, đừng như thế này, mau buông tôi ra!”
Giọng nói của cô bối rối, đôi mắt cô đơn thần sắc lo lắng liếc nhìn xung quanh, tựa hồ đang tĩnh lặng đột nhiên sôi trào, giọt nước hoảng sợ bay tứ tung, càng làm cho người ta muốn vươn tay tóm lấy.
Dạ Âu Thần nhếch môi, đưa bàn tay to di chuyển dọc theo vòng eo của cô, sau đó đột ngột di chuyển về phía sau lưng cô, chạm vào sống lưng cô, mới nhận ra người phụ nữ này quá gầy.
“Buông tôi ra!”
Thẩm Cửu không đẩy thì không sao, với cú đẩy này, Dạ Âu Thần tỉnh táo lại, đột nhiên đè lại sau lưng cô, áp thẳng về phía cô.
Bùm!
Thẩm Cửu vừa rồi đang đứng khom người xuống, bị anh đè nặng như vậy, cô hoàn toàn ngã ở trên người anh.
Thẩm Cửu: “…”
Lang An ở bên cạnh: “…”
Chết tiệt, anh ta suýt chút nữa đã mù luôn rồi.
Cậu Dạ, cho dù muốn quấy rối trợ lý Thẩm thì cũng phải nhìn xem dịp gì đúng không?
Tuy nhiên anh chỉ dám hét lên những lời này trong lòng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Thẩm Cửu tức giận đến mức duỗi tay nắm chặt lại, vỗ mạnh vào ngực Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần vươn tay siết chặt lấy cổ tay cô, mặt không chút biểu cảm mà nói: “Đối với một người phụ nữ đang nghĩ cách quyến rũ tôi mọi lúc mọi nơi như cô, đây chẳng phải là điều cô muốn nhất sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.