Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 267: EM CÓ THỂ Ỷ LẠI VÀO TÔI MÃI MÃI
Thời Vũ
25/02/2021
Biệt thự Hải Giang.
Hơn nửa đêm tài xế lái xe đến, các bảo vệ tuần tra buổi tối đều nhìn thấy xe của Dạ Âu Thần từ phía xa, xa sau khi hai bên lên tiếng chào hỏi với nhau thì trực tiếp cho đi.
Xe chạy vào khu vực đỗ xe, tài xế liền nhanh chóng bước xuống xe mở cửa ra.
Dạ Âu Thần bước xuống xe, Thẩm Cửu ở trong ngực đã sắp cuộn lại thành một đoàn, khoác trên người chiếc áo vest của Dạ Âu Thần.
Ở đây gần với bờ biển, lúc gió đêm thổi đến làm người ta lạnh đến nỗi phải run lẩy bẩy, nhưng mà lúc này Thẩm Cửu đang làm ổ trong lồng ngực nóng như lửa của Dạ Âu Thần, cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.
“Cậu Dạ, vậy có phải là mấy ngày nay cậu sẽ muốn ở lại nơi này không?”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần cất lên, sau đó lại mở miệng nói tiếp: “Ngày mai chờ đến lúc Lang An giải quyết xong chuyển rồi thì đến đây tìm tôi, tối ngày hôm nay ông cứ trở về trước đi.”
“Để lại một mình cậu Dạ?” Tài xế có chút không yên lòng nhìn Thẩm Cửu ở trong ngực của Dạ Âu Thần
“Tôi không sao đâu, ông cứ về trước đi.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói.
Lúc này tài xế mới gật đầu: “Vậy được rồi, cậu Dạ, có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây.”
Tài xế nói xong thì trực tiếp lái xe rời đi.
Trong bóng đêm cũng chỉ còn lại một mình Dạ Âu Thần ôm Thẩm Cửu ở trong ngực chậm rãi đi lên phía trước, xe lăn lăn trên mặt đất phát ra những tiếng vang đều đặn, gió biển thổi áo sơ mi của anh nhăn nhúm, biểu cảm của Dạ Âu Thần vẫn không hài thay đổi như cũ.
Anh cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ trong ngực mình.
Từ lúc bắt đầu vừa mới xuống xe, hình như là cô có thể cảm giác được nỗi bất an và gió lạnh, tay vẫn luôn níu lấy quần áo của anh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng cọ vào trong ngực của anh, giống như là một đứa nhỏ đang ỷ lại và người lớn, ôm chặt lấy anh.
Hơn nửa đêm tài xế lái xe đến, các bảo vệ tuần tra buổi tối đều nhìn thấy xe của Dạ Âu Thần từ phía xa, xa sau khi hai bên lên tiếng chào hỏi với nhau thì trực tiếp cho đi.
Xe chạy vào khu vực đỗ xe, tài xế liền nhanh chóng bước xuống xe mở cửa ra.
Dạ Âu Thần bước xuống xe, Thẩm Cửu ở trong ngực đã sắp cuộn lại thành một đoàn, khoác trên người chiếc áo vest của Dạ Âu Thần.
Ở đây gần với bờ biển, lúc gió đêm thổi đến làm người ta lạnh đến nỗi phải run lẩy bẩy, nhưng mà lúc này Thẩm Cửu đang làm ổ trong lồng ngực nóng như lửa của Dạ Âu Thần, cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.
“Cậu Dạ, vậy có phải là mấy ngày nay cậu sẽ muốn ở lại nơi này không?”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần cất lên, sau đó lại mở miệng nói tiếp: “Ngày mai chờ đến lúc Lang An giải quyết xong chuyển rồi thì đến đây tìm tôi, tối ngày hôm nay ông cứ trở về trước đi.”
“Để lại một mình cậu Dạ?” Tài xế có chút không yên lòng nhìn Thẩm Cửu ở trong ngực của Dạ Âu Thần
“Tôi không sao đâu, ông cứ về trước đi.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói.
Lúc này tài xế mới gật đầu: “Vậy được rồi, cậu Dạ, có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây.”
Tài xế nói xong thì trực tiếp lái xe rời đi.
Trong bóng đêm cũng chỉ còn lại một mình Dạ Âu Thần ôm Thẩm Cửu ở trong ngực chậm rãi đi lên phía trước, xe lăn lăn trên mặt đất phát ra những tiếng vang đều đặn, gió biển thổi áo sơ mi của anh nhăn nhúm, biểu cảm của Dạ Âu Thần vẫn không hài thay đổi như cũ.
Anh cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ trong ngực mình.
Từ lúc bắt đầu vừa mới xuống xe, hình như là cô có thể cảm giác được nỗi bất an và gió lạnh, tay vẫn luôn níu lấy quần áo của anh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng cọ vào trong ngực của anh, giống như là một đứa nhỏ đang ỷ lại và người lớn, ôm chặt lấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.