Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 410: Kêu cô ta tự mình đến tìm tôi
Thời Vũ
08/04/2021
“Tôi… Tiểu Nhan, không phải là như cô nghĩ đâu” Thấy Tiểu Nhan lạnh lùng, Trương Ngọc cũng muốn bộc phát, nhưng mà lại sợ sau khi nói xong rồi thì Tiểu Nhan sẽ lấy việc công báo thù riêng, cho nên cô ta đành phải nén giận.
“Chờ có kết quả đi” Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp rời đi.
Trương Ngọc đứng yên tại chỗ siết chặt nắm đấm.
Con tiện nhân đáng chết! Chờ đến lúc tôi được Dạ thị tuyển chọn rồi, xem xem các người sẽ nói như thế nào.
Chỉ là Tiểu Nhan nghĩ tất cả những chuyện này quá đơn giản, dù sao thì Dạ Âu Thần cũng từng là cấp trên của cô, cho nên trước khi gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần, cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng mà vì Minh Thư, cô chỉ có thể kiên trì thôi.
Lúc cô vừa cười vừa chuẩn bị giới thiệu nhà thiết kế cho Dạ Âu Thần, thế mà đối phương lại miễn cưỡng nói một câu.
“Kêu cô ta tự mình đến đây tìm tôi”
“Cái, cái gì hả?” Tiểu Nhan cho rằng mình nghe lầm: “Chuyện đó, anh Dạ…”
“Sao vậy, nhà thiết kế lớn Selley muốn giao đơn hàng lớn như thế cho người khác à?”
Tiểu Nhan: “Anh hiểu lầm rồi, anh Dạ, Shelley của chúng tôi là sếp trong công ty, cho nên…”
“Cho nên cô ta không phải là nhà thiết kế?”
“Đúng vậy”
“Sau hai giờ chiều tôi có thời gian rảnh, kêu cô ta liên lạc cho tôi”
Tiểu Nhan còn muốn nói cái gì đó, kết quả Dạ Âu Thần lại cúp điện thoại.
Nghe âm thanh tút tút truyền đến từ trong điện thoại di động, Tiểu Nhan tức giận không biết nói gì, chỉ là cô đã đồng ý với Hàn Minh Thư rồi, cho nên cô cũng chỉ có thể gọi điện thoại lại. Nhưng mà ai biết cái tên khốn nạn Dạ Âu Thần lại trực tiếp tắt máy.
Con mẹ nó chứ, cái tên khốn nạn này chẳng lẽ là muốn ép buộc Minh Thư?
Không thể cho anh ta đạt được.
Hai giờ chiều.
Dạ Âu Thần nhìn chằm chäm vào điện thoại đến xuất thần, kết quả là Lang An đẩy cửa bước vào.
“Anh Dạ, có người của công ty thiết kế đến tìm anh”
Đã đến rồi à?
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần cong lên một độ cong đẹp mắt, một giây sau anh đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lang An: “Anh Dạ, là ai vậy?”
Hai chân của Dạ Âu Thần bước thẳng tắp đi ra bên ngoài: “Không có liên quan gì tới cậu”
Nói xong, anh trực tiếp đi xuống dưới lầu, hoàn toàn không nghĩ tới việc mời người vào trong phòng nghỉ, chỉ vì… cảm giác không kịp chờ đợi ở trong lòng.
Ở dưới đại sảnh, Tiểu Nhan căng thẳng chờ đợi, cô không nói cho Hàn Minh Thư biết chuyện này, cô tự đưa ra quyết định đến đây tìm Dạ Âu Thần, cô nghĩ dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi chắc là Dạ Âu Thần sẽ không từ chối đâu ha?
Đương nhiên là Dạ Âu Thần quen biết với Tiểu Nhan, đây chính là cô gái rất thân với cô vào năm năm trước.
Cho nên khi anh đi xuống dưới lầu, nhìn thấy bóng dáng đang thấp thỏm ở trong đại sảnh, đôi mắt sắc bén cùng với biểu cảm của Dạ Âu Thần trở nên âm trầm trong nháy mắt.
“Cô ta đâu?”
Đối mặt với ánh mắt bé nhỏ như thế, Tiểu Nhan cảm thấy tê cả da đầu: “Anh Dạ, Hàn Shelley còn có chuyện khác phải làm, cho nên… tôi đến đây trước để thương lượng chuyện chọn nhà thiết kế với anh”
Nghe vậy, trong đôi mắt của Dạ Âu Thần có nhiều thêm sự nguy hiểm mang theo vẻ trấn áp: “Tôi đã từng nói rồi?”
“Hả?”
“Kêu cô ta tự mình đến đây tìm tôi”
Tiểu Nhan: “Nhưng mà…”
“Nếu không thì làm trái với điều khoản trong hợp đồng”
Sắc mặt của Tiểu Nhan lập tức trở nên tái nhợt: “Anh Dạ, anh không thể như thế này được, hiện tại Minh Thư là chủ của công ty chúng tôi”
Minh Thư? Cái tên xa lạ này làm Dạ Âu Thần ngây ra một lúc, nhưng mà một lát sau kịp phản ứng lại, thấp giọng nói: “Hàn Minh Thư, đây là tên hiện tại của cô ta à?”
Hay lắm, ngay cả tên đều đã sửa đổi.
Đây là hoàn toàn muốn bỏ rơi quá khứ đó à?
Dạ Âu Thần lạnh giọng nói: “Trên hợp đồng có nói không được chọn cô ta?”
“Kêu cô ta đến đây gặp tôi trong nửa tiếng đồng hồ nữa, nếu không thì…”
“Tự gánh lấy hậu quả” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng giống như tuyết tháng mười hai, mang theo ý lạnh vô tận, rơi dày đặc.
Ngày cả một ánh mắt dư thừa Dạ Âu Thần cũng không để lại cho cô, quay người lại đi khỏi.
Trong phòng làm việc, Hàn Minh Thư đang nghiêm túc vẽ tác phẩm thiết kế của Lâm Ân Ân, sau đó đau đầu ấn mi tâm của mình.
Đồ do cô Lâm Ân Ân này yêu cầu thật sự… quá độc đáo.
Nhưng mà may mắn cô không phải là một loại người thích phàn nàn, những gì khách hàng yêu thích, khách hàng yêu cầu, cô sẽ cố gắng điều hòa những thứ này cho phù hợp nhất, sau đó đưa chúng vào tác phẩm thiết kế.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiểu Nhan thở hồng học vọt đến trước mặt của cô.
“Minh Thư”
Hàn Minh Thư hơi cau mày lại: “Sao vậy?”
Tiểu Nhan mang theo gương mặt uể oải ngồi xuống ở trước mặt của cô, lên tiếng giải thích.
“Tớ đã liên lạc với Dạ Âu Thần rồi, nhưng mà cái tên khốn nạn đó lại yêu cầu tự cậu đi đến đó tìm anh ta, tớ không muốn làm phiền cậu cho nên đã tự mình đến Dạ thị. Lúc đầu tớ cho rằng tớ đã đến trước mặt anh ta rồi, chắc có lẽ là anh ta sẽ thỏa hiệp, nhưng mà ai biết được cái tên khốn nạn này ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho tớ, trực tiếp quay người lại đi ngay, còn nói là…
Hàn Minh Thư giống như không thèm để ý đến, tiếp tục cúi đầu vẽ tác phẩm rồi tùy ý hỏi: “Nói cái gì?”
“Còn nói là muốn cậu tự mình đi qua đó tìm anh ta, nếu như cậu không đi thì coi như công ty của chúng ta làm trái với điều khoản”
Ngòi bút của Hàn Minh Thư dừng lại.
Thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên: “Làm trái với hợp đồng hả?”
Thật sự làm người ta phải đau đầu mà.
Cái tên Dạ Âu Thần này… rốt cuộc là anh ta muốn làm cái gì đây?
“Minh Thư, nếu không thì chúng ta mở công ty khác đi, tớ thấy anh ta căn bản chính là cố ý đó, cái tên khốn nạn này cũng thật là quá đáng, đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, thế mà anh ta vẫn còn muốn làm nhục cậu?”
Làm nhục à?
Hàn Minh Thư rũ mắt xuống, đúng vậy đó, năm năm trước anh đưa cho cô một tờ hợp đồng ly hôn, cho dù cô có cầu xin như thế nào anh cũng không đồng ý gặp mặt cô một lần, không cho cô bước chân vào biệt thự Hải Giang và công ty.
Năm năm sau lại đến công ty của cô đặt đơn đặt hàng lớn, sau đó còn yêu cầu cô tự mình phục vụ cho anh.
Bình thường những chuyện này đối với Hàn Minh Thư mà nói chỉ là chuyện trong nghề.
Nhưng mà có liên quan đến Dạ Âu Thần, đây không phải là một sự sỉ nhục à?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư im lặng trong chốc lát, sau đó để cây bút xuống: “Để tớ đi tìm anh ta”
Tiểu Nhan lập tức căng thẳng, đứng dậy: “Minh Thư, cậu đừng có đi mà, cùng lắm thì chúng ta không hoạt động công ty nữa, tớ không muốn cậu phải chịu ấm ức đâu”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Nhan.
“Ấm ức cái gì chứ, làm cái nghề này của chúng ta có ai mà chưa chịu ấm ức đâu? Chỉ có một chút ấm ức thì không chịu làm, thế thì sau này chúng ta ăn cái gì đây?”
Tiểu Nhan nghe xong, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Nhưng mà… anh ta không giống như vậy, anh ta là…”
“Hiện tại đối với tớ mà nói anh ta giống như người khác thôi”
“Thật hả? Nhưng mà rõ ràng là cậu…”
“Được rồi, để tớ đi đến đó tìm anh ta, trước tiên ổn định cảm xúc cả hai bên, nếu làm trái với hợp đồng, tớ không bồi thường nổi đâu”
“Cậu nói dối cái gì vậy? Sao lại không bồi thường nổi được chứ, anh của cậu yêu thương cậu như vậy, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm để cậu phải chịu loại ấm ức như thế này đâu, chúng ta tìm anh của cậu giúp đỡ đi”
Nghe thấy tên của Hàn Đông, sắc mặt của Hàn Minh Thư lập tức trở nên nghiêm túc: “Không thể được!”
“Minh Thư…”
“Sau khi tớ đi tìm anh ta rồi, không cho phép cậu gọi điện thoại cho anh trai của tớ”
Kể từ sau khi cô trở về nhà họ Hàn, những chuyện mà Hàn Đông làm cho cô rất là nhiều, nhiều đến nỗi anh cũng đã quên đi bản thân mình phải làm cái gì, cô không thể lại liên lụy đến anh trai mình được.
Tiểu Nhan nhìn thấy cô hung dữ, có lẽ là nghiêm túc, cũng chỉ có thể hừ một tiếng, không đồng ý cũng không từ chối.
Sau khi nói xong với Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Dạ Âu Thần…
Cô xem xem anh ta muốn làm nhục cô cho đến khi nào?
“Chờ có kết quả đi” Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp rời đi.
Trương Ngọc đứng yên tại chỗ siết chặt nắm đấm.
Con tiện nhân đáng chết! Chờ đến lúc tôi được Dạ thị tuyển chọn rồi, xem xem các người sẽ nói như thế nào.
Chỉ là Tiểu Nhan nghĩ tất cả những chuyện này quá đơn giản, dù sao thì Dạ Âu Thần cũng từng là cấp trên của cô, cho nên trước khi gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần, cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng mà vì Minh Thư, cô chỉ có thể kiên trì thôi.
Lúc cô vừa cười vừa chuẩn bị giới thiệu nhà thiết kế cho Dạ Âu Thần, thế mà đối phương lại miễn cưỡng nói một câu.
“Kêu cô ta tự mình đến đây tìm tôi”
“Cái, cái gì hả?” Tiểu Nhan cho rằng mình nghe lầm: “Chuyện đó, anh Dạ…”
“Sao vậy, nhà thiết kế lớn Selley muốn giao đơn hàng lớn như thế cho người khác à?”
Tiểu Nhan: “Anh hiểu lầm rồi, anh Dạ, Shelley của chúng tôi là sếp trong công ty, cho nên…”
“Cho nên cô ta không phải là nhà thiết kế?”
“Đúng vậy”
“Sau hai giờ chiều tôi có thời gian rảnh, kêu cô ta liên lạc cho tôi”
Tiểu Nhan còn muốn nói cái gì đó, kết quả Dạ Âu Thần lại cúp điện thoại.
Nghe âm thanh tút tút truyền đến từ trong điện thoại di động, Tiểu Nhan tức giận không biết nói gì, chỉ là cô đã đồng ý với Hàn Minh Thư rồi, cho nên cô cũng chỉ có thể gọi điện thoại lại. Nhưng mà ai biết cái tên khốn nạn Dạ Âu Thần lại trực tiếp tắt máy.
Con mẹ nó chứ, cái tên khốn nạn này chẳng lẽ là muốn ép buộc Minh Thư?
Không thể cho anh ta đạt được.
Hai giờ chiều.
Dạ Âu Thần nhìn chằm chäm vào điện thoại đến xuất thần, kết quả là Lang An đẩy cửa bước vào.
“Anh Dạ, có người của công ty thiết kế đến tìm anh”
Đã đến rồi à?
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần cong lên một độ cong đẹp mắt, một giây sau anh đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lang An: “Anh Dạ, là ai vậy?”
Hai chân của Dạ Âu Thần bước thẳng tắp đi ra bên ngoài: “Không có liên quan gì tới cậu”
Nói xong, anh trực tiếp đi xuống dưới lầu, hoàn toàn không nghĩ tới việc mời người vào trong phòng nghỉ, chỉ vì… cảm giác không kịp chờ đợi ở trong lòng.
Ở dưới đại sảnh, Tiểu Nhan căng thẳng chờ đợi, cô không nói cho Hàn Minh Thư biết chuyện này, cô tự đưa ra quyết định đến đây tìm Dạ Âu Thần, cô nghĩ dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi chắc là Dạ Âu Thần sẽ không từ chối đâu ha?
Đương nhiên là Dạ Âu Thần quen biết với Tiểu Nhan, đây chính là cô gái rất thân với cô vào năm năm trước.
Cho nên khi anh đi xuống dưới lầu, nhìn thấy bóng dáng đang thấp thỏm ở trong đại sảnh, đôi mắt sắc bén cùng với biểu cảm của Dạ Âu Thần trở nên âm trầm trong nháy mắt.
“Cô ta đâu?”
Đối mặt với ánh mắt bé nhỏ như thế, Tiểu Nhan cảm thấy tê cả da đầu: “Anh Dạ, Hàn Shelley còn có chuyện khác phải làm, cho nên… tôi đến đây trước để thương lượng chuyện chọn nhà thiết kế với anh”
Nghe vậy, trong đôi mắt của Dạ Âu Thần có nhiều thêm sự nguy hiểm mang theo vẻ trấn áp: “Tôi đã từng nói rồi?”
“Hả?”
“Kêu cô ta tự mình đến đây tìm tôi”
Tiểu Nhan: “Nhưng mà…”
“Nếu không thì làm trái với điều khoản trong hợp đồng”
Sắc mặt của Tiểu Nhan lập tức trở nên tái nhợt: “Anh Dạ, anh không thể như thế này được, hiện tại Minh Thư là chủ của công ty chúng tôi”
Minh Thư? Cái tên xa lạ này làm Dạ Âu Thần ngây ra một lúc, nhưng mà một lát sau kịp phản ứng lại, thấp giọng nói: “Hàn Minh Thư, đây là tên hiện tại của cô ta à?”
Hay lắm, ngay cả tên đều đã sửa đổi.
Đây là hoàn toàn muốn bỏ rơi quá khứ đó à?
Dạ Âu Thần lạnh giọng nói: “Trên hợp đồng có nói không được chọn cô ta?”
“Kêu cô ta đến đây gặp tôi trong nửa tiếng đồng hồ nữa, nếu không thì…”
“Tự gánh lấy hậu quả” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng giống như tuyết tháng mười hai, mang theo ý lạnh vô tận, rơi dày đặc.
Ngày cả một ánh mắt dư thừa Dạ Âu Thần cũng không để lại cho cô, quay người lại đi khỏi.
Trong phòng làm việc, Hàn Minh Thư đang nghiêm túc vẽ tác phẩm thiết kế của Lâm Ân Ân, sau đó đau đầu ấn mi tâm của mình.
Đồ do cô Lâm Ân Ân này yêu cầu thật sự… quá độc đáo.
Nhưng mà may mắn cô không phải là một loại người thích phàn nàn, những gì khách hàng yêu thích, khách hàng yêu cầu, cô sẽ cố gắng điều hòa những thứ này cho phù hợp nhất, sau đó đưa chúng vào tác phẩm thiết kế.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiểu Nhan thở hồng học vọt đến trước mặt của cô.
“Minh Thư”
Hàn Minh Thư hơi cau mày lại: “Sao vậy?”
Tiểu Nhan mang theo gương mặt uể oải ngồi xuống ở trước mặt của cô, lên tiếng giải thích.
“Tớ đã liên lạc với Dạ Âu Thần rồi, nhưng mà cái tên khốn nạn đó lại yêu cầu tự cậu đi đến đó tìm anh ta, tớ không muốn làm phiền cậu cho nên đã tự mình đến Dạ thị. Lúc đầu tớ cho rằng tớ đã đến trước mặt anh ta rồi, chắc có lẽ là anh ta sẽ thỏa hiệp, nhưng mà ai biết được cái tên khốn nạn này ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho tớ, trực tiếp quay người lại đi ngay, còn nói là…
Hàn Minh Thư giống như không thèm để ý đến, tiếp tục cúi đầu vẽ tác phẩm rồi tùy ý hỏi: “Nói cái gì?”
“Còn nói là muốn cậu tự mình đi qua đó tìm anh ta, nếu như cậu không đi thì coi như công ty của chúng ta làm trái với điều khoản”
Ngòi bút của Hàn Minh Thư dừng lại.
Thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên: “Làm trái với hợp đồng hả?”
Thật sự làm người ta phải đau đầu mà.
Cái tên Dạ Âu Thần này… rốt cuộc là anh ta muốn làm cái gì đây?
“Minh Thư, nếu không thì chúng ta mở công ty khác đi, tớ thấy anh ta căn bản chính là cố ý đó, cái tên khốn nạn này cũng thật là quá đáng, đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, thế mà anh ta vẫn còn muốn làm nhục cậu?”
Làm nhục à?
Hàn Minh Thư rũ mắt xuống, đúng vậy đó, năm năm trước anh đưa cho cô một tờ hợp đồng ly hôn, cho dù cô có cầu xin như thế nào anh cũng không đồng ý gặp mặt cô một lần, không cho cô bước chân vào biệt thự Hải Giang và công ty.
Năm năm sau lại đến công ty của cô đặt đơn đặt hàng lớn, sau đó còn yêu cầu cô tự mình phục vụ cho anh.
Bình thường những chuyện này đối với Hàn Minh Thư mà nói chỉ là chuyện trong nghề.
Nhưng mà có liên quan đến Dạ Âu Thần, đây không phải là một sự sỉ nhục à?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư im lặng trong chốc lát, sau đó để cây bút xuống: “Để tớ đi tìm anh ta”
Tiểu Nhan lập tức căng thẳng, đứng dậy: “Minh Thư, cậu đừng có đi mà, cùng lắm thì chúng ta không hoạt động công ty nữa, tớ không muốn cậu phải chịu ấm ức đâu”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Nhan.
“Ấm ức cái gì chứ, làm cái nghề này của chúng ta có ai mà chưa chịu ấm ức đâu? Chỉ có một chút ấm ức thì không chịu làm, thế thì sau này chúng ta ăn cái gì đây?”
Tiểu Nhan nghe xong, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Nhưng mà… anh ta không giống như vậy, anh ta là…”
“Hiện tại đối với tớ mà nói anh ta giống như người khác thôi”
“Thật hả? Nhưng mà rõ ràng là cậu…”
“Được rồi, để tớ đi đến đó tìm anh ta, trước tiên ổn định cảm xúc cả hai bên, nếu làm trái với hợp đồng, tớ không bồi thường nổi đâu”
“Cậu nói dối cái gì vậy? Sao lại không bồi thường nổi được chứ, anh của cậu yêu thương cậu như vậy, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm để cậu phải chịu loại ấm ức như thế này đâu, chúng ta tìm anh của cậu giúp đỡ đi”
Nghe thấy tên của Hàn Đông, sắc mặt của Hàn Minh Thư lập tức trở nên nghiêm túc: “Không thể được!”
“Minh Thư…”
“Sau khi tớ đi tìm anh ta rồi, không cho phép cậu gọi điện thoại cho anh trai của tớ”
Kể từ sau khi cô trở về nhà họ Hàn, những chuyện mà Hàn Đông làm cho cô rất là nhiều, nhiều đến nỗi anh cũng đã quên đi bản thân mình phải làm cái gì, cô không thể lại liên lụy đến anh trai mình được.
Tiểu Nhan nhìn thấy cô hung dữ, có lẽ là nghiêm túc, cũng chỉ có thể hừ một tiếng, không đồng ý cũng không từ chối.
Sau khi nói xong với Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Dạ Âu Thần…
Cô xem xem anh ta muốn làm nhục cô cho đến khi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.