Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 423: Suy nghĩ đáng sợ
Thời Vũ
11/04/2021
Hàn Minh Thư sau đó lại chạy về trường học, cùng Bé Đậu Nành tham quan trường học, sau đó không lâu một nhóm người lại cùng ra ngoài ăn trưa, đợi ăn trưa xong thì đã là hai ba giờ chiều rồi.
Bé Đậu Nành có thói quen ngủ trưa, cho nên lúc này đã ngủ say trên người Hàn Minh Thư, một tay ôm lấy cổ của cô một bên nói gà gật: “Mẹ, chúng ta có cần về nhà ngủ không?”
Bị cậu bé nói như thế, Hàn Minh Thư cũng cảm thấy có hơi buồn ngủ, vì thế liền không nhịn được ngáp một cái.
“Được, chúng ta về nhà ngủ trưa”
Vì thế một nhóm người lại ngồi xe trở về.
“Trường học con cảm thấy như thế nào? Có thích không?” Trên đường trở về, Hàn Minh Thư khế hỏi.
Bé Đậu Nành ngoan ngoãn gật đầu: “Thích ạ”
“Vậy cậu bằng lòng ở đó học không?”
Bé Đậu Nành cảm thấy bản thân thật sự căn bản không cần đi học, nhưng mẹ hy vọng cậu bé trải qua cuộc sống tập thể, cho nên cậu bé bây giờ chính là muốn tìm một nơi gần với công ty của mẹ, liền gật đầu.
“Bằng lòng”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được lộ ra nụ cười an ủi: “Bé Đậu Nành bảng lòng là được, xem ra trường mẹ tìm cho con không tệ”
Tiểu Nhan ở một bên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của bé Đậu Nành, trong lòng cũng không nhịn được cảm thán.
Bé Đậu Nành ở trước mặt Hàn Minh Thư thật sự rất ngoan, từ bé đến lớn trước giờ chưa từng có yêu cầu gì quá đáng cả, đối với Hàn Minh Thư trước giờ đều là có yêu cầu gì sẽ đáp ứng hết. Cậu bé tuy là một đứa trẻ 5 tuổi, nhưng lại không phải là một đứa trẻ 5 tuổi bình thường.
Cậu bé so với đứa trẻ 5 tuổi khác tư tưởng, cử chỉ thành thục, hơn nữa đầu óc lại rất thông minh.
Có khi Tiểu Nhan luôn nghĩ, liệu có phải là vì từ nhỏ không có ba cưng chiều yêu thương, cho nên Bé Đậu Nành mới có tính cách như này.
Rất nhiều lúc Hàn Minh Thư cũng nghỉ như thế, nhưng phần lớn cô vẫn tự mình gánh lấy tất cả.
Tiểu Nhan vẫn là rất đau lòng cho đôi mẹ con này, có điều đau lòng đồng cùng cũng thấy may mắn.
May mắn Hàn Minh Thư có một người anh trai, cho nên Bé Đậu Nành tuy không có tình yêu của ba, nhưng cậu bé có tình yêu của mẹ, còn có tình yêu của cậu, ừm, sau đó tình yêu của người dì là cô ta cũng miễn cưỡng tính là một phần.
Nhất thời, mỗi người trong xe mang một tâm tư.
Đợi đến khi về đến nơi, Bé Đậu Nành đã ngủ say trong lòng cô, cái tay mềm mại ôm lấy cổ của cô, còn ngáy. Hàn Minh Thư nhìn thấy Bé Đậu Nành như thế, trong lòng mềm nhữn như nước, mở cửa xe ra, sau đó muốn bế cậu bé lên.
Hàn Đông lại đứng ở cửa, khẽ nói: “Đưa nó cho anh”
Bé Đậu Nành dù sao là cậu bé, thể hình tóm lại có hơi nặng, cho nên để Hàn Đông bé sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Minh Thư chỉ có thể khẽ giọng nói: “Nó ngủ rồi, anh nhẹ một chút, đừng ồn đánh thức nó”
“Yên tâm” Hàn Đông từ trong tay cô nhận lấy Bé Đậu Nành, sau đó bé cậu bé rời khỏi.
Đợi sau khi Hàn Đông rời khỏi, Tiểu Nhan mới lén lút ghé sát: “Hôm nay như thế nào?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng ra: “Cái gì như thế nào?”
“Cậu không phải là cầm điện thoại của tớ đi tìm Dạ Âu Thần hay sao? Anh ta không có làm gì cậu chứ?” Nói xong, Tiểu Nhan còn đi đến trước mặt cô nhìn trái nhìn phải, nhất là khi nhìn vào môi của cô, ánh mắt đó hình như muốn từ chỗ này của cô nhìn ra cái gì đó.
“Cậu làm cái gì thế?” Hàn Minh Thư bị cô nhìn chằm chằm thấy là lạ, không nhịn được mà nhíu mày hỏi một câu.
“Xem ra cậu không có bị chiếm tiện nghi” Tiểu Nhan nói xong còn ghé sát vào mặt của cô, mặt mày nghiêm túc nghiêm nghị, Hàn Minh Thư suýt nữa cho rằng cô ta muốn hôn cô, dọa sợ mà vội lùi sau vài bước đẩy Tiểu Nhan ra: “Được rồi đừng nháo nữa Tiểu Nhan sau khi bị cô đẩy ra xong có hơi sốc: “Sao thế? Tớ không phải chỉ là muốn nhìn thử thôi sao? Dù sao mới sáng sớm anh ta đã gọi cậu qua đó, hơn nữa hôm nay còn là ngày nghỉ, Minh Thư, tớ cảm thấy anh ta chính là nhằm vào cậu mà đến, cậu xem công ty chúng ta nhiều nhà thiết kế như vậy anh ta không chọn, cứ chọn bà chủ là cậu tới, hơn nữa… khi chúng tớ đến anh ta thật sự là không chút khách khí từ chối chúng ta ở bên ngoài. Tớ cảm thấy.. “
“Cậu cảm thấy cái gì?” Hàn Minh Thư ngước mắt nhìn cô.
Tiểu Nhan mím môi, nghiêm túc nói: “Hay là… chúng ta hủy hợp tác đi? Tớ sợ lâu dần, cậu sẽ bị anh ta ăn sạch”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư suýt nữa hít một hơi lạnh, cái cô nàng chết tiệt này… cô ta có phải là cố ý nói như vậy không?
Hàn Minh Thư lườm cô ta: “Cậu thử nói lại lần nữa xem?”
Tiểu Nham ngại ngùng mỉm cười: “Những lời tớ nói là thật mà, lẽ nào tớ nói sai sao?”
“Không sai, nhưng tiền hủy hợp đồng, cậu đã xem hợp đồng chưa?”
Vừa nghĩ tới con số khi hủy hợp đồng trên trời đó, sắc mặt của Tiểu Nhan tái trắng: “Tiền hủy hợp đồng có thể bảo anh cậu trả?”
“Cậu đang nghĩ cái gì thế? Công ty đã tiêu tốn của anh ấy không không ít tiền rồi, hơn nữa chúng ta là đến mở công ty, một người không thuận tâm là hủy hợp tác, vậy đến lúc đó những người khác trong công ty chúng ta dựa vào cái gì mà ăn? Bây giờ không phải là lúc có hai người chúng ta, lúc đó chúng ta còn có thể tùy hứng, nhưng hành vi của chúng ta bây giờ đã đại diện cho thương hiệu của công ty, tớ nếu đã nhận đơn hàng của anh ta thì sẽ không làm loại chuyện tự phá thương hiệu đó đâu”
Tiểu Nhan cảm thấy cô nói có lý, phụ họa gật đầu.
“Lời tuy là nói như thế, nhưng tớ vẫn là… không hy vọng cậu chịu ủy khuất”
“Yên tâm đi, tớ có thể chịu ủy khuất gì chứ?”
Tuy cô bị Dạ Âu Thần chiếm chút tiến nghỉ, nhưng anh ở chỗ cô cũng chưa có lấy được chỗ tốt gì.
Tính thử, thật ra cũng không tính là thiệt.
Dù sao đợi lần này sau khi kết thúc hợp tác với anh, sau này chắc có thể dứt khoát với nhau rồi.
Bé Đậu Nành chính thức đi học rồi, bởi vì trường học cách chỗ Hàn Minh Thư tương đối gần, cho nên khi Hàn Minh Thư tan làm sẽ chở cậu bé về, thời gian Bé Đậu Nành ở cùng mẹ mỗi ngày nhiều hơn, cho nên rất vui vẻ.
Bé Đậu Nành khi nhắc muốn đến công ty, Hàn Minh Thư lại từ chối cậu bé.
“Con trước tiên ở trường thích ứng môi trường, đợi quen rồi sẽ dẫn con đến công ty chơi, được không?”
Khoảng thời gian gần đây Dạ Âu Thần cũng không biết khi nào sẽ chạy đến công ty, nói thật, trong tiềm thức của cô không muốn để Dạ Âu Thần nhìn thấy Bé Đậu Nành.
Tuy ban đầu cô cảm thấy đứa trẻ này là của Dạ Y Viễn.
Nhưng… đứa trẻ này lớn lên càng giống Dạ Âu Thần, trong lòng Hàn Minh Thư lại càng chấn động không thôi, bí mật đó là cô luôn chôn trong đáy lòng, người khác không biết.
Bởi vì Dạ Âu Thần là chồng trước của cô, cho nên người khác chỉ xem Bé Đậu Nành là con của cô với chồng trước.
Nhưng… chỉ có bản thân Hàn Minh Thư biết, đứa trẻ đó là mang thai vào cái đêm mưa cùng một người xa lạ.
Sau này Hàn Mai Linh sau khi điều tra kết quả, nói với cô người đó là Hàn Y Viễn.
Nếu là Dạ Y Viễn, tại sao lại lớn lên giống với Dạ Âu Thần như thế?
Có một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện ở trong đầu, chỉ là vừa lóe lên thì bị Hàn Minh Thư đè xuống.
€ô là bị điên mới nghĩ như thế.
Không có khả năng, thế nào cũng không thể!
Hàn Minh Thư sau khi đem suy nghĩ này đè xuống, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.
Bé Đậu Nành có thói quen ngủ trưa, cho nên lúc này đã ngủ say trên người Hàn Minh Thư, một tay ôm lấy cổ của cô một bên nói gà gật: “Mẹ, chúng ta có cần về nhà ngủ không?”
Bị cậu bé nói như thế, Hàn Minh Thư cũng cảm thấy có hơi buồn ngủ, vì thế liền không nhịn được ngáp một cái.
“Được, chúng ta về nhà ngủ trưa”
Vì thế một nhóm người lại ngồi xe trở về.
“Trường học con cảm thấy như thế nào? Có thích không?” Trên đường trở về, Hàn Minh Thư khế hỏi.
Bé Đậu Nành ngoan ngoãn gật đầu: “Thích ạ”
“Vậy cậu bằng lòng ở đó học không?”
Bé Đậu Nành cảm thấy bản thân thật sự căn bản không cần đi học, nhưng mẹ hy vọng cậu bé trải qua cuộc sống tập thể, cho nên cậu bé bây giờ chính là muốn tìm một nơi gần với công ty của mẹ, liền gật đầu.
“Bằng lòng”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được lộ ra nụ cười an ủi: “Bé Đậu Nành bảng lòng là được, xem ra trường mẹ tìm cho con không tệ”
Tiểu Nhan ở một bên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của bé Đậu Nành, trong lòng cũng không nhịn được cảm thán.
Bé Đậu Nành ở trước mặt Hàn Minh Thư thật sự rất ngoan, từ bé đến lớn trước giờ chưa từng có yêu cầu gì quá đáng cả, đối với Hàn Minh Thư trước giờ đều là có yêu cầu gì sẽ đáp ứng hết. Cậu bé tuy là một đứa trẻ 5 tuổi, nhưng lại không phải là một đứa trẻ 5 tuổi bình thường.
Cậu bé so với đứa trẻ 5 tuổi khác tư tưởng, cử chỉ thành thục, hơn nữa đầu óc lại rất thông minh.
Có khi Tiểu Nhan luôn nghĩ, liệu có phải là vì từ nhỏ không có ba cưng chiều yêu thương, cho nên Bé Đậu Nành mới có tính cách như này.
Rất nhiều lúc Hàn Minh Thư cũng nghỉ như thế, nhưng phần lớn cô vẫn tự mình gánh lấy tất cả.
Tiểu Nhan vẫn là rất đau lòng cho đôi mẹ con này, có điều đau lòng đồng cùng cũng thấy may mắn.
May mắn Hàn Minh Thư có một người anh trai, cho nên Bé Đậu Nành tuy không có tình yêu của ba, nhưng cậu bé có tình yêu của mẹ, còn có tình yêu của cậu, ừm, sau đó tình yêu của người dì là cô ta cũng miễn cưỡng tính là một phần.
Nhất thời, mỗi người trong xe mang một tâm tư.
Đợi đến khi về đến nơi, Bé Đậu Nành đã ngủ say trong lòng cô, cái tay mềm mại ôm lấy cổ của cô, còn ngáy. Hàn Minh Thư nhìn thấy Bé Đậu Nành như thế, trong lòng mềm nhữn như nước, mở cửa xe ra, sau đó muốn bế cậu bé lên.
Hàn Đông lại đứng ở cửa, khẽ nói: “Đưa nó cho anh”
Bé Đậu Nành dù sao là cậu bé, thể hình tóm lại có hơi nặng, cho nên để Hàn Đông bé sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Minh Thư chỉ có thể khẽ giọng nói: “Nó ngủ rồi, anh nhẹ một chút, đừng ồn đánh thức nó”
“Yên tâm” Hàn Đông từ trong tay cô nhận lấy Bé Đậu Nành, sau đó bé cậu bé rời khỏi.
Đợi sau khi Hàn Đông rời khỏi, Tiểu Nhan mới lén lút ghé sát: “Hôm nay như thế nào?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng ra: “Cái gì như thế nào?”
“Cậu không phải là cầm điện thoại của tớ đi tìm Dạ Âu Thần hay sao? Anh ta không có làm gì cậu chứ?” Nói xong, Tiểu Nhan còn đi đến trước mặt cô nhìn trái nhìn phải, nhất là khi nhìn vào môi của cô, ánh mắt đó hình như muốn từ chỗ này của cô nhìn ra cái gì đó.
“Cậu làm cái gì thế?” Hàn Minh Thư bị cô nhìn chằm chằm thấy là lạ, không nhịn được mà nhíu mày hỏi một câu.
“Xem ra cậu không có bị chiếm tiện nghi” Tiểu Nhan nói xong còn ghé sát vào mặt của cô, mặt mày nghiêm túc nghiêm nghị, Hàn Minh Thư suýt nữa cho rằng cô ta muốn hôn cô, dọa sợ mà vội lùi sau vài bước đẩy Tiểu Nhan ra: “Được rồi đừng nháo nữa Tiểu Nhan sau khi bị cô đẩy ra xong có hơi sốc: “Sao thế? Tớ không phải chỉ là muốn nhìn thử thôi sao? Dù sao mới sáng sớm anh ta đã gọi cậu qua đó, hơn nữa hôm nay còn là ngày nghỉ, Minh Thư, tớ cảm thấy anh ta chính là nhằm vào cậu mà đến, cậu xem công ty chúng ta nhiều nhà thiết kế như vậy anh ta không chọn, cứ chọn bà chủ là cậu tới, hơn nữa… khi chúng tớ đến anh ta thật sự là không chút khách khí từ chối chúng ta ở bên ngoài. Tớ cảm thấy.. “
“Cậu cảm thấy cái gì?” Hàn Minh Thư ngước mắt nhìn cô.
Tiểu Nhan mím môi, nghiêm túc nói: “Hay là… chúng ta hủy hợp tác đi? Tớ sợ lâu dần, cậu sẽ bị anh ta ăn sạch”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư suýt nữa hít một hơi lạnh, cái cô nàng chết tiệt này… cô ta có phải là cố ý nói như vậy không?
Hàn Minh Thư lườm cô ta: “Cậu thử nói lại lần nữa xem?”
Tiểu Nham ngại ngùng mỉm cười: “Những lời tớ nói là thật mà, lẽ nào tớ nói sai sao?”
“Không sai, nhưng tiền hủy hợp đồng, cậu đã xem hợp đồng chưa?”
Vừa nghĩ tới con số khi hủy hợp đồng trên trời đó, sắc mặt của Tiểu Nhan tái trắng: “Tiền hủy hợp đồng có thể bảo anh cậu trả?”
“Cậu đang nghĩ cái gì thế? Công ty đã tiêu tốn của anh ấy không không ít tiền rồi, hơn nữa chúng ta là đến mở công ty, một người không thuận tâm là hủy hợp tác, vậy đến lúc đó những người khác trong công ty chúng ta dựa vào cái gì mà ăn? Bây giờ không phải là lúc có hai người chúng ta, lúc đó chúng ta còn có thể tùy hứng, nhưng hành vi của chúng ta bây giờ đã đại diện cho thương hiệu của công ty, tớ nếu đã nhận đơn hàng của anh ta thì sẽ không làm loại chuyện tự phá thương hiệu đó đâu”
Tiểu Nhan cảm thấy cô nói có lý, phụ họa gật đầu.
“Lời tuy là nói như thế, nhưng tớ vẫn là… không hy vọng cậu chịu ủy khuất”
“Yên tâm đi, tớ có thể chịu ủy khuất gì chứ?”
Tuy cô bị Dạ Âu Thần chiếm chút tiến nghỉ, nhưng anh ở chỗ cô cũng chưa có lấy được chỗ tốt gì.
Tính thử, thật ra cũng không tính là thiệt.
Dù sao đợi lần này sau khi kết thúc hợp tác với anh, sau này chắc có thể dứt khoát với nhau rồi.
Bé Đậu Nành chính thức đi học rồi, bởi vì trường học cách chỗ Hàn Minh Thư tương đối gần, cho nên khi Hàn Minh Thư tan làm sẽ chở cậu bé về, thời gian Bé Đậu Nành ở cùng mẹ mỗi ngày nhiều hơn, cho nên rất vui vẻ.
Bé Đậu Nành khi nhắc muốn đến công ty, Hàn Minh Thư lại từ chối cậu bé.
“Con trước tiên ở trường thích ứng môi trường, đợi quen rồi sẽ dẫn con đến công ty chơi, được không?”
Khoảng thời gian gần đây Dạ Âu Thần cũng không biết khi nào sẽ chạy đến công ty, nói thật, trong tiềm thức của cô không muốn để Dạ Âu Thần nhìn thấy Bé Đậu Nành.
Tuy ban đầu cô cảm thấy đứa trẻ này là của Dạ Y Viễn.
Nhưng… đứa trẻ này lớn lên càng giống Dạ Âu Thần, trong lòng Hàn Minh Thư lại càng chấn động không thôi, bí mật đó là cô luôn chôn trong đáy lòng, người khác không biết.
Bởi vì Dạ Âu Thần là chồng trước của cô, cho nên người khác chỉ xem Bé Đậu Nành là con của cô với chồng trước.
Nhưng… chỉ có bản thân Hàn Minh Thư biết, đứa trẻ đó là mang thai vào cái đêm mưa cùng một người xa lạ.
Sau này Hàn Mai Linh sau khi điều tra kết quả, nói với cô người đó là Hàn Y Viễn.
Nếu là Dạ Y Viễn, tại sao lại lớn lên giống với Dạ Âu Thần như thế?
Có một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện ở trong đầu, chỉ là vừa lóe lên thì bị Hàn Minh Thư đè xuống.
€ô là bị điên mới nghĩ như thế.
Không có khả năng, thế nào cũng không thể!
Hàn Minh Thư sau khi đem suy nghĩ này đè xuống, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.