Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 216: THÍCH ANH ẤY RẤT KHỔ PHẢI KHÔNG?
Thời Vũ
08/02/2021
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Âu Thần liếc nhìn cô.
Thẩm Cửu nào dám nói là có vấn đề? Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi, không ngờ Dạ Âu Thần lại muốn đi cùng hai cô. Cô còn tưởng với tính cách của anh sẽ lên tiếng ép buộc cô hẹn Tiểu Nhan ngày khác, sau đó bắt cô lên xe.
Không ngờ... dù sao cũng thật sự rất bất ngờ.
Tiểu Nhan ngồi đằng trước là để nhường không gian phía sau cho hai người, ai ngờ mãi đến khi tới nơi hai người cũng chẳng nói với nhau câu nào sau vài câu nói lúc đầu. Trong lúc đó, Tiểu Nhan có lén quay lại nhìn, thấy mặt Dạ Âu Thần không biểu cảm, hơn nữa ánh mắt còn lạnh như băng, mà Thẩm Cửu ngôi cách anh không xa cũng không có biểu cảm gì dư thừa.
Nếu không biết họ là vợ chồng thì Tiểu Nhan còn tưởng họ là những người xa lạ.
Thật sự rất gượng gạo.
Xem ra Cửu nói giữa hai người không có tình cảm gì đáng nói là thật, chỉ là...
Tiểu Nhan dùng dư quang khoé mắt liếc nhìn Thẩm Cửu, theo lời của Thẩm Cửu thì cô ấy yêu đơn phương, thích khối băng như này chắc khổ lắm.
Đột nhiên Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng đau lòng cho Thẩm Cửu.
Bầu không khí trong xe gượng gạo, im lặng đến đỉnh điểm, cứ vậy cho đến khi tới nơi, Tiểu Nhan thấy gần tới thì vội vàng nói: “Dừng xe ở phía trước đi, chúng ta vào từ đó.”
Lang An nghe cô ấy chỉ đường rồi đỗ xe ở ngã tư quy định, Tiểu Nhan cười tươi nói lời cảm ơn với anh ấy, sau đó tháo dây an toàn mở cửa xe, ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh.
Thẩm Cửu thấy cô ấy xuống xe, khi vừa định đứng dậy thì nghe Dạ Âu Thần nói: “Đẩy tôi.”
Thẩm Cửu: “???”
Dạ Âu Thần liếc nhìn cô: “Tôi đi cùng hai người.”
Thẩm Cửu bị câu nói này làm cho ngạc nhiên: “Anh muốn đi mua sắm cùng chúng tôi?”
“.. Không phải vừa nấy tôi đã nói rồi à?” Dạ Âu Thần bất mãn hỏi.
“Được rồi.” Thẩm Cửu cam chịu tiến lên đẩy xe lăn cho anh.
Khi Tiểu Nhan nhìn thấy Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần xuống xe thì thể hiện đã hiểu, thầm nháy mắt với Thẩm Cửu.
Lang An hạ cửa kính xe xuống: “Cậu Dạ, tôi đi tìm chỗ đậu xe, lát nữa sẽ đi tìm mọi người.”
“Ừm.” Dạ Âu Thần hờ hững đáp lại. Lang An đến bãi đậu xe, Tiểu Nhan bước đến bên cạnh Thẩm Cửu, lấy dũng khí rồi nói: “Cậu Dạ, phụ nữ đi mua sắm có lẽ hơi nhàm chán, anh thật sự muốn đi cùng chúng tôi sao?”
“Nhàm chán?” Dạ Âu Thần dùng khoé mắt liếc nhìn cô ấy, đột nhiên nhớ tới điều gì: “Cô là người ở sự kiện kỷ niệm lần trước?”
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Nhan đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nịnh nọt: “Cậu Dạ vẫn nhớ tôi ư? Nhưng anh không cần cố ý cảm ơn tôi đâu, chuyện lần trước chỉ là tiện tay mà thôi. Đúng rồi, tôi là Tiểu Nhan ở bộ phận tài vụ, trưởng phòng tài vụ là ba tôi.”
Thẩm Cửu ở bên cạnh nghe mà sững sờ.
Dạ Âu Thần cười khẩy trong lòng, mắt nhìn của người phụ nữ này làm sao đấy? Hàn Mai Linh thì thôi không nói, không ngờ người phụ nữ lần này lại cũng tự tưởng bở, anh muốn nói cảm ơn cô ta khi nào?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần cười nhạo: “Không phải nói không cần cố ý cảm ơn sao? Vậy cô tự giới thiệu làm gì?”
Tiểu Nhan nhất thời có chút xấu hổ, Thẩm Cửu nghe thấy những lời này cũng thấy xấu hổ, đang định giải vây cho cô ấy thì Dạ Âu Thần lại nói: “Tháng sau tăng lương cho cô.”
Tiểu Nhan suýt nữa đã vui mừng nhảy dựng lên, nhưng vì ở đây nhiêu người nên cuối cùng cũng kìm lại: “Cảm ơn Cậu Dại Cậu Dạ là tốt nhất! Tôi là Tiểu Nhan của bộ phận tài vụ, cậu Dạ đừng nhớ nhầm nhé!”
Thẩm Cửu: “... Không phải cậu nói... không cần cố ý cảm ơn cậu sao?”
Nghe vậy Tiểu Nhan cắn môi: “Đúng là không cân cố ý cảm ơn nhưng Cậu Dạ là tổng giám đốc Dạ thị, tăng lương chỉ là tiện tay mà thôi, không tính là cố ý, đúng không Cậu Dạ?”
Cô ấy làm ra dáng vẻ rất nịnh bợ.
Thẩm Cửu trợn mắt há mồm, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô không ngờ Tiểu Nhan còn có một mặt nịnh hót như thế, sao lân trước cô không nhìn ra?
Dạ Âu Thần chẳng thèm để ý tới cô ấy, nhưng khi nhìn nghiêng sang lại vô tình trông thấy vẻ mặt này của Thẩm Cửu, đột nhiên cảm thấy cũng rất thú vị, đôi mắt đen hiện lên ý cười vui vẻ, sau đó đôi môi mỏng cũng cong lên: “Đúng.”
Thẩm Cửu không nói nên lời, đẩy Dạ Âu Thần đi vào trung tâm thương mại cùng Tiểu Nhan.
Lang An đỗ xe xong đang nhanh chân đuổi theo từ phía xa.
“Trợ lý Lang đến rồi, tôi tới chỗ anh ấy đây.”
Nói xong Tiểu Nhan bỏ chạy, đứng với Lang An, để lại không gian riêng cho Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần.
Thật ra hôm nay Tiểu Nhan muốn đi mua sắm, cô chỉ đi cùng mà thôi, bây giờ hai người Tiểu Nhan lại đi phía sau, Thẩm Cửu nhất thời không biết nên đi đâu, chỉ đành đẩy Dạ Âu Thần đi không có mục đích, thuận tiện hỏi một câu: “Anh có muốn đến nơi nào không?”
“Hửm?” Dạ Âu Thần nhướn mày: “Không phải hai người muốn đi mua sắm à?”
Thẩm Cửu giải thích: “Là Tiểu Nhan muốn mua, tôi...”
“Cô cũng là phụ nữ, thích gì thì cứ mua đi.”
Thẩm Cửu: “..”
“Nếu tôi đã tới rồi thì cô thích gì tôi đều có thể mua cho cô.”
Lòng Thẩm Cửu thêm cay đắng, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh đáp: “Không cần đâu, tôi không cần mua gì.”
Cô thực sự không cần gì, Dạ Âu Thần đã chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo và trang sức, đi mua sắm cô cũng thực sự không biết phải mua gì.
Dạ Âu Thần hơi ngạc nhiên nheo mắt: “Là không cần hay là cảm thấy có tôi đi cùng nên không dám tiêu tiền lung tung, sợ tôi ghét bỏ cô tham hư vinh?”
Nghe vậy Thẩm Cửu cười nhạt: “Không phải anh vẫn luôn nghĩ tôi như vậy sao?”
Cô hỏi ngược lại khiến Dạ Âu Thần nghẹn họng, một lát sau anh mới hỏi bằng giọng điệu ác liệt: “Lẽ nào suy nghĩ của tôi sẽ không thay đổi? Hay là hình tượng của cô về tôi đã được định hình rồi?”
“Câu này tôi nên hỏi anh mới phải.”
Hai người đang tranh cãi thì Tiểu Nhan phía sau đột nhiên hét lên: “Cửu, Cậu Dạ, hai người mau lại đây.”
Thẩm Cửu vô thức nhìn về phía sau, thấy Tiểu Nhan vào cửa hàng trang sức, cô chỉ đành đẩy Dạ Âu Thần qua đó rồi vào cửa hàng theo cô ấy.
Ban đầu Tiểu Nhan còn cảm thấy hơi sợ Dạ Âu Thần, nhưng sau khi anh nói tăng lương cho cô thì cô bỗng thấy đôi lông mày lạnh lùng thâm thuý của anh trở nên cực kỳ hoà nhã dễ gần. Hơn nữa cô cũng là một người cực kỳ dễ gần, nhanh chóng thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại, sau khi đi vào thì kéo Thẩm Cửu qua xem giúp mình.
Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần nên hơi bất tiện, nhưng Tiểu Nhan vẫn gọi, cô không thể không tới.
“Đôi khuyên tai này có đẹp không?”
Thẩm Cửu nhìn theo ngón tay cô ấy chỉ, đôi khuyên tai kim cương màu hồng lấp lánh dưới ánh đèn khiến người ta yêu thích không thôi. Thẩm Cửu vốn không có ý định mua sắm khi nhìn thấy đôi hoa tai này cũng phải nhìn thêm vài lần, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đẹp.”
Màu hồng rất hợp với phong cách nghịch ngợm của Tiểu Nhan.
“Vậy cậu đeo thử đi.” Ai ngờ Tiểu Nhan lại bảo nhân viên phục vụ lấy cặp khuyên tai ra, sau đó đưa cho cô.
Thẩm Cửu nào dám nói là có vấn đề? Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi, không ngờ Dạ Âu Thần lại muốn đi cùng hai cô. Cô còn tưởng với tính cách của anh sẽ lên tiếng ép buộc cô hẹn Tiểu Nhan ngày khác, sau đó bắt cô lên xe.
Không ngờ... dù sao cũng thật sự rất bất ngờ.
Tiểu Nhan ngồi đằng trước là để nhường không gian phía sau cho hai người, ai ngờ mãi đến khi tới nơi hai người cũng chẳng nói với nhau câu nào sau vài câu nói lúc đầu. Trong lúc đó, Tiểu Nhan có lén quay lại nhìn, thấy mặt Dạ Âu Thần không biểu cảm, hơn nữa ánh mắt còn lạnh như băng, mà Thẩm Cửu ngôi cách anh không xa cũng không có biểu cảm gì dư thừa.
Nếu không biết họ là vợ chồng thì Tiểu Nhan còn tưởng họ là những người xa lạ.
Thật sự rất gượng gạo.
Xem ra Cửu nói giữa hai người không có tình cảm gì đáng nói là thật, chỉ là...
Tiểu Nhan dùng dư quang khoé mắt liếc nhìn Thẩm Cửu, theo lời của Thẩm Cửu thì cô ấy yêu đơn phương, thích khối băng như này chắc khổ lắm.
Đột nhiên Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng đau lòng cho Thẩm Cửu.
Bầu không khí trong xe gượng gạo, im lặng đến đỉnh điểm, cứ vậy cho đến khi tới nơi, Tiểu Nhan thấy gần tới thì vội vàng nói: “Dừng xe ở phía trước đi, chúng ta vào từ đó.”
Lang An nghe cô ấy chỉ đường rồi đỗ xe ở ngã tư quy định, Tiểu Nhan cười tươi nói lời cảm ơn với anh ấy, sau đó tháo dây an toàn mở cửa xe, ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh.
Thẩm Cửu thấy cô ấy xuống xe, khi vừa định đứng dậy thì nghe Dạ Âu Thần nói: “Đẩy tôi.”
Thẩm Cửu: “???”
Dạ Âu Thần liếc nhìn cô: “Tôi đi cùng hai người.”
Thẩm Cửu bị câu nói này làm cho ngạc nhiên: “Anh muốn đi mua sắm cùng chúng tôi?”
“.. Không phải vừa nấy tôi đã nói rồi à?” Dạ Âu Thần bất mãn hỏi.
“Được rồi.” Thẩm Cửu cam chịu tiến lên đẩy xe lăn cho anh.
Khi Tiểu Nhan nhìn thấy Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần xuống xe thì thể hiện đã hiểu, thầm nháy mắt với Thẩm Cửu.
Lang An hạ cửa kính xe xuống: “Cậu Dạ, tôi đi tìm chỗ đậu xe, lát nữa sẽ đi tìm mọi người.”
“Ừm.” Dạ Âu Thần hờ hững đáp lại. Lang An đến bãi đậu xe, Tiểu Nhan bước đến bên cạnh Thẩm Cửu, lấy dũng khí rồi nói: “Cậu Dạ, phụ nữ đi mua sắm có lẽ hơi nhàm chán, anh thật sự muốn đi cùng chúng tôi sao?”
“Nhàm chán?” Dạ Âu Thần dùng khoé mắt liếc nhìn cô ấy, đột nhiên nhớ tới điều gì: “Cô là người ở sự kiện kỷ niệm lần trước?”
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Nhan đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nịnh nọt: “Cậu Dạ vẫn nhớ tôi ư? Nhưng anh không cần cố ý cảm ơn tôi đâu, chuyện lần trước chỉ là tiện tay mà thôi. Đúng rồi, tôi là Tiểu Nhan ở bộ phận tài vụ, trưởng phòng tài vụ là ba tôi.”
Thẩm Cửu ở bên cạnh nghe mà sững sờ.
Dạ Âu Thần cười khẩy trong lòng, mắt nhìn của người phụ nữ này làm sao đấy? Hàn Mai Linh thì thôi không nói, không ngờ người phụ nữ lần này lại cũng tự tưởng bở, anh muốn nói cảm ơn cô ta khi nào?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần cười nhạo: “Không phải nói không cần cố ý cảm ơn sao? Vậy cô tự giới thiệu làm gì?”
Tiểu Nhan nhất thời có chút xấu hổ, Thẩm Cửu nghe thấy những lời này cũng thấy xấu hổ, đang định giải vây cho cô ấy thì Dạ Âu Thần lại nói: “Tháng sau tăng lương cho cô.”
Tiểu Nhan suýt nữa đã vui mừng nhảy dựng lên, nhưng vì ở đây nhiêu người nên cuối cùng cũng kìm lại: “Cảm ơn Cậu Dại Cậu Dạ là tốt nhất! Tôi là Tiểu Nhan của bộ phận tài vụ, cậu Dạ đừng nhớ nhầm nhé!”
Thẩm Cửu: “... Không phải cậu nói... không cần cố ý cảm ơn cậu sao?”
Nghe vậy Tiểu Nhan cắn môi: “Đúng là không cân cố ý cảm ơn nhưng Cậu Dạ là tổng giám đốc Dạ thị, tăng lương chỉ là tiện tay mà thôi, không tính là cố ý, đúng không Cậu Dạ?”
Cô ấy làm ra dáng vẻ rất nịnh bợ.
Thẩm Cửu trợn mắt há mồm, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô không ngờ Tiểu Nhan còn có một mặt nịnh hót như thế, sao lân trước cô không nhìn ra?
Dạ Âu Thần chẳng thèm để ý tới cô ấy, nhưng khi nhìn nghiêng sang lại vô tình trông thấy vẻ mặt này của Thẩm Cửu, đột nhiên cảm thấy cũng rất thú vị, đôi mắt đen hiện lên ý cười vui vẻ, sau đó đôi môi mỏng cũng cong lên: “Đúng.”
Thẩm Cửu không nói nên lời, đẩy Dạ Âu Thần đi vào trung tâm thương mại cùng Tiểu Nhan.
Lang An đỗ xe xong đang nhanh chân đuổi theo từ phía xa.
“Trợ lý Lang đến rồi, tôi tới chỗ anh ấy đây.”
Nói xong Tiểu Nhan bỏ chạy, đứng với Lang An, để lại không gian riêng cho Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần.
Thật ra hôm nay Tiểu Nhan muốn đi mua sắm, cô chỉ đi cùng mà thôi, bây giờ hai người Tiểu Nhan lại đi phía sau, Thẩm Cửu nhất thời không biết nên đi đâu, chỉ đành đẩy Dạ Âu Thần đi không có mục đích, thuận tiện hỏi một câu: “Anh có muốn đến nơi nào không?”
“Hửm?” Dạ Âu Thần nhướn mày: “Không phải hai người muốn đi mua sắm à?”
Thẩm Cửu giải thích: “Là Tiểu Nhan muốn mua, tôi...”
“Cô cũng là phụ nữ, thích gì thì cứ mua đi.”
Thẩm Cửu: “..”
“Nếu tôi đã tới rồi thì cô thích gì tôi đều có thể mua cho cô.”
Lòng Thẩm Cửu thêm cay đắng, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh đáp: “Không cần đâu, tôi không cần mua gì.”
Cô thực sự không cần gì, Dạ Âu Thần đã chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo và trang sức, đi mua sắm cô cũng thực sự không biết phải mua gì.
Dạ Âu Thần hơi ngạc nhiên nheo mắt: “Là không cần hay là cảm thấy có tôi đi cùng nên không dám tiêu tiền lung tung, sợ tôi ghét bỏ cô tham hư vinh?”
Nghe vậy Thẩm Cửu cười nhạt: “Không phải anh vẫn luôn nghĩ tôi như vậy sao?”
Cô hỏi ngược lại khiến Dạ Âu Thần nghẹn họng, một lát sau anh mới hỏi bằng giọng điệu ác liệt: “Lẽ nào suy nghĩ của tôi sẽ không thay đổi? Hay là hình tượng của cô về tôi đã được định hình rồi?”
“Câu này tôi nên hỏi anh mới phải.”
Hai người đang tranh cãi thì Tiểu Nhan phía sau đột nhiên hét lên: “Cửu, Cậu Dạ, hai người mau lại đây.”
Thẩm Cửu vô thức nhìn về phía sau, thấy Tiểu Nhan vào cửa hàng trang sức, cô chỉ đành đẩy Dạ Âu Thần qua đó rồi vào cửa hàng theo cô ấy.
Ban đầu Tiểu Nhan còn cảm thấy hơi sợ Dạ Âu Thần, nhưng sau khi anh nói tăng lương cho cô thì cô bỗng thấy đôi lông mày lạnh lùng thâm thuý của anh trở nên cực kỳ hoà nhã dễ gần. Hơn nữa cô cũng là một người cực kỳ dễ gần, nhanh chóng thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại, sau khi đi vào thì kéo Thẩm Cửu qua xem giúp mình.
Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần nên hơi bất tiện, nhưng Tiểu Nhan vẫn gọi, cô không thể không tới.
“Đôi khuyên tai này có đẹp không?”
Thẩm Cửu nhìn theo ngón tay cô ấy chỉ, đôi khuyên tai kim cương màu hồng lấp lánh dưới ánh đèn khiến người ta yêu thích không thôi. Thẩm Cửu vốn không có ý định mua sắm khi nhìn thấy đôi hoa tai này cũng phải nhìn thêm vài lần, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đẹp.”
Màu hồng rất hợp với phong cách nghịch ngợm của Tiểu Nhan.
“Vậy cậu đeo thử đi.” Ai ngờ Tiểu Nhan lại bảo nhân viên phục vụ lấy cặp khuyên tai ra, sau đó đưa cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.