Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 60: VẬT QUY NGUYÊN CHỦ
Thời Vũ
21/01/2021
Má Trần thấy sắc mặt Thẩm Cửu hơi thất vọng, trong lòng biết sự an ủi của mình có lẽ không có tác dụng gì, chỉ đành nhẹ nhàng nói thêm lần
nữa: “Mợ hai đừng nản chí, dù sao mợ cũng vừa gả vào nhà họ Dạ, cần phải nuôi dưỡng tình cảm với cậu hai. Má Trần thấy được cậu hai đối xử với
mợ không giống bình thường."
Nghe nói thế, Thẩm Cửu ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn bà.
"Cảm ơn má Trần ."
Thẩm Cửu ăn cháo xong thì ngủ mất, má Trần nói đêm nay bà sẽ ở trông nom ở đây. Sau đó Thẩm Cửu bảo bà tới giường bệnh bên cạnh nằm nghỉ một lúc, vừa vặn trong phòng bệnh này chỉ có một mình cô, thế nên má Trần đồng ý.
Thẩm Cửu ngồi một lúc, gửi một tin nhắn ngắn cho Hàn Mai Linh nói rõ tình hình của mình, rồi cũng đi ngủ.
Ngày hôm sau Hàn Mai Linh đến bệnh viện thăm cô.
"Dì à, cảm ơn dì tối qua đã chăm sóc Cửu Cửu suốt một buổi tối. Hôm nay cháu đến chăm cô ấy, dì mau về nghỉ đi." Miệng của Hàn Mai Linh ngọt lắm, nhiệt tình ôm tay má Trần khen ngợi tới tấp, làm cho má Trần như mở cờ trong bụng, nhanh chóng rời đi.
Sau khi má Trần đi rồi, Hàn Mai Linh nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, trở lại trước phòng bệnh.
"Sao thế? Sao lại lén lút thế này?" Thẩm Cửu không nhịn được hỏi một câu.
Nghe thế, Hàn Mai Linh liếc cô: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tớ nữa à? Nếu không điều tra chuyện giúp cậu thì tớ cần lén lút thế này sao?"
Điều tra chuyện? Thẩm Cửu nghĩ đến cúc áo đó: “Có tin tức rồi sao?"
Hàn Mai Linh mở túi xách lấy cúc áo ra, cúc áo màu vàng phát sáng rực rỡ dưới ánh đền: “Vật quy nguyên chủ."
Thẩm Cửu vươn tay nhận lấy, hơi nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải dùng cái này để điều tra manh mối sao? Sao không cần nữa rồi?"
"Nhìn để xác nhận là được rồi, cần gì cứ mang theo bên mình chứ? Hơn nữa, đây là món đồ quý giá của cậu, nhất định phải trả lại cho cậu." Nói xong, Hàn Mai Linh cười híp mắt rồi nháy mắt với cô: “Cửu Cửu, cậu may mắn lắm nhé."
Thẩm Cửu: “???"
"Anh tớ nói, trên thị thường không có nhiều cúc áo kiểu này, người sử dụng rất ít, đã cho người đi điều tra nguồn gốc rồi. Chờ đến lúc tra ra nguồn gốc, muốn biết là ai thì dễ rồi."
Thẩm Cửu vốn cho rằng tìm người từ một cái cúc áo sẽ là một chuyện rất khó, nhưng không ngờ Hàn Mai Linh đã lập tức giải quyết thay cô rồi, cô hơi cảm động: “Mai Linh, cảm ơn."
"Cô gái ngốc, cậu cảm ơn tớ làm gì? Quan hệ của hai ta là gì?" Hàn Mai Linh mỉm cười, bỗng nghĩ đến điều gì đó: “Nếu tìm được người rồi thì cậu định làm gì? Ly hôn với Dạ Âu Thần sao?"
Nhắc tới Dạ Âu Thần, sắc mặt Thẩm Cửu lại trở nên phức tạp.
"Sao đột nhiên không nói gì thế?" Hàn Mai Linh nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Tớ cũng... không biết."
"Không biết gì? Có chuyện gì thì cậu nói với tớ, tớ phân tích cho."
Thẩm Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Hàn Mai Linh rất tha thiết, môi mấp máy, sau đó mới nói những chuyện xảy ra gần đây cho cô. Đến khi Thẩm Cửu kể xong, Hàn Mai Linh chống cằm, dáng vẻ si mệ: “Nghe cậu nói thế, vậy thì cái anh Dạ Âu Thần đối xử với cậu cũng được đó."
Cũng được sao? Thẩm Cửu cũng cảm thấy thế, nhưng nghĩ đến hình ảnh anh lời mặn lời nhạt với mình thì lại cảm thấy đây chắc là ảo giác của cô.
"Nhưng mà tính cách anh ta hơi thất thường, hay là vì chân bị thương nhỉ? Tớ nghe nói người có khiếm khuyết cơ thể thì tính tình rất dễ mất khống chế. Hơn nữa anh ta là đàn ông, nếu cái đó không được, đối với anh ta đúng là quá khủng khiếp..."
Thẩm Cửu bỗng nghĩ đến ngày đầu tiên cô đến nhà họ Dạ, để ở lại nên cô đã nói ra những lời nói không từ một thủ đoạn nào, sau đó... Anh ôm cô lên trên đùi, để cô cảm nhận một chut.
Nếu như Dạ Âu Thần không được, vây hôm đó cái thứ đâm cô là gì?
"Nghĩ gì mà đỏ mặt thế?"
Đang nghĩ đến thất thần, lời nói của Hàn Mai Linh đã kéo hồn cô về, Thẩm Cửu nhìn sang thì thấy Hàn Mai Linh nhìn mình chằm chằm, nhiệt độ trên mặt cao hơn một chút, sau đó thì ho nhẹ nói: “Tớ thấy chúng ta đừng có ngông cuồng thảo luận về vấn đề này."
"Sao thế, cậu đau lòng à?"
"Làm gì có..."
"Vậy cậu nói cho tớ biết ban nãy cậu nghĩ gì đó? Sao tớ nói đến khả năng đó của anh ta thì cậu đỏ mặt vậy? Chẳng lẽ cậu từng thử rồi à?" Hàn Mai Linh cười xấu xa nhào tới, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó nói: “Không đúng, chẳng phải cậu hai nhà Dạ cứ bị đồn là không được sao? Không thể khiến cậu đỏ mặt được mới đúng."
"Mai Linh, cậu đừng nói nữa." Thẩm Cửu thật sự không chịu nổi cô, ngại chết mất.
"Tớ có nói gì đâu, rõ ràng là do cậu đỏ mặt nên tớ hỏi cậu xíu thôi mà."
Thẩm Cửu: “..."
Cốc cốc...
Cửa bị gõ, sau đó khóa cửa bị vặn, nhưng không mở được, vì thế bên ngoài có giọng nói nghi hoặc vang lên.
"Trợ lí Thẩm?"
Hàn Mai Linh nhìn Thẩm Cửu, phát hiện sắc mặt cô thay đổi hơi nhiều.
"Người đó nhà cậu à?" Hàn Mai Linh lập tức đoán ra thân phận của người tới.
"Cậu Dạ, cửa này khóa trái rồi."
Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt, anh còn tới thật!
Chẳng phải hôm qua đã tới rồi sao? Sao hôm nay còn tới nữa? Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?
"Đừng lo." Khi Thẩm Cửu quá độ khẩn trương, Hàn Mai Linh đặt tay lên người cô, nghịch ngợm nháy mắt với cô: “Có tớ đây rồi."
Nói xong, không chờ Thẩm Cửu trả lời, Hàn Mai Linh đứng dậy đi mở cửa.
Lang An đang định chọn cách xử trí thì cửa mở ra, sau đó một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trước cửa. Lang An ngẩn người, còn nghĩ có phải bọn họ tới nhầm phòng bệnh hay không, nhưng khi cẩn thận ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện đúng là phòng này.
"Các anh tìm Thẩm Cửu sao?" Không chờ Lang An ngẫm nghĩ tiếp, Hàn Mai Linh chủ động hỏi.
Nghe thế, lúc này Lang An mới nhìn vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Cửu ngồi trên giường bệnh mới phản ứng lại, gật đầu.
"Đúng vậy."
"Vào đi." Hàn Mai Linh nghiêng người, lúc này Lang An mới đi ra sau đẩy Dạ Âu Thần .
Cũng vào lúc này Hàn Mai Linh mới nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Âu Thần , tuy ngồi xe lăn nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn đập vào mặt, gương mặt tuấn tú sắc sảo điêu luyện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Hàn Mai Linh.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhìn liếc cô một cái rồi thôi.
Hàn Mai Linh thấy Lang An đẩy anh vào phòng bệnh, cả người còn chưa phản ứng kịp. Người... đó... chính là Dạ Âu Thần , người thừa kế Dạ Thị của nhà họ Dạ đứng đầu Mạc Thành?
Nhưng mà... anh ta không phải là người tàn phế sao? Hàn Mai Linh còn cho rằng đối phương đi xe lăn quanh năm hẳn là một người đàn ông mập mạp, da dẻ vàng vọt, tóc bết dầu, ánh mắt trắng dã và xấu xí.
Hoàn toàn không ngờ được anh lại đẹp trai như thế...
Khi trước, Hàn Mai Linh dựa vào sự tưởng tượng của mình, cô còn đau lòng Thẩm Cửu bị ép cưới, bây giờ...
Hàn Mai Linh nuốt nước miếng, trong đầu hiện ra rõ gương mặt tuấn tú của Dạ Âu Thần một cách rõ ràng, bắt đầu hơi khó chịu.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngay cả sau ót cũng hoàn mỹ, trái tim như bị một bàn tay lớn bóp chặt.
Nghe nói thế, Thẩm Cửu ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn bà.
"Cảm ơn má Trần ."
Thẩm Cửu ăn cháo xong thì ngủ mất, má Trần nói đêm nay bà sẽ ở trông nom ở đây. Sau đó Thẩm Cửu bảo bà tới giường bệnh bên cạnh nằm nghỉ một lúc, vừa vặn trong phòng bệnh này chỉ có một mình cô, thế nên má Trần đồng ý.
Thẩm Cửu ngồi một lúc, gửi một tin nhắn ngắn cho Hàn Mai Linh nói rõ tình hình của mình, rồi cũng đi ngủ.
Ngày hôm sau Hàn Mai Linh đến bệnh viện thăm cô.
"Dì à, cảm ơn dì tối qua đã chăm sóc Cửu Cửu suốt một buổi tối. Hôm nay cháu đến chăm cô ấy, dì mau về nghỉ đi." Miệng của Hàn Mai Linh ngọt lắm, nhiệt tình ôm tay má Trần khen ngợi tới tấp, làm cho má Trần như mở cờ trong bụng, nhanh chóng rời đi.
Sau khi má Trần đi rồi, Hàn Mai Linh nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, trở lại trước phòng bệnh.
"Sao thế? Sao lại lén lút thế này?" Thẩm Cửu không nhịn được hỏi một câu.
Nghe thế, Hàn Mai Linh liếc cô: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tớ nữa à? Nếu không điều tra chuyện giúp cậu thì tớ cần lén lút thế này sao?"
Điều tra chuyện? Thẩm Cửu nghĩ đến cúc áo đó: “Có tin tức rồi sao?"
Hàn Mai Linh mở túi xách lấy cúc áo ra, cúc áo màu vàng phát sáng rực rỡ dưới ánh đền: “Vật quy nguyên chủ."
Thẩm Cửu vươn tay nhận lấy, hơi nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải dùng cái này để điều tra manh mối sao? Sao không cần nữa rồi?"
"Nhìn để xác nhận là được rồi, cần gì cứ mang theo bên mình chứ? Hơn nữa, đây là món đồ quý giá của cậu, nhất định phải trả lại cho cậu." Nói xong, Hàn Mai Linh cười híp mắt rồi nháy mắt với cô: “Cửu Cửu, cậu may mắn lắm nhé."
Thẩm Cửu: “???"
"Anh tớ nói, trên thị thường không có nhiều cúc áo kiểu này, người sử dụng rất ít, đã cho người đi điều tra nguồn gốc rồi. Chờ đến lúc tra ra nguồn gốc, muốn biết là ai thì dễ rồi."
Thẩm Cửu vốn cho rằng tìm người từ một cái cúc áo sẽ là một chuyện rất khó, nhưng không ngờ Hàn Mai Linh đã lập tức giải quyết thay cô rồi, cô hơi cảm động: “Mai Linh, cảm ơn."
"Cô gái ngốc, cậu cảm ơn tớ làm gì? Quan hệ của hai ta là gì?" Hàn Mai Linh mỉm cười, bỗng nghĩ đến điều gì đó: “Nếu tìm được người rồi thì cậu định làm gì? Ly hôn với Dạ Âu Thần sao?"
Nhắc tới Dạ Âu Thần, sắc mặt Thẩm Cửu lại trở nên phức tạp.
"Sao đột nhiên không nói gì thế?" Hàn Mai Linh nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Tớ cũng... không biết."
"Không biết gì? Có chuyện gì thì cậu nói với tớ, tớ phân tích cho."
Thẩm Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Hàn Mai Linh rất tha thiết, môi mấp máy, sau đó mới nói những chuyện xảy ra gần đây cho cô. Đến khi Thẩm Cửu kể xong, Hàn Mai Linh chống cằm, dáng vẻ si mệ: “Nghe cậu nói thế, vậy thì cái anh Dạ Âu Thần đối xử với cậu cũng được đó."
Cũng được sao? Thẩm Cửu cũng cảm thấy thế, nhưng nghĩ đến hình ảnh anh lời mặn lời nhạt với mình thì lại cảm thấy đây chắc là ảo giác của cô.
"Nhưng mà tính cách anh ta hơi thất thường, hay là vì chân bị thương nhỉ? Tớ nghe nói người có khiếm khuyết cơ thể thì tính tình rất dễ mất khống chế. Hơn nữa anh ta là đàn ông, nếu cái đó không được, đối với anh ta đúng là quá khủng khiếp..."
Thẩm Cửu bỗng nghĩ đến ngày đầu tiên cô đến nhà họ Dạ, để ở lại nên cô đã nói ra những lời nói không từ một thủ đoạn nào, sau đó... Anh ôm cô lên trên đùi, để cô cảm nhận một chut.
Nếu như Dạ Âu Thần không được, vây hôm đó cái thứ đâm cô là gì?
"Nghĩ gì mà đỏ mặt thế?"
Đang nghĩ đến thất thần, lời nói của Hàn Mai Linh đã kéo hồn cô về, Thẩm Cửu nhìn sang thì thấy Hàn Mai Linh nhìn mình chằm chằm, nhiệt độ trên mặt cao hơn một chút, sau đó thì ho nhẹ nói: “Tớ thấy chúng ta đừng có ngông cuồng thảo luận về vấn đề này."
"Sao thế, cậu đau lòng à?"
"Làm gì có..."
"Vậy cậu nói cho tớ biết ban nãy cậu nghĩ gì đó? Sao tớ nói đến khả năng đó của anh ta thì cậu đỏ mặt vậy? Chẳng lẽ cậu từng thử rồi à?" Hàn Mai Linh cười xấu xa nhào tới, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó nói: “Không đúng, chẳng phải cậu hai nhà Dạ cứ bị đồn là không được sao? Không thể khiến cậu đỏ mặt được mới đúng."
"Mai Linh, cậu đừng nói nữa." Thẩm Cửu thật sự không chịu nổi cô, ngại chết mất.
"Tớ có nói gì đâu, rõ ràng là do cậu đỏ mặt nên tớ hỏi cậu xíu thôi mà."
Thẩm Cửu: “..."
Cốc cốc...
Cửa bị gõ, sau đó khóa cửa bị vặn, nhưng không mở được, vì thế bên ngoài có giọng nói nghi hoặc vang lên.
"Trợ lí Thẩm?"
Hàn Mai Linh nhìn Thẩm Cửu, phát hiện sắc mặt cô thay đổi hơi nhiều.
"Người đó nhà cậu à?" Hàn Mai Linh lập tức đoán ra thân phận của người tới.
"Cậu Dạ, cửa này khóa trái rồi."
Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt, anh còn tới thật!
Chẳng phải hôm qua đã tới rồi sao? Sao hôm nay còn tới nữa? Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?
"Đừng lo." Khi Thẩm Cửu quá độ khẩn trương, Hàn Mai Linh đặt tay lên người cô, nghịch ngợm nháy mắt với cô: “Có tớ đây rồi."
Nói xong, không chờ Thẩm Cửu trả lời, Hàn Mai Linh đứng dậy đi mở cửa.
Lang An đang định chọn cách xử trí thì cửa mở ra, sau đó một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trước cửa. Lang An ngẩn người, còn nghĩ có phải bọn họ tới nhầm phòng bệnh hay không, nhưng khi cẩn thận ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện đúng là phòng này.
"Các anh tìm Thẩm Cửu sao?" Không chờ Lang An ngẫm nghĩ tiếp, Hàn Mai Linh chủ động hỏi.
Nghe thế, lúc này Lang An mới nhìn vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Cửu ngồi trên giường bệnh mới phản ứng lại, gật đầu.
"Đúng vậy."
"Vào đi." Hàn Mai Linh nghiêng người, lúc này Lang An mới đi ra sau đẩy Dạ Âu Thần .
Cũng vào lúc này Hàn Mai Linh mới nhìn thấy dáng vẻ của Dạ Âu Thần , tuy ngồi xe lăn nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn đập vào mặt, gương mặt tuấn tú sắc sảo điêu luyện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Hàn Mai Linh.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhìn liếc cô một cái rồi thôi.
Hàn Mai Linh thấy Lang An đẩy anh vào phòng bệnh, cả người còn chưa phản ứng kịp. Người... đó... chính là Dạ Âu Thần , người thừa kế Dạ Thị của nhà họ Dạ đứng đầu Mạc Thành?
Nhưng mà... anh ta không phải là người tàn phế sao? Hàn Mai Linh còn cho rằng đối phương đi xe lăn quanh năm hẳn là một người đàn ông mập mạp, da dẻ vàng vọt, tóc bết dầu, ánh mắt trắng dã và xấu xí.
Hoàn toàn không ngờ được anh lại đẹp trai như thế...
Khi trước, Hàn Mai Linh dựa vào sự tưởng tượng của mình, cô còn đau lòng Thẩm Cửu bị ép cưới, bây giờ...
Hàn Mai Linh nuốt nước miếng, trong đầu hiện ra rõ gương mặt tuấn tú của Dạ Âu Thần một cách rõ ràng, bắt đầu hơi khó chịu.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngay cả sau ót cũng hoàn mỹ, trái tim như bị một bàn tay lớn bóp chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.