Chương 26
Yến Ngữ Yên Nhiên
15/02/2016
Nói Xạo
"Tối hôm qua cô đi ra ngoài, thiếu gia lo lắng cho bệnh tình của cô,đã nhờ Lý Thành theo cô.Thế nhưng, trong chớp mắt, hành tung của cô đã biến mất rồi.Chúng tôi lo lắng khắp nơi tìm cô nhưng vẫn tìm ko được!Tôi lo đến nỗi cả buổi tối cũng chưa ngủ."Chị Ngọc Dâu vừa nói vừa niệm kinh vái bồ tát, viên đá giắt trong tâm cuối cùng cũng có thể gở xuống
Hạ Tử Tình nghe chị Ngọc Dâu nói vậy ko thể sửng sốt.Bọn họ cả tối hôm qua tìm nàng sao?Phải vậy ko?
1 lúc sau, nàng đón nhận con mắt truy vấn lợi hại của Lập Phong, hắn sẳng giọng hỏi: "Nói đi, tôi hôm qua cô đi đâu?"
"Tôi, tôi đến nhà của bạn." Hạ Tử Tình vội vã nói sạo
"Bạn nào?" Hắn tiếp tục truy vấn, con mắt phẫn nộ như muốn đem nàng nuột gọn
"Anh ko biết người đó đâu." Nàng đẩy hắn ra, cố ý tránh né con mắt thâm dò
"Thật xin lỗi, chị Ngọc Dâu, khiến chị lo lắng rồi." Hạ Tử Tình vội vã chuyển ánh nhìn sang chị Ngọc Dâu, né tránh sự truy vấn của hắn
Ko ngờ chị Ngọc Dâu lại quan tâm nàng như vậy, nàng trước đây còn tưởng rằng nàng ko để ý đến mình ? Xem ra chị Ngọc Dâu là người ngoài lạnh trong ấm a!
"Tôi ko có sao.Thiếu gia cả buổi tối hôm qua đều bôn ba tìm kiếm cô. . . . . ."
"Chị Ngọc Dâu!! Chị nói nhiều quá rồi!" Lâm Lập Phong lập tức uống nắn chị Ngọc Dâu, lo sợ nàng đem chuyện tối hôm qua hắn lo lắng toàn bộ nói cho Hạ Tử Tình.
Hạ Tử Tình nhìn chằm chằm Lâm Lập Phong bằng ánh mắt ko thể tin được,hắn thấy nàng biến mất, tối hôm qua đã lang thang tìm nàng?Chuyện này có thể xảy ra sao?Ko phải là hắn rất hận nàng à?
Lâm Lập Phong thấy ánh mắt nóng cháy của nàng có điểm khó chịu. Hắn xoay người sang chỗ khác,mượn cớ gọi điện thoại, nhân cơ hội bỏ đi.
"Thiếu phu nhân, cô trước tiên về phòng nghỉ ngơi 1 chút đi." Chị Ngọc Dâu quan tâm nhìn Hạ tử tình cười
Hạ Tử Tình gật đầu đi thẳng đến gian phòng hảo hạn. Nàng giờ này khắc này thực sự rất cần nghỉ ngơi 1 chút để phiền muộn trong lòng có thể vơi đi!
Nàng đem ra một bộ áo ngủ,đi vào phòng tắm đem bản thân mình thanh tẩy 1 phen.Vừa nghĩ đến người nàng có mùi của nam nhân kia, nàng đã chịu không nổi!
Dòng nước ấm áp chảy xuống châu thân, nàng nhắm mắt lại,đầu óc trống rỗng.Đối với tất cả chuyện tối hôm qua, nàng 1 chút ấn tượng cũng ko có!Nàng có thực làm ra cái chuyện vượt rào ko? Tâm tình của nàng bỗng nhiên trở nên rất ác liệt!
Nàng ko phải là 1 người phụ nữ tùy tiện,cũng ko làm những việc tủy tiện! 1 đêm tình hôm qua, đã phá tan điểm mấu chốt trong đạo đức của nàng, khiến nàng ko cách nào chấp nhận bản thân mình
Tuy rằng chỉ là 1 lúc nông nổi!Nhưng nàng cũng ko cách nào tự tha thứ cho bản thân!Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cơ thể mình đã vướng bẩn. . . . . . Nước mắt tủi thân lại ko ngừng chảy xuống. . . . .
Số Phận Phù Hợp
"Tôi, tôi ko phải đã nói là đến nhà bạn rồi sao?" Nàng ko cách nào khống chế nhịp tim của mình
"Thật ko?"Hắn híp con mắt đầy nguy hiểm, hoài nghi nhìn nàng.
"Tin hay không tùy anh!" Hạ Tử Tình đem mặt xoay qua 1 bên, ko dám nhìn hắn, sợ bị hắn nhìn thấy tất cả
Hắn chuyển mặt nàng nhìn thẳng vào mặt hắn: "Tôi tin cô 1 lần! Đừng gạt tôi!Tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối!"
Hạ Tử Tình cả người giật mình, lỡ như hắn phát hiện chuyện nàng làm tối hôm qua, hắn nhất định sẽ giết chết nàng!
"Tôi cảnh cáo cô, nếu như còn có cái buổi tối thứ 2 như hôm qua,cô vĩnh viễn đừng nên trở về nữa!" Lâm Lập Phong chăm chú nhìn nàng nói.
"Tôi cam đoan ko có lần thứ 2 đâu."Nàng lần này đã gặp phải “Quỷ”,lần sau nàng còn dám đi sao? Nàng hối hận gần chết rồi!
"Thực chứ?” Tiếng nói của hẳn bỗng dưng trầm trầm, chất giọng khàn khàn có vẻ gì đó đặc biệt gợi cảm.
"Uh, ân." Nàng liên tục gật đầu.
Tôi hôm qua nàng biến mất đã thật sự làm hắn lên ruột 1 phen!Tâm can hắn từ tức giận đến lo lắng,cuối cùng lại chuyển thành sợ hãi! Hắn không biết nàng đi nơi nào?Mặc dù gần như lục tung cái thành phố này lên nhưng hắn vẫn ko tìm thấy bóng dáng nàng!Cái loại cảm giác vô duyên vô cớ tự dưng biến mất, khiến hắn cảm thấy sợ hãi !
Ko ngờ nàng đối với hắn lại quan trọng như vậy!Một ngày mất đi nàng, hắn ko thể nào chịu được! Nàng thuộc về hắn_! Ngay từ đầu nàng đã là người của hắn_! Hắn ko cho phép nàng vô duyên vô cớ biến mất,càng ko để nàng rời bỏ bản thân mình!
Ước muốn cường liệt giữ lấy nàng thôi thúc tâm can hắn,cuộc đời này dù có ra sao hắn cũng sẽ ko buông nàng ra! Mặc kệ thế nào, nàng cũng chỉ có thể làm nữ nhân của hắn mà thôi!( bá đạo phát sốc, chậc chậc)
Hắn không chịu thừa nhận rằng chính mình rất để ý đến nàng,cũng ko muốn cả ngày đối mặt với cái cảm giác chính hắn cũng ko hiểu rõ! Hắn chỉ cần nàng! Hắn biết chính mình chỉ cần nàng!
Hắn ôm chầm lấy nàng trong ngực, thoáng 1 cái đã đặt nàng lên người. Hạ Tử Tình nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực rằn chắc của hắn, nghe mùi vị nam tính trên người ,nàng đem mặt dùi vào ngực hắn lắng nghe tiếng tim đâp ko nhanh ko chậm, thật kiên định, thật an tường
Hắn như vậy quan tâm nàng khiến nàng thật cảm động! Làm sao bây giờ?Long của nàng thật ấm áp, cảm giác thật chân thực thoải mái.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ôn nhu của nàng. Nàng lôi kéo tay hắn đặt bên mép nhè nhẹ cắn,ko ngờ lại khiến hắn toàn thân 1 trận run. Hắn thân thể hơi nghiêng, bọn họ mặt đối mặt nhìn đối phương, hắn nhìn thấy trong mắt nàng mờ mờ 1 màn sương mù, nàng lại thấy trong mắt hắn 1 tia nhu tình.
CHÚNG TA TẮM CÙNG NHAU
Sau phút mây mưa Hạ Tử Tình chậm rãi tỉnh táo lại , sắc trời đã u ám một mảnh . Bọn họ dĩ nhiên tại trên giường ôm nhau mà ngủ cả buổi chiều. Đây là lần đầu tiên bọn họ yên bình ở bên nhau “hòa bình ở chung”.
Chính cảm giác yên bình đẹp đẽ như vậy, Hạ Tử Tình cảm thấy vô cùng thoải mái. Bên ngoài khí trời lạnh lẽo như thế , nàng ở trong Lâm Lập Phong vô cùng ấm áp không muốn đứng lên. Thế nhưng, cái bụng của nàng cũng chịu thua không kém , réo lên biểu tình .
Nàng ngẩng đầu , thấy đồng hồ nơi đầu giường đã điểm 6h20’. Nguyên hiện tại đã hơn 6h tối . Trách không được, chính nàng một ngày đêm đã không ăn gì,bụng không đói mới là lạ a!
Động tác khẽ của nàng làm Lâm Lập Phong giật mình tỉnh giấc , hắn mở to đôi mắt đen sâu như màn đêm nhìn nàng
Hạ Tử Tình thoáng chốc đỏ mặt, "Anh, anh đã tỉnh?"
"Ân." Hắn cúi đầu, lại một lần nữa lấy giữ lấy đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của nàng , ôn tồn cùng nàng lời lẽ dây dưa.
Hạ Tử Tình nhắm mắt lại, say sưa mà đáp lại nụ hôn của hắn , cùng hắn nhiệt liệt giao triền cùng một chỗ.
Bỗng nhiên, cái bụng nàng chịu thua không kém lại kêu càu nhàu mà phát sinh trách thanh. Lâm Lập Phong lưu luyến mà rời của nàng môi, khóe miệng đẹp hiện lên một cái mỉm cười, "Xem ra, em rất đói."
Hạ Tử Tình mặt đỏ gật đầu, "Em ngày hôm nay một ngày đêm chưa ăn cái gì."
Miệng hắn cười tươi, "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Hắn nói đứng lên mặc quần áo, Hạ Tử Tình vội vã cầm quần áo của mình mặc vào .
Hắn mặc quần áo xong, nhãn thần tối (ánh mắt đen tối)mà nhìn nàng, "Có lẽ, chúng ta có thể cùng nhau tắm rửa, rồi hãy đi."
Tắm? Bọn họ hai người cùng nhau tắm? ! Hạ Tử Tình vừa nghĩ đến cái cảnh nóng bỏng kia , khuôn mặt càng đỏ.
"Không cần, chúng ta tự tắm là tốt rồi. quần áo sạch của anh ở trong tủ kia ?" Nàng chỉ vào chiếc tủ .
Lâm Lập Phong lộ ra một người với dáng cười xấu xa , “Em không cùng anh tắm sao?"
"Tự tắm chính mìanh là tiện nhất !." Nàng nói vội vã trốn vào trong phòng tắm, đóng chặt cửa .
Lâm Lập Phong nghĩ nàng xấu hổ như vậy , thêm phần xinh đẹp!
Lâm Lập Phong đem Hạ Tử Tình đưa du thuyền xa hoa"Carol hào" . Đây là chuyến du thuyền đi ngắm cảnh thành phố vào ban đêm. Mỗi đêm 8 điểm. Chuyến du thuyền này sẽ đưa du khách đi dọc theo bờ sông , vòng quanh thành phố phồn hoa náo nhiệt này , ngắm nhìn cảnh đẹp ,hưởng thụ gió đêm thoải mái .
Ở trên thuyền, mỗi tối có biểu diễn , mọi người có thể vừa hưởng thụ mỹ thực, vừa xem biểu diễn. Sau bữa cơm, trên thuyền hoàn còn có một căn phòng to để khiêu vũ, mọi người có thể tại phòng khiêu vũ khoe tài cùng vũ điệu. Nếu như không thích khiêu vũ, cũng có thể đến boong tàu trên thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ nơi hai bên bờ sông.
"Thích ở đây sao?" Lâm Lập Phong hỏi Hạ Tử Tình bên cạnh
ĐÊM NAY Ở LẠI CÙNG ANH
"Như thế này thật không hay !" Hạ Tử Tình tức giận mà nói.
"Ta đi ăn, vừa hay gặp em mà thôi. Xem ra, chúng ta cũng có duyên phận a!" Hắn vẻ mặt cười hì hì.
Hạ Tử Tình quay mặt đi , cảnh cáo hắn: "Ngươi hay nhất làm bộ không nhận ra ta."
"Vì sao? Bởi vì Lâm Lập Phong đã ở sao?"
"Ngươi biết rõ mà!"
“Bất quá, hắn đã thấy chúng ta, hướng chúng ta bên này đi tới ." Khắc Just rất vô tội mà nói.
"A?" Hạ Tử Tình lập tức ngẩng đầu, thì thấy Lâm Lập Phong xác thực hướng bọn họ bên này đi tới. Nàng sợ đến cả người cứng rắn! Hắn sẽ không thấy nàng cùng khắc Just nói chuyện với nhau ? Lâm Lập Phong chậm rãi đi tới, nhịp tim Hạ Tử Tình đập ngày một nhanh .
"Làm sao vậy? Em biết nam nhân kia ?" Lâm Lập Phong nhìn theo bóng lưng của khắc Just , tổng nghĩ cái kia nam nhân có điểm già đó nhìn rất quen. Không biết đã gặp ở đâu ?
"Không! Em không nhận ra hắn!" Hạ Tử Tình khẩn trương mà liều mạng lắc đầu.
Hắn rõ ràng thấy kia nam nhân giúp Hạ Tử Tình lấy thức ăn , thái độ thân mật.
"Em đứng ở chỗ này lâu như vậy mà chưa chọn được thức ăn ? Lẽ nào những thứ kia không hợp khẩu vị của em?" Lâm Lập Phong rất kinh ngạc nhìn Hạ Tử Tình
"Này, những thứ kia nhiều lắm, em nhất thời hoa cả mắt ." Hạ Tử Tình lộ ra một nụ cười cứng nhắc .
"Anh đến đây chọn giúp em." Lâm Lập Phong cầm lấy đĩa giúp nàng chọn món .
"Tốt."
Bọn họ chọn một vài món đến an vị tại chỗ ngồi của mình . Hạ Tử Tình cúi đầu ăn không dám ngẩng lên, bởi vì nàng cảm thụ được một đôi mắt nhiệt liệt một mực chăm chú nhìn chằm chằm nàng không tha. Không cần nhìn, nàng biết ánh mắt đó xuất phát từ đâu !
“Em làm sao vậy? Cứ cắm cúi ăn . Thực sự đói vậy sao?" Lâm Lập Phong nhìn cái dáng ăn chăm chú của nàng mà không khỏi buồn cười .
Hạ Tử Tình ngẩng đầu lên, lập tức đón nhận tiếng khắc Just cười khanh khách , thiểu não nàng vội vã cầm túi đi ra .
"Đúng vậy. Em rất đói ." Nàng khẩn trương không gì sánh được mà nói, cảm thấyquần áo mình phía sau đều đã ướt . Nàng biết chính mình đang đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy em ăn đi, thoả thích ăn đi." Lâm Lập Phong con mắt tươi cười nhìn Hạ Tử Tình, cầm lấy một ly rượu. Bỗng nhiên, hắn thấy nam nhân tóc vàng đi cùng Hạ Tử Tình hướng hắn mỉm cười nâng ly . Hắn vô cùng sửng sốt, lập tức đáp lễ về phía hắn mỉm cười nâng ly. Chẳng lẽ là mình hay quên? Nam nhân này , đã gặp qua hắn ở nơi nào ? Hắn rốt cuộc là ai?
Bọn họ trở về phòng của mình, đêm đã khuya. Hạ Tử Tình theo thói mà đi về phòng của mình , dự định nghỉ ngơi. Nhưng vừa bước tới cửa đã bị Lâm Lập Phong giữ lại .
"Tối hôm qua cô đi ra ngoài, thiếu gia lo lắng cho bệnh tình của cô,đã nhờ Lý Thành theo cô.Thế nhưng, trong chớp mắt, hành tung của cô đã biến mất rồi.Chúng tôi lo lắng khắp nơi tìm cô nhưng vẫn tìm ko được!Tôi lo đến nỗi cả buổi tối cũng chưa ngủ."Chị Ngọc Dâu vừa nói vừa niệm kinh vái bồ tát, viên đá giắt trong tâm cuối cùng cũng có thể gở xuống
Hạ Tử Tình nghe chị Ngọc Dâu nói vậy ko thể sửng sốt.Bọn họ cả tối hôm qua tìm nàng sao?Phải vậy ko?
1 lúc sau, nàng đón nhận con mắt truy vấn lợi hại của Lập Phong, hắn sẳng giọng hỏi: "Nói đi, tôi hôm qua cô đi đâu?"
"Tôi, tôi đến nhà của bạn." Hạ Tử Tình vội vã nói sạo
"Bạn nào?" Hắn tiếp tục truy vấn, con mắt phẫn nộ như muốn đem nàng nuột gọn
"Anh ko biết người đó đâu." Nàng đẩy hắn ra, cố ý tránh né con mắt thâm dò
"Thật xin lỗi, chị Ngọc Dâu, khiến chị lo lắng rồi." Hạ Tử Tình vội vã chuyển ánh nhìn sang chị Ngọc Dâu, né tránh sự truy vấn của hắn
Ko ngờ chị Ngọc Dâu lại quan tâm nàng như vậy, nàng trước đây còn tưởng rằng nàng ko để ý đến mình ? Xem ra chị Ngọc Dâu là người ngoài lạnh trong ấm a!
"Tôi ko có sao.Thiếu gia cả buổi tối hôm qua đều bôn ba tìm kiếm cô. . . . . ."
"Chị Ngọc Dâu!! Chị nói nhiều quá rồi!" Lâm Lập Phong lập tức uống nắn chị Ngọc Dâu, lo sợ nàng đem chuyện tối hôm qua hắn lo lắng toàn bộ nói cho Hạ Tử Tình.
Hạ Tử Tình nhìn chằm chằm Lâm Lập Phong bằng ánh mắt ko thể tin được,hắn thấy nàng biến mất, tối hôm qua đã lang thang tìm nàng?Chuyện này có thể xảy ra sao?Ko phải là hắn rất hận nàng à?
Lâm Lập Phong thấy ánh mắt nóng cháy của nàng có điểm khó chịu. Hắn xoay người sang chỗ khác,mượn cớ gọi điện thoại, nhân cơ hội bỏ đi.
"Thiếu phu nhân, cô trước tiên về phòng nghỉ ngơi 1 chút đi." Chị Ngọc Dâu quan tâm nhìn Hạ tử tình cười
Hạ Tử Tình gật đầu đi thẳng đến gian phòng hảo hạn. Nàng giờ này khắc này thực sự rất cần nghỉ ngơi 1 chút để phiền muộn trong lòng có thể vơi đi!
Nàng đem ra một bộ áo ngủ,đi vào phòng tắm đem bản thân mình thanh tẩy 1 phen.Vừa nghĩ đến người nàng có mùi của nam nhân kia, nàng đã chịu không nổi!
Dòng nước ấm áp chảy xuống châu thân, nàng nhắm mắt lại,đầu óc trống rỗng.Đối với tất cả chuyện tối hôm qua, nàng 1 chút ấn tượng cũng ko có!Nàng có thực làm ra cái chuyện vượt rào ko? Tâm tình của nàng bỗng nhiên trở nên rất ác liệt!
Nàng ko phải là 1 người phụ nữ tùy tiện,cũng ko làm những việc tủy tiện! 1 đêm tình hôm qua, đã phá tan điểm mấu chốt trong đạo đức của nàng, khiến nàng ko cách nào chấp nhận bản thân mình
Tuy rằng chỉ là 1 lúc nông nổi!Nhưng nàng cũng ko cách nào tự tha thứ cho bản thân!Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cơ thể mình đã vướng bẩn. . . . . . Nước mắt tủi thân lại ko ngừng chảy xuống. . . . .
Số Phận Phù Hợp
"Tôi, tôi ko phải đã nói là đến nhà bạn rồi sao?" Nàng ko cách nào khống chế nhịp tim của mình
"Thật ko?"Hắn híp con mắt đầy nguy hiểm, hoài nghi nhìn nàng.
"Tin hay không tùy anh!" Hạ Tử Tình đem mặt xoay qua 1 bên, ko dám nhìn hắn, sợ bị hắn nhìn thấy tất cả
Hắn chuyển mặt nàng nhìn thẳng vào mặt hắn: "Tôi tin cô 1 lần! Đừng gạt tôi!Tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối!"
Hạ Tử Tình cả người giật mình, lỡ như hắn phát hiện chuyện nàng làm tối hôm qua, hắn nhất định sẽ giết chết nàng!
"Tôi cảnh cáo cô, nếu như còn có cái buổi tối thứ 2 như hôm qua,cô vĩnh viễn đừng nên trở về nữa!" Lâm Lập Phong chăm chú nhìn nàng nói.
"Tôi cam đoan ko có lần thứ 2 đâu."Nàng lần này đã gặp phải “Quỷ”,lần sau nàng còn dám đi sao? Nàng hối hận gần chết rồi!
"Thực chứ?” Tiếng nói của hẳn bỗng dưng trầm trầm, chất giọng khàn khàn có vẻ gì đó đặc biệt gợi cảm.
"Uh, ân." Nàng liên tục gật đầu.
Tôi hôm qua nàng biến mất đã thật sự làm hắn lên ruột 1 phen!Tâm can hắn từ tức giận đến lo lắng,cuối cùng lại chuyển thành sợ hãi! Hắn không biết nàng đi nơi nào?Mặc dù gần như lục tung cái thành phố này lên nhưng hắn vẫn ko tìm thấy bóng dáng nàng!Cái loại cảm giác vô duyên vô cớ tự dưng biến mất, khiến hắn cảm thấy sợ hãi !
Ko ngờ nàng đối với hắn lại quan trọng như vậy!Một ngày mất đi nàng, hắn ko thể nào chịu được! Nàng thuộc về hắn_! Ngay từ đầu nàng đã là người của hắn_! Hắn ko cho phép nàng vô duyên vô cớ biến mất,càng ko để nàng rời bỏ bản thân mình!
Ước muốn cường liệt giữ lấy nàng thôi thúc tâm can hắn,cuộc đời này dù có ra sao hắn cũng sẽ ko buông nàng ra! Mặc kệ thế nào, nàng cũng chỉ có thể làm nữ nhân của hắn mà thôi!( bá đạo phát sốc, chậc chậc)
Hắn không chịu thừa nhận rằng chính mình rất để ý đến nàng,cũng ko muốn cả ngày đối mặt với cái cảm giác chính hắn cũng ko hiểu rõ! Hắn chỉ cần nàng! Hắn biết chính mình chỉ cần nàng!
Hắn ôm chầm lấy nàng trong ngực, thoáng 1 cái đã đặt nàng lên người. Hạ Tử Tình nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực rằn chắc của hắn, nghe mùi vị nam tính trên người ,nàng đem mặt dùi vào ngực hắn lắng nghe tiếng tim đâp ko nhanh ko chậm, thật kiên định, thật an tường
Hắn như vậy quan tâm nàng khiến nàng thật cảm động! Làm sao bây giờ?Long của nàng thật ấm áp, cảm giác thật chân thực thoải mái.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ôn nhu của nàng. Nàng lôi kéo tay hắn đặt bên mép nhè nhẹ cắn,ko ngờ lại khiến hắn toàn thân 1 trận run. Hắn thân thể hơi nghiêng, bọn họ mặt đối mặt nhìn đối phương, hắn nhìn thấy trong mắt nàng mờ mờ 1 màn sương mù, nàng lại thấy trong mắt hắn 1 tia nhu tình.
CHÚNG TA TẮM CÙNG NHAU
Sau phút mây mưa Hạ Tử Tình chậm rãi tỉnh táo lại , sắc trời đã u ám một mảnh . Bọn họ dĩ nhiên tại trên giường ôm nhau mà ngủ cả buổi chiều. Đây là lần đầu tiên bọn họ yên bình ở bên nhau “hòa bình ở chung”.
Chính cảm giác yên bình đẹp đẽ như vậy, Hạ Tử Tình cảm thấy vô cùng thoải mái. Bên ngoài khí trời lạnh lẽo như thế , nàng ở trong Lâm Lập Phong vô cùng ấm áp không muốn đứng lên. Thế nhưng, cái bụng của nàng cũng chịu thua không kém , réo lên biểu tình .
Nàng ngẩng đầu , thấy đồng hồ nơi đầu giường đã điểm 6h20’. Nguyên hiện tại đã hơn 6h tối . Trách không được, chính nàng một ngày đêm đã không ăn gì,bụng không đói mới là lạ a!
Động tác khẽ của nàng làm Lâm Lập Phong giật mình tỉnh giấc , hắn mở to đôi mắt đen sâu như màn đêm nhìn nàng
Hạ Tử Tình thoáng chốc đỏ mặt, "Anh, anh đã tỉnh?"
"Ân." Hắn cúi đầu, lại một lần nữa lấy giữ lấy đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của nàng , ôn tồn cùng nàng lời lẽ dây dưa.
Hạ Tử Tình nhắm mắt lại, say sưa mà đáp lại nụ hôn của hắn , cùng hắn nhiệt liệt giao triền cùng một chỗ.
Bỗng nhiên, cái bụng nàng chịu thua không kém lại kêu càu nhàu mà phát sinh trách thanh. Lâm Lập Phong lưu luyến mà rời của nàng môi, khóe miệng đẹp hiện lên một cái mỉm cười, "Xem ra, em rất đói."
Hạ Tử Tình mặt đỏ gật đầu, "Em ngày hôm nay một ngày đêm chưa ăn cái gì."
Miệng hắn cười tươi, "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Hắn nói đứng lên mặc quần áo, Hạ Tử Tình vội vã cầm quần áo của mình mặc vào .
Hắn mặc quần áo xong, nhãn thần tối (ánh mắt đen tối)mà nhìn nàng, "Có lẽ, chúng ta có thể cùng nhau tắm rửa, rồi hãy đi."
Tắm? Bọn họ hai người cùng nhau tắm? ! Hạ Tử Tình vừa nghĩ đến cái cảnh nóng bỏng kia , khuôn mặt càng đỏ.
"Không cần, chúng ta tự tắm là tốt rồi. quần áo sạch của anh ở trong tủ kia ?" Nàng chỉ vào chiếc tủ .
Lâm Lập Phong lộ ra một người với dáng cười xấu xa , “Em không cùng anh tắm sao?"
"Tự tắm chính mìanh là tiện nhất !." Nàng nói vội vã trốn vào trong phòng tắm, đóng chặt cửa .
Lâm Lập Phong nghĩ nàng xấu hổ như vậy , thêm phần xinh đẹp!
Lâm Lập Phong đem Hạ Tử Tình đưa du thuyền xa hoa"Carol hào" . Đây là chuyến du thuyền đi ngắm cảnh thành phố vào ban đêm. Mỗi đêm 8 điểm. Chuyến du thuyền này sẽ đưa du khách đi dọc theo bờ sông , vòng quanh thành phố phồn hoa náo nhiệt này , ngắm nhìn cảnh đẹp ,hưởng thụ gió đêm thoải mái .
Ở trên thuyền, mỗi tối có biểu diễn , mọi người có thể vừa hưởng thụ mỹ thực, vừa xem biểu diễn. Sau bữa cơm, trên thuyền hoàn còn có một căn phòng to để khiêu vũ, mọi người có thể tại phòng khiêu vũ khoe tài cùng vũ điệu. Nếu như không thích khiêu vũ, cũng có thể đến boong tàu trên thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ nơi hai bên bờ sông.
"Thích ở đây sao?" Lâm Lập Phong hỏi Hạ Tử Tình bên cạnh
ĐÊM NAY Ở LẠI CÙNG ANH
"Như thế này thật không hay !" Hạ Tử Tình tức giận mà nói.
"Ta đi ăn, vừa hay gặp em mà thôi. Xem ra, chúng ta cũng có duyên phận a!" Hắn vẻ mặt cười hì hì.
Hạ Tử Tình quay mặt đi , cảnh cáo hắn: "Ngươi hay nhất làm bộ không nhận ra ta."
"Vì sao? Bởi vì Lâm Lập Phong đã ở sao?"
"Ngươi biết rõ mà!"
“Bất quá, hắn đã thấy chúng ta, hướng chúng ta bên này đi tới ." Khắc Just rất vô tội mà nói.
"A?" Hạ Tử Tình lập tức ngẩng đầu, thì thấy Lâm Lập Phong xác thực hướng bọn họ bên này đi tới. Nàng sợ đến cả người cứng rắn! Hắn sẽ không thấy nàng cùng khắc Just nói chuyện với nhau ? Lâm Lập Phong chậm rãi đi tới, nhịp tim Hạ Tử Tình đập ngày một nhanh .
"Làm sao vậy? Em biết nam nhân kia ?" Lâm Lập Phong nhìn theo bóng lưng của khắc Just , tổng nghĩ cái kia nam nhân có điểm già đó nhìn rất quen. Không biết đã gặp ở đâu ?
"Không! Em không nhận ra hắn!" Hạ Tử Tình khẩn trương mà liều mạng lắc đầu.
Hắn rõ ràng thấy kia nam nhân giúp Hạ Tử Tình lấy thức ăn , thái độ thân mật.
"Em đứng ở chỗ này lâu như vậy mà chưa chọn được thức ăn ? Lẽ nào những thứ kia không hợp khẩu vị của em?" Lâm Lập Phong rất kinh ngạc nhìn Hạ Tử Tình
"Này, những thứ kia nhiều lắm, em nhất thời hoa cả mắt ." Hạ Tử Tình lộ ra một nụ cười cứng nhắc .
"Anh đến đây chọn giúp em." Lâm Lập Phong cầm lấy đĩa giúp nàng chọn món .
"Tốt."
Bọn họ chọn một vài món đến an vị tại chỗ ngồi của mình . Hạ Tử Tình cúi đầu ăn không dám ngẩng lên, bởi vì nàng cảm thụ được một đôi mắt nhiệt liệt một mực chăm chú nhìn chằm chằm nàng không tha. Không cần nhìn, nàng biết ánh mắt đó xuất phát từ đâu !
“Em làm sao vậy? Cứ cắm cúi ăn . Thực sự đói vậy sao?" Lâm Lập Phong nhìn cái dáng ăn chăm chú của nàng mà không khỏi buồn cười .
Hạ Tử Tình ngẩng đầu lên, lập tức đón nhận tiếng khắc Just cười khanh khách , thiểu não nàng vội vã cầm túi đi ra .
"Đúng vậy. Em rất đói ." Nàng khẩn trương không gì sánh được mà nói, cảm thấyquần áo mình phía sau đều đã ướt . Nàng biết chính mình đang đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy em ăn đi, thoả thích ăn đi." Lâm Lập Phong con mắt tươi cười nhìn Hạ Tử Tình, cầm lấy một ly rượu. Bỗng nhiên, hắn thấy nam nhân tóc vàng đi cùng Hạ Tử Tình hướng hắn mỉm cười nâng ly . Hắn vô cùng sửng sốt, lập tức đáp lễ về phía hắn mỉm cười nâng ly. Chẳng lẽ là mình hay quên? Nam nhân này , đã gặp qua hắn ở nơi nào ? Hắn rốt cuộc là ai?
Bọn họ trở về phòng của mình, đêm đã khuya. Hạ Tử Tình theo thói mà đi về phòng của mình , dự định nghỉ ngơi. Nhưng vừa bước tới cửa đã bị Lâm Lập Phong giữ lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.