Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi Sao?

Chương 24: Không thể nhịn được nữa!

Dan Lee Gun

13/05/2019

Sau hai ngày hai đêm, cuối cùng thuyền cũng đã ra đến đảo. Hòn đảo tuyệt đẹp với màu nước biển trong xanh, màu xanh của cây cỏ phủ xanh các đỉnh núi.

Được mệnh danh là đảo tình yêu, hòn đảo Moorea- Polynesia, Pháp là một trong những địa điểm du lịch tuần trăng mật đầy ngọt ngào cho các cặp đôi.

Những người trên thuyền bắt đầu di chuyển xuống đảo. Tô Vận nắm tay Trình Tố Vi cùng xuống.

Gió biển mát lạnh thổi đến làm tâm trạng con người trở nên hoà hợp hơn.

Trình Tố Vi thật sự không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, cô liên tục muốn giãy khỏi tay Tô Vận nhưng lại không có cơ hội. Cô bị hắn kéo vào khách sạn đã đặt trước, hắn nhận chìa khoá và thẻ phòng rồi kéo cô vào thang máy, trông bọn họ lúc này rất giống đôi vợ chồng trẻ đang giận nhau.

- Tô Vận, anh mau thả tôi ra! Tôi muốn về nhà, anh đưa tôi đến đây làm gì?

Tô Vận càng siết chặt tay cô hơn nữa, như một lời cảnh cáo nhẹ, nếu cô còn dám không nghe lời thì sẽ đem tay cô bóp nát ra.

- Vi, em còn như vậy nữa thì anh sẽ nhốt em trong đây đến tối đấy!

Bây giờ hắn hoàn toàn coi cô là một đứa trẻ mà đối đãi, chỉ cần cô có ý định chống đối thì sẽ hù dọa cô ngay.

Trình Tố Vi vẫn không ngừng giãy giụa, cô nghĩ ra một cách là đưa tay hắn lên môi để cắn, nhưng còn chưa kịp thực hiện thì đã bị Tô Vận ôm chặt.

Đing!

Thang máy dừng lại ở tầng thứ hai mươi, Tô Vận vác Trình Tố Vi lên vai để đưa cô vào phòng. Phòng của hai người cũng đã được dọn dẹp xong.

- Tô Vận, anh là tên điên, mau thả tôi ra, tôi phải về nhà!

Tô Vận bất lực nhìn cô, thật sự là muốn lấy dây thừng trói cô lại để cô không quậy nữa!

Hắn cởi áo khoác ném lên giường rồi ép Trình Tố Vi ngồi xuống sofa.

- La mỏi cổ chưa? Muốn uống gì nào?

Trình Tố Vi cố đẩy hắn ra, cô trừng mắt nhìn hắn như nhìn kẻ thù.

- Tôi muốn về nhà!

Một tay Tô Vận đặt trên vai cô, tay kia bóp bóp mi tâm. Nếu không phải vì những lời bác sĩ tâm lí nói với hắn thì hắn đã đem cô nhét vào giỏ mà xách đi rồi!

Trên đường đến đây hắn đã trao đổi rất kỹ với chuyên gia tâm lí. Cách hữu hiệu nhất để chữa khỏi chứng đóng kín cảm xúc của cô hiện giờ là để cô có thể nói thật nhiều, để cô mắng càng nhiều càng tốt!

Tô Vận ghì chặt hai vai cô, bá đạo tuyên bố.

- Anh ở đâu thì em sẽ ở đó, từ bây giờ anh sẽ là nhà của em!

Trình Tố Vi giận dữ bác bỏ.

- Tô Vận, anh vẫn không hiểu sao? Tôi và anh không thể nữa rồi! Anh nghĩ làm như vậy có thể níu giữ được gì sao? Anh lầm rồi, anh càng như vậy càng khiến tôi thấy chán ghét, căm hận anh! Cho dù có chết tôi cũng sẽ không cùng anh ở chung một chỗ!

Những lời cô nói như xát muối vào vết thương chưa kịp lành của hắn. Ánh mắt cô nhìn hắn là bi thương, là oán hận. Hai tay hắn dần mất hết sức lực, buông lỏng cô ra..

- Vi, anh biết em rất hận anh, nhưng điều này nhất định em phải ghi nhớ. Anh chưa từng quên em và mãi mãi sau này cũng như vậy!

Trình Tố Vi chán ghét nhìn hắn, cô chẳng thèm để vào tai những gì hắn nói, dứt khoát đứng lên.

- Tôi muốn ở một phòng khác, sẽ không ở chung phòng với anh!

Vừa nói cô vừa định lấy đồ của mình đi thì Tô Vận đã giận tím mặt, lớn tiếng quát.

- Em ở yên đó cho anh! Em đừng mơ tưởng đến chuyện rời khỏi anh!

Trình Tố Vi không chút sợ hãi, cô ném túi đồ xuống sàn làm vật dụng trong đó văng hết ra ngoài, cô gật gật đầu và nói.

- Được thôi, nếu anh không để tôi đi thì tôi sẽ ở đây, tôi sẽ ngủ dưới sàn hoặc bên ngoài ban công, để ốm chết còn hơn phải nhìn thấy anh!

Trong trí nhớ vừa tìm lại được của Tô Vận thì Trình Tố Vi không bao giờ buông những lời cay độc như vậy, cô hiền lành trong sáng, luôn thích làm nũng với hắn. Nhưng bây giờ, ngay cả được nhìn thấy một nụ cười của cô đối với hắn cũng là xa xỉ. Cô bị hắn tổn thương đến như vậy thì làm sao có thể vẹn toàn như trước đây?

Tô Vận không đôi co lại với cô, hắn mím chặt môi rồi cúi xuống nhặt hết đồ dùng của cô bỏ lại vào trong túi, hắn đặt chiếc túi lên bàn và nhẹ giọng nói với cô.

- Em nghỉ ngơi đi! Anh ra ngoài lấy đồ ăn cho em..

Trình Tố Vi lại ném văng chiếc gối trên giường xuống, cô nhất quyết không thoả hiệp.

- Tôi không muốn ăn, tôi để chết đói ở đây thì anh mới thả tôi về?

Tô Vận đã nghĩ đến rất nhiều khả năng xảy ra nhưng không ngờ cô lại bướng bỉnh đến mức này, hắn không muốn để cô làm càn kiểu này nữa.

- Vi, em đừng có ép anh? Em muốn thế nào thì mới ngoan ngoãn trị bệnh đây?

Trình Tố Vi trừng mắt nhìn hắn, tàn nhẫn nhả ra mấy câu.

- Rất đơn giản! Anh biến khỏi cuộc đời tôi đi!

Tô Vận không muốn nói tiếp, hắn sợ phải đối mặt với ánh mắt và giọng điệu xa lạ đó của cô, hắn nén đau thương trong lòng mà nói.

- Nếu em không muốn ngủ chung giường với anh cũng không sao. Anh sẽ ngủ sofa, em ngủ trên giường!

Trình Tố Vi bực bội hừ một tiếng rồi lấy đồ đi vào phòng tắm.

...................................

Khi Tô Vận bưng đồ ăn vào thì thấy Trình Tố Vi đang ngồi trên bệ cửa sổ mà vẽ tranh. Cô mặc bộ đồ con vịt thoải mái, mái tóc xõa xuống che trước ngực, cô thả dép xuống dưới và để chân trần, bàn tay linh hoạt di chuyển trên tập giấy vẽ, mắt hướng ra ngoài cửa sổ để nhắm đối tượng.

Mặc dù biết đây là thói quen của cô khi vẽ nhưng nhìn cửa sổ không hề chốt giữ an toàn, Tô Vận có phần không yên tâm, hắn đem khay đồ ăn để lên bàn rồi đi tới cửa sổ.

- Nguy hiểm lắm, để anh đóng cửa sổ lại đã.

Vừa nói hắn vừa nhìn cô cứ cúi đầu vẽ, lúc hắn vừa đưa tay lên để đóng cửa sổ lại thì bị cô hung hăng đẩy ra, cô tức giận.

- Tránh ra! Ai cho anh đóng lại?

Cánh tay Tô Vận dừng lại ở giữ không trung, hắn cười trừ và đưa tay xuống xoa đầu cô lại bị cô mạnh tay hất ra.

- Đừng đụng vào tôi!

Tô Vận cũng đành thu tay lại, giọng hắn gần như nài nỉ.

- Được rồi, em không muốn anh đụng thì anh không đụng, lại đây ăn cơm đi!

Vừa nói hắn vừa tới bàn ngồi, lau sạch thìa và muỗng cho cô.

Trình Tố Vi ngồi yên rất lâu, ánh mắt cô chứa đựng sự phức tạp cùng chán ghét, cuối cùng cũng quyết định đi tới. Tô Vận nhanh chóng kéo ghế giúp cô rồi lại ngồi xuống vị trí ban nãy của mình, hắn cầm muỗng nhét vào tay cô, động tác vô cùng ôn nhu và chiều chuộng.

Trình Tố Vi không nói gì, ngoan ngoãn ăn cơm. Suốt cả bữa, Tô Vận gắp cho cô cái gì thì cô đều ăn hết.

Từ lúc bắt cô lên tàu đến bây giờ, Tô Vận chưa bao giờ thấy sợi dây chuyền mà hắn đeo lên cho cô lúc ở bệnh viện, trong lòng hắn là một mảng tối mịt nhưng vẫn không đề cập đến. Nhìn cô cúi đầu ăn hết đồ ăn mà hắn gắp, sự mất mát đó cũng tan biến một phần.

- --------------------------------

Phải tốn bao nhiêu tâm tư thì những vấn đề kiện tụng y tế liên quan đến Mẫn Quan mới được giải quyết. Hơn nữa, viện trưởng bệnh viện Heart cũng mắt nhắm tai ngơ cho qua chuyện này. Nhưng thật không may là Mẫn lão thái gia lại nổi trận lôi đình, bắt Mẫn Quan về nhận lỗi sám hối, cách giải quyết tốt nhất mà Mẫn Quan có thể nghĩ ra lúc này là nhờ Tô Hạ Nhiên trở về một chuyến giúp cậu ta giải thích.

Sau khi thu xếp mọi chuyện ở đây, Tô Hạ Nhiên bắt đầu bay về Thượng Hải mặc dù chuyện Trình Tố Vi mất tích đang làm cô cuống cả lên.

Tô Hạ Nhiên vừa đến cổng Mẫn gia đã nghe tiếng ông lão vừa ném đồ vừa chửi mấy tên cảnh vệ.

- Mấy tên phế vật các cậu, ta bảo các cậu lôi Quan tử về đây, các cậu lại đem cái bộ dạng đó trở về gặp ta?



Tô Hạ Nhiên che miệng cười trộm, xem ra ông lão này khá đáng yêu!

Cô sửa soạn sơ lại rồi đưa tay nhấn chuông.

Quản gia nhanh chóng chạy ra mở cửa, Mẫn lão thái gia tuy đã ngoài tám mươi nhưng vẫn rất khoẻ, ông tò mò đi ra xem.

Tô Hạ Nhiên nở nụ cười rạng rỡ và cúi đầu chào hỏi.

Mẫn lão thái gia kinh ngạc hỏi.

- Nha đầu này là ai đây?

Nghe ông hỏi, Tô Hạ Nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên đáp rất tự nhiên.

- Cháu chào ông nội, cháu là bạn gái của Mẫn Quan ca ạ!

Hai mắt già nua của Mẫn lão thái gia bất ngờ sáng lên, ông hỏi lại bằng vẻ khó tin.

- Cháu nói cháu là bạn gái của Quan tử?

Tô Hạ Nhiên có thể thấy trong mắt ông là cả một niềm hy vọng, cô nói như vậy sở dĩ là vì Mẫn Quan đã từng nói với cô tâm nguyện lớn nhất của ông nội hiện giờ chính là có thể được nhìn thấy anh ta kết hôn và được bồng chắt. Hơn nữa, cô yêu Mẫn Quan là thật.

- Vâng thưa ông nội, cháu và Mẫn Quan ca đã quen nhau khá lâu rồi ạ, chúng cháu vẫn đang trong quá trình tìm hiểu nhau.

Mẫn lão thái gia mừng rỡ gật đầu, ông vội bước tới kéo tay cô.

- Tốt thật, tên tiểu tử này thế lại giấu ông già này, nào, vào nhà ngồi đã, vào đây và kể cho ông nghe.

Tuy rất mừng vì Mẫn lão thái gia thích mình nhưng Tô Hạ Nhiên vẫn thầm cầu nguyện sao cho khi Mẫn Quan biết cô đến đây nói dối ông nội mà không xử mình.

- -----------------------------------

Đã gần một tuần rồi mà vẫn chưa có tung tích gì của Trình Tố Vi, Lâm Nhược Tranh thật sự lo lắng đến ngả bệnh, bà không khóc lóc thì lại than vãn. Trong lòng ai cũng đều đã biết rõ người gây ra chuyện này là Tô Vận, nhưng nếu ngày hôm đó không phải Tô Vận đưa người đi thì có thể là ai chứ?

Trình Sở Uy gần như không còn quan tâm mấy đến vấn đề này nữa, bởi vì ngay từ đầu ông đã có ý để Tô Vận chăm sóc Trình Tố Vi, thời điểm bây giờ đối với ông là rất vừa ý, nhưng để Lâm Nhược Tranh không náo loạn thì ông cũng vờ như để tâm vấn đề tìm kiếm này.

Trình Dân ngồi đối diện Trình Sở Uy. Hứa Vĩ Thành vừa đi qua đi lại vừa phân tích.

- Những tên đuổi theo xe của bác gái và Vi Vi không phải là người của Tô gia vì bọn họ đều có ký hiệu riêng, đó là hình xăm con đại bàng trên cánh tay, ký hiệu này chỉ duy nhất có một nơi có mà thôi, là BAMs!

Trình Dân nghe xong không khỏi sửng sốt.

- BAMs? Đó không phải là một tổ chức lớn trong thế giới ngầm sao? Bọn họ sao lại nhắm vào Vi Vi chứ? Hơn nữa, nếu thật sự là bọn chúng thì chuyện Tô Vận cũng mất tích phải giải thích thế nào đây?

Hứa Vĩ Thành lắc lắc đầu một lúc, hình như đang suy nghĩ gì đó, chợt anh nói

- BAMs là một tổ chức lớn của cả giới hắc đạo, từ trước đến giờ không ai dám đụng vào, kể cả Tô gia. Với Tô gia mà nói, không phải là sợ mà là trọng!

Thấy Trình Dân nhíu mày thắc mắc, Trình Sở Uy bèn thay Hứa Vĩ Thành giải thích

- Thủ lĩnh của BAMs là Từ Lâm!

Nghe đến cái tên này, cả hai người đều giật mình sửng sốt. Trình Dân nói trước.

- Từ Lâm, đó không phải Tổng giám đốc Đại Từ sao? Nếu là cậu ta thì, cũng là bạn thân của Tô Vận?

Trình Sở Uy gật đầu, Hứa Vĩ Thành nói tiếp.

- Từ Lâm là bạn thân của Tô Vận thì chuyện này còn gì thắc mắc nữa đâu! Tô Vận đã nhờ đến sự giúp đỡ của Từ Lâm và BAMs không phải là để đối phó với Tô gia và chúng ta sao?

Trình Dân đã hiểu ra, anh tức giận đập bàn một cái.

- Tô Vận tên khốn kiếp, cậu ta tưởng chỉ cần có BAMs chống lưng thì không ai dám làm gì sao?

Hai người đàn ông trẻ cứ luân phiên nhau nổi giận, chỉ có Trình Sở Uy từ đầu đến cuối vẫn trầm ngâm suy nghĩ.

- --------------------------------

Tô Hạ Nhiên được nghe Mẫn lão thái gia kể rất nhiều chuyện về Mẫn Quan, từ lúc anh ta còn nhỏ, đến khi học tiểu học, trung học và tốt nghiệp, cô được ông cho xem rất nhiều bức ảnh của anh ta. Mẫn lão gia còn cho người chuẩn bị một bữa cơm rất thịnh soạn, hai ông cháu dùng bữa rất vui vẻ. Ông sớm đã xem Tô Hạ Nhiên như cháu dâu trong nhà, sau khi biết rõ thân thế của cô thì ông càng hài lòng hơn.

Tô Hạ Nhiên vui quá mà quên mất mục đích chính mình đến đây hôm nay, mà Mẫn lão thái gia cũng không hỏi tội của Mẫn Quan nữa.

Dùng cơm xong, Tô Hạ Nhiên tạm biệt ra về. Lúc ra khỏi Mẫn gia, cô liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, cô bắt xe đến bệnh viện ngay.

Sắp xếp một số việc xong, lần này lại đến điện thoại của Mẫn Quan, cô đã tưởng tượng ra bao nhiêu lần trận cuồng phong của anh ta nhưng lại hoàn toàn vượt qua khỏi suy nghĩ đó của cô.

Mẫn Quan nói với một giọng vô cùng ôn nhu và có ý cười.

- Bảo bối, từ khi nào mà em gọi anh một tiếng" Mẫn Quan ca" đấy?

Tô Hạ Nhiên không biết nên cười hay nên khóc, không ngờ Mẫn lão thái gia lại gọi cho Mẫn Quan nhanh như vậy, cô khổ sở trở tay không kịp.

- A, tiền, tiền bối, em, em chỉ là muốn cho ông nội vui thôi, em.

Mẫn Quan khẽ bật cười, anh ta đang cố kìm nén sự xúc động trong lòng.

- Vậy em đã giải thích giúp anh chưa nào?

Anh ta vừa nhắc đến, Tô Hạ Nhiên mới giật mình nhớ ra mình đã quên mất nhiệm vụ, cô ú ớ không nói được rõ câu trả lời.

- Chuyện đó, tiền bối, em.

Mẫn Quan không hề nổi giận mặc dù đã biết rõ, anh ta có ý nhấn mạnh.

- Đừng gọi anh là tiền bối, cứ gọi " Mẫn Quan ca" của em! Cách xưng hô này nghe rất hay.

Tô Hạ Nhiên trợn tròn mắt, cô không hiểu tại sao Mẫn Quan lại thay đổi thái độ như vậy, đây là loại tình huống gì đây, cô yêu anh ta nhưng cô biết anh ta chỉ xem cô như em gái, vậy tại sao lại trêu chọc trái tim của cô như vậy chứ?

....................................

Hai chân Đường Nhã Tịnh gần như không còn sức lực để đi tiếp, thật khó khăn lắm cô ta mới ra khỏi được bệnh viện Heart. Những lời Tô Hạ Nhiên vừa nói qua điện thoại với Mẫn Quan như một sự châm chọc đối với cô ta.

Tô Vận và Trình Tố Vi đang ở cùng nhau? Trên đảo Moorea?

Đường Nhã Tịnh nắm chặt hai tay đến nỗi móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cô ta cắn chặt môi, tức giận đến lồng ngực phập phồng.

Được lắm!

Nếu bọn họ đang ở cùng nhau thì cô ta sẽ đến phá cho được!

- -------------------------------

Bữa tối trên đảo có rất nhiều món hải sản ngon, nhưng Trình Tố Vi ăn như nhai một đóng bã.

Tô Vận thì liên tục bỏ từng món khác nhau vào chén của cô.

Trình Tố Vi ngoan ngoãn ăn hết mà không nói một lời.

Tô Vận nhìn cô như vậy vẫn có chút không thoải mái, hắn thà nghe cô mắng chửi, nhục mạ hắn chứ không muốn cô im lặng như vậy!

Nhưng thỉnh thoảng cô lại nhìn xung quanh, không thấy ai khác ngoài bọn họ, cô có hơi thắc mắc nhìn hắn nhưng vẫn không mở miệng, tiếp tục ăn cơm.

Dĩ nhiên Tô Vận bắt được ánh mắt đó của cô, hắn cười nhẹ và tự động giải thích.



- Chỗ này anh đã bao hết rồi, anh không muốn bị người khác làm phiền!

Trình Tố Vi chỉ gật đầu như đã nghe, cô tiếp tục ăn.

- Khụ khụ khụ!

Vì ăn miếng quá lớn nên cô bị nghẹn.

Tô Vận hoảng hốt chạy đến gần cô, vỗ vỗ lên lưng cô rồi gọi phục vụ lấy nước tới.

Phục vụ bưng một cốc nước đến nhưng chưa kịp đưa cho Tô Vận thì đã làm đổ lên người Trình Tố Vi. Cô ta vội cúi đầu xin lỗi không ngừng và gấp gáp lấy khăn lau cho cô.

- Tiểu thư, tôi xin lỗi, xin lỗi!

Tô Vận giận đến tái mặt, hắn giật lấy khăn từ tay cô phục vụ mà tự tay lau cho Trình Tố Vi, lạnh lùng nói ra phía sau.

- Ngày mai cô đừng đến đây nữa!

Cô phục vụ sợ đến sắp khóc, cô ta không ngừng van nài.

- Tô tiên sinh, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội, Tô tiên sinh.....

Tô Vận không hề có ý định thay đổi.

Thấy vậy, Trình Tố Vi gạt tay hắn ra khỏi người mình, cô vừa đứng lên vừa nói.

- Tôi không sao, anh không cần làm quá lên như vậy!

Cô đẩy ghế ra và định đi nhà vệ sinh, nhìn cô phục vụ đang cúi đầu nhận lỗi, cô im lặng một lúc rồi cũng mở miệng.

- Ngẩng đầu lên đi, không ai đuổi việc cô đâu!

Nói xong, cô đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.

Mọi sự phẫn nộ của Tô Vận đã sớm tan biến, hắn không thể tin nổi mà quay lại hỏi cô phục vụ.

- Vừa nãy tôi không nghe lầm đúng không? Cô ấy nói chuyện với cô?

Cô phục vụ vừa thoát chết cũng rất vui mừng, lại thấy nụ cười rạng rỡ của người đàn ông trước mặt, cô không dám chậm trễ mà nói.

- Vâng thưa Tô tiên sinh, thiếu phu nhân, cô ấy đúng là đã nói chuyện với tôi ạ!

Tô Vận vui vẻ gật đầu, hắn để lại một câu rồi đi theo hướng Trình Tố Vi lúc nãy.

- Ngày mai cứ đến làm bình thường!

Cô phục vụ mừng rỡ cảm ơn không ngừng mặc dù Tô Vận đã đi khá xa.

..............................

Tô Vận chưa bao giờ thấy vui như hôm nay, hắn cùng Trình Tố Vi ở trên đảo đã hơn hai tuần, tuy có lúc hai người sẽ cãi vã ầm ĩ nhưng cô vẫn không giao tiếp với những người khác, lúc nãy cô đã nói một câu đầu tiên với một người khác ngoài hắn, như vậy có nghĩa là bệnh tình của cô đang có chuyển biến tích cực, chỉ cần hắn cố gắng thêm nữa thì cô sẽ khỏi bệnh!

Hắn đứng trước phòng vệ sinh đợi cô đã được một lúc, khi cô vừa đi ra, hắn vui mừng đi tới ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô.

- Vi, cảm ơn em.

Tuy Trình Tố Vi không hiểu được hành động kỳ lạ này của hắn nhưng cô vẫn không đẩy hắn ra,để mặc cho hắn ôm.

.....................................

Lúc trở lại khách sạn, Trình Tố Vi thì vào phòng tắm, Tô Vận ngồi bên ngoài sofa bắt đầu gọi điện thoại cho bác sĩ kể lại chuyện vừa xảy ra.

- Vậy là bệnh tình của Trình tiểu thư đang bắt đầu có chuyển biến tốt rồi đấy. Tô tiên sinh, ngài nên để cô ấy tiếp xúc với nhiều người hơn, như vậy cô ấy có thể sẽ chủ động giao tiếp với mọi người.

Tô Vận không mấy tán đồng với ý kiến của bác sĩ điều trị, hắn vẫn chưa yên tâm để Trình Tố Vi giao tiếp với những người lạ.

- Cô ấy nói chuyện với người phụ vụ đó vì tình huống lúc ấy buộc cô ấy phải mở lời. Nếu muốn cô ấy tiếp tục như vậy thì tôi nghĩ nên tạo ra những tình huống như vậy.

Bác sĩ lắc đầu chán nản với ý nghĩ này của Tô Vận.

- Tô tiên sinh, lần đầu tiên Trình tiểu thư chịu mở miệng nói chuyện chính là do tình huống bị động, nếu ngài cứ tiếp tục tạo ra những tình huống tiếp theo cho cô ấy thì hiệu quả cũng không cao, cô ấy sẽ mãi ở thế bị động, nói cụ thể hơn là việc giao tiếp của cô ấy sẽ hoàn toàn do ngài điều khiển, ngài muốn như vậy thật sao?

Tô Vận không hề nghĩ đến những vấn đề phức tạp như vậy, trước mắt hắn chỉ không muốn bất kỳ lời lẽ nào bên ngoài làm tổn thương cô thêm nữa.

Không thấy hắn trả lời, bác sĩ tiếp tục phân tích.

- Phải để cô ấy chủ động giao tiếp trong tất cả các tình huống ngẫu nhiên, sẽ tốt hơn nữa nếu cô ấy có thể tự mình tạo ra tình huống giao tiếp. Tôi biết ngài lo lắng điều gì, nhưng những điều đó sớm muộn cô ấy cũng phải đối mặt, ngài không thể cả đời bọc cô ấy trong một cái túi thật đẹp mà mang bên mình mãi được.

Tô Vận không còn phản đối cách làm của bác sĩ nữa, hắn trao đổi thêm vài điều nữa rồi cúp máy. Cũng vừa đúng lúc Trình Tố Vi tắm xong và đi ra, hình như cô có hành động gì đó rất lạ, tay cứ giữ chặt trước ngực, cô nhìn thoáng qua Tô Vận một lúc rồi vội thu hồi tầm mắt, bước nhanh tới tủ quần áo để tìm gì đó.

Tô Vận đứng nhìn cô tìm rất chật vật, một tay vẫn giữ chặt trước ngực, chỉ dùng một tay để tìm kiếm. Hắn tò mò đến gần, đưa tay kéo tay cô ra khỏi ngực.

Mà tay còn lại của cô cũng vừa đúng lúc tìm được vật cần tìm.

Tô Vận nhìn đến ngây người, khoé miệng giật giật không rõ cảm xúc hiện giờ của mình.

Hoá ra cô quên mặc áo ngực!

Nhưng cặp tuyết lê của cô to tròn đến như vậy, dù che thế nào vẫn có thể bị nhìn hết.

Tô Vận đưa tay đoạt lấy chiếc áo ngực trên tay cô, móc dây áo vào ngón tay và đưa trước mặt cô.

- Em luôn mặc nó khi đi ngủ?

Bởi vì hắn ngủ sofa còn cô ngủ trên giường nên hắn không có cơ hội để kiểm tra cô, cô lại đem bấu vật kia cột chặt như vậy?

Trình Tố Vi trừng mắt nhìn hắn, đoạt lại vật trên tay hắn.

- Liên quan gì đến anh?

Tô Vận khẽ bật cười, hắn kéo cô lại và đem chiếc áo ngực kia ném đi.

- Không cho em mặc! Em lại dám hành hạ nó?

Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa nắn nhẹ nhàng hai bên ngực mềm mại của cô, giọng điệu thập phần bỉ ổi.

Trình Tố Vi giận dữ phản kháng.

- Biến thái, tránh ra!

Mấy ngày qua phải cấm dục như vậy như một cực hình đối với hắn. Lúc nãy lại tận mắt nhìn thấy cảnh xuân, bắt hắn nhịn nữa chắc là nhịn đến hư mất thôi!

- Vi, tối nay cho anh được không?

Trình Tố Vi thẹn quá hoá giận, cô dùng hết sức mà vùng vẫy.

- Đồ thần kinh, mau thả tôi ra!

Tô Vận chẳng những không chịu buông tay mà còn siết chặt hơn nữa, hắn cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô, nỉ non.

- Vi, anh thật sự không thể nhịn thêm nữa.

Giọng hắn khàn khàn, hơi thở nặng nề, có thể ngửi được mùi vị dục vọng đang bao vây cả người hắn. Mặc kệ cô giãy giụa, hắn vẫn bế cô đặt xuống giường. Sau đó nằm đè lên người cô, bắt đầu từng nụ hôn nhỏ vụn trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Sở dĩ hắn phải nhịn một cách khổ sở như vậy vì thân thể cô vẫn chưa bình phục sau khi bị sẩy thai. Nhưng đến hôm nay thì đã có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook